-"ta không sao, Vân, chúng ta tiến vào yến tiệc thôi."

nói rồi nàng cầm tay Uý Trì Phong Vân cước muốn tiến về phía yến tiệc nhưng Uý Trì Phong Vân có vẻ không muốn, hắn nắm tay nàng kéo lại, hai mắt nhìn nhau Uý Trì Phong Vân muốn nói gì đó nhưng lại thôi, hắn từ trong ngực móc ra một khối ngọc bội nhét vào tay Tô Vũ.

Chất ngọc mịn, mát lạnh khắc hình chim phượng, sờ vào cũng biết đó là ngọc tốt

-"Phong Vân?"

Tô Vũ cầm ngọc nhưng không muốn nhận khó hiểu nhìn Uý Trì Phong Vân

-"tặng cho nàng..."

vừa nói hắn vừa đẩy tay Tô Vũ về, gập từng ngón tay để nàng nắm lấy khối ngọc hắn đưa

-"ta và nàng chỉ có chút thời gian ngắn bầu bạn, ta lại thật tâm...ngay cả tín vật mai mối cũng không có, chỉ mong nàng giữ nó..."

-"Phong Vân..."

Tô Vũ khẽ đẩy tay hắn về sau đó đem ngọc bội trả lại cho hắn

-"Phong Vân, chúng ta vào yến tiếc thôi."

Tô Vũ chỉ cười cười nắm tay hắn cường ngạnh bước đi không để Uý Trì Phong Vân tiếp tục, hắn thấy vậy cũng không muốn cưỡng ép nàng liền đem ngọc bội thả vào trong ngực

-"chỉ mong nàng đừng quên ta..."

-"nhân sinh trên đời khó đoán, chỉ nguyện bình an, không dám tham vọng hơn."

không phải Tô Vũ muốn từ chối tình cảm của Uý Trì Phong Vân, mà nàng vốn dĩ không có tình cảm với hắn, tốt nhất không nên cho hắn hi vọng

trên bàn tiệc đầy đủ các loại người, Hạ Cẩn còn chưa tới nhưng cha của Uý Trì Phong Vân đã có mặt ở đó, Uý Trì Phong Hàn, con cáo già này trong tưởng tượng của Tô Vũ thì là một lão già béo ị, bụng phệ, là một tên tham quan không chừa thủ đoạn nào, không ngờ lại là một lão nhân thanh liêm chính trực, uy phong lẫm liệt, đúng là họa hổ, họa bì, nan họa cốt, tri nhân tri diện, bất tri tâm.

Tư Đồ trình vốn dĩ là Lại bôn thượng thư nên ngồi bàn dưới của Uý Trì phong Hàn, đối diện hắn là cha của Hoàng Phủ Nham, hai người nhìn nhau cười, chính trị không ai biết đâu là thật đâu là giả, Uý Trì Phong Hàn vừa thấy Uý Trì Phong Vân liền hồ hởi biểu hiện tình cha con nồng nhiệt vẫy hắn cùng Tô Vũ lại

-"mạt tướng ra mắt quận chúa."

-"trấn quốc tướng quân đa lễ, dù sao ngài cũng cha của Phong Vân, về vai vế ta cũng nên chào ngài trước một tiếng mới phải."

Tô Vũ cười như không cười chắp tay hướng Uý Trì Phong Vân khẽ cúi chào

-"Vân nhi, con dạo này thế nào?"

qua lại khách sáo với Tô Vũ Uý Trì Phong Hàn mới bắt đầu chú ý đến Uý Trì Phong Vân

-"cha không cần lo, con ở phủ quận chúa rất ổn."

Uý Trì Phong Vân giường như không bài xích Uý Trì Phong Hàn mà ngược lại còn rất ăn ý diễn màn cha con tình thâm

-"vậy cũng tốt, vậy cũng tốt..."

Uý Trì Phong Hàn vuốt nhẹ chòm râu rồi quay sang Tô Vũ cười ẩn ý, Tô vũ cũng không nhận ra Uý Trì Phong Hàn có thấy sự thay đổi của nàng không, bất quá nàng không quan tâm đến chuyện đó, cũng đã quyết định trực diện đối mắt với họ, Tô vũ cũng phải chuẩn bị tâm lý.

Uý Trì Phong Hàn nhìn biểu hiện Tô Vũ một lúc khiến nàng mồ hôi lạnh chảy đầy lưng

-"Hi vọng quận chúa không để đứa trẻ này tịch mịch."

nói rồi hắn cười cười nhìn Uý Trì Phong Vân.

Tô Vũ cùng Uý Trì Phong Vân đều hiểu lời này hắn nói là có ý gì, cả hai không khỏi đỏ mặt nhìn nhau, Tô Vũ ngoài cười gượng trong lại mắng Uý Trì Phong Hàn không ra giống động vật gì, lão hồ ly đáng ghét, ngay cả suy nghĩ cũng không đứng đắn

-"cha yên tâm, chúng ta phu thê...tình thâm nhỉ?"

Uý Trì Phong Vân ngay lập tức khôi phục khuôn mặt tươi cười kéo eo Tô Vũ sát lại bên người hắn, còn không quên gác cằm lên đỉnh đầu nàng, Tô vũ khá thấp, úy Trì Phong Vân lại cao, hành động này rất dễ làm

-"các ngươi như vậy, kẻ làm cha như ta cũng mãn nguyện."

Tô Vũ tựa hồ muốn bật ngón tay tán thưởng Uý trì Phong Hàn xứng đáng nhận giải oscar nam diễn viên xuất sắc nhất năm

-"đêm qua còn thật cuồng nhiệt phải không quận chúa."

Uý Trì Phong Vân được đà lấn tới, bàn tay không an phận từ eo di chuyển xuống

-"ha ha ha...các ngươi thật hạnh phúc."

Uý Trì phong Hàn nói vậy nhưng Tô Vũ lại thấy trong một giây, ánh mắt của hắn trở nên bi thương.

-"Hoàng thượng giá lâm, tam hoàng tử Mộ quốc giá lâm"

tiếng truyền của thái giám cắt đứt mạch suy nghĩ của mọi người, Hạ Cẩn long bào vàng chói sáng uy nghiêm đi đằng trước, khí thế của một bậc đế vương đúng là làm cho người khác không bắt chước được, bên cạnh hắn là Mộ quốc hoàng tử, cẩm bào doan chính, bước chân dứt khoát, dáng người thẳng thán, mi thanh mục họa, nghe nói hắn tên gì nhỉ,à, Mộ Hoằng, cái tên nghe không hiểu cũng không muốn hiểu.

Hạ Cẩn vừa vào ánh mắt hắn đã đổ lên người Tô Vũ khiến nàng một chút cũng không thoải mái, tuy nhiên chỉ là lúc đầu, lúc sau Hạ Cẩn cũng cũng những vị quan lại khác trò truyện bỏ qua nàng, có điều Mộ Hoằng cứ một mực nhìn Tô vũ, Tô Vũ mặc dù lúc tới đã chuẩn bị tâm lý vững vàng nhưng đến đây cũng có phần hoang mang không biết nên làm thế nào.

Mở đầu yến tiếc là đoạn diễn văn dài của Hạ Cẩn, lý do hết sức đơn giản, mở yến tiệc tụ họp quan viên đón năm mới, chào mừng hoàng tử Mộ Quốc ghé thăm

Tô vũ ngạc nhiên, Mộ Hoằng cư nhiên là hạt nhân do quốc gửi sang?

thông thường chỉ những đứa con thất sủng mới bị đẩy đi làm hạt nhân, nhưng nàng nhớ không lầm, thái tử Mộ quốc vừa ám sát vua không thành, bắt giam vào đại lao nay đã tự tử chết, ngũ hoàng tử cùng nhị hoàng tử có tiếng được vua sủng ái đang tranh nhau sứt đầu mẻ trán chức hoàng trù, trong tình hình đó lại đưa Mộ Hoằng đi, chỉ sợ không phải là không cho hắn tranh mà là bảo vệ hắn, nếu phán đoán của nàng không sai chức hoàng trù vốn dĩ đã để dành cho hắn, nếu vậy sự nghiệp này cần tranh thủ hắn một chút vậy.

-"Vũ nhi..."

Hạ Cẩn lên tiếng kéo Tô Vũ ra khỏi suy nghĩ

-"Hoàng thượng có gì sai bảo."

Tô Vũ có chút chột dạ nhưng ngay lập tức ổn định tâm tình

-"không ngờ sau bao nhiêu năm cuối cùng ta cũng thay mặt bá phụ nhìn nàng trưởng thành."

-"hoàng thượng quá lời, Vũ nhi còn phải học hỏi nhiều, trước gây ra bao nhiêu lỗi lầm, làm phiền hoàng thượng rồi."

Tô Vũ ngửi thấy mùi nguy hiểm trong câu nói của Hạ Cẩn

-"không có gì, không có gì."

chưa để Tô Vũ thở phào nhẹ nhõm, Hạ Cẩn đã bồi thêm một cậu khiến nàng chết đứng

-"nhưng nếu Vũ nhi đã có lòng hối lỗi vậy thì tam hoàng tử đến nước ta một thời gian, hi vọng muội giúp ta chiếu cố hắn, chúng ta cùng Mộ quốc, gắn kết sẽ càng chặt chẽ hơn."

ni mã, sao không nói, ta thưởng hắn cho muội mang về làm sủng nam đi, chỉ sợ lời này đả kích đến tôn nghiêm của Mộ Hoằng, nghĩ vậy Tô vũ lén lút nhìn Mộ Hoằng

hắn không khó chịu ngược lại còn vừa cười vừa nhìn nàng, cả buổi tiệc Tô Vũ ăn không vào, trong phủ có bảy nam nhân đã đành, nay còn rước Mộ Hoằng vào, rắc rối càng thêm rắc rối, tuy rằng nàng có ý định nhờ vả Mộ Hoằng nhưng trực tiếp thế này có hơi nhanh

cùng một sự việc, Hạ Cẩn lại ưu sầu không thôi, Hạ Vũ, hi vọng nàng hiểu được một phần tâm ý này của ta.

Tô Vũ đoán được sự việc của Mộ Hoằng thì sao Hạ Cẩn không đoán được, vừa biết tin hắn liền nhận lời giúp Mộ Hoằng, nhưng lão hồ ly Uý Trì Phong Hàn quá cao tay hắn không dám làm càn, lần này đưa Mộ Hoằng vào phủ quận chúa, Hạ Cẩn không biết sẽ để lại hậu họa khó lường, đáng tiếc đó là việc của sau này.

Yến tiệc kết thúc, Mộ Hoằng ngồi chung xe ngựa với Tô Vũ và Uý Trì Phong vân về phủ, Uý Trì Phong Vân cười cười nhưng có thể thấy được hắn không vui chỉ có Tô Vũ, không hay ho rồi, Tô Vũ nhìn trời cảm thán.

-"Vũ nhi, nàng còn nhớ ta không?"

Mộ Hoằng lên tiếng phá vỡ sự im lặng trong xe

cái gì?nhớ cái gì?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương