Tỏa Ái
-
Chương 25
Xe chạy thẳng một đường chừng nửa giờ, cuối cùng dừng trước cổng một ngôi trường có quy mô thật lớn, lấy được giấy thông hành của bảo vệ ngoài cổng xong lại tiếp tục tiến nhanh vào trong.
So với trường học cấp 2 lúc trước, ngôi trường này càng rộng hơn gấp bội. Nhìn vào số lượng xe thể thao để khắp sân trường, có thể biết hôm nay là lễ khai giảng.
Trên bãi cỏ được chăm sóc kỹ lưỡng, từng tốp năm tốp ba nữ sinh tụ tập lại với nhau, phát ra tiếng cười giòn tan như tiếng chuông bạc, tất cả tạo thành một phong cảnh mê người.
Vì để phân chia học sinh theo từng khối lớp, nhà trường đặc biệt tăng thêm trên đồng phục một cái phù hiệu. Những học sinh mới nhập học sẽ được thêu chữ “N”, có nghĩa là “New student” trong tiếng Anh, khi lên một khối lớp thì sẽ đổi thành chữ “M”, và ở khối lớp cuối cùng sẽ là chữ “H”.
*New student: học sinh mới. Chữ “M” chắc là “middle” (ở giữa), còn chữ “H”chắc là “hight” (cấp cao).
Đồng phục của nam sinh là tây trang với quần tây, còn nữ sinh là áo đen phối hợp với váy màu hồng lam, ở cổ thắt nơ bướm cũng màu hồng lam, những bộ quần áo vừa vặn tôn lên đường cong nổi bật lung linh của thiếu nữ.
Ngân Tinh không giống với những trường khác có nhiều nội quy nghiêm ngặt hạn chế, ở đây nam sinh có thể để tóc dài, nữ sinh trang điểm, nhuộm tóc, đeo đồ trang sức thoải mái. Dĩ nhiên, phàm là bất cứ ngoại lệ nào cũng kèm theo điều kiện. Ở đây tưởng như muốn làm gì thì làm, nhưng thật ra điều kiện tiên quyết là thành tích của ngươi phải ở trong mười hạng đầu của mỗi khối lớp.
Không biết là vì muốn biểu hiện cá tính hay muốn làm cho bản thân nổi bật để được mọi ngưỡng mộ, nhưng tóm lại vì những đãi ngộ đặc biệt kia mà cuộc cạnh tranh để lọt vào mười vị trí hàng đầu vô cùng khốc liệt. Nếu như nói trường học vì muốn tăng thành tích học tập mà áp dụng biện pháp này, vậy thì không nghi ngờ gì đây đúng là quyết định chính xác.
Mặc dù ai cũng hiểu rõ nhà trường làm thế là vì lợi ích của trường, giúp tăng thêm lợi nhuận, nhưng vì hư vinh cùng danh dự, những kẻ nhà giàu vẫn không màng suy nghĩ, mỗi năm nhập học đều rất đông.
Cái này có thể xem như căn bệnh chung của những kẻ có tiền, bất quá cũng không phải không có ngoại lệ.
Mỗi năm, cả trường ba khối lớp chỉ có 30 người được lọt được vào danh sách dẫn đầu. 30 người này không chỉ có chỉ số IQ cực cao, tướng mạo hay gia thế cũng thuộc hàng nổi tiếng, và quan trọng hơn là bọn họ có cơ hội được trực tiếp gia nhập hội học sinh. Còn về việc bọn họ có hứng thú gia nhập hội học sinh hay không, hay là sau khi gia nhập rồi lại muốn rút khỏi, đều là do bọn họ tự quyết định.
Nếu như không lọt được vào danh sách 30 người đó, vậy ngươi cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm một học sinh bình thường, tuân thủ hết thảy nội quy nhà trường.
Dù sao trong một cuộc cạnh tranh kịch liệt như thế, có người thắng thì tự nhiên phải có kẻ thua.
Trong lúc Mâu Thần An còn đang thưởng thức phong cảnh tuyệt đẹp của vườn trường qua cửa xe, chiếc xe hơi đã dừng lại trước một tòa nhà nhỏ độc lập.
“Thiếu gia, đến ký túc xá rồi.”
Nghe tài xế nói, người ngồi phía sau mở mắt, liếc nhìn sang Mâu Thần An vẫn còn đang dán mắt vào cánh cửa thủy tinh, y bước xuống xe.
Xe hơi đột ngột dừng lại làm Mâu Thần An khó hiểu quay đầu nhìn lại, thấy người một khắc trước còn nhắm mắt giờ đã đứng ngoài xe, cậu vội vàng bước xuống. Bắt gặp ánh mắt lạnh băng của thiếu gia, cậu lại lập tức cúi đầu, gò má cũng có chút đỏ. Qua nhiều năm như vậy rồi nhưng cậu vẫn không bỏ được tật xấu đỏ mặt khi bị thiếu gia nhìn chăm chú.
“Thiếu gia, cậu còn phân phó gì không?” Đem toàn bộ hành lý đặt trước mặt thiếu gia, tài xe theo phận sự hỏi.
“Ngươi có thể về.”
“Dạ, thiếu gia.” Hướng vị thiếu niên cung kính cúi chào, tài xế trở vào xe, giây tiếp theo thì chiếc xe cũng dần rời xa tầm mắt hai người.
Tài xế vừa đi khỏi, Lãnh Linh Dạ cũng mang hành lý tiến vào tòa nhà, theo sau tự nhiên là Mâu Thần An.
Tòa nhà không phải vì không có chủ nhân ở mà dơ dáy bẩn thỉu, ngược lại sạch sẽ một cách kỳ lạ, chắc là một ngày trước nhà trường đã cho người quét dọn qua.
Tuy tòa nhà không lớn, nhưng cái gì cần có thì đều có đầy đủ. Hai gian phòng ngủ có nhà vệ sinh riêng, một gian phòng bếp, cộng thêm phòng khách là chỗ hiện tại hai người đang đứng. Vật dụng tiện nghi đều mới tinh, trong tòa nhà tràn đầy không khí ấm áp.
Lúc trước cậu đã xem qua giới thiệu vắn tắt của nhà trường, những học sinh ở ký túc xá đều là ở trong những tòa nhà cao ngất, gọi là quần thể ký túc xá. Còn bọn họ lại được hai người ở trong một ký túc xá riêng, có thể nói là khá hiếm, đây chính là bố trí riêng cho một số học sinh con nhà gia thế hiển hách, chi phí không cần nói cũng biết cao hơn bình thường gấp mấy lần.
Đối với sự an bài của Lãnh Linh Dạ, Mâu Thần An không có điểm nào nghi vấn, y vốn không thích ở cùng một chỗ với nhiều người. Nhưng vẫn có chỗ cậu không biết, chính là nguyên nhân sự tình không chỉ đơn giản như thế.
Lãnh Linh Dạ không thích ở cùng nhiều người trong một ký túc xá chỉ là lý do thứ yếu, lý do quan trọng nhất chính là nơi riêng tư của y không có thiết bị cách âm, sẽ dễ dàng bị người ngoài quấy nhiễu. Y tuyệt đối không hy vọng mình phải xử lý chuyện có người đến gõ cửa phòng y, hay là bị ánh mắt hiếu kỳ của mọi người xung quanh soi mói.
Trước khi kế hoạch kết thúc, y nhất định không để một manh mối nào lộ ra ngoài, lại càng không thể để xảy ra sự cố ngoài ý muốn. Ba năm nay y cũng đã tích trữ đủ nguồn lực tài chính, sắp tới sẽ là việc sử dụng nó như thế nào. Dù ngươi có kế hoạch hoàn mỹ nhưng lại không hành động thì cũng chỉ là lý thuyết suông, điểm này Lãnh Linh Dạ hiểu rất rõ.
Đem laptop ra, y nhanh chóng mở mấy trang web quen thuộc, xem kết quả giao dịch mấy hôm trước. Không ngoài dự kiến, một tòa cao ốc kinh doanh mới mở ở trung tâm thương mại Đồng La đã bị y thu tóm.
Những năm gần đây, Hương Cảng – trung tâm thương nghiệp – đã dần dần phát triển theo hướng thương mại hóa. Ở Đồng La có rất nhiều trung tâm thương mại, bao gồm các cửa hàng bách hóa và các khách sạn hiện đại, khắp đường phố đâu đâu cũng có nhà hàng hải sản, món ngon vật lạ gì cũng đều phục vụ.
Khỏi phải nói, khu vực phồn hoa như thế, muốn có được một chỗ thì phải trả giá rất cao, nếu không phải là kẻ có đủ thực lực tài chính thì không thể nào cạnh tranh nổi. Lần này, cạnh tranh việc thu mua tòa cao ốc đó cùng với các công ty khác, sở dĩ y có thể chiến thắng chính là vì tài lực dồi dào. Càng đáng sợ hơn nữa là, bình thường những kẻ khác chỉ có thể mua vài văn phòng trong cao ốc mà thôi, hoặc nhiều nhất là mua một tầng, nhưng y thì lại có thể mua toàn bộ cao ốc.
Cũng bởi vì lần đầu giá này có quy định công ty hay cá nhân nào nếu đấu giá thành công phải trả trước 2/3 số tiền, cho nên rất nhiều công ty phải đắn đo suy nghĩ. Thử hỏi, ai dám chắc tương lai có thể thu lại bao nhiêu lợi nhuận mà bỏ ra một số tiền lớn như thế để đầu tư?
Dù cho tòa cao ốc đó nằm ở giữa Đồng La, thuộc trung tâm thương nghiệp Hương Cảng nổi tiếng phồn hoa, bất luận là địa lý hay hoàn cảnh cũng rất thích hợp cho việc phát triển thị trường, nhưng vẫn có điểm khiến người ta đắn đo. Đầu tư một khoản tiền lớn như thế, nếu trong tương lai không có được hiệu quả như trong dự tính, vậy mất mát đó đúng là không gì bù đắp nổi.
Đối với hành động này của Lãnh Linh Dạ, trong mắt người khác không thể nghi ngờ chính là tự sát, nhưng với y thì chỉ là điều nằm trong kế hoạch. Y biết rõ, muốn đối kháng được với xí nghiệp Lãnh thị nắm giữ gần như toàn bộ nền kinh tế Hương Cảng, mua toàn bộ tòa cao ốc đó là việc nhất định phải làm.
Ở Hương Cảng, dù là tổng công ty của xí nghiệp Lãnh thị hay các công ty chi nhánh thì đều có một tòa nhà riêng, nếu công ty của y lập ra chỉ bằng mấy văn phòng hay cùng lắm là một tầng trong cao ốc, như vậy… có khác gì lấy trứng chọi đá. Hành vi ngu xuẩn như thế, y hà tất lại đi làm?
Bất quá, nói đi thì phải nói lại, lần đấu giá này y cũng không có tự mình đi tham gia trực tiếp. Y biết lần này xí nghiệp Lãnh thị không tham gia đấu giá, nhưng điều đó không nói lên rằng Lãnh Diệu Huy cùng Nghê Mộ Ngọc hoàn toàn không nắm rõ tình hình. Một sự kiện đấu giá lớn như vậy trong thương giới, bọn họ sao có thể không biết?
Đã mua được nơi để thành lập công ty, như vậy chuyện kế tiếp cần làm đương nhiên là lắp đặt thiết bị. Sau khi sửa sang xong mọi thứ sẽ là đăng thông báo tuyển dụng nhân viên, rồi bắt đầu gia nhập thương trường.
Nhìn chăm chú vào màn hình máy vi tính, trong đôi mắt phượng hiện lên một tia bén nhọn, kế hoạch đang tiến hành rất thuận lợi…
So với trường học cấp 2 lúc trước, ngôi trường này càng rộng hơn gấp bội. Nhìn vào số lượng xe thể thao để khắp sân trường, có thể biết hôm nay là lễ khai giảng.
Trên bãi cỏ được chăm sóc kỹ lưỡng, từng tốp năm tốp ba nữ sinh tụ tập lại với nhau, phát ra tiếng cười giòn tan như tiếng chuông bạc, tất cả tạo thành một phong cảnh mê người.
Vì để phân chia học sinh theo từng khối lớp, nhà trường đặc biệt tăng thêm trên đồng phục một cái phù hiệu. Những học sinh mới nhập học sẽ được thêu chữ “N”, có nghĩa là “New student” trong tiếng Anh, khi lên một khối lớp thì sẽ đổi thành chữ “M”, và ở khối lớp cuối cùng sẽ là chữ “H”.
*New student: học sinh mới. Chữ “M” chắc là “middle” (ở giữa), còn chữ “H”chắc là “hight” (cấp cao).
Đồng phục của nam sinh là tây trang với quần tây, còn nữ sinh là áo đen phối hợp với váy màu hồng lam, ở cổ thắt nơ bướm cũng màu hồng lam, những bộ quần áo vừa vặn tôn lên đường cong nổi bật lung linh của thiếu nữ.
Ngân Tinh không giống với những trường khác có nhiều nội quy nghiêm ngặt hạn chế, ở đây nam sinh có thể để tóc dài, nữ sinh trang điểm, nhuộm tóc, đeo đồ trang sức thoải mái. Dĩ nhiên, phàm là bất cứ ngoại lệ nào cũng kèm theo điều kiện. Ở đây tưởng như muốn làm gì thì làm, nhưng thật ra điều kiện tiên quyết là thành tích của ngươi phải ở trong mười hạng đầu của mỗi khối lớp.
Không biết là vì muốn biểu hiện cá tính hay muốn làm cho bản thân nổi bật để được mọi ngưỡng mộ, nhưng tóm lại vì những đãi ngộ đặc biệt kia mà cuộc cạnh tranh để lọt vào mười vị trí hàng đầu vô cùng khốc liệt. Nếu như nói trường học vì muốn tăng thành tích học tập mà áp dụng biện pháp này, vậy thì không nghi ngờ gì đây đúng là quyết định chính xác.
Mặc dù ai cũng hiểu rõ nhà trường làm thế là vì lợi ích của trường, giúp tăng thêm lợi nhuận, nhưng vì hư vinh cùng danh dự, những kẻ nhà giàu vẫn không màng suy nghĩ, mỗi năm nhập học đều rất đông.
Cái này có thể xem như căn bệnh chung của những kẻ có tiền, bất quá cũng không phải không có ngoại lệ.
Mỗi năm, cả trường ba khối lớp chỉ có 30 người được lọt được vào danh sách dẫn đầu. 30 người này không chỉ có chỉ số IQ cực cao, tướng mạo hay gia thế cũng thuộc hàng nổi tiếng, và quan trọng hơn là bọn họ có cơ hội được trực tiếp gia nhập hội học sinh. Còn về việc bọn họ có hứng thú gia nhập hội học sinh hay không, hay là sau khi gia nhập rồi lại muốn rút khỏi, đều là do bọn họ tự quyết định.
Nếu như không lọt được vào danh sách 30 người đó, vậy ngươi cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm một học sinh bình thường, tuân thủ hết thảy nội quy nhà trường.
Dù sao trong một cuộc cạnh tranh kịch liệt như thế, có người thắng thì tự nhiên phải có kẻ thua.
Trong lúc Mâu Thần An còn đang thưởng thức phong cảnh tuyệt đẹp của vườn trường qua cửa xe, chiếc xe hơi đã dừng lại trước một tòa nhà nhỏ độc lập.
“Thiếu gia, đến ký túc xá rồi.”
Nghe tài xế nói, người ngồi phía sau mở mắt, liếc nhìn sang Mâu Thần An vẫn còn đang dán mắt vào cánh cửa thủy tinh, y bước xuống xe.
Xe hơi đột ngột dừng lại làm Mâu Thần An khó hiểu quay đầu nhìn lại, thấy người một khắc trước còn nhắm mắt giờ đã đứng ngoài xe, cậu vội vàng bước xuống. Bắt gặp ánh mắt lạnh băng của thiếu gia, cậu lại lập tức cúi đầu, gò má cũng có chút đỏ. Qua nhiều năm như vậy rồi nhưng cậu vẫn không bỏ được tật xấu đỏ mặt khi bị thiếu gia nhìn chăm chú.
“Thiếu gia, cậu còn phân phó gì không?” Đem toàn bộ hành lý đặt trước mặt thiếu gia, tài xe theo phận sự hỏi.
“Ngươi có thể về.”
“Dạ, thiếu gia.” Hướng vị thiếu niên cung kính cúi chào, tài xế trở vào xe, giây tiếp theo thì chiếc xe cũng dần rời xa tầm mắt hai người.
Tài xế vừa đi khỏi, Lãnh Linh Dạ cũng mang hành lý tiến vào tòa nhà, theo sau tự nhiên là Mâu Thần An.
Tòa nhà không phải vì không có chủ nhân ở mà dơ dáy bẩn thỉu, ngược lại sạch sẽ một cách kỳ lạ, chắc là một ngày trước nhà trường đã cho người quét dọn qua.
Tuy tòa nhà không lớn, nhưng cái gì cần có thì đều có đầy đủ. Hai gian phòng ngủ có nhà vệ sinh riêng, một gian phòng bếp, cộng thêm phòng khách là chỗ hiện tại hai người đang đứng. Vật dụng tiện nghi đều mới tinh, trong tòa nhà tràn đầy không khí ấm áp.
Lúc trước cậu đã xem qua giới thiệu vắn tắt của nhà trường, những học sinh ở ký túc xá đều là ở trong những tòa nhà cao ngất, gọi là quần thể ký túc xá. Còn bọn họ lại được hai người ở trong một ký túc xá riêng, có thể nói là khá hiếm, đây chính là bố trí riêng cho một số học sinh con nhà gia thế hiển hách, chi phí không cần nói cũng biết cao hơn bình thường gấp mấy lần.
Đối với sự an bài của Lãnh Linh Dạ, Mâu Thần An không có điểm nào nghi vấn, y vốn không thích ở cùng một chỗ với nhiều người. Nhưng vẫn có chỗ cậu không biết, chính là nguyên nhân sự tình không chỉ đơn giản như thế.
Lãnh Linh Dạ không thích ở cùng nhiều người trong một ký túc xá chỉ là lý do thứ yếu, lý do quan trọng nhất chính là nơi riêng tư của y không có thiết bị cách âm, sẽ dễ dàng bị người ngoài quấy nhiễu. Y tuyệt đối không hy vọng mình phải xử lý chuyện có người đến gõ cửa phòng y, hay là bị ánh mắt hiếu kỳ của mọi người xung quanh soi mói.
Trước khi kế hoạch kết thúc, y nhất định không để một manh mối nào lộ ra ngoài, lại càng không thể để xảy ra sự cố ngoài ý muốn. Ba năm nay y cũng đã tích trữ đủ nguồn lực tài chính, sắp tới sẽ là việc sử dụng nó như thế nào. Dù ngươi có kế hoạch hoàn mỹ nhưng lại không hành động thì cũng chỉ là lý thuyết suông, điểm này Lãnh Linh Dạ hiểu rất rõ.
Đem laptop ra, y nhanh chóng mở mấy trang web quen thuộc, xem kết quả giao dịch mấy hôm trước. Không ngoài dự kiến, một tòa cao ốc kinh doanh mới mở ở trung tâm thương mại Đồng La đã bị y thu tóm.
Những năm gần đây, Hương Cảng – trung tâm thương nghiệp – đã dần dần phát triển theo hướng thương mại hóa. Ở Đồng La có rất nhiều trung tâm thương mại, bao gồm các cửa hàng bách hóa và các khách sạn hiện đại, khắp đường phố đâu đâu cũng có nhà hàng hải sản, món ngon vật lạ gì cũng đều phục vụ.
Khỏi phải nói, khu vực phồn hoa như thế, muốn có được một chỗ thì phải trả giá rất cao, nếu không phải là kẻ có đủ thực lực tài chính thì không thể nào cạnh tranh nổi. Lần này, cạnh tranh việc thu mua tòa cao ốc đó cùng với các công ty khác, sở dĩ y có thể chiến thắng chính là vì tài lực dồi dào. Càng đáng sợ hơn nữa là, bình thường những kẻ khác chỉ có thể mua vài văn phòng trong cao ốc mà thôi, hoặc nhiều nhất là mua một tầng, nhưng y thì lại có thể mua toàn bộ cao ốc.
Cũng bởi vì lần đầu giá này có quy định công ty hay cá nhân nào nếu đấu giá thành công phải trả trước 2/3 số tiền, cho nên rất nhiều công ty phải đắn đo suy nghĩ. Thử hỏi, ai dám chắc tương lai có thể thu lại bao nhiêu lợi nhuận mà bỏ ra một số tiền lớn như thế để đầu tư?
Dù cho tòa cao ốc đó nằm ở giữa Đồng La, thuộc trung tâm thương nghiệp Hương Cảng nổi tiếng phồn hoa, bất luận là địa lý hay hoàn cảnh cũng rất thích hợp cho việc phát triển thị trường, nhưng vẫn có điểm khiến người ta đắn đo. Đầu tư một khoản tiền lớn như thế, nếu trong tương lai không có được hiệu quả như trong dự tính, vậy mất mát đó đúng là không gì bù đắp nổi.
Đối với hành động này của Lãnh Linh Dạ, trong mắt người khác không thể nghi ngờ chính là tự sát, nhưng với y thì chỉ là điều nằm trong kế hoạch. Y biết rõ, muốn đối kháng được với xí nghiệp Lãnh thị nắm giữ gần như toàn bộ nền kinh tế Hương Cảng, mua toàn bộ tòa cao ốc đó là việc nhất định phải làm.
Ở Hương Cảng, dù là tổng công ty của xí nghiệp Lãnh thị hay các công ty chi nhánh thì đều có một tòa nhà riêng, nếu công ty của y lập ra chỉ bằng mấy văn phòng hay cùng lắm là một tầng trong cao ốc, như vậy… có khác gì lấy trứng chọi đá. Hành vi ngu xuẩn như thế, y hà tất lại đi làm?
Bất quá, nói đi thì phải nói lại, lần đấu giá này y cũng không có tự mình đi tham gia trực tiếp. Y biết lần này xí nghiệp Lãnh thị không tham gia đấu giá, nhưng điều đó không nói lên rằng Lãnh Diệu Huy cùng Nghê Mộ Ngọc hoàn toàn không nắm rõ tình hình. Một sự kiện đấu giá lớn như vậy trong thương giới, bọn họ sao có thể không biết?
Đã mua được nơi để thành lập công ty, như vậy chuyện kế tiếp cần làm đương nhiên là lắp đặt thiết bị. Sau khi sửa sang xong mọi thứ sẽ là đăng thông báo tuyển dụng nhân viên, rồi bắt đầu gia nhập thương trường.
Nhìn chăm chú vào màn hình máy vi tính, trong đôi mắt phượng hiện lên một tia bén nhọn, kế hoạch đang tiến hành rất thuận lợi…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook