Tô Vũ Xuyên Qua Ký
-
Chương 23
Tô Vũ vừa vào viện liền thấy Cao hàn đã đứng ở cửa thư phòng chờ nàng, trên thân hắn là y phục lam nhạt, không nhu hòa như Uý Trì Phong Vân mà mang một vẻ lạnh lùng xa cách
-"đến rồi sao?"
Tô Vũ khẽ cười đẩy cửa tiến vào thư phòng, Cao Hàn nối gót theo sau
-"vâng thưa quận chúa."
tới bàn trong thư phòng, Tô Vũ ngồi xuống sắp xếp một ít sách vở trên bàn, lấy ra ba quyển sách không tựa đề, chỉ đánh theo số, nàng xem xét ba quyển sách một chút rồi đưa cho Cao Hàn
-"ngươi xem qua một chút đi."
-"quận chúa là muốn..."
Cao Hàn lật lật vài trang sách một chút rồi ngạc nhiên ngước nhìn Tô Vũ
-"thế nào?"
Tô Vũ ninh mĩ khẽ cười
-"có muốn giúp bản quận chúa không?"
Cao gia là gia đình võ tướng dũng mãnh, Cao Hàn sinh ra lại vô cùng thông minh, là viên ngọc sáng trong Cao gia, đáng tiếc, số trời không an bài.
-"Cao Hàn nguyện vì quận chúa, chết không từ nan."
Cao Hàn nâng ba quyển sách lên ngang mày, quỳ một chân xuống cúi đầu trước Tô Vũ
-"rất tốt, rất tốt."
tô Vũ vỗ nhẹ hai tay sau đó đứng dậy đỡ Cao hàn lên
-"ngươi trước hãy nghiên cứu một chút, có gì không hiểu cứ hỏi ta."
nói rồi nàng ngồi xuống bàn tiếp tục phê duyệt sổ sách, Cao Hàn bên cạnh cũng rất chăm chú làm công việc của hắn
tới lúc ngẩng đầu lên, ánh hoàng hôn đã ngả về chân trời phía tây, tô Vũ có chút đói bụng, nhìn qua Cao Hàn vẫn đang chăm chú làm việc cảm thấy rất hài lòng
-"trời cũng không còn sớm, có muốn ở lại dùng bữa trước khi về không?"
Tô Vũ ý thức bản thân không nên bóc lột sức lạo động của con người như vậy liền mời Cao Hàn ở lại dùng bữa, hắn cũng rất vui vẻ đáp ứng
-"đạ tạ quận chúa."
vừa nghe Cao hàn đáp ứng Tô Vũ đã cho người chuẩn bị thiện, cả hai di giá đến phòng ăn, Cao Hàn trên đường đi có vẻ muốn nói gì nhưng lại thôi không nói
-"Cao công tử có gì cứ nói, bản quận chúa giúp được nhất định sẽ giúp."
Tô Vũ lên tiếng cắt đứt sự day dứt của Cao Hàn, nghe vậy hắn cũng buông xuống một chút, tiến lại ngồi đối diện Tô Vũ
-"quận chúa, ta...trước đây..."
-"tất cả là quá khứ rồi, ngươi không cần để ý cho nặng tâm."
Tô vũ gắp cho hắn một miếng rau xào sau đó cúi đầu xuống bắt đầu ăn
-"tới, dùng thiện."
Cao Hàn nghe vậy cũng không biết nói gì hơn, im lặng dùng cơm.
-" quận chúa...ta muốn nói thật xin lỗi."
Cao Hàn đột nhiên lên tiếng
-"đều không phải lỗi của ngươi..."
Tô Vũ buông đũa xuống thở dài nhìn ra bên ngoài.
-" đáng trách không phải ngươi, cũng không phải thời thế mà là lòng người..."
-"quận chúa..."
Cao Hàn nhìn ánh mắt nàng, có đau buồn, có tuyệt vọng, có bi thương khiến hắn vô cùng đau lòng, quãng thời gian qua nàng đã sống như thế nào không ai hiểu, không ai quan tâm chỉ biết trách mắng nàng...nàng hẳn rất tổn thương
-"ngươi có biết qua mùa đông là gì không?"
-"là mùa xuân không phải sao?"
Cao Hàn có chút khó hiểu nhìn Tô Vũ
-"ngươi có biết mùa xuân có gì không?"
Tô Vũ lại tiếp tục hỏi
-"mùa xuân cây đâm chồi nảy lộc, quận chúa, ngài muốn nói gì?"
-"muốn nảy mầm mầm cây phải trải qua mùa đông lạnh lẽo, nếu nó chịu được nó mới có thể chờ mùa xuân tới, ta cũng vậy ta chính là mầm cây đó, nếu không chịu được mùa đông này sao có thể vươn lên? chỉ là ta yếu đuối quá."
Tô Vũ thở dài.
-"quận chúa sẽ làm được..."
Cao Hàn bỗng có xúc động muốn ôm nàng vào lòng
-"ta không biết nữa Cao công tử..."
-" quận chúa có thể nào đừng gọi ta là Cao công tử không?"
Cao Hàn đau lòng, khoảng cách giữa hắn và Tô Vũ càng ngày càng xa, hắn bắt đầu hiểu được thế nào là bị lãng quên trong trái tim một người, có phải hắn và nàng sẽ không còn có thể được như trước? sẽ không còn có thể ở bên nàng? càng nghĩ càng đau đớn, nếu như...mà thôi.
-"Cao Hàn..."
Tô Vũ đem một cái chén thả rơi xuống, cái chén sứ vỡ ra thành nhiều mảnh
-"ngươi nói nó có thể lành lại không?"
-"dĩ nhiên không."
Cao Hàn cười buồn, biết trước kết quả lại không nhịn được mà hỏi nàng để tự tổn thương chính mình.
-"ta hiểu rồi quận chúa..."
Cao Hàn đứng dậy tiến đến phái sau Tô vũ, khẽ ôm nàng vào lòng, gương mặt hắn vùi vào gáy Tô Vũ
-"Cao Hàn..."
Tô Vũ muốn đứng dậy lại bị Cao Hàn đè xuống
-"một lát thôi Vũ..."
Tô Vũ cảm nhận được gáy của mình có chút ẩm ướt, nàng im lặng ngồi để Cao Hàn ôm mình
-"rất nhớ nàng..."
-"nàng tốt lắm, thật sự rất tốt, thật sự là khát vọng cả đời ta, mộng cả cuộc đời."
-" Cao Hàn..."
Tô vũ lúng túng không biết nên nói gì lúc này cả, không nỡ từ chối hắn cũng không muốn tiếp nhận hắn
-"ta...rất xin lỗi..."
Cao hàn nghẹn ngào xoay đầu Tô Vũ sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi nàng
Tô vũ bị hôn bất ngờ nhất thời trợn mắt, cứng người không biết làm gì cả, Cao hàn dùng tay hắn che đi mắt nàng
-"đừng nói gì cả, hôn ta..."
Cao hàn vòng tay nàng lên cổ hắn muốn nàng đáp trả nhưng Tô Vũ lại buông tay xuống, để một mình Cao Hàn tự biên tự diễn, đến lúc hắn ngưng lại nàng mới nhẹ nhàng đẩy hắn ra
-"không nên đâu Cao Hàn."
-"ta hiểu rồi..."
Cao hàn cắn chặt môi, đôi mắt xinh đẹp khẽ nhắm lại một lúc mới bình ổn được tâm tình
-"giúp ta chuẩn bị, sắp tới có khách quý."
nói rồi Tô Vũ bỏ đi để lại Cao hàn ngây ngốc đứng ở lại.
-"đến rồi sao?"
Tô Vũ khẽ cười đẩy cửa tiến vào thư phòng, Cao Hàn nối gót theo sau
-"vâng thưa quận chúa."
tới bàn trong thư phòng, Tô Vũ ngồi xuống sắp xếp một ít sách vở trên bàn, lấy ra ba quyển sách không tựa đề, chỉ đánh theo số, nàng xem xét ba quyển sách một chút rồi đưa cho Cao Hàn
-"ngươi xem qua một chút đi."
-"quận chúa là muốn..."
Cao Hàn lật lật vài trang sách một chút rồi ngạc nhiên ngước nhìn Tô Vũ
-"thế nào?"
Tô Vũ ninh mĩ khẽ cười
-"có muốn giúp bản quận chúa không?"
Cao gia là gia đình võ tướng dũng mãnh, Cao Hàn sinh ra lại vô cùng thông minh, là viên ngọc sáng trong Cao gia, đáng tiếc, số trời không an bài.
-"Cao Hàn nguyện vì quận chúa, chết không từ nan."
Cao Hàn nâng ba quyển sách lên ngang mày, quỳ một chân xuống cúi đầu trước Tô Vũ
-"rất tốt, rất tốt."
tô Vũ vỗ nhẹ hai tay sau đó đứng dậy đỡ Cao hàn lên
-"ngươi trước hãy nghiên cứu một chút, có gì không hiểu cứ hỏi ta."
nói rồi nàng ngồi xuống bàn tiếp tục phê duyệt sổ sách, Cao Hàn bên cạnh cũng rất chăm chú làm công việc của hắn
tới lúc ngẩng đầu lên, ánh hoàng hôn đã ngả về chân trời phía tây, tô Vũ có chút đói bụng, nhìn qua Cao Hàn vẫn đang chăm chú làm việc cảm thấy rất hài lòng
-"trời cũng không còn sớm, có muốn ở lại dùng bữa trước khi về không?"
Tô Vũ ý thức bản thân không nên bóc lột sức lạo động của con người như vậy liền mời Cao Hàn ở lại dùng bữa, hắn cũng rất vui vẻ đáp ứng
-"đạ tạ quận chúa."
vừa nghe Cao hàn đáp ứng Tô Vũ đã cho người chuẩn bị thiện, cả hai di giá đến phòng ăn, Cao Hàn trên đường đi có vẻ muốn nói gì nhưng lại thôi không nói
-"Cao công tử có gì cứ nói, bản quận chúa giúp được nhất định sẽ giúp."
Tô Vũ lên tiếng cắt đứt sự day dứt của Cao Hàn, nghe vậy hắn cũng buông xuống một chút, tiến lại ngồi đối diện Tô Vũ
-"quận chúa, ta...trước đây..."
-"tất cả là quá khứ rồi, ngươi không cần để ý cho nặng tâm."
Tô vũ gắp cho hắn một miếng rau xào sau đó cúi đầu xuống bắt đầu ăn
-"tới, dùng thiện."
Cao Hàn nghe vậy cũng không biết nói gì hơn, im lặng dùng cơm.
-" quận chúa...ta muốn nói thật xin lỗi."
Cao Hàn đột nhiên lên tiếng
-"đều không phải lỗi của ngươi..."
Tô Vũ buông đũa xuống thở dài nhìn ra bên ngoài.
-" đáng trách không phải ngươi, cũng không phải thời thế mà là lòng người..."
-"quận chúa..."
Cao Hàn nhìn ánh mắt nàng, có đau buồn, có tuyệt vọng, có bi thương khiến hắn vô cùng đau lòng, quãng thời gian qua nàng đã sống như thế nào không ai hiểu, không ai quan tâm chỉ biết trách mắng nàng...nàng hẳn rất tổn thương
-"ngươi có biết qua mùa đông là gì không?"
-"là mùa xuân không phải sao?"
Cao Hàn có chút khó hiểu nhìn Tô Vũ
-"ngươi có biết mùa xuân có gì không?"
Tô Vũ lại tiếp tục hỏi
-"mùa xuân cây đâm chồi nảy lộc, quận chúa, ngài muốn nói gì?"
-"muốn nảy mầm mầm cây phải trải qua mùa đông lạnh lẽo, nếu nó chịu được nó mới có thể chờ mùa xuân tới, ta cũng vậy ta chính là mầm cây đó, nếu không chịu được mùa đông này sao có thể vươn lên? chỉ là ta yếu đuối quá."
Tô Vũ thở dài.
-"quận chúa sẽ làm được..."
Cao Hàn bỗng có xúc động muốn ôm nàng vào lòng
-"ta không biết nữa Cao công tử..."
-" quận chúa có thể nào đừng gọi ta là Cao công tử không?"
Cao Hàn đau lòng, khoảng cách giữa hắn và Tô Vũ càng ngày càng xa, hắn bắt đầu hiểu được thế nào là bị lãng quên trong trái tim một người, có phải hắn và nàng sẽ không còn có thể được như trước? sẽ không còn có thể ở bên nàng? càng nghĩ càng đau đớn, nếu như...mà thôi.
-"Cao Hàn..."
Tô Vũ đem một cái chén thả rơi xuống, cái chén sứ vỡ ra thành nhiều mảnh
-"ngươi nói nó có thể lành lại không?"
-"dĩ nhiên không."
Cao Hàn cười buồn, biết trước kết quả lại không nhịn được mà hỏi nàng để tự tổn thương chính mình.
-"ta hiểu rồi quận chúa..."
Cao Hàn đứng dậy tiến đến phái sau Tô vũ, khẽ ôm nàng vào lòng, gương mặt hắn vùi vào gáy Tô Vũ
-"Cao Hàn..."
Tô Vũ muốn đứng dậy lại bị Cao Hàn đè xuống
-"một lát thôi Vũ..."
Tô Vũ cảm nhận được gáy của mình có chút ẩm ướt, nàng im lặng ngồi để Cao Hàn ôm mình
-"rất nhớ nàng..."
-"nàng tốt lắm, thật sự rất tốt, thật sự là khát vọng cả đời ta, mộng cả cuộc đời."
-" Cao Hàn..."
Tô vũ lúng túng không biết nên nói gì lúc này cả, không nỡ từ chối hắn cũng không muốn tiếp nhận hắn
-"ta...rất xin lỗi..."
Cao hàn nghẹn ngào xoay đầu Tô Vũ sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi nàng
Tô vũ bị hôn bất ngờ nhất thời trợn mắt, cứng người không biết làm gì cả, Cao hàn dùng tay hắn che đi mắt nàng
-"đừng nói gì cả, hôn ta..."
Cao hàn vòng tay nàng lên cổ hắn muốn nàng đáp trả nhưng Tô Vũ lại buông tay xuống, để một mình Cao Hàn tự biên tự diễn, đến lúc hắn ngưng lại nàng mới nhẹ nhàng đẩy hắn ra
-"không nên đâu Cao Hàn."
-"ta hiểu rồi..."
Cao hàn cắn chặt môi, đôi mắt xinh đẹp khẽ nhắm lại một lúc mới bình ổn được tâm tình
-"giúp ta chuẩn bị, sắp tới có khách quý."
nói rồi Tô Vũ bỏ đi để lại Cao hàn ngây ngốc đứng ở lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook