Tô Vũ Xuyên Qua Ký
-
Chương 29
Lúc nhóm người Tôn Ngọc về đến doanh trướng, đập vào mắt bọn hắn là Uý Trì Phong Vân hai mắt đỏ ngầu đang ở đó chờ họ, nghĩ đến có sự việc không hay ho, Hoa Vũ tiến tới đưa mắt nhìn xung quanh, mở miệng hỏi hắn
-"chuyện gì?"
Uý Trì Phong Vân một bên không nghe thấy Hoa Vũ, chỉ chăm chăm nhìn Tôn Ngọc thong dong dáng người, đùng một cái hắn quỳ xuống dưới chân Tôn Ngọc, y phục nhiễm đỏ một mảng cũng không giảm đi quý khí của hắn, uy nghiêm của hắn, tự tôn của hắn đều không quan trọng bằng nàng, tình thế lúc này không cho phép hắn để ý nhiều
-"xin ngươi, cứu nàng."
Uý Trì Phong Vân giọng nói có chút run rẩy, nhưng gương mặt lại cương nghị, nhìn đến hắn như vậy Tôn Ngọc cũng biết có chuyện không hay vội vàng đỡ hắn dậy, gấp gáp lay hắn
-"trước cho ta đi xem nàng."
Uý Trì Phong Vân vội vàng dẫn một nhóm người tiến vào doanh trướng, bất giác nhiều thêm vài tiếng hít sâu, thương thế của Tô Vũ làm mọi người không khỏi cảm thán, tên đã được rút ra, nhưng Uý Trì Phong Vân không dám làm gì thêm, hắn không phải đại phu, không dám sơ cứu, chỉ cỏ thể mang y phục mở ra hi vọng không để y phụ ma sát vết thương làm nàng thống khổ
nhưng y phục vừa cởi ra, khắp người Tô Vũ đều là thương thế, lớn nhỏ chồng chất, còn có rất nhiều sẹo, kinh sợ hơn là vùng bụng và ngực huyết nhục mơ hồ, bả vai lại còn thâm tím một mảng, nhìn qua rất kinh người
Tôn Ngọc lấy lại bình tĩnh nhanh nhất, xoay người hỏi Uý Trì Phong Vân
-"làm sao thành ra thế này?"
vừa nói hắn vừa lấy ngân châm ra châm lên người Tô Vũ ngăn cản máu huyết chảy ra cũng đồng thời ngăn cản độc lan đi khắp cơ thể
-"việc này nên hỏi Tư Đồ Cảnh, nàng đỡ cho hắn một chùy, lại trúng tên độc thế mà hắn còn không nhìn ra."
Uý Trì Phong Vân cơ hồ là cắn răng nói ra những lời này
-"chùy?lẽ nào là Mông Sa đại tướng?"
người lên tiếng này là Nam Cung Thu Nguyệt, cha hắn là dũng tướng, quen biết cũng nhiều, hắn đi theo cha, nên có phần am hiểu võ công của một vài đại tướng, trong đó Mông Sa quen thuộc dùng chùy, trên chùy gắn rất nhiều gai nhọn, hắn từng thấy Mông Sa dùng chùy một đòn giết chết một người không chớp mắt, Tô Vũ chịu qua một chùy còn sống đến bây giờ cũng tính là phúc lớn mạng lớn
thấy Tôn Ngọc vẻ mặt ngưng trọng nhìn vào bả vai của Tô Vũ, cả nhóm người đều bất chợt sợ hãi, nhanh chóng bình tĩnh nhất vẫn là Hoa vũ
-"lại chuyện gì ngươi nói luôn đi."
-"Thi độc."
Tôn Ngọc mệt nhọc thở dài
-"thi độc, rất lợi hại sao?"
Hoa Vũ nhìn biểu hiện của Tôn Ngọc cũng bảy phần đoán được sự nghiêm trọng của vấn đề
-"là dùng xác người chết luyện thành, bảy ngày không giải độc phát vào tim, thất khướu chảy máu mà chết, độc này ta từng luyện giải dược một lần, nhưng ta lại để ở Minh Nhạc đường."
nói rồi hắn quay sang đưa một khối ngọc bội hình hạc cho Uý Trì Phong Vân, chất ngọc mịn màng, chạm vào mát lạnh, điêu khắc tinh tế cầu kì, không phải vật thường
-"ngươi tới phía nam Thanh Hoa sơn, gặp một tửu lâu, đưa cái này ra nói hữu hộ pháp có việc quan trọng, nói hắn đưa ngươi đi gặp đường chủ, khi gặp đường chủ ngươi chỉ cần nói hắn, Minh Nhạc công tử, tả hộ pháp lâm nạn cần thải hoa ngọc lộ hoàn, nói vậy hắn ắt hiểu."
nói rồi hắn qoay sang phân phó Hoa Vũ
-"ngươi lấy cho ta ít nước nóng, lụa trắng, lấy hòm thuốc của ta qua đây, những ai không có việc đều ra ngoài, để lại cho ta hai người là được."
nghe Tôn Ngọc nói lời này, Hạ Mộc cùng Hoa vũ đều xung phong ở lại, Tôn Ngọc cũng không có ý kiến gì, Hạ Mộc là một thiên tài y thuật, cùng hắn học tập hơn một tháng đã muốn tiến bộ thần kì, Hoa vũ là người hành xử cẩn trọng, hắn không có việc gì phải lo
-"những người còn lại không có việc gì thì lui ra, rảnh quá thì đem tiểu tử Tư Đồ Cảnh kia xử cho ta, không chết là được, nếu Tô Vũ đã lấy thân bảo vệ hắn có nghĩa là không muốn hắn chết, chúng ta nên tôn trọng quyết định của nàng."
nói rồi hắn đóng lại doanh trướng, một lòng mặc niệm cho Tư Đồ Cảnh, hi vọng không bị đánh đến tàn phế
lại nói qua Uý Trì Phong Vân bên này, cho dù khinh công tuyệt đỉnh đến đâu, ăn gió nằm sương đi không ngừng nghỉ cũng khó lòng đến Thanh Hoa sơn sau đó về trong bảy ngày, hắn ngày đêm không ngừng nghỉ, ăn cũng không dừng lại, chạy liên tục ba ngày ba đêm, hai mắt thâm quầng thũng lại nhìn như quốc bảo gấu trúc, dáng người có chút liêu siêu đi không vững, đến được Minh Nhạc đường trong lời nói của Tôn Ngọc thật đúng là mất nửa cái mạng
như lời Tôn Ngọc nói, hắn đúng là gặp được nhân vật bí ẩn Minh Nhạc công tử kia, mới đầu vừa gặp Minh Nhạc, phản ứng của hắn cũng không khác gặp Hoa Vũ mấy, là kinh diễm, cũng là ngốc lăng nhìn Minh Nhạc
này mi thanh mục họa, đôi mắt có thể so sánh với đầm không đáy, sâu thăm thẳm cũng là vô cùng thu hút chỉ làm người khác muốn trầm luân vào đó, sống mũi thẳng tắp, môi đào hồng nhuận, làn da như băng tuyết, như tơ lụa cũng là như dùng loại ngọc trân quý nhất điêu khắc tạo nên
so với hắn, Uý Trì Phong Vân có chút tự ti, Ngọc công tử, so với người tên Minh Nhạc này cũng chỉ như phàm phu tục tử so với tiên nhân, một bên gà một bên phượng hoàng, chênh lệch cỡ nào nhìn qua cũng đủ biết, đúng là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, người đẹp còn có người đẹp hơn, còn chưa nói, bộ dạng ma đầu này của hắn dọa người thì còn tin được
-"ngươi đến tìm ta có việc gì?"
giọng nói của Minh Nhạc như ma chú làm Uý Trì Phong Vân tỉnh lại, nhớ tới việc vô cùng quan trọng bèn chắp tay cúi đầu trước Minh Ngọc
-"Tôn Ngọc nhờ ta nói, Tả hộ pháp lâm trọng thương, cần thải hoa ngọc lộ hoàn..."
vừa nhắc đến thải hoa ngọc lộ hoàn, Minh Nhạc biến sắc, ánh mắt như dao găm muốn khoét vài lỗ trên người Uý Trì Phong Vân, giọng nói cũng không thong dong như lúc nãy mà có vài tia gấp gáp cùng vài tia tức giận
-"nàng thế nào lại bị thương nặng đến vậy?"
-"đều do ta không bảo hộ nàng chu toàn."
Uý Trì Phong Vân giường như nói bằng giọng mũi, còn mang chút chua sót
-"bị thương bao lâu?"
-"tới nay cũng là bốn ngày."
vừa nghe thấy Uý Trì Phong Vân nói, Minh Nhạc lúc này là đại biến sắc, không biết hắn dùng chiêu thức quỷ dị gì chớp mắt đã nắm cổ áo Uý Trì Phong Vân, nhấc hắn lên ném mạnh vào tường
không nghĩ đến Minh Nhạc bề ngoài nhu nhược tuấn mĩ lại có nội công cao đến vậy, giống như một yêu nhân tu luyện vậy, đúng là không nên dùng bề ngoài để phán đoán người khác
-"tại sao giờ ngươi mới đến, nàng có mệnh hệ gì ta mang ngươi bồi táng."
Uý Trì Phong Vân võ công cao cường cũng không địch nổi Minh Nhạc, miệng còn mang tơ máu, khẩn khoản nhìn Minh Nhạc
-"ta từ Vạn Yến đến đây, đi không ngừng nghỉ cũng đã ba ngày ba đêm, nàng chỉ còn ba ngày, cầu ngươi cứu nàng, chỉ cần ngươi cứu nàng, cái gì ta..."
chưa để Uý Trì Phong Vân nói hết lời, Minh Nhạc hai mắt giận dữ muốn phát ra lửa hướng về phái hắn
-"từ Vạn Yến đến đây còn mất đến ba ngày, ngươi kém cỏi như vậy mà còn muốn ở bên thủ hộ nàng sao, si tâm vọng tưởng."
Minh Nhạc khinh bỉ nói ra câu đó làm Uý trì phong Vân tức giận phun ra một búng máu, hắn không biết là đường xa cỡ nào sao, Uý Trì Phong Vân võ công cao cường đi không ngừng nghỉ ba ngày ba đêm đến đây đã là quá tốt rồi hắn còn muốn gì nữa
không để Uý Trì Phong Vân nói nhiều, Minh Nhạc đã tóm lấy cổ hắn, phi thân vù vù chạy đi, Uý Trì Phong Vân lúc này mới chân thật hiểu được mình yếu kém đến mức nào, nói hắn khinh công trác tuyệt cũng không bằng người ta búng tay một cái, nhìn Minh Nhạc mảnh mai lại có thể vác hắn một người chạy đi, bên đường quanh cảnh cũng không thể nhìn thấy, chỉ có gió cứ thế rít gào qua tai, hai mắt bị thổi đển đỏ ửng không thể không khép lại cũng đủ biết người này võ công kinh người thế nào
đến được doanh trại cũng là một ngày một đêm, Uý Trì Phong vân chỉ thấy nơi này một mảng tan hoang liền biết mọi người đã vào thành bèn chỉ đường cho Minh Nhạc tiến vào thành
vừa chạm chân vào viện Tôn Ngọc đã cung kính ra nghênh đón, quỳ một chân trước Minh Nhạc
-"hữu hộ pháp tham kiến đường chủ."
không dài dòng với Tôn Ngọc, Minh Nhạc trực tiếp tìm người
-"nàng đâu?"
Tôn Ngọc đưa Minh Nhạc vào một căn phòng gần đó, bên trong đèn đuốc sáng trưng, Tô Vũ nằm trên giường đã bị độc tốc ăn đến tím nửa khuôn mặt, nhìn như hắc bạch lưỡng diện, vừa nhìn thấy Tô Vũ như vậy, Minh Nhạc một trận ác hàn quay lại với nhóm người hiếu kì, bỏ qua biểu hiện kinh diễm của họ trực tiếp đóng cửa đuổi khách
-"các ngươi đi ra, trong này có ta được rồi."
nói xong hắn quay qua Tôn Ngọc
-"ngươi sắc cho nàng ít thuốc bồi dưỡng, nơi này liền giao cho ta đi."
nói rồi hắn đóng cửa tiến về phía Tô Vũ, nhìn dung nhan tiều tụy của nàng, một bên mặt tím đen,bên trắng bệnh làm hắn đau lòng không thôi
uy nàng một viên thải hoa ngọc lộ hoàn, lại cởi y phục giúp nàng khai thông cách mạch tượng, tránh ứ đọng máu trong cơ thể, vừa nhìn đến thân thể Tô Vũ, Minh Nhạc lại không kìm nén được nổi nóng, trên người khắp nơi đều là vảy kết, trước bụng còn huyết nhục, nhìn qua vô cùng kinh khủng, giống như mới chịu khổ hình qua
vận công một lúc trên trán Minh Nhạc đã lấm tấm mồ hôi, hắn cảm giác được độc trong máu đang dồn về một phía, vừa đúng lúc, Minh Nhạc liền đánh mạnh Tô vũ một cái làm nàng hộc ra một đống bầy nhầy hôi tanh không biết là máu hay cái gì, vừa phun thứ đó ra, mắt Tô Vũ cũng bắt đầu khởi sắc, không bao lâu hai mắt nàng cử động, có chút thanh tỉnh
Tô Vũ vừa mới trong ác mộng tỉnh dậy, cảm giác toàn thân bị cắn nuốt, đập vào mắt là hình ảnh mông lung của Minh Nhạc làm nàng có chút buồn cười, trong suy nghĩ của nàng Minh Nhạc vẫn là một lão yêu nhân, nàng không biết số tuổi của hắn, nhưng nhìn đến võ công của hắn, tuyệt đối là yêu quái, cũng có thể là yêu tinh vạn năm, bạch cốt tinh, hay gì gì đó
đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt như ngọc thạch thượng đẳng của Minh Nhạc, Tô Vũ thều thào nói, vừa mang ý cười vừa có chút bi
-"đường chủ...khi nào gặp lại... ngươi..có phải...ta...đã chết...?"
-"ngươi không chết, ngươi được cứu rồi, có ta ở đây vĩnh viễn không để ngươi chết, ngươi phải cùng ta sống hết quãng đời còn lại, sống cùng giường, chết cùng huyệt..."
Minh Nhạc giữ lấy tay Tô vũ trên mặt mình, không ngừng vuốt ve tay của nàng như tiếp thêm cho nàng sức mạnh
-"ngươi khà...khụ...yêu tinh...ta...khụ...luân hồi mấy chục kiếp...khụ...khụ...ngươi vẫn còn sống đâu...khụ..."
Tô Vũ yếu ớt cưới xoa nhẹ gò má của hắn, Minh Nhạc vẫn như vậy, trong lòng nàng hắn vẫn như ánh trăng, tinh khiết, cao quý, mà nàng chỉ là phàm phu tục tử, không nên ước vọng xa vời, mấy năm qua hắn vẫn luôn hướng nàng bày tỏ tình cảm, nhưng nàng vẫn cảm thấy không xứng với hắn nên vẫn tìm cớ thoái thác hoặc giả ngu không hiểu, hại hắn tức chết
-"ngươi nói bậy bạ gì, bị thương thì nên giữ sức, ta đi lấy cho ngươi ít cháo, nhìn ngươi thật gầy."
Minh Nhạc kê gối mềm cho nàng, tiện thể lấy đi chiếc chăn bị nàng thổ ra thứ dịch đó, thay cho nàng một chiếc chăn mới, lại cũng không biết vẩy vẩy cái gì trên đó, ngửi thật dễ chịu làm Tô Vũ tò mò
-"ngươi làm gì?"
Tô Vũ bị hương thơm đẩy đến mơ mơ màng màng buồn ngủ
-"giường chiếu đều bị ngươi làm hôi, cho ngươi ngửi mùi hương trên người ta để trong mơ ngươi cũng mơ thấy ta."
nói rồi Minh Nhạc cười cười ôm cái chăn hôi đẩy cửa ra ngoài để Tô Vũ ngượng ngùng che mặt ngủ mất
vừa đẩy ra cửa hai người cũng ở trong một ngày một đêm, bên ngoài là một nhóm người, mắt thâm quầng như gấu trúc ủ rũ chờ, có vẻ như đã canh ở ngoài đây suốt một ngày đêm, vừa thấy Minh Nhạc đi ra liền vây lấy hắn
-"nàng sao rồi?"
lời này là của Hoa Vũ, bên kia Mính Hiên hắn trực tiếp ném cho Hoa Mộc Giai, thấy Minh Nhạc lắc đầu, ai cũng nghĩ là không qua được, gương mặt nhất thời thất sắc
-"qua khỏi nguy hiểm rồi."
chỉ là nghe giọng của Minh Nhạc lại như được cứu khỏi địa ngục, không khỏi thở phào nhẹ nhõm
-"không sao là tốt rồi."
-"trước để nàng nghỉ ngơi, ta đi lấy cho nàng ít cháo, các ngươi cũng đừng ai làm phiền nàng."
Minh Nhạc nói xong liền xoay người bỏ đi đến trù phòng.
-"chuyện gì?"
Uý Trì Phong Vân một bên không nghe thấy Hoa Vũ, chỉ chăm chăm nhìn Tôn Ngọc thong dong dáng người, đùng một cái hắn quỳ xuống dưới chân Tôn Ngọc, y phục nhiễm đỏ một mảng cũng không giảm đi quý khí của hắn, uy nghiêm của hắn, tự tôn của hắn đều không quan trọng bằng nàng, tình thế lúc này không cho phép hắn để ý nhiều
-"xin ngươi, cứu nàng."
Uý Trì Phong Vân giọng nói có chút run rẩy, nhưng gương mặt lại cương nghị, nhìn đến hắn như vậy Tôn Ngọc cũng biết có chuyện không hay vội vàng đỡ hắn dậy, gấp gáp lay hắn
-"trước cho ta đi xem nàng."
Uý Trì Phong Vân vội vàng dẫn một nhóm người tiến vào doanh trướng, bất giác nhiều thêm vài tiếng hít sâu, thương thế của Tô Vũ làm mọi người không khỏi cảm thán, tên đã được rút ra, nhưng Uý Trì Phong Vân không dám làm gì thêm, hắn không phải đại phu, không dám sơ cứu, chỉ cỏ thể mang y phục mở ra hi vọng không để y phụ ma sát vết thương làm nàng thống khổ
nhưng y phục vừa cởi ra, khắp người Tô Vũ đều là thương thế, lớn nhỏ chồng chất, còn có rất nhiều sẹo, kinh sợ hơn là vùng bụng và ngực huyết nhục mơ hồ, bả vai lại còn thâm tím một mảng, nhìn qua rất kinh người
Tôn Ngọc lấy lại bình tĩnh nhanh nhất, xoay người hỏi Uý Trì Phong Vân
-"làm sao thành ra thế này?"
vừa nói hắn vừa lấy ngân châm ra châm lên người Tô Vũ ngăn cản máu huyết chảy ra cũng đồng thời ngăn cản độc lan đi khắp cơ thể
-"việc này nên hỏi Tư Đồ Cảnh, nàng đỡ cho hắn một chùy, lại trúng tên độc thế mà hắn còn không nhìn ra."
Uý Trì Phong Vân cơ hồ là cắn răng nói ra những lời này
-"chùy?lẽ nào là Mông Sa đại tướng?"
người lên tiếng này là Nam Cung Thu Nguyệt, cha hắn là dũng tướng, quen biết cũng nhiều, hắn đi theo cha, nên có phần am hiểu võ công của một vài đại tướng, trong đó Mông Sa quen thuộc dùng chùy, trên chùy gắn rất nhiều gai nhọn, hắn từng thấy Mông Sa dùng chùy một đòn giết chết một người không chớp mắt, Tô Vũ chịu qua một chùy còn sống đến bây giờ cũng tính là phúc lớn mạng lớn
thấy Tôn Ngọc vẻ mặt ngưng trọng nhìn vào bả vai của Tô Vũ, cả nhóm người đều bất chợt sợ hãi, nhanh chóng bình tĩnh nhất vẫn là Hoa vũ
-"lại chuyện gì ngươi nói luôn đi."
-"Thi độc."
Tôn Ngọc mệt nhọc thở dài
-"thi độc, rất lợi hại sao?"
Hoa Vũ nhìn biểu hiện của Tôn Ngọc cũng bảy phần đoán được sự nghiêm trọng của vấn đề
-"là dùng xác người chết luyện thành, bảy ngày không giải độc phát vào tim, thất khướu chảy máu mà chết, độc này ta từng luyện giải dược một lần, nhưng ta lại để ở Minh Nhạc đường."
nói rồi hắn quay sang đưa một khối ngọc bội hình hạc cho Uý Trì Phong Vân, chất ngọc mịn màng, chạm vào mát lạnh, điêu khắc tinh tế cầu kì, không phải vật thường
-"ngươi tới phía nam Thanh Hoa sơn, gặp một tửu lâu, đưa cái này ra nói hữu hộ pháp có việc quan trọng, nói hắn đưa ngươi đi gặp đường chủ, khi gặp đường chủ ngươi chỉ cần nói hắn, Minh Nhạc công tử, tả hộ pháp lâm nạn cần thải hoa ngọc lộ hoàn, nói vậy hắn ắt hiểu."
nói rồi hắn qoay sang phân phó Hoa Vũ
-"ngươi lấy cho ta ít nước nóng, lụa trắng, lấy hòm thuốc của ta qua đây, những ai không có việc đều ra ngoài, để lại cho ta hai người là được."
nghe Tôn Ngọc nói lời này, Hạ Mộc cùng Hoa vũ đều xung phong ở lại, Tôn Ngọc cũng không có ý kiến gì, Hạ Mộc là một thiên tài y thuật, cùng hắn học tập hơn một tháng đã muốn tiến bộ thần kì, Hoa vũ là người hành xử cẩn trọng, hắn không có việc gì phải lo
-"những người còn lại không có việc gì thì lui ra, rảnh quá thì đem tiểu tử Tư Đồ Cảnh kia xử cho ta, không chết là được, nếu Tô Vũ đã lấy thân bảo vệ hắn có nghĩa là không muốn hắn chết, chúng ta nên tôn trọng quyết định của nàng."
nói rồi hắn đóng lại doanh trướng, một lòng mặc niệm cho Tư Đồ Cảnh, hi vọng không bị đánh đến tàn phế
lại nói qua Uý Trì Phong Vân bên này, cho dù khinh công tuyệt đỉnh đến đâu, ăn gió nằm sương đi không ngừng nghỉ cũng khó lòng đến Thanh Hoa sơn sau đó về trong bảy ngày, hắn ngày đêm không ngừng nghỉ, ăn cũng không dừng lại, chạy liên tục ba ngày ba đêm, hai mắt thâm quầng thũng lại nhìn như quốc bảo gấu trúc, dáng người có chút liêu siêu đi không vững, đến được Minh Nhạc đường trong lời nói của Tôn Ngọc thật đúng là mất nửa cái mạng
như lời Tôn Ngọc nói, hắn đúng là gặp được nhân vật bí ẩn Minh Nhạc công tử kia, mới đầu vừa gặp Minh Nhạc, phản ứng của hắn cũng không khác gặp Hoa Vũ mấy, là kinh diễm, cũng là ngốc lăng nhìn Minh Nhạc
này mi thanh mục họa, đôi mắt có thể so sánh với đầm không đáy, sâu thăm thẳm cũng là vô cùng thu hút chỉ làm người khác muốn trầm luân vào đó, sống mũi thẳng tắp, môi đào hồng nhuận, làn da như băng tuyết, như tơ lụa cũng là như dùng loại ngọc trân quý nhất điêu khắc tạo nên
so với hắn, Uý Trì Phong Vân có chút tự ti, Ngọc công tử, so với người tên Minh Nhạc này cũng chỉ như phàm phu tục tử so với tiên nhân, một bên gà một bên phượng hoàng, chênh lệch cỡ nào nhìn qua cũng đủ biết, đúng là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, người đẹp còn có người đẹp hơn, còn chưa nói, bộ dạng ma đầu này của hắn dọa người thì còn tin được
-"ngươi đến tìm ta có việc gì?"
giọng nói của Minh Nhạc như ma chú làm Uý Trì Phong Vân tỉnh lại, nhớ tới việc vô cùng quan trọng bèn chắp tay cúi đầu trước Minh Ngọc
-"Tôn Ngọc nhờ ta nói, Tả hộ pháp lâm trọng thương, cần thải hoa ngọc lộ hoàn..."
vừa nhắc đến thải hoa ngọc lộ hoàn, Minh Nhạc biến sắc, ánh mắt như dao găm muốn khoét vài lỗ trên người Uý Trì Phong Vân, giọng nói cũng không thong dong như lúc nãy mà có vài tia gấp gáp cùng vài tia tức giận
-"nàng thế nào lại bị thương nặng đến vậy?"
-"đều do ta không bảo hộ nàng chu toàn."
Uý Trì Phong Vân giường như nói bằng giọng mũi, còn mang chút chua sót
-"bị thương bao lâu?"
-"tới nay cũng là bốn ngày."
vừa nghe thấy Uý Trì Phong Vân nói, Minh Nhạc lúc này là đại biến sắc, không biết hắn dùng chiêu thức quỷ dị gì chớp mắt đã nắm cổ áo Uý Trì Phong Vân, nhấc hắn lên ném mạnh vào tường
không nghĩ đến Minh Nhạc bề ngoài nhu nhược tuấn mĩ lại có nội công cao đến vậy, giống như một yêu nhân tu luyện vậy, đúng là không nên dùng bề ngoài để phán đoán người khác
-"tại sao giờ ngươi mới đến, nàng có mệnh hệ gì ta mang ngươi bồi táng."
Uý Trì Phong Vân võ công cao cường cũng không địch nổi Minh Nhạc, miệng còn mang tơ máu, khẩn khoản nhìn Minh Nhạc
-"ta từ Vạn Yến đến đây, đi không ngừng nghỉ cũng đã ba ngày ba đêm, nàng chỉ còn ba ngày, cầu ngươi cứu nàng, chỉ cần ngươi cứu nàng, cái gì ta..."
chưa để Uý Trì Phong Vân nói hết lời, Minh Nhạc hai mắt giận dữ muốn phát ra lửa hướng về phái hắn
-"từ Vạn Yến đến đây còn mất đến ba ngày, ngươi kém cỏi như vậy mà còn muốn ở bên thủ hộ nàng sao, si tâm vọng tưởng."
Minh Nhạc khinh bỉ nói ra câu đó làm Uý trì phong Vân tức giận phun ra một búng máu, hắn không biết là đường xa cỡ nào sao, Uý Trì Phong Vân võ công cao cường đi không ngừng nghỉ ba ngày ba đêm đến đây đã là quá tốt rồi hắn còn muốn gì nữa
không để Uý Trì Phong Vân nói nhiều, Minh Nhạc đã tóm lấy cổ hắn, phi thân vù vù chạy đi, Uý Trì Phong Vân lúc này mới chân thật hiểu được mình yếu kém đến mức nào, nói hắn khinh công trác tuyệt cũng không bằng người ta búng tay một cái, nhìn Minh Nhạc mảnh mai lại có thể vác hắn một người chạy đi, bên đường quanh cảnh cũng không thể nhìn thấy, chỉ có gió cứ thế rít gào qua tai, hai mắt bị thổi đển đỏ ửng không thể không khép lại cũng đủ biết người này võ công kinh người thế nào
đến được doanh trại cũng là một ngày một đêm, Uý Trì Phong vân chỉ thấy nơi này một mảng tan hoang liền biết mọi người đã vào thành bèn chỉ đường cho Minh Nhạc tiến vào thành
vừa chạm chân vào viện Tôn Ngọc đã cung kính ra nghênh đón, quỳ một chân trước Minh Nhạc
-"hữu hộ pháp tham kiến đường chủ."
không dài dòng với Tôn Ngọc, Minh Nhạc trực tiếp tìm người
-"nàng đâu?"
Tôn Ngọc đưa Minh Nhạc vào một căn phòng gần đó, bên trong đèn đuốc sáng trưng, Tô Vũ nằm trên giường đã bị độc tốc ăn đến tím nửa khuôn mặt, nhìn như hắc bạch lưỡng diện, vừa nhìn thấy Tô Vũ như vậy, Minh Nhạc một trận ác hàn quay lại với nhóm người hiếu kì, bỏ qua biểu hiện kinh diễm của họ trực tiếp đóng cửa đuổi khách
-"các ngươi đi ra, trong này có ta được rồi."
nói xong hắn quay qua Tôn Ngọc
-"ngươi sắc cho nàng ít thuốc bồi dưỡng, nơi này liền giao cho ta đi."
nói rồi hắn đóng cửa tiến về phía Tô Vũ, nhìn dung nhan tiều tụy của nàng, một bên mặt tím đen,bên trắng bệnh làm hắn đau lòng không thôi
uy nàng một viên thải hoa ngọc lộ hoàn, lại cởi y phục giúp nàng khai thông cách mạch tượng, tránh ứ đọng máu trong cơ thể, vừa nhìn đến thân thể Tô Vũ, Minh Nhạc lại không kìm nén được nổi nóng, trên người khắp nơi đều là vảy kết, trước bụng còn huyết nhục, nhìn qua vô cùng kinh khủng, giống như mới chịu khổ hình qua
vận công một lúc trên trán Minh Nhạc đã lấm tấm mồ hôi, hắn cảm giác được độc trong máu đang dồn về một phía, vừa đúng lúc, Minh Nhạc liền đánh mạnh Tô vũ một cái làm nàng hộc ra một đống bầy nhầy hôi tanh không biết là máu hay cái gì, vừa phun thứ đó ra, mắt Tô Vũ cũng bắt đầu khởi sắc, không bao lâu hai mắt nàng cử động, có chút thanh tỉnh
Tô Vũ vừa mới trong ác mộng tỉnh dậy, cảm giác toàn thân bị cắn nuốt, đập vào mắt là hình ảnh mông lung của Minh Nhạc làm nàng có chút buồn cười, trong suy nghĩ của nàng Minh Nhạc vẫn là một lão yêu nhân, nàng không biết số tuổi của hắn, nhưng nhìn đến võ công của hắn, tuyệt đối là yêu quái, cũng có thể là yêu tinh vạn năm, bạch cốt tinh, hay gì gì đó
đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt như ngọc thạch thượng đẳng của Minh Nhạc, Tô Vũ thều thào nói, vừa mang ý cười vừa có chút bi
-"đường chủ...khi nào gặp lại... ngươi..có phải...ta...đã chết...?"
-"ngươi không chết, ngươi được cứu rồi, có ta ở đây vĩnh viễn không để ngươi chết, ngươi phải cùng ta sống hết quãng đời còn lại, sống cùng giường, chết cùng huyệt..."
Minh Nhạc giữ lấy tay Tô vũ trên mặt mình, không ngừng vuốt ve tay của nàng như tiếp thêm cho nàng sức mạnh
-"ngươi khà...khụ...yêu tinh...ta...khụ...luân hồi mấy chục kiếp...khụ...khụ...ngươi vẫn còn sống đâu...khụ..."
Tô Vũ yếu ớt cưới xoa nhẹ gò má của hắn, Minh Nhạc vẫn như vậy, trong lòng nàng hắn vẫn như ánh trăng, tinh khiết, cao quý, mà nàng chỉ là phàm phu tục tử, không nên ước vọng xa vời, mấy năm qua hắn vẫn luôn hướng nàng bày tỏ tình cảm, nhưng nàng vẫn cảm thấy không xứng với hắn nên vẫn tìm cớ thoái thác hoặc giả ngu không hiểu, hại hắn tức chết
-"ngươi nói bậy bạ gì, bị thương thì nên giữ sức, ta đi lấy cho ngươi ít cháo, nhìn ngươi thật gầy."
Minh Nhạc kê gối mềm cho nàng, tiện thể lấy đi chiếc chăn bị nàng thổ ra thứ dịch đó, thay cho nàng một chiếc chăn mới, lại cũng không biết vẩy vẩy cái gì trên đó, ngửi thật dễ chịu làm Tô Vũ tò mò
-"ngươi làm gì?"
Tô Vũ bị hương thơm đẩy đến mơ mơ màng màng buồn ngủ
-"giường chiếu đều bị ngươi làm hôi, cho ngươi ngửi mùi hương trên người ta để trong mơ ngươi cũng mơ thấy ta."
nói rồi Minh Nhạc cười cười ôm cái chăn hôi đẩy cửa ra ngoài để Tô Vũ ngượng ngùng che mặt ngủ mất
vừa đẩy ra cửa hai người cũng ở trong một ngày một đêm, bên ngoài là một nhóm người, mắt thâm quầng như gấu trúc ủ rũ chờ, có vẻ như đã canh ở ngoài đây suốt một ngày đêm, vừa thấy Minh Nhạc đi ra liền vây lấy hắn
-"nàng sao rồi?"
lời này là của Hoa Vũ, bên kia Mính Hiên hắn trực tiếp ném cho Hoa Mộc Giai, thấy Minh Nhạc lắc đầu, ai cũng nghĩ là không qua được, gương mặt nhất thời thất sắc
-"qua khỏi nguy hiểm rồi."
chỉ là nghe giọng của Minh Nhạc lại như được cứu khỏi địa ngục, không khỏi thở phào nhẹ nhõm
-"không sao là tốt rồi."
-"trước để nàng nghỉ ngơi, ta đi lấy cho nàng ít cháo, các ngươi cũng đừng ai làm phiền nàng."
Minh Nhạc nói xong liền xoay người bỏ đi đến trù phòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook