Tố Trung Tình Chi Hồ Li Tiểu Bảo Bối
-
Chương 6
“Không phải.”
Ánh mắt tiểu nhị trong điếm nhìn đăm đăm, tại sao trên đời lại có người xinh đẹp như vậy,“Công… Công… Công…Công tử.”
Đóa Đóa cười ra tiếng, tay quơ quơ trước đôi mắt đăm đăm của tiểu nhị,“Vẫn tốt chứ, ngươi làm sao vậy?”
Tiểu nhị cuối cùng phục hồi tinh thần lại, xoay người nịnh nọt nói:“Tiểu công tử không chỉ xinh đẹp, nhãn lực còn rất tốt, đèn cung đình của tiểu điếm này là gia truyền, người bên ngoài đều xem không hiểu, hôm nay gặp gỡ tiểu công tử cũng coi như hữu duyên, ta sẽ bán rẻ cho công tử, công tử cũng chiếu cố một ít sinh ý của tiểu điếm, liền mua đi thôi.”
“Ân……” Đóa Đóa cười mị mắt, hào phóng lấy bạc trong người ra, đương nhiên là giả, ngày ấy xuống núi hắn đã học được, giờ phút này thuần thục xuất ra một nén bạc,“Nhạ, cho ngươi, có đủ hay không, không đủ còn có.”
Tiểu hồ ly đắc ý cười, chop mũi hơi hơi nhăn lại, thủy quang lưu chuyển trong đôi mắt đen nhánh, giống như mọi ánh sáng đều tập trung trên người nó, càng thêm tú lệ.
Tiểu nhị lại ngây ngốc, chưa bao giờ ngĩ là có thiếu niên xinh đẹp như vậy, cho đến khi Chu Tước kéo Đóa Đóa rời thật lâu, mới chậm chạp hồi tỉnh.
Chu Tước cùng nó đi khắp chợ, trong tay lỉnh kỉnh đồ vật này nọ.
“Đóa Đóa, những vật này đều là vô dụng, chỉ để ngắm.”
“Đúng vậy,” Đóa Đóa cẩn thận sửa soạn túi hành lý nho nhỏ,“Trong tộc còn có phụ thân và các lão tộc trưởng, còn có lễ vật để lấy lòng mấy tiểu hồ ly, bây giờ ta không thể quay về, lúc trở về phải cũng phải có lễ vật mới tốt.”
“Ngô.” Nhìn không ra đứa nhỏ này còn biết quan tâm người khác như vậy.
Đóa Đóa nâng mắt lên nhìn Chu Tước, vẫn là bộ dáng cao ngạo lạnh lùng như trước kia. Tiểu hồ ly cười loan ánh mắt,“Thần Quân, nếu ngươi cười nhiều hơn, ta cũng đưa lễ vật cho ngươi, được không?”
“Không cần.” Chu Tước vẫn là lời ít mà ý nhiều.
“A, vì cái gì a,” Đóa Đóa cúi đầu, nói:“vừa rồi ta chọn cho ngươi lễ vật tốt lắm nha.”
“Thứ phàm tục gì đó ta không cần.”
“Ngươi, ngươi sao lại…… Như vậy a!” Tiểu hồ ly một tay chỉ vào hắn, bộ dáng thập phần đau lòng, vù vù nói:“Làm thần tử của ngươi nhất định thực buồn bực a.”
Chu Tước ngạo nghễ nhìn nó.
Ánh mắt kia thật sự là sắc bén, nhưng Đóa Đóa vẫn lớn mật nuốt nước miếng, lại nói:“Ngươi nghĩ xem, ngươi luôn như vậy, không cùng người khác hòa đồng, mỗi ngày đều là bản mặt này, người ta nhìn nhất định thực buồn bực, cũng không biết ngươi rốt cuộc suy nghĩ cái gì?”
Nguyên lai tiểu tử này thao thao bất tuyệt là ngại mình buồn, hắn bồi mình như vậy vì sợ mình nhàm chán, hắn cư nhiên còn ngại mình buồn. Quên đi, hắn còn quá nhỏ, không cùng hắn so đo đi.
“Trấn thủ phía nam cũng tốt, làm Vũ tộc vương cũng tốt, không thể không có uy nghiêm.”
Tiểu hồ ly không cho rằng câu trả lời của hắn là đúng, làm mặt quỷ trêu chọc.
Chu Tước nhìn đến ven đường có một quán trà, thuận tay đem tiểu hồ ly miệng lưỡi lưu loát kéo vào.
“Uống nước, ngươi không khát sao?” Tiểu tử kia nới một hơi không ngừng, hắn đứng nghe còn miệng khô lưỡi khô.
Đóa Đóa thuận tay tiếp nhận chén trà Chu Tước đưa, uống một hơi, nói nhiều như vậy, cổ họng giống như bị hỏa thiêu, nhưng là……“Phốc –” Đóa Đóa thật sự không thể chịu được, nước thế gian này muốn uống cũng gian nan quá.
“Khụ khụ……” Chờ nó đem nước phun ra hết, mới nhìn đến Chu Tước ngồi đối diện mặt không chút thay đổi nhìn nó, mà Đóa Đóa nhìn thấy thấy những khách nhân bên cạch cũng gặp tai ương, nửa người quần áo đều dính nước mà nó phun ra.
Người ở đây hỗn tạp, rõ như ban ngày, Chu Tước cũng không muốn thi triển tiên thuật, chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu hồ ly học long vương phun nước.
Khách nhân bên cạnh là cái một đại thẩm trung tuổi, mặt mày dịu dàng hiền lành, mắt nhìn áo mình bị ướt, cũng không sinh khí, ngược lại quay đầu nhẹ nhàng nói với tiểu hồ ly còn ngốc nghếch:“Đứa nhỏ, không có gì đáng ngại.”
Ngữ khí ôn nhu mềm mại, tràn ngập mẫu tính hiền lành. Đóa Đóa vừa nghe, đôi mắt nhất thời đỏ lên. Ô, nàng có thể là mẫu thân mình hay không a, bộ dáng và thanh âm của mẫu thân là như thế này phải không.
Đóa Đóa lập tức đứng lên, chân muốn bước qua, kích động nói:“Nương……”
“Rầm” Ống tay áo bị Chu Tước lôi kéo, nhất thời ngã trở về, Chu Tước nói:“Đại nương, vừa rồi là xá đệ bướng bỉnh, thực xin lỗi.”
Đóa Đóa sốt ruột lắc đầu, kia không phải đại nương a, sao lại là đại nương được, rõ ràng là mẫu thân a! Vội vàng lay trụ vạt áo Chu Tước đang muốn bước đi:“Nàng, là, nàng là nương a!”
“Nàng không phải.” Chu Tước đi mau, đến ngõ nhỏ thì rẽ, lúc bốn bề vắng lặng liền bay lên mây, ôm Đóa Đóa ly khai nhân gian.
“Buông, buông ra!” Đóa Đóa muốn đẩy hắn, thân mình ở trong lòng Chu Tước không an phận xoay qua xoay lại, lơ đãng vành tai và tóc mai chạm vào nhau, nhất thời hô hấp của hắn đều là mùi thơm cơ thể của Đóa Đóa, Chu Tước nhẫn nhịn, cuối cùng quát một tiếng,“Nương của ngươi sao có thể là người phàm nhân.”
Tiểu hồ ly mới như ở trong mộng tỉnh lại, ngẫm thấy có đạo lý, ngoan ngoãn lui vào trong lòng Chu Tước.
Giữa không trung, gió mãnh liệt gửi bên tai, Đóa Đóa có chút bất giác rét lạnh, nhưng bỗng nhiên cảm thấy cả người giống như không có khí lực. Rõ ràng đã cảm giác thấy, nhưng mẫu thân mình làm sao có khả năng là người phàm nhân? Đóa Đóa càng nghĩ càng uể oải, mệt mỏi chui vào người Chu Tước.
Giờ phút này nó đã khôi phục nhân thân, không còn là bộ dáng tiểu hồ ly, nhưng Chu Tước vẫn như trước giữ nó trong áo choàng, ngăn cản gió lạnh cho nó.
Chóp mũi Đóa Đóa để trước ngực Chu Tước, nhiệt qua một lớp áo mỏng manh truyền sang người Đóa Đóa, người trở nên cực nóng.
Đóa Đóa thu lại tâm trí ảm đạm, bỗng nhiên không dám ngửa đầu nhìn hắn. Tim đập thùng thùng rung động, hai gò má hồng giống như hoa đào, đôi mắt điệp bất giác run rẩy.
Tại sao cả người vô lực, tim lại đập nhanh, hô hấp cũng dồn dập?
Dần dần tốc độ gió bên tai chậm lại, Đóa Đóa mở to mắt, Chu Tước ôm hắn chậm rãi hạ xuống một ngọn núi.
Chung quanh mấy ngàn dặm đều là khe sâu, mây khói lượn lờ, loáng thoáng nghe được tiếng nước chảy, Chu Tước nhẹ phẩy ống tay áo, sương mù trắng noãn mờ mờ tan đi, lộ ra một đường mòn nho nhỏ.
Ở chỗ sâu gần cuối đường mòn hé ra một ngọc thạch màu trắng dùng làm bàn, như nhô lên cao giữa không trung, cảnh sắc xung quanh xanh biếc, thanh u yên tĩnh.
“Đem đồ vật này nọ của ngươi đặt ở đây, ta sẽ bảo người đưa đến hồ tộc.”
Đóa Đóa mang ánh mắt cảm động,“Nga,” Khóe miệng cong cong một chút, nhẹ giọng nói:“Cám ơn Thần Quân.”
Vì thế cẩn thận đem từng đồ từng đồ của nhân gian đặt trên bàn ngọc, cuối cùng là một đôi oa nhi làm bằng đất.
Hai oa nhi ôm nhau, một cái lớn hơn một chút, có lẽ là huynh trưởng, trong lòng ôm một tiểu oa nhi cười vui vẻ.
Tiểu oa nhi đất, có đôi mắt màu đen, cái miệng đỏ tươi nhỏ nhắn đang cười. Đóa Đóa chỉ vào tiểu oa nhi kia rồi chỉ vào chính mình khoa tay múa chân,“Giống không, giống không?”
Chu Tước nhìn bộ dáng nó cao hứng phấn chấn, bởi vì vui vẻ mà hai má nho nhỏ càng xinh đẹp sáng bóng,“Không…… Rất giống.” Oa nhi đất làm sao mà có được thần thái như hắn.
Đóa Đóa lại chỉ vào đại oa nhi,“Thần Quân, đây là ngươi nga.”
Chu Tước liếc liếc mắt một cái, tay nghề của thế gián tạo ra nên thiếu linh động, khóe miệng đại oa nhi kia cười thực cứng ngắc. Đang định phê bình, tiểu hồ ly bỗng nhiên nói một câu kinh người, “Bởi vì bộ dáng ngươi cười rộ lên cùng oa nhi rất giống nhau.”
Mặt Chu Tước cương một chút, Đóa Đóa bắt đầu cười trộm, sau lại thấy Chu Tước không có một tia hờn giận, liền chuyển thành cười to, thậm chí cười đến suýt ngã trên mặt đất, may mà Chu Tước giữ được nó.
“Thực sự vui như vậy sao?”
“Cũng không phải, cũng không phải,” Tiểu hồ ly thập phần hiểu được không khí chuyển biến, trái lương tâm an ủi nói:“Ta chỉ cảm thấy có vài phần giống mà thôi,” Không được, xem Chu Tước kia hoàn toàn không biết gì, lại biểu hiện bộ dáng cao cao tại thượng, Đóa Đóa nhịn không được lại thầm thì phá lên cười, đột nhiên “Khụ” một tiếng, đúng là cười đến đau thắt bụng.
Tay của Chu Tước điểm huyệt nó, khẩu khí bất đắc dĩ lại ẩn ẩn vui sướng khi người gặp họa,“Cao hứng như vậy, cười nhiều quá hỏng thân thể.”
Ngón tay thon dài điểm ở cái trán của chính mình, xúc cảm nhanh chóng lạnh đi, Đóa Đóa híp mắt có chút khó khăn đứng lên, thân thể bỗng nhiên tê rần một chút, biến về bộ dáng tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly yên tĩnh nhu thuận, đôi mắt hồn nhiên trong suốt động lòng người, ủy khuất thấp giọng nói:“Thần Quân, nhanh biến ta về hình người.” Hồ ly bộ dáng quá nhỏ, chỉ có thể đứng ở trong lòng bàn tay hắn.
“Không cười?”
“Hắc hắc, sẽ không cười.”
Cảm giác mệt mỏi dâng lên, Đóa Đóa thoải mái chui vào ngực Chu Tước, động tác cực kì thuần thục, giống như đã làm rất nhiều lần.
Ánh mắt tiểu nhị trong điếm nhìn đăm đăm, tại sao trên đời lại có người xinh đẹp như vậy,“Công… Công… Công…Công tử.”
Đóa Đóa cười ra tiếng, tay quơ quơ trước đôi mắt đăm đăm của tiểu nhị,“Vẫn tốt chứ, ngươi làm sao vậy?”
Tiểu nhị cuối cùng phục hồi tinh thần lại, xoay người nịnh nọt nói:“Tiểu công tử không chỉ xinh đẹp, nhãn lực còn rất tốt, đèn cung đình của tiểu điếm này là gia truyền, người bên ngoài đều xem không hiểu, hôm nay gặp gỡ tiểu công tử cũng coi như hữu duyên, ta sẽ bán rẻ cho công tử, công tử cũng chiếu cố một ít sinh ý của tiểu điếm, liền mua đi thôi.”
“Ân……” Đóa Đóa cười mị mắt, hào phóng lấy bạc trong người ra, đương nhiên là giả, ngày ấy xuống núi hắn đã học được, giờ phút này thuần thục xuất ra một nén bạc,“Nhạ, cho ngươi, có đủ hay không, không đủ còn có.”
Tiểu hồ ly đắc ý cười, chop mũi hơi hơi nhăn lại, thủy quang lưu chuyển trong đôi mắt đen nhánh, giống như mọi ánh sáng đều tập trung trên người nó, càng thêm tú lệ.
Tiểu nhị lại ngây ngốc, chưa bao giờ ngĩ là có thiếu niên xinh đẹp như vậy, cho đến khi Chu Tước kéo Đóa Đóa rời thật lâu, mới chậm chạp hồi tỉnh.
Chu Tước cùng nó đi khắp chợ, trong tay lỉnh kỉnh đồ vật này nọ.
“Đóa Đóa, những vật này đều là vô dụng, chỉ để ngắm.”
“Đúng vậy,” Đóa Đóa cẩn thận sửa soạn túi hành lý nho nhỏ,“Trong tộc còn có phụ thân và các lão tộc trưởng, còn có lễ vật để lấy lòng mấy tiểu hồ ly, bây giờ ta không thể quay về, lúc trở về phải cũng phải có lễ vật mới tốt.”
“Ngô.” Nhìn không ra đứa nhỏ này còn biết quan tâm người khác như vậy.
Đóa Đóa nâng mắt lên nhìn Chu Tước, vẫn là bộ dáng cao ngạo lạnh lùng như trước kia. Tiểu hồ ly cười loan ánh mắt,“Thần Quân, nếu ngươi cười nhiều hơn, ta cũng đưa lễ vật cho ngươi, được không?”
“Không cần.” Chu Tước vẫn là lời ít mà ý nhiều.
“A, vì cái gì a,” Đóa Đóa cúi đầu, nói:“vừa rồi ta chọn cho ngươi lễ vật tốt lắm nha.”
“Thứ phàm tục gì đó ta không cần.”
“Ngươi, ngươi sao lại…… Như vậy a!” Tiểu hồ ly một tay chỉ vào hắn, bộ dáng thập phần đau lòng, vù vù nói:“Làm thần tử của ngươi nhất định thực buồn bực a.”
Chu Tước ngạo nghễ nhìn nó.
Ánh mắt kia thật sự là sắc bén, nhưng Đóa Đóa vẫn lớn mật nuốt nước miếng, lại nói:“Ngươi nghĩ xem, ngươi luôn như vậy, không cùng người khác hòa đồng, mỗi ngày đều là bản mặt này, người ta nhìn nhất định thực buồn bực, cũng không biết ngươi rốt cuộc suy nghĩ cái gì?”
Nguyên lai tiểu tử này thao thao bất tuyệt là ngại mình buồn, hắn bồi mình như vậy vì sợ mình nhàm chán, hắn cư nhiên còn ngại mình buồn. Quên đi, hắn còn quá nhỏ, không cùng hắn so đo đi.
“Trấn thủ phía nam cũng tốt, làm Vũ tộc vương cũng tốt, không thể không có uy nghiêm.”
Tiểu hồ ly không cho rằng câu trả lời của hắn là đúng, làm mặt quỷ trêu chọc.
Chu Tước nhìn đến ven đường có một quán trà, thuận tay đem tiểu hồ ly miệng lưỡi lưu loát kéo vào.
“Uống nước, ngươi không khát sao?” Tiểu tử kia nới một hơi không ngừng, hắn đứng nghe còn miệng khô lưỡi khô.
Đóa Đóa thuận tay tiếp nhận chén trà Chu Tước đưa, uống một hơi, nói nhiều như vậy, cổ họng giống như bị hỏa thiêu, nhưng là……“Phốc –” Đóa Đóa thật sự không thể chịu được, nước thế gian này muốn uống cũng gian nan quá.
“Khụ khụ……” Chờ nó đem nước phun ra hết, mới nhìn đến Chu Tước ngồi đối diện mặt không chút thay đổi nhìn nó, mà Đóa Đóa nhìn thấy thấy những khách nhân bên cạch cũng gặp tai ương, nửa người quần áo đều dính nước mà nó phun ra.
Người ở đây hỗn tạp, rõ như ban ngày, Chu Tước cũng không muốn thi triển tiên thuật, chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu hồ ly học long vương phun nước.
Khách nhân bên cạnh là cái một đại thẩm trung tuổi, mặt mày dịu dàng hiền lành, mắt nhìn áo mình bị ướt, cũng không sinh khí, ngược lại quay đầu nhẹ nhàng nói với tiểu hồ ly còn ngốc nghếch:“Đứa nhỏ, không có gì đáng ngại.”
Ngữ khí ôn nhu mềm mại, tràn ngập mẫu tính hiền lành. Đóa Đóa vừa nghe, đôi mắt nhất thời đỏ lên. Ô, nàng có thể là mẫu thân mình hay không a, bộ dáng và thanh âm của mẫu thân là như thế này phải không.
Đóa Đóa lập tức đứng lên, chân muốn bước qua, kích động nói:“Nương……”
“Rầm” Ống tay áo bị Chu Tước lôi kéo, nhất thời ngã trở về, Chu Tước nói:“Đại nương, vừa rồi là xá đệ bướng bỉnh, thực xin lỗi.”
Đóa Đóa sốt ruột lắc đầu, kia không phải đại nương a, sao lại là đại nương được, rõ ràng là mẫu thân a! Vội vàng lay trụ vạt áo Chu Tước đang muốn bước đi:“Nàng, là, nàng là nương a!”
“Nàng không phải.” Chu Tước đi mau, đến ngõ nhỏ thì rẽ, lúc bốn bề vắng lặng liền bay lên mây, ôm Đóa Đóa ly khai nhân gian.
“Buông, buông ra!” Đóa Đóa muốn đẩy hắn, thân mình ở trong lòng Chu Tước không an phận xoay qua xoay lại, lơ đãng vành tai và tóc mai chạm vào nhau, nhất thời hô hấp của hắn đều là mùi thơm cơ thể của Đóa Đóa, Chu Tước nhẫn nhịn, cuối cùng quát một tiếng,“Nương của ngươi sao có thể là người phàm nhân.”
Tiểu hồ ly mới như ở trong mộng tỉnh lại, ngẫm thấy có đạo lý, ngoan ngoãn lui vào trong lòng Chu Tước.
Giữa không trung, gió mãnh liệt gửi bên tai, Đóa Đóa có chút bất giác rét lạnh, nhưng bỗng nhiên cảm thấy cả người giống như không có khí lực. Rõ ràng đã cảm giác thấy, nhưng mẫu thân mình làm sao có khả năng là người phàm nhân? Đóa Đóa càng nghĩ càng uể oải, mệt mỏi chui vào người Chu Tước.
Giờ phút này nó đã khôi phục nhân thân, không còn là bộ dáng tiểu hồ ly, nhưng Chu Tước vẫn như trước giữ nó trong áo choàng, ngăn cản gió lạnh cho nó.
Chóp mũi Đóa Đóa để trước ngực Chu Tước, nhiệt qua một lớp áo mỏng manh truyền sang người Đóa Đóa, người trở nên cực nóng.
Đóa Đóa thu lại tâm trí ảm đạm, bỗng nhiên không dám ngửa đầu nhìn hắn. Tim đập thùng thùng rung động, hai gò má hồng giống như hoa đào, đôi mắt điệp bất giác run rẩy.
Tại sao cả người vô lực, tim lại đập nhanh, hô hấp cũng dồn dập?
Dần dần tốc độ gió bên tai chậm lại, Đóa Đóa mở to mắt, Chu Tước ôm hắn chậm rãi hạ xuống một ngọn núi.
Chung quanh mấy ngàn dặm đều là khe sâu, mây khói lượn lờ, loáng thoáng nghe được tiếng nước chảy, Chu Tước nhẹ phẩy ống tay áo, sương mù trắng noãn mờ mờ tan đi, lộ ra một đường mòn nho nhỏ.
Ở chỗ sâu gần cuối đường mòn hé ra một ngọc thạch màu trắng dùng làm bàn, như nhô lên cao giữa không trung, cảnh sắc xung quanh xanh biếc, thanh u yên tĩnh.
“Đem đồ vật này nọ của ngươi đặt ở đây, ta sẽ bảo người đưa đến hồ tộc.”
Đóa Đóa mang ánh mắt cảm động,“Nga,” Khóe miệng cong cong một chút, nhẹ giọng nói:“Cám ơn Thần Quân.”
Vì thế cẩn thận đem từng đồ từng đồ của nhân gian đặt trên bàn ngọc, cuối cùng là một đôi oa nhi làm bằng đất.
Hai oa nhi ôm nhau, một cái lớn hơn một chút, có lẽ là huynh trưởng, trong lòng ôm một tiểu oa nhi cười vui vẻ.
Tiểu oa nhi đất, có đôi mắt màu đen, cái miệng đỏ tươi nhỏ nhắn đang cười. Đóa Đóa chỉ vào tiểu oa nhi kia rồi chỉ vào chính mình khoa tay múa chân,“Giống không, giống không?”
Chu Tước nhìn bộ dáng nó cao hứng phấn chấn, bởi vì vui vẻ mà hai má nho nhỏ càng xinh đẹp sáng bóng,“Không…… Rất giống.” Oa nhi đất làm sao mà có được thần thái như hắn.
Đóa Đóa lại chỉ vào đại oa nhi,“Thần Quân, đây là ngươi nga.”
Chu Tước liếc liếc mắt một cái, tay nghề của thế gián tạo ra nên thiếu linh động, khóe miệng đại oa nhi kia cười thực cứng ngắc. Đang định phê bình, tiểu hồ ly bỗng nhiên nói một câu kinh người, “Bởi vì bộ dáng ngươi cười rộ lên cùng oa nhi rất giống nhau.”
Mặt Chu Tước cương một chút, Đóa Đóa bắt đầu cười trộm, sau lại thấy Chu Tước không có một tia hờn giận, liền chuyển thành cười to, thậm chí cười đến suýt ngã trên mặt đất, may mà Chu Tước giữ được nó.
“Thực sự vui như vậy sao?”
“Cũng không phải, cũng không phải,” Tiểu hồ ly thập phần hiểu được không khí chuyển biến, trái lương tâm an ủi nói:“Ta chỉ cảm thấy có vài phần giống mà thôi,” Không được, xem Chu Tước kia hoàn toàn không biết gì, lại biểu hiện bộ dáng cao cao tại thượng, Đóa Đóa nhịn không được lại thầm thì phá lên cười, đột nhiên “Khụ” một tiếng, đúng là cười đến đau thắt bụng.
Tay của Chu Tước điểm huyệt nó, khẩu khí bất đắc dĩ lại ẩn ẩn vui sướng khi người gặp họa,“Cao hứng như vậy, cười nhiều quá hỏng thân thể.”
Ngón tay thon dài điểm ở cái trán của chính mình, xúc cảm nhanh chóng lạnh đi, Đóa Đóa híp mắt có chút khó khăn đứng lên, thân thể bỗng nhiên tê rần một chút, biến về bộ dáng tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly yên tĩnh nhu thuận, đôi mắt hồn nhiên trong suốt động lòng người, ủy khuất thấp giọng nói:“Thần Quân, nhanh biến ta về hình người.” Hồ ly bộ dáng quá nhỏ, chỉ có thể đứng ở trong lòng bàn tay hắn.
“Không cười?”
“Hắc hắc, sẽ không cười.”
Cảm giác mệt mỏi dâng lên, Đóa Đóa thoải mái chui vào ngực Chu Tước, động tác cực kì thuần thục, giống như đã làm rất nhiều lần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook