Tô Vũ Xuyên Qua Ký
-
Chương 5
Tô Vũ một thân bạch sam lẳng lặng đứng cạnh cửa sổ ngắm nhìn ánh trăng khuyết bên ngoài. Bầu trời âm u cùng gió rít gào làm cho phủ quận chúa thêm vài phần tịch liêu. Hôm nay là Thủy Nhược Tam Tiên của Mính Hiên, sự kiện diễn ra ba năm một lần, quy tụ người dân khắp ba quốc cường đại, xem ra thế lực đằng sau Mính Hiên không hề nhỏ, có thể trụ lại không bị thao túng, một tay che trời hay mái hiên của thế lực nào đó không biết chừng.
Đầm nước Tô Vũ bước vào thật khó nhằn, rõ tưởng cứ giả mù sa mưa theo Hạ Vũ có thể thoát một kiếp tai ương này, không ngờ càng lún càng sâu, mà bảy phu thị của Hạ Vũ chính là vật trong ao khiến Tô Vũ phải kiêng dè, cục diện này nàng muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật, người tín được cũng không rõ ràng, người không thể tín lại không thể làm gì, hiện trạng này xoay người cũng có thể chết, không làm gì cũng chết khiến Tô Vũ cực kì đau đầu. Xoa nhẹ ba ngàn tóc đen nhánh, Tô Vũ mờ mịt phóng tầm mắt về phía xa khuất trong màn đêm vô tận, vạn lại câu tịch khó tránh tuyệt vọng cùng băn khoăn, Hạ Vũ trăm tính ngàn tính còn không thoát khỏi bi kịch, Tô Vũ chỉ là một sinh viên nhỏ bé sao có thể từ trong hang hùm miệng cọp thoát thân? Phải chăng lão thiên gia thấy nàng nhàn hạ quá nên ném tới đây dã ngoại, hưởng cái gọi là thử thách bản năng sinh tồn đi, đáng giận.
Lại nói ngày đó hại chết Hạ Vũ gián tiếp đem Tô Vũ đến này lại là người nàng yêu thương nhất, Hạ Mộc. Tô Vũ không thể quên được ánh mắt Hạ Mộc nhìn nàng khi đó, có si, có bi, có hận lại còn...ái? Tô Vũ bị suy nghĩ của mình làm cho bật cười khinh bỉ, trong kí ức, Hạ Mộc hận Hạ Vũ thấu tim làm sao có thể...ái nàng. Tình trạng hiện giờ Hạ Vũ, hay nói đúng hơn là Tô Vũ chỉ có thể tương kế tựu kế, lợi dụng nhau mà cố gắng sống sót. Hoa Mộc Giai, con người này vốn không đơn giản chỉ là ám vệ kiêm phu thị của Hạ Vũ, bất quá cho dù hắn có mục đích gì cũng không quá ảnh hưởng đến kế hoạch của Tô Vũ, cũng chỉ là quân cờ trên bàn cờ này thôi.
Đêm tối vắng vẻ làm âm thanh mở cửa càng thêm phóng đại hoàn hảo dời đến sự chú ý của Tô Vũ, tiến vào này nam nhân không khỏi khiến Tô Vũ nhìn trời cất lời chửi thề, MD thật quá mức câu nhân, một đôi lam nhãn lưu ly linh hoạt xoay chuyển, ánh mắt linh động như ẩn như hiện dưới lớp lông mi mềm mại cong vút, sóng mũi thẳng thon dài kết hợp với khuôn mặt góc cạnh, làn da trắng như bạch ngọc, ngũ quan tinh xảo điêu khắc ra một Hàn Mai công tử người người ngưỡng mộ, ai nói cứ ám vệ thì phải sống trong tối, phải mặc đồ đen, khuôn mặt phải phổ thông, ẩn sau lưng chủ tử an an ổn ổn bảo hộ? Này nọ áp dụng lên Hoa Mộc Giai chính là tuyệt đối sỉ nhục hắn.
Phất tay đối người tiến vào hào sảng, Tô Vũ cười nhẹ không khách khí ngồi xuống rót trà
-"đã đến thì tới ngồi đi"
Hành động hoàn toàn không có ý kiêng kị thân phận làm Hoa Mộc Giai bất ngờ, bất quá vẫn nhàn nhã ngồi xuống, không khách khí lấy tách trà Tô Vũ mới rót đem uống cạn
-"đêm hôm khuya khoắt lại đánh chủ ý mời ta tới hẳn không chỉ là uống trà ngắm trăng đi?"
Hoa Mộc Giai vân đạm phong khinh nhìn về nơi ánh mắt Tô Vũ hướng tới, một vầng trăng khuyết lấp ló sau áng mây đen, báo hiệu một cơn mưa.
-"Ta muốn tham gia Mính Hiên, chỉ là không muốn dùng thân phận Hạ Vũ, Hạ quận chúa, tránh tầm mắt lung tung, ngươi có cách không?"
Tô Vũ không để ý thái độ của Hoa Mộc Giai lắm, chỉ chăm chú xăm soi ly trà trong tay, tựa như nhìn nữa sẽ có kì tích xuất hiện.
-"có thể, chỉ là...rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Hoa Mộc Giai không hiểu, nhìn chằm chằm ánh mắt Tô Vũ trước mặt, muốn từ đó tìm ra chút gì, tiếc là không thể.
-"chỉ là mua vui, không phải sao, chúng ta đều là những người thông minh, có những chuyện biết càng ít càng tốt."
Tô Vũ tránh mặt Hoa Mộc Giai, xoay lưng bỏ ra sau bức bình phong, để lại hắn cùng một mảng trầm tư, nàng nói đúng, càng hiếu kì càng dễ chết, điều chỉnh này tâm tư, Hoa Mộc giai ngắt một chiếc lá ngậm vào vành môi khẽ thổi, trong phòng vô thanh vô thức xuất hiện thêm một hắc y nhân, người này dáng vẻ cao gầy, không quá cao nhưng ước chừng cũng 1m8, chỉ là làm Tô Vũ ngạc nhiên, hắn cư nhiên động thân một chút, một chuỗi âm thanh thanh thúy vang lên, từ một người cao lớn hóa thành một nữ tử thanh mảnh. Trong phủ quận chúa nói đông không quá đông, ít cũng không hẳn, nhưng lại là nơi ngọa hổ tàng long, có biết bao cao thủ giả danh gia đinh xâm nhập vào, tai mắt khắp nơi nhưng có thể ẩn thân thì hắc y nhân trước mặt, luận về thân thế lẫn võ công đều không tầm thường.
Điều mà Tô Vũ uất ức nhất là người này thật NND quá giống, từ gương mặt, dáng người, thần thái, giống đến độ Tô Vũ còn tưởng chính mình mới là người dịch dung thành Hạ Vũ, than thầm vài câu, biết chính mình thất thố, Tô Vũ ho khan một tay cầm y phục đưa ra, tầm mắt cũng nhìn xuống sàn nhà không đối mặt trực diện với y.
Nữ nhân trước mặt có vẻ không quan tâm hành động của Tô Vũ, liền cầm lấy rồi xoay lưng cứ thế bỏ đi khiến Tô Vũ không khỏi thở dài.
Gian phòng thoáng chỉ còn Hoa Mộc Giai và Hạ Vũ, hắn khẽ ninh mắt nhăn lại đôi mi thanh tú, nhẹ nắm lấy vai Tô Vũ, lúc này hắn mới nhận ra Hạ Vũ thực sự rất đẹp, hàng mi dài cong vút khẽ lay động che đậy cặp mắt tinh anh, lóe sáng, thẳng dọc chiếc mũi hiện ra là đôi môi anh đào hồng nhuận, trên gò má lúc này vì ngại ngùng mà hiện lên hai rặng mây đỏ nhỏ trông qua như thiếu nữ hoài xuân, Hạ Vũ...
Hoa Mộc Giai thoáng chút bất lực thở dài, hồng nhan...chuân chuyên đi...
Tô Vũ không cầu kì khoác lên y xam lam nhạt nhìn qua có chút đơn giản, vạt áo viền trắng điểm xuyết một ít hoa cúc thanh nhã mà không mất đi sự cao quý, đai lưng tím nhạt quấn quanh vòng eo mảnh tôn lên dáng người hoàn hảo, ba ngàn tóc đen gọn gàng xõa trên vai, nhìn qua không ai nhận ra tứ quận chúa điêu ngoa nữa, mà chỉ đơn thuần là nữ hiệp xinh đẹp,thanh cao lại xa cách.
Nhìn Tô Vũ lách người vận khing công phóng qua cửa sổ tiến về phía Mính Hiên, bất giác Hoa Mộc Giai cũng thở dài, con đường này muốn đi thật không dễ chút nào.
Thach thành quả không hổ danh là kinh thành bậc nhất tam quốc, người qua người lại tấp nập, kinh thương cũng phát triển tới mức chóng mặt, kéo theo là các dịch vụ khác cũng phát triển không kém, điển hình là tòa nhà trước mặt Tô Vũ đây, thật đồ sộ và xa hoa, đệ nhất trà danh của Thạch thành, tòa nhà trụ ngũ lầu cao lớn, tiền thính uy nghiêm, phô mà không tục, đại môn rông rãi treo phía trước là bảng hiệu "Mính Hiên Lầu uy nghi nét chữ rồng bay phượng múa óng ánh sắc vàng, đây cũng chính là tự hào của Mính Hiên Lầu, bảng hiệu ngự ban của Hạ Hoàng. Hít sâu một hơi bước vào cửa, Tô Vũ không khỏi chấn kinh, này chính là một chữ xa hoa cũng không thể hình dung nơi này. lầu cao khúc khuỷu nhiều ngã rẽ chia làm nhiều gian phòng, đại sảnh cao lớn ngay chính giữa là một đài rất rộng, xung quanh nạm đá cẩm thạch óng ánh sắc màu, bề mặt đài đấu chính là trong suốt thấy đáy như một tảng băng tinh khiết tảo ra khí tức mát lạnh, đó chính là hàn băng của Xích Liêm động, kì trân dị bảo khó gặp.
Nếu nói phủ quận chúa là nơi ngọa hổ tàng long thì so với nơi này cũng chính là một hạt cát nhỏ trong sa mạc rộng lớn, mà chủ nhân chân chính của nơi này cũng là một cường giả, ít cũng có gia sản mà nhiều quốc gia thèm muốn.
Đầm nước Tô Vũ bước vào thật khó nhằn, rõ tưởng cứ giả mù sa mưa theo Hạ Vũ có thể thoát một kiếp tai ương này, không ngờ càng lún càng sâu, mà bảy phu thị của Hạ Vũ chính là vật trong ao khiến Tô Vũ phải kiêng dè, cục diện này nàng muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật, người tín được cũng không rõ ràng, người không thể tín lại không thể làm gì, hiện trạng này xoay người cũng có thể chết, không làm gì cũng chết khiến Tô Vũ cực kì đau đầu. Xoa nhẹ ba ngàn tóc đen nhánh, Tô Vũ mờ mịt phóng tầm mắt về phía xa khuất trong màn đêm vô tận, vạn lại câu tịch khó tránh tuyệt vọng cùng băn khoăn, Hạ Vũ trăm tính ngàn tính còn không thoát khỏi bi kịch, Tô Vũ chỉ là một sinh viên nhỏ bé sao có thể từ trong hang hùm miệng cọp thoát thân? Phải chăng lão thiên gia thấy nàng nhàn hạ quá nên ném tới đây dã ngoại, hưởng cái gọi là thử thách bản năng sinh tồn đi, đáng giận.
Lại nói ngày đó hại chết Hạ Vũ gián tiếp đem Tô Vũ đến này lại là người nàng yêu thương nhất, Hạ Mộc. Tô Vũ không thể quên được ánh mắt Hạ Mộc nhìn nàng khi đó, có si, có bi, có hận lại còn...ái? Tô Vũ bị suy nghĩ của mình làm cho bật cười khinh bỉ, trong kí ức, Hạ Mộc hận Hạ Vũ thấu tim làm sao có thể...ái nàng. Tình trạng hiện giờ Hạ Vũ, hay nói đúng hơn là Tô Vũ chỉ có thể tương kế tựu kế, lợi dụng nhau mà cố gắng sống sót. Hoa Mộc Giai, con người này vốn không đơn giản chỉ là ám vệ kiêm phu thị của Hạ Vũ, bất quá cho dù hắn có mục đích gì cũng không quá ảnh hưởng đến kế hoạch của Tô Vũ, cũng chỉ là quân cờ trên bàn cờ này thôi.
Đêm tối vắng vẻ làm âm thanh mở cửa càng thêm phóng đại hoàn hảo dời đến sự chú ý của Tô Vũ, tiến vào này nam nhân không khỏi khiến Tô Vũ nhìn trời cất lời chửi thề, MD thật quá mức câu nhân, một đôi lam nhãn lưu ly linh hoạt xoay chuyển, ánh mắt linh động như ẩn như hiện dưới lớp lông mi mềm mại cong vút, sóng mũi thẳng thon dài kết hợp với khuôn mặt góc cạnh, làn da trắng như bạch ngọc, ngũ quan tinh xảo điêu khắc ra một Hàn Mai công tử người người ngưỡng mộ, ai nói cứ ám vệ thì phải sống trong tối, phải mặc đồ đen, khuôn mặt phải phổ thông, ẩn sau lưng chủ tử an an ổn ổn bảo hộ? Này nọ áp dụng lên Hoa Mộc Giai chính là tuyệt đối sỉ nhục hắn.
Phất tay đối người tiến vào hào sảng, Tô Vũ cười nhẹ không khách khí ngồi xuống rót trà
-"đã đến thì tới ngồi đi"
Hành động hoàn toàn không có ý kiêng kị thân phận làm Hoa Mộc Giai bất ngờ, bất quá vẫn nhàn nhã ngồi xuống, không khách khí lấy tách trà Tô Vũ mới rót đem uống cạn
-"đêm hôm khuya khoắt lại đánh chủ ý mời ta tới hẳn không chỉ là uống trà ngắm trăng đi?"
Hoa Mộc Giai vân đạm phong khinh nhìn về nơi ánh mắt Tô Vũ hướng tới, một vầng trăng khuyết lấp ló sau áng mây đen, báo hiệu một cơn mưa.
-"Ta muốn tham gia Mính Hiên, chỉ là không muốn dùng thân phận Hạ Vũ, Hạ quận chúa, tránh tầm mắt lung tung, ngươi có cách không?"
Tô Vũ không để ý thái độ của Hoa Mộc Giai lắm, chỉ chăm chú xăm soi ly trà trong tay, tựa như nhìn nữa sẽ có kì tích xuất hiện.
-"có thể, chỉ là...rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Hoa Mộc Giai không hiểu, nhìn chằm chằm ánh mắt Tô Vũ trước mặt, muốn từ đó tìm ra chút gì, tiếc là không thể.
-"chỉ là mua vui, không phải sao, chúng ta đều là những người thông minh, có những chuyện biết càng ít càng tốt."
Tô Vũ tránh mặt Hoa Mộc Giai, xoay lưng bỏ ra sau bức bình phong, để lại hắn cùng một mảng trầm tư, nàng nói đúng, càng hiếu kì càng dễ chết, điều chỉnh này tâm tư, Hoa Mộc giai ngắt một chiếc lá ngậm vào vành môi khẽ thổi, trong phòng vô thanh vô thức xuất hiện thêm một hắc y nhân, người này dáng vẻ cao gầy, không quá cao nhưng ước chừng cũng 1m8, chỉ là làm Tô Vũ ngạc nhiên, hắn cư nhiên động thân một chút, một chuỗi âm thanh thanh thúy vang lên, từ một người cao lớn hóa thành một nữ tử thanh mảnh. Trong phủ quận chúa nói đông không quá đông, ít cũng không hẳn, nhưng lại là nơi ngọa hổ tàng long, có biết bao cao thủ giả danh gia đinh xâm nhập vào, tai mắt khắp nơi nhưng có thể ẩn thân thì hắc y nhân trước mặt, luận về thân thế lẫn võ công đều không tầm thường.
Điều mà Tô Vũ uất ức nhất là người này thật NND quá giống, từ gương mặt, dáng người, thần thái, giống đến độ Tô Vũ còn tưởng chính mình mới là người dịch dung thành Hạ Vũ, than thầm vài câu, biết chính mình thất thố, Tô Vũ ho khan một tay cầm y phục đưa ra, tầm mắt cũng nhìn xuống sàn nhà không đối mặt trực diện với y.
Nữ nhân trước mặt có vẻ không quan tâm hành động của Tô Vũ, liền cầm lấy rồi xoay lưng cứ thế bỏ đi khiến Tô Vũ không khỏi thở dài.
Gian phòng thoáng chỉ còn Hoa Mộc Giai và Hạ Vũ, hắn khẽ ninh mắt nhăn lại đôi mi thanh tú, nhẹ nắm lấy vai Tô Vũ, lúc này hắn mới nhận ra Hạ Vũ thực sự rất đẹp, hàng mi dài cong vút khẽ lay động che đậy cặp mắt tinh anh, lóe sáng, thẳng dọc chiếc mũi hiện ra là đôi môi anh đào hồng nhuận, trên gò má lúc này vì ngại ngùng mà hiện lên hai rặng mây đỏ nhỏ trông qua như thiếu nữ hoài xuân, Hạ Vũ...
Hoa Mộc Giai thoáng chút bất lực thở dài, hồng nhan...chuân chuyên đi...
Tô Vũ không cầu kì khoác lên y xam lam nhạt nhìn qua có chút đơn giản, vạt áo viền trắng điểm xuyết một ít hoa cúc thanh nhã mà không mất đi sự cao quý, đai lưng tím nhạt quấn quanh vòng eo mảnh tôn lên dáng người hoàn hảo, ba ngàn tóc đen gọn gàng xõa trên vai, nhìn qua không ai nhận ra tứ quận chúa điêu ngoa nữa, mà chỉ đơn thuần là nữ hiệp xinh đẹp,thanh cao lại xa cách.
Nhìn Tô Vũ lách người vận khing công phóng qua cửa sổ tiến về phía Mính Hiên, bất giác Hoa Mộc Giai cũng thở dài, con đường này muốn đi thật không dễ chút nào.
Thach thành quả không hổ danh là kinh thành bậc nhất tam quốc, người qua người lại tấp nập, kinh thương cũng phát triển tới mức chóng mặt, kéo theo là các dịch vụ khác cũng phát triển không kém, điển hình là tòa nhà trước mặt Tô Vũ đây, thật đồ sộ và xa hoa, đệ nhất trà danh của Thạch thành, tòa nhà trụ ngũ lầu cao lớn, tiền thính uy nghiêm, phô mà không tục, đại môn rông rãi treo phía trước là bảng hiệu "Mính Hiên Lầu uy nghi nét chữ rồng bay phượng múa óng ánh sắc vàng, đây cũng chính là tự hào của Mính Hiên Lầu, bảng hiệu ngự ban của Hạ Hoàng. Hít sâu một hơi bước vào cửa, Tô Vũ không khỏi chấn kinh, này chính là một chữ xa hoa cũng không thể hình dung nơi này. lầu cao khúc khuỷu nhiều ngã rẽ chia làm nhiều gian phòng, đại sảnh cao lớn ngay chính giữa là một đài rất rộng, xung quanh nạm đá cẩm thạch óng ánh sắc màu, bề mặt đài đấu chính là trong suốt thấy đáy như một tảng băng tinh khiết tảo ra khí tức mát lạnh, đó chính là hàn băng của Xích Liêm động, kì trân dị bảo khó gặp.
Nếu nói phủ quận chúa là nơi ngọa hổ tàng long thì so với nơi này cũng chính là một hạt cát nhỏ trong sa mạc rộng lớn, mà chủ nhân chân chính của nơi này cũng là một cường giả, ít cũng có gia sản mà nhiều quốc gia thèm muốn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook