Tớ Và Cậu Ấy Không Thân
-
Chương 29: Một chút bồi thường cho anh
Hà Diệp chỉ có lớp học ban ngày vào thứ năm, vì vậy hai người họ vẫn hẹn gặp nhau ở cầu thang lúc tám giờ rưỡi.
Loại chuyện này không phải là kiểu trước lạ sau quen. Hà Diệp vẫn lo lắng và phập phồng như trước, như một tên trộm vậy.
Vì cả hai vừa mới đến nơi nên ngọn đèn điều khiển bằng âm thanh đã được bật sáng.
Lục Tân dựa lưng vào tường, vai trái đeo chiếc cặp sách.
Với vóc dáng cao lớn, anh đang nhìn xuống Hà Diệp với sắc mặt vô cảm. Lục Tân lại đột nhiên biến thành học sinh xuất sắc hàng đầu, vừa cao ngạo vừa lạnh lùng trong lớp.
Dáng vẻ này cực kì tương phản với hình ảnh mấy ngày trước nên Hà Diệp không quen cho lắm, thậm chí cô còn cảm thấy hơi khó hiểu, như thể mình đã chọc giận anh.
“Anh vừa tan ca hả?”
Cô vừa hỏi vừa nhìn vào cặp sách của bạn trai.
Lục Tân: “Anh tan ca từ sớm rồi.”
Hà Diệp càng cảm thấy kinh ngạc và kỳ lạ hơn: “Trong đó có thứ gì vậy?”
Lục Tân liếc nhìn Hà Diệp rồi đi ngang qua người cô, sau đó ngồi lên bậc thang trên cùng.
Cô thấy anh lấy laptop từ trong cặp sách ra. Lúc trông thấy màn hình khóa vừa lóe lên chính là hình ảnh của cô với độ phân giải cực cao, Hà Diệp chợt cảm thấy xấu hổ đến mức nổi da gà khắp người.
“Anh dạy em lập trình nhé. Muốn học không?”
Sau khi mở một bản giáo án ra, Lục Tân thản nhiên hỏi cô.
Hai mắt Hà Diệp sáng lên. Cô cũng chẳng ngại bậc thang có bẩn hay không mà đã lập tức ngồi xuống bên cạnh anh: “Học chứ. Nó có khó lắm không anh?”
Lục Tân nhìn vào màn hình: “Chúng ta sẽ bắt đầu từ mức cơ bản trước. Nhưng anh chỉ sợ em không hứng thú và cảm thấy lãng phí thời gian thôi.”
Ngay khi Hà Diệp đang định lắc đầu thì đột nhiên nhớ lại hai chữ “lãng phí” này hơi quen quen.
Sau một hồi im lặng, Hà Diệp bèn thì thầm: “Ngày hôm đó em chỉ buột miệng nói vậy thôi mà.”
Ai bảo anh hôn cô lâu như vậy làm chi. Nó hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của Hà Diệp. Đối với một người phải thức đêm soạn giáo án như cô thì nó chỉ... Lãng phí thời gian thôi.
Tuy nhiên, lời giải thích này cũng không thể khiến sắc mặt của bạn trai cô trở nên vui vẻ hơn.
Hà Diệp nhìn laptop trên đùi anh rồi thử hỏi: “Hay là bọn mình đi tới nhà của em để học nhé? Ở đây bất tiện quá.”
Chắc chắn họ phải nói chuyện liên tục trong quá trình giảng bài, mà tiếng nói chuyện sẽ dễ dàng thu hút mọi người đến đây quan sát.
Lục Tân nhướng mày: “Em không sợ sẽ bị hàng xóm bắt gặp à?”
Khuôn mặt Hà Diệp nóng lên: “Nếu chúng ta cẩn thận một chút thì chắc là không sao đâu.”
Cẩn thận như thế nào?
Hà Diệp đi mở cửa trước để đảm bảo rằng thang máy không hề di chuyển và hàng xóm bên kia cũng không định ra ngoài, sau đó cô mới gửi tin nhắn cho Lục Tân.
Lục Tân nhanh chóng xách cặp bước vào nhà bạn gái.
Phong cách trang trí của nhà họ Hà không đẹp đẽ và khéo léo như nhà họ Lục nhưng ngôi nhà mới luôn được quét tước sạch sẽ và sẵn sàng tiếp khách bất cứ lúc nào.
Lục Tân đi phía sau bạn gái, tầm mắt lướt qua xung quanh một vòng, cuối cùng mới bước vào phòng làm việc.
Trên bàn chất đầy nội dung bài giảng mà Hà Diệp đã chuẩn bị cho ngày mai. Cô sắp xếp chúng sang một bên rồi nhường ghế chính cho Lục Tân.
Lục Tân lên tiếng: “Vì em quá bận rộn nên bình thường anh sẽ chỉ dạy trong nửa tiếng thôi, để em có thêm thời gian nghỉ ngơi trong ngày.”
Hà Diệp đồng ý và cảm ơn Lục Tân, sau đó nhìn anh với ánh mắt như một học sinh đang nhìn thầy giáo của mình.
Lục Tân: “...”
Bạn gái là người khát khao tìm tòi và học hỏi, vậy nên những khi bạn trai nói sang chuyện khác, cô lại cảm thấy thật sự rất lãng phí thời gian.
Cứ như vậy, Lục Tân đã dạy riêng cho Hà Diệp trong nửa tiếng lần đầu tiên.
Hà Diệp - người đã học được kiến thức mới – lập tức cảm thấy bản thân đã thu hoạch được rất nhiều điều.
Lục Tân tự giác thu dọn cặp sách: “Em tiếp tục soạn bài đi. Anh về đây.”
Khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng như Lục Tân – người bạn cùng lớp 12/8 với Hà Diệp – chứ không hề giống một người bạn trai vừa yêu đương với cô trong kỳ nghỉ hè cách đây không lâu.
Hà Diệp: “Anh… Có phải anh đang giận em không?”
Lục Tân dừng lại ở lối vào, vừa giữ nắm đấm cửa bằng một tay vừa quay đầu nhìn cô: “Anh giận gì chứ?”
Hà Diệp không thể giải thích rõ ràng, đó chỉ là một loại cảm giác thôi.
Dáng vẻ ngây thơ và ngỡ ngàng khi đã biết mình sai của cô khiến Lục Tân siết chặt tay nắm cửa. Ngay sau đó, anh lập tức mở cửa ra ngoài, đồng thời nhốt bạn gái của mình bên trong.
Thái độ này càng thêm chứng thực suy đoán của Hà Diệp.
Cô ngây người ở cửa suốt một lúc rồi mới quay lại phòng làm việc, đúng lúc nhận được tin nhắn của anh.
Tổ trưởng: [Anh thích em nên mới muốn gặp em. Không phải chỉ vì muốn hôn nên anh mới gặp em đâu.]
Diệp Tử tròn trĩnh: [… Xin lỗi anh. Tối hôm qua em không nên nói như vậy.]
Tổ trưởng: [Em có cần anh tiếp tục giảng bài vào tối mai để chứng minh điều này không? Nếu cần thiết thì anh có thể không hôn em suốt cả kỳ nghỉ hè đấy.]
Diệp Tử tròn trĩnh: [Không cần đâu. Em hiểu rồi mà.]
Tổ trưởng: [Vậy thì trong những ngày làm theo ý em, chúng ta sẽ học lập trình nhé. Còn những ngày thuận theo ý anh thì chúng ta cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, được không?]
Diệp Tử tròn trĩnh: [... Ừm.]
Buổi tối ngày hôm sau, trong khu vực cầu thang tối đen đến mức không thể nhìn thấy năm ngón tay, Lục Tân dùng một tay đỡ lấy phần gáy đang áp vào tường của bạn gái, còn tay kia ôm khuôn mặt Hà Diệp để trao cho cô những nụ hôn vừa nông vừa sâu, vừa nhẹ nhàng vừa cuồng nhiệt.
Theo phương pháp đã thỏa thuận, hai người họ sẽ thuận theo diễn biến tự nhiên.
Hà Diệp đang nắm chặt quần áo của Lục Tân tới mức sắp khiến nó nhăn nhúm. Xuyên qua lớp vải vóc mỏng tang, ngón tay cô thỉnh thoảng lại chạm vào cánh tay rắn chắc hoặc cơ bắp ở phần thắt lưng của anh.
Xúc cảm của những cái chạm đó khiến cô hốt hoảng, bởi vì Hà Diệp đã nhận ra một điều hết sức rõ ràng: Lục Tân không còn là một chàng trai lớp 12 năm nào nữa mà anh đã là một người bạn trai cao hơn 1m8 với vô vàn khát vọng không đáy.
“Như vậy đủ chưa?”
Cuối cùng anh cũng dừng lại. Hà Diệp ghé lên vai anh, cả người đều mềm nhũn.
Người này đúng là làm bậy, một khi đã tìm đúng mục tiêu thì sẽ truy đuổi ráo riết không tha.
“Em không thích à?” Lục Tân ghé vào tai cô, khẽ hỏi.
Hà Diệp nghiêng đầu: “Em còn phải chuẩn bị giáo án nữa.”
Lục Tân: “Được. Vậy chúng ta sẽ hôn thêm năm phút nữa thôi.”
Hà Diệp: “…”
Khi những bức ảnh mặc Hán phục được hoàn thiện, Chu Tình bèn hỏi Hà Diệp rằng: Cô ấy sẽ gửi chúng cho cô hay là bọn họ sẽ cùng tới cửa hàng để lấy ảnh, nhân tiện gặp nhau luôn một thể.
Tất nhiên Hà Diệp đã chọn phương án gặp mặt.
Sau khi cúp điện thoại, cô bèn gửi một tin nhắn cho Lục Tân: [Ngày mai em sẽ ra ngoài chơi với Chu Tình và Ngô Viên Viên, nhân tiện lấy ảnh luôn nhé.]
Tổ trưởng: [Trọng bạn khinh sắc?]
Diệp Tử tròn trĩnh: [... Ngày nào em cũng gặp anh mà.]
Tổ trưởng: [Nhưng chúng ta chỉ có thể ở bên nhau cả ngày vào mỗi cuối tuần thôi.]
Hà Diệp bèn sắp xếp cho mình hai ngày nghỉ, một ngày vào thứ sáu và một ngày vào chủ nhật.
Diệp Tử tròn trĩnh: [Anh cũng có thể nhân cơ hội này để gặp gỡ Châu Hướng Minh và Lý Lương mà. Các anh đã lâu không gặp lại nhau rồi, đúng không nào?]
Tổ trưởng: [Không cần. Anh là người trọng sắc khinh bạn.]
Diệp Tử tròn trĩnh: [...Tùy anh vậy. Dù sao thì ba người bọn em đã hẹn với nhau xong rồi.]
Chủ nhật, Hà Diệp đi gặp những người chị em tốt của mình với tâm trạng vô cùng thoải mái.
Album ảnh của ba người họ giống hệt nhau. Trong album, ngoại trừ hai mươi bốn bức ảnh thì còn có hai khung ảnh để bàn, một tấm ảnh đơn và một khung ảnh tập thể chụp cả ba người.
Các cô gái cùng nhau tụ hội rồi khen ngợi lẫn nhau, sau đó lại chọn ra những bức ảnh đẹp nhất của mỗi người.
“Khoan hãy bàn tới chuyện khác. Bình thường bọn mình cũng chưa phát hiện ra là Hà Diệp thực sự rất đầy đặn đấy nhé.”
Ngô Viên Viên chỉ vào một bức ảnh của Hà Diệp rồi nhận xét.
Trong tấm hình này, Hà Diệp đang mặc một bộ lễ phục đặc biệt của thời Đường, vạt áo phía trước làm bằng voan mỏng có màu đỏ nhạt, kết hợp với chiếc váy màu xanh đậu bao bọc cả phần ngực cao ngất, để lộ một mảng da thịt thật lớn trắng ngần như tuyết.
Chu Tình cười hì hì: “Âu mai gót, có cả khe ng ực luôn kìa. Ngày hôm đó không có Lục Tân đi cùng, thật sự tiếc quá đi mất.”
Toàn bộ khuôn mặt của Hà Diệp đều đỏ bừng.
Chu Tình trêu chọc cô: “Sao rồi? Gần đây cậu và Lục Tân có tiến triển gì không?”
Hà Diệp giả vờ lật qua lật lại để xem ảnh. May là mặt cô đã ửng hồng sẵn rồi nên không sợ lộ ra sơ hở nào nữa.
Tính tình của Hà Diệp quá ngoan hiền nên Ngô Viên Viên vẫn vô thức bảo vệ cô: “Bọn họ mới yêu nhau thôi mà, có thể tiến triển được bao nhiêu đâu chứ? Cùng lắm thì họ cũng chỉ có thể nắm tay nhau thôi.”
Hà Diệp liên tục gật đầu, tỏ vẻ đúng là như vậy.
Chu Tình hừ lạnh: “Sao tớ lại không tin tưởng điều này cho lắm nhỉ? Lục Tân có thể che giấu suốt một năm trời mới ra tay, chuyện này cho thấy cậu ấy có tâm tư rất kín đáo và sâu xa. Đối với kiểu đàn ông có lòng dạ đen tối như Lục Tân thì cậu ấy có thể chén sạch Hà Diệp tới mức không chịu nhả xương luôn á.”
Ngô Viên Viên: “Suy nghĩ của cậu chẳng trong sáng chút nào cả.”
Chu Tình: “…”
Hà Diệp may mắn sống sót giữa hai cô bạn.
“Đúng rồi. Giấy thông báo trúng tuyển đại học hệ chính quy sắp được phát ra rồi, phải không nhỉ?”
“Hình như là vậy á. Trường đại học của chúng ta rất gần nên chắc hai ngày nữa sẽ được gửi đến nơi thôi.”
Tất nhiên Hà Diệp cũng quan tâm tới vấn đề này.
Kết quả là trưa hôm sau, có một món đồ chuyển phát nhanh được gửi tới. Đó chính là lá thư thông báo trúng tuyển mới toanh và độc đáo của trường Đại học Giao thông. Hà Diệp chạy một mạch đến siêu thị nhà mình với tâm trạng hân hoan: “Ba ơi, con nhận được thông báo trúng tuyển rồi ạ!”
Hà Dũng đặc biệt đi rửa tay rồi mới cầm thư lên xem. Ông cười tươi tới mức cả gương mặt đều trở nên hồng hào, sau đó hớn hở gọi điện thoại cho ông bà nội để báo tin vui.
Ông nội Hà: “Ha ha. Suốt mười mấy năm nay, trong thị trấn của chúng ta chẳng có ai thi cử tốt hơn Tiểu Diệp cả. Giỏi lắm! Hôm nào rảnh rỗi, hai đứa các con hãy về nhà ăn một bữa cơm nhé!”
Theo phong tục ở quê nhà, một khi con cháu thi đỗ vào một trường đại học tốt thì gia đình đó sẽ mời họ hàng đến nhà ăn tiệc.
Hà Dũng đồng ý cả hai tay nhưng Hà Diệp lại phát tác chứng rối loạn lo âu xã hội: “Hay là cả nhà chúng ta cùng ăn một bữa cơm là được rồi, đừng mời họ hàng được không ạ?”
Hà Dũng: “Sao lại không mời? Hai năm trước, nhà nào có con cái thi đỗ vào trường hạng hai đều tổ chức tiệc mừng, ba còn tặng họ món quà trị giá tám trăm tệ nữa đấy. Bây giờ con gái ba có kết quả thi còn tốt hơn thế, cho dù không muốn lấy lại tiền quà thì ba cũng muốn tổ chức một mâm cỗ cho con nở mày nở mặt.”
Hà Diệp:...
Người lớn khăng khăng muốn làm nên Hà Diệp chỉ có thể phối hợp mà thôi, hơn nữa ngày tổ chức tiệc đã được ấn định là chủ nhật tuần này.
Đó cũng là ngày hẹn hò mà Lục Tân hết sức trông mong.
Vì không thể giấu giếm nên Hà Diệp đã nói chuyện này với anh ở cầu thang trong buổi tối cùng ngày.
Lục Tân đang xem album ảnh mặc Hán phục mà cô lấy ra. Nghe vậy, anh chợt ngước mắt lên, đôi mắt đượm ý cười: “Đó là ngày vui của em nhỉ. Anh có được hưởng nhờ quà của em không?”
Hà Diệp cảm nhận được ý tứ trêu ghẹo mạnh mẽ: “Anh đỗ vào trường Đại học Thanh Hoa cơ mà, chẳng lẽ nhà anh không tổ chức tiệc mừng hả?”
Lục Tân: “Nhà anh có quá nhiều học sinh xuất sắc. Nếu chỉ đậu vào Đại học thì chẳng có gì đáng mừng cả, chỉ khi chính thức dẫn bạn gái về nhà thì mới có đủ tư cách được chúc mừng.”
Hà Diệp: “…”
Lục Tân lần lượt lấy bốn bức ảnh trong album.
Hà Diệp bực bội: “Chẳng phải anh đã nói chỉ lấy hai tấm thôi sao?”
Mỗi bức ảnh đều độc nhất vô nhị nên cô cũng muốn giữ nó cho riêng mình.
Lục Tân: “Em đã lỡ hẹn với anh hẳn hai lần, đây chỉ là một chút bồi thường cho anh thôi mà?”
Hà Diệp: “…”
Ánh đèn điều khiển bằng âm thanh lại tối đi.
Lục Tân tạm thời đặt album ảnh xuống đất, nắm lấy bàn tay bạn gái rồi đè cô vào tường.
Cách hôn quen thuộc nhưng lại có điểm khác biệt.
Những ngón tay của Lục Tân lặng lẽ luồn vào trong vạt áo của cô.
Anh vừa chạm vào vùng eo thì Hà Diệp đã vội vàng bắt lấy tay anh, toàn thân đều cảnh giác tới mức cứng đờ.
Sau vài giây giằng co, Lục Tân bèn ngoan ngoãn rời đi. Nhưng ngay sau đó, anh lại ôm Hà Diệp chặt hơn và hôn cô sâu hơn, như thể đó là một cách thức khác để anh trút hết h@m muốn của mình. Hoặc đó cũng là biểu hiện của sự…
Chiếm hữu.
Loại chuyện này không phải là kiểu trước lạ sau quen. Hà Diệp vẫn lo lắng và phập phồng như trước, như một tên trộm vậy.
Vì cả hai vừa mới đến nơi nên ngọn đèn điều khiển bằng âm thanh đã được bật sáng.
Lục Tân dựa lưng vào tường, vai trái đeo chiếc cặp sách.
Với vóc dáng cao lớn, anh đang nhìn xuống Hà Diệp với sắc mặt vô cảm. Lục Tân lại đột nhiên biến thành học sinh xuất sắc hàng đầu, vừa cao ngạo vừa lạnh lùng trong lớp.
Dáng vẻ này cực kì tương phản với hình ảnh mấy ngày trước nên Hà Diệp không quen cho lắm, thậm chí cô còn cảm thấy hơi khó hiểu, như thể mình đã chọc giận anh.
“Anh vừa tan ca hả?”
Cô vừa hỏi vừa nhìn vào cặp sách của bạn trai.
Lục Tân: “Anh tan ca từ sớm rồi.”
Hà Diệp càng cảm thấy kinh ngạc và kỳ lạ hơn: “Trong đó có thứ gì vậy?”
Lục Tân liếc nhìn Hà Diệp rồi đi ngang qua người cô, sau đó ngồi lên bậc thang trên cùng.
Cô thấy anh lấy laptop từ trong cặp sách ra. Lúc trông thấy màn hình khóa vừa lóe lên chính là hình ảnh của cô với độ phân giải cực cao, Hà Diệp chợt cảm thấy xấu hổ đến mức nổi da gà khắp người.
“Anh dạy em lập trình nhé. Muốn học không?”
Sau khi mở một bản giáo án ra, Lục Tân thản nhiên hỏi cô.
Hai mắt Hà Diệp sáng lên. Cô cũng chẳng ngại bậc thang có bẩn hay không mà đã lập tức ngồi xuống bên cạnh anh: “Học chứ. Nó có khó lắm không anh?”
Lục Tân nhìn vào màn hình: “Chúng ta sẽ bắt đầu từ mức cơ bản trước. Nhưng anh chỉ sợ em không hứng thú và cảm thấy lãng phí thời gian thôi.”
Ngay khi Hà Diệp đang định lắc đầu thì đột nhiên nhớ lại hai chữ “lãng phí” này hơi quen quen.
Sau một hồi im lặng, Hà Diệp bèn thì thầm: “Ngày hôm đó em chỉ buột miệng nói vậy thôi mà.”
Ai bảo anh hôn cô lâu như vậy làm chi. Nó hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của Hà Diệp. Đối với một người phải thức đêm soạn giáo án như cô thì nó chỉ... Lãng phí thời gian thôi.
Tuy nhiên, lời giải thích này cũng không thể khiến sắc mặt của bạn trai cô trở nên vui vẻ hơn.
Hà Diệp nhìn laptop trên đùi anh rồi thử hỏi: “Hay là bọn mình đi tới nhà của em để học nhé? Ở đây bất tiện quá.”
Chắc chắn họ phải nói chuyện liên tục trong quá trình giảng bài, mà tiếng nói chuyện sẽ dễ dàng thu hút mọi người đến đây quan sát.
Lục Tân nhướng mày: “Em không sợ sẽ bị hàng xóm bắt gặp à?”
Khuôn mặt Hà Diệp nóng lên: “Nếu chúng ta cẩn thận một chút thì chắc là không sao đâu.”
Cẩn thận như thế nào?
Hà Diệp đi mở cửa trước để đảm bảo rằng thang máy không hề di chuyển và hàng xóm bên kia cũng không định ra ngoài, sau đó cô mới gửi tin nhắn cho Lục Tân.
Lục Tân nhanh chóng xách cặp bước vào nhà bạn gái.
Phong cách trang trí của nhà họ Hà không đẹp đẽ và khéo léo như nhà họ Lục nhưng ngôi nhà mới luôn được quét tước sạch sẽ và sẵn sàng tiếp khách bất cứ lúc nào.
Lục Tân đi phía sau bạn gái, tầm mắt lướt qua xung quanh một vòng, cuối cùng mới bước vào phòng làm việc.
Trên bàn chất đầy nội dung bài giảng mà Hà Diệp đã chuẩn bị cho ngày mai. Cô sắp xếp chúng sang một bên rồi nhường ghế chính cho Lục Tân.
Lục Tân lên tiếng: “Vì em quá bận rộn nên bình thường anh sẽ chỉ dạy trong nửa tiếng thôi, để em có thêm thời gian nghỉ ngơi trong ngày.”
Hà Diệp đồng ý và cảm ơn Lục Tân, sau đó nhìn anh với ánh mắt như một học sinh đang nhìn thầy giáo của mình.
Lục Tân: “...”
Bạn gái là người khát khao tìm tòi và học hỏi, vậy nên những khi bạn trai nói sang chuyện khác, cô lại cảm thấy thật sự rất lãng phí thời gian.
Cứ như vậy, Lục Tân đã dạy riêng cho Hà Diệp trong nửa tiếng lần đầu tiên.
Hà Diệp - người đã học được kiến thức mới – lập tức cảm thấy bản thân đã thu hoạch được rất nhiều điều.
Lục Tân tự giác thu dọn cặp sách: “Em tiếp tục soạn bài đi. Anh về đây.”
Khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng như Lục Tân – người bạn cùng lớp 12/8 với Hà Diệp – chứ không hề giống một người bạn trai vừa yêu đương với cô trong kỳ nghỉ hè cách đây không lâu.
Hà Diệp: “Anh… Có phải anh đang giận em không?”
Lục Tân dừng lại ở lối vào, vừa giữ nắm đấm cửa bằng một tay vừa quay đầu nhìn cô: “Anh giận gì chứ?”
Hà Diệp không thể giải thích rõ ràng, đó chỉ là một loại cảm giác thôi.
Dáng vẻ ngây thơ và ngỡ ngàng khi đã biết mình sai của cô khiến Lục Tân siết chặt tay nắm cửa. Ngay sau đó, anh lập tức mở cửa ra ngoài, đồng thời nhốt bạn gái của mình bên trong.
Thái độ này càng thêm chứng thực suy đoán của Hà Diệp.
Cô ngây người ở cửa suốt một lúc rồi mới quay lại phòng làm việc, đúng lúc nhận được tin nhắn của anh.
Tổ trưởng: [Anh thích em nên mới muốn gặp em. Không phải chỉ vì muốn hôn nên anh mới gặp em đâu.]
Diệp Tử tròn trĩnh: [… Xin lỗi anh. Tối hôm qua em không nên nói như vậy.]
Tổ trưởng: [Em có cần anh tiếp tục giảng bài vào tối mai để chứng minh điều này không? Nếu cần thiết thì anh có thể không hôn em suốt cả kỳ nghỉ hè đấy.]
Diệp Tử tròn trĩnh: [Không cần đâu. Em hiểu rồi mà.]
Tổ trưởng: [Vậy thì trong những ngày làm theo ý em, chúng ta sẽ học lập trình nhé. Còn những ngày thuận theo ý anh thì chúng ta cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, được không?]
Diệp Tử tròn trĩnh: [... Ừm.]
Buổi tối ngày hôm sau, trong khu vực cầu thang tối đen đến mức không thể nhìn thấy năm ngón tay, Lục Tân dùng một tay đỡ lấy phần gáy đang áp vào tường của bạn gái, còn tay kia ôm khuôn mặt Hà Diệp để trao cho cô những nụ hôn vừa nông vừa sâu, vừa nhẹ nhàng vừa cuồng nhiệt.
Theo phương pháp đã thỏa thuận, hai người họ sẽ thuận theo diễn biến tự nhiên.
Hà Diệp đang nắm chặt quần áo của Lục Tân tới mức sắp khiến nó nhăn nhúm. Xuyên qua lớp vải vóc mỏng tang, ngón tay cô thỉnh thoảng lại chạm vào cánh tay rắn chắc hoặc cơ bắp ở phần thắt lưng của anh.
Xúc cảm của những cái chạm đó khiến cô hốt hoảng, bởi vì Hà Diệp đã nhận ra một điều hết sức rõ ràng: Lục Tân không còn là một chàng trai lớp 12 năm nào nữa mà anh đã là một người bạn trai cao hơn 1m8 với vô vàn khát vọng không đáy.
“Như vậy đủ chưa?”
Cuối cùng anh cũng dừng lại. Hà Diệp ghé lên vai anh, cả người đều mềm nhũn.
Người này đúng là làm bậy, một khi đã tìm đúng mục tiêu thì sẽ truy đuổi ráo riết không tha.
“Em không thích à?” Lục Tân ghé vào tai cô, khẽ hỏi.
Hà Diệp nghiêng đầu: “Em còn phải chuẩn bị giáo án nữa.”
Lục Tân: “Được. Vậy chúng ta sẽ hôn thêm năm phút nữa thôi.”
Hà Diệp: “…”
Khi những bức ảnh mặc Hán phục được hoàn thiện, Chu Tình bèn hỏi Hà Diệp rằng: Cô ấy sẽ gửi chúng cho cô hay là bọn họ sẽ cùng tới cửa hàng để lấy ảnh, nhân tiện gặp nhau luôn một thể.
Tất nhiên Hà Diệp đã chọn phương án gặp mặt.
Sau khi cúp điện thoại, cô bèn gửi một tin nhắn cho Lục Tân: [Ngày mai em sẽ ra ngoài chơi với Chu Tình và Ngô Viên Viên, nhân tiện lấy ảnh luôn nhé.]
Tổ trưởng: [Trọng bạn khinh sắc?]
Diệp Tử tròn trĩnh: [... Ngày nào em cũng gặp anh mà.]
Tổ trưởng: [Nhưng chúng ta chỉ có thể ở bên nhau cả ngày vào mỗi cuối tuần thôi.]
Hà Diệp bèn sắp xếp cho mình hai ngày nghỉ, một ngày vào thứ sáu và một ngày vào chủ nhật.
Diệp Tử tròn trĩnh: [Anh cũng có thể nhân cơ hội này để gặp gỡ Châu Hướng Minh và Lý Lương mà. Các anh đã lâu không gặp lại nhau rồi, đúng không nào?]
Tổ trưởng: [Không cần. Anh là người trọng sắc khinh bạn.]
Diệp Tử tròn trĩnh: [...Tùy anh vậy. Dù sao thì ba người bọn em đã hẹn với nhau xong rồi.]
Chủ nhật, Hà Diệp đi gặp những người chị em tốt của mình với tâm trạng vô cùng thoải mái.
Album ảnh của ba người họ giống hệt nhau. Trong album, ngoại trừ hai mươi bốn bức ảnh thì còn có hai khung ảnh để bàn, một tấm ảnh đơn và một khung ảnh tập thể chụp cả ba người.
Các cô gái cùng nhau tụ hội rồi khen ngợi lẫn nhau, sau đó lại chọn ra những bức ảnh đẹp nhất của mỗi người.
“Khoan hãy bàn tới chuyện khác. Bình thường bọn mình cũng chưa phát hiện ra là Hà Diệp thực sự rất đầy đặn đấy nhé.”
Ngô Viên Viên chỉ vào một bức ảnh của Hà Diệp rồi nhận xét.
Trong tấm hình này, Hà Diệp đang mặc một bộ lễ phục đặc biệt của thời Đường, vạt áo phía trước làm bằng voan mỏng có màu đỏ nhạt, kết hợp với chiếc váy màu xanh đậu bao bọc cả phần ngực cao ngất, để lộ một mảng da thịt thật lớn trắng ngần như tuyết.
Chu Tình cười hì hì: “Âu mai gót, có cả khe ng ực luôn kìa. Ngày hôm đó không có Lục Tân đi cùng, thật sự tiếc quá đi mất.”
Toàn bộ khuôn mặt của Hà Diệp đều đỏ bừng.
Chu Tình trêu chọc cô: “Sao rồi? Gần đây cậu và Lục Tân có tiến triển gì không?”
Hà Diệp giả vờ lật qua lật lại để xem ảnh. May là mặt cô đã ửng hồng sẵn rồi nên không sợ lộ ra sơ hở nào nữa.
Tính tình của Hà Diệp quá ngoan hiền nên Ngô Viên Viên vẫn vô thức bảo vệ cô: “Bọn họ mới yêu nhau thôi mà, có thể tiến triển được bao nhiêu đâu chứ? Cùng lắm thì họ cũng chỉ có thể nắm tay nhau thôi.”
Hà Diệp liên tục gật đầu, tỏ vẻ đúng là như vậy.
Chu Tình hừ lạnh: “Sao tớ lại không tin tưởng điều này cho lắm nhỉ? Lục Tân có thể che giấu suốt một năm trời mới ra tay, chuyện này cho thấy cậu ấy có tâm tư rất kín đáo và sâu xa. Đối với kiểu đàn ông có lòng dạ đen tối như Lục Tân thì cậu ấy có thể chén sạch Hà Diệp tới mức không chịu nhả xương luôn á.”
Ngô Viên Viên: “Suy nghĩ của cậu chẳng trong sáng chút nào cả.”
Chu Tình: “…”
Hà Diệp may mắn sống sót giữa hai cô bạn.
“Đúng rồi. Giấy thông báo trúng tuyển đại học hệ chính quy sắp được phát ra rồi, phải không nhỉ?”
“Hình như là vậy á. Trường đại học của chúng ta rất gần nên chắc hai ngày nữa sẽ được gửi đến nơi thôi.”
Tất nhiên Hà Diệp cũng quan tâm tới vấn đề này.
Kết quả là trưa hôm sau, có một món đồ chuyển phát nhanh được gửi tới. Đó chính là lá thư thông báo trúng tuyển mới toanh và độc đáo của trường Đại học Giao thông. Hà Diệp chạy một mạch đến siêu thị nhà mình với tâm trạng hân hoan: “Ba ơi, con nhận được thông báo trúng tuyển rồi ạ!”
Hà Dũng đặc biệt đi rửa tay rồi mới cầm thư lên xem. Ông cười tươi tới mức cả gương mặt đều trở nên hồng hào, sau đó hớn hở gọi điện thoại cho ông bà nội để báo tin vui.
Ông nội Hà: “Ha ha. Suốt mười mấy năm nay, trong thị trấn của chúng ta chẳng có ai thi cử tốt hơn Tiểu Diệp cả. Giỏi lắm! Hôm nào rảnh rỗi, hai đứa các con hãy về nhà ăn một bữa cơm nhé!”
Theo phong tục ở quê nhà, một khi con cháu thi đỗ vào một trường đại học tốt thì gia đình đó sẽ mời họ hàng đến nhà ăn tiệc.
Hà Dũng đồng ý cả hai tay nhưng Hà Diệp lại phát tác chứng rối loạn lo âu xã hội: “Hay là cả nhà chúng ta cùng ăn một bữa cơm là được rồi, đừng mời họ hàng được không ạ?”
Hà Dũng: “Sao lại không mời? Hai năm trước, nhà nào có con cái thi đỗ vào trường hạng hai đều tổ chức tiệc mừng, ba còn tặng họ món quà trị giá tám trăm tệ nữa đấy. Bây giờ con gái ba có kết quả thi còn tốt hơn thế, cho dù không muốn lấy lại tiền quà thì ba cũng muốn tổ chức một mâm cỗ cho con nở mày nở mặt.”
Hà Diệp:...
Người lớn khăng khăng muốn làm nên Hà Diệp chỉ có thể phối hợp mà thôi, hơn nữa ngày tổ chức tiệc đã được ấn định là chủ nhật tuần này.
Đó cũng là ngày hẹn hò mà Lục Tân hết sức trông mong.
Vì không thể giấu giếm nên Hà Diệp đã nói chuyện này với anh ở cầu thang trong buổi tối cùng ngày.
Lục Tân đang xem album ảnh mặc Hán phục mà cô lấy ra. Nghe vậy, anh chợt ngước mắt lên, đôi mắt đượm ý cười: “Đó là ngày vui của em nhỉ. Anh có được hưởng nhờ quà của em không?”
Hà Diệp cảm nhận được ý tứ trêu ghẹo mạnh mẽ: “Anh đỗ vào trường Đại học Thanh Hoa cơ mà, chẳng lẽ nhà anh không tổ chức tiệc mừng hả?”
Lục Tân: “Nhà anh có quá nhiều học sinh xuất sắc. Nếu chỉ đậu vào Đại học thì chẳng có gì đáng mừng cả, chỉ khi chính thức dẫn bạn gái về nhà thì mới có đủ tư cách được chúc mừng.”
Hà Diệp: “…”
Lục Tân lần lượt lấy bốn bức ảnh trong album.
Hà Diệp bực bội: “Chẳng phải anh đã nói chỉ lấy hai tấm thôi sao?”
Mỗi bức ảnh đều độc nhất vô nhị nên cô cũng muốn giữ nó cho riêng mình.
Lục Tân: “Em đã lỡ hẹn với anh hẳn hai lần, đây chỉ là một chút bồi thường cho anh thôi mà?”
Hà Diệp: “…”
Ánh đèn điều khiển bằng âm thanh lại tối đi.
Lục Tân tạm thời đặt album ảnh xuống đất, nắm lấy bàn tay bạn gái rồi đè cô vào tường.
Cách hôn quen thuộc nhưng lại có điểm khác biệt.
Những ngón tay của Lục Tân lặng lẽ luồn vào trong vạt áo của cô.
Anh vừa chạm vào vùng eo thì Hà Diệp đã vội vàng bắt lấy tay anh, toàn thân đều cảnh giác tới mức cứng đờ.
Sau vài giây giằng co, Lục Tân bèn ngoan ngoãn rời đi. Nhưng ngay sau đó, anh lại ôm Hà Diệp chặt hơn và hôn cô sâu hơn, như thể đó là một cách thức khác để anh trút hết h@m muốn của mình. Hoặc đó cũng là biểu hiện của sự…
Chiếm hữu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook