Đóa Đóa không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nhưng có thể cảm giác được ở người nọ ngạo khí ngút trời cùng ẩn ẩn tức giận.

“Nghiệt súc to gan, còn dám đả thương người!” Hắn lạnh lùng quát, ống tay áo phất lên, một khối áp lực vô hình nhất thời hướng phía dưới tàng cây.

“A –!”

Đóa Đóa nghe được một tiếng kêu thảm, chính mình cũng cảm giác ngực nặng giống như bị bàn thạch đè lên rất khó chịu, không khỏi quơ quơ, tựa hồ mất đi thăng bằng.

Bóng người trên ngọn cây sát khí bừng bừng nhanh nhẹn nhảy xuống, vạt áo tung bay làm tăng thêm phong thái phiêu dật, phong tư tuyệt trần.

Đóa Đóa vừa thấy dung mạo người nọ, không khỏi “Nha” một tiếng, mày kiếm nhíu lại, con ngươi đen lạnh tựa băng, đúng là nam tử trẻ tuổi ở ngoài khách điếm ngày ấy.

Nhưng dung mạo hắn hôm nay so với ngày ấy có chút bất đồng, hai hàng lông mày thâm sâu mặc sắc pha chút thản nhiên, mắt phượng sấn nghiêm khắc tà, thể hiện khí thế bức người.

Thế gian nam tử tuyệt không sẽ có bực này dung nhan.

Hắn cũng không để ý đến Đóa Đóa, mặt lãnh đạm như một mảnh băng, tay chậm rãi nâng lên, từ trong lòng bàn tay truyền ra một đạo xích quang, khiến người khác không thể nhìn vào.

Thần quang chiếu xuống, một thân ảnh bạc từ từ biến mất, thấy rõ ràng là đại xà nhiều màu sắc.

Đại xà đau đến không vặn vẹo được thân mình liền run rẩy, nhưng đôi mắt đỏ tươi, vẫn mở miệng nói lời như lúc trước: “Ha ha ha ha!…… Người nào! Hắn rõ ràng cũng là yêu súc như ta, đâu có gì phân biệt! Vì sao Thần Quân chỉ hạ độc thủ một mình ta!”

Đôi mi dài của người nọ giương lên, lạnh lùng nói:“Ngươi sớm đã quên chuyện ngươi xuống hoàng tuyền, dụng thuật du hồn, điên đảo âm dương, vì làm cho hắn ở lại dương gian, ngươi không tiếc tiêu hao khí lực của bản thân, chiếm lấy dương khí của người vô tội đến lúc này hồn phách cũng tăng thêm pháp lực, những năm gần đây tổng cộng hại hơn chín trăm mạng người, tội thật không thể tha, hôm nay ở trước mặt bản Quân vẫn mưu toan chiếm linh lực người khác, đã là tái phạm, thì hôm nay bản Quân quyết không tha thứ!”

Một tiếng thanh uống, sau đó đọc nhỏ thần chú, đại xà lúc đầu còn giãy dụa không ngớt sau rốt cục thân thể cũng nhuyễn ra: “A — đau quá a…… Buông tha chúng ta, buông tha chúng ta đi……” Thanh âm càng ngày càng yếu, rốt cục không cam lòng nhắm hai mắt lại, mà bên cạnh hắn, hồn phách người kia cũng dần tan đi, cho đến không thấy.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong rừng hai sinh linh đó cứ như vậy mà tiêu thất.

Trong mắt Đóa Đóa có chút bi ai, đôi mắt to có vẻ ngập nước, nhưng lại hỗn loạn, vài phần sợ hãi, run giọng nói: “Ngươi…… Ngươi là ai? Đừng, đừng tới đây…… A –!”

Nam tử chậm rãi thu tay lại, thần quang quanh quẩn quanh thân, mắt như thanh nguyệt, vẻ mặt vẫn lạnh băng như trước.

Thấy hắn xoay người, chậm rãi vươn tay về phía mình, Đóa Đóa tâm cả kinh, thấy từ trước đến giờ đây là lần nó sợ nhất, liền đem mắt nhắm lại, ngã xuống đất chờ chết.

Nam tử lạnh lùng nhìn tiểu hồ ly hiện nguyên hình, ngã xuống đất giả chết, trong ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lần đầu xuất hiện một tia dao động, cũng không biết là mừng hay giận.

Đóa Đóa biến trở về hồ ly, nho nhỏ, tuyết trắng, tròn vo, rất thuận tiện để mang theo, nam tử đưa nó nhét vào tay áo rộng thùng thình, dáng người như phượng bay lên không trung, nhanh chóng xẹt qua chốn phàm trần, thành trấn đều ở dưới chân, bên tai là tiếng gió vù vù, trong tay áo kia còn có tiểu hồ ly sợ tới mức không dám nói một câu.

—————————————————————–

Thanh âm đứt quãng không thành câu mà lại chưa bao giờ ngừng. Nam tử lạnh lùng vốn chẳng để tâm nhưng cũng nổi lên một tia tò mò,

ngưng thần lắng nghe, tiểu hồ ly lắp bắp trong miệng lẩm bẩm, làm như ở xướng tụng kinh văn, chú ý lắng nghe, đúng là vì bản thân mà niệm “Hướng sinh chú”.

Mới như vậy mà đã siêu sinh cho bản thân sao? Chắc vẫn nghĩ là mình nhất định sẽ giết? Nam tử kéo kéo khóe miệng, cũng không biết mình là nên cười hay nên giận.

—————————————————————-

Đi tới chỗ một đỉnh núi, phía dưới khí trời ẩm ướt, quỳnh hương thoang thoảng, ẩn ẩn hiện hiện.

Nam tử hàng thân xuống, lấy ra một vật, Hỏa Liên châu, bay lên rồi hạ xuống, Hỏa Liên dừng lại ở chỗ sườn núi, nhất thời tràn ngập sắc quang mang.

Tia sáng kỳ dị rực rỡ đến chói mắt, làm cho Đóa Đóa quên niệm chú, miệng há ra, theo cổ tay áo ngơ ngác nhìn lưng chừng núi, bên trong tuyền trì đột nhiên một đóa Hồng Liên nở rộ, trong suốt sáng rọi.

“Oa, thật tuyệt a!”

Trong nháy mắt, hương hoa tràn ngập cả đỉnh núi.

Nam tử chậm rãi đáp xuống, mũi chân điểm chỗ thanh tuyền, hồi sau Hồng Liên tiêu thất, không lưu lại dư hương.

Nam tử bắt lấy Đóa Đóa, đem nó rời đi.

Đóa Đóa sợ hãi lạnh run, hai chân trước gắt gao che mắt, không dám mở.

Nhắc thân mình, vút bay lên trời, chợt nghe “Bùm” Một tiếng, Đóa Đóa bị

ném vào bên trong thanh tuyền nơi tràn ngập liên hương.

“A…… Ngươi…… Rầm…… Làm cái gì…… Ngô……” Cả mũi lẫn miệng đều bị nhúng vào nước, tứ chi ngắn nhỏ của Đóa Đóa cố gắng đem cái đầu ướt sũng ra khỏi đó.

Người nọ cũng không để ý đến nó, nhắm mắt đứng ở trong nước, khuôn mặt hơi hơi ngẩng, quanh thân sinh quang bao phủ, giống như ở chốn hấp thụ thiên địa linh khí. Hồng ấn giữa hai hàng lông mày càng thêm rõ ràng, làm cho dung mạo thanh lệ tuấn dật điểm thêm một tia diễm sắc.

Đóa Đóa lúc này mới thấy rõ dung mạo người này.

Cái này phải gọi là thiên nhân diện mạo, không đơn giản là anh tuấn hay xinh đẹp, Đóa Đóa vẫn nghĩ phụ thân mình là người đẹp nhất không ai sánh bằng, nhưng nay nam tử này dung nhan thoát trần, khí thế uy nghi.

Mắt phượng hàm uy, chu thần liễm nhiễm, dáng vẻ ngàn vạn. Nếu chỉ nhìn thoáng qua, phụ thân còn có thể miễn cưỡng cùng hắn so dung mạo, nhưng hai mắt hắn mở tựa hồ như thanh nguyệt, mang theo băng hàn, lạnh lùng xem nhân khi, mắt sắc bén, thâm trầm thanh minh, làm cho người ta rất khó đối diện cùng.

Phụ thân một thân khí ôn nhu, mà người này lấy đâu nửa điểm thân ý.

Hắn thu hai sinh linh đó, mắt không nháy cũng không suyễn, mặt tĩnh như nước, nhìn không thấy có nửa điểm thương hại trong tâm.

“Rất đáng giận.” Đóa Đóa lẩm bẩm quyết định không thèm chú ý đến hắn, hai châm cố gắng tìm chỗ dựa, chuẩn bị bước lên.

Một cỗ lực ngăn trở nó, Đóa Đóa suýt nữa bị trượt, tiểu móng vuốt liều mạng bám, mới khó khăn ổn định được thân hình.

Quả nhiên là người nọ chỉ khẽ nhúc nhích, hờ hững nhìn Đóa Đóa trong chốc lát, mới nói:“…… Ngươi bị thần lực của ta ảnh hưởng, ở lại thanh tuyền trong chốc lát đi.”

Đóa Đóa trừng mắt hắn, ngây người sau một lúc lâu, mới vừa rồi nghĩ thông suốt hắn trong lời nói ý, không khỏi bật thốt lên nói:“A, ngươi, ngươi, ngươi không phải muốn giết ta?”

Người nọ cúi đầu, mở mắt ra, lẳng lặng nhìn tiểu hồ ly ngâm mình trong nước, một thân bạch mao đều phiêu trên mặt nước, đầu thượng mao ướt sũng, còn có bọt nước lúc ngã nhào, nhưng đôi mắt lại như hai viên ngọc lớn, đen nhánh.

Một bộ dáng bị khi dễ đáng thương.

Trong lòng không khỏi mỉm cười, nói:“Vì sao phải giết ngươi?”

Tứ chi của Đóa Đóa vẫn liều mạng bám,“Ngươi không phải vừa mới giết xà kia sao? Ta coi như là nửa súc, hơn nữa cũng có linh lực……”

Tiếng nước róc rách, thủy hoa tiên khởi, nam tử không biết khi nào đột nhiên đi đến bên người Đóa Đóa, ung dung nhìn tiểu hồ ly ra sức hoa thủy, đôi môi khẽ mỉm cười, “Nó là nghiệp chướng quá sâu, ngươi lại tinh thuần tự nhiên, vì sao phải sát?”

Đóa Đóa vẫn là kinh hồn chưa ổn định, bán tín bán nghi nhìn hắn.“Ngươi đến tột cùng là ai, vì sao có cao tu vi cao như vậy?” Đóa Đóa bỗng nhiên nhớ tới, trước khi chết xà kia từng gọi tên hắn, “Lăng quang Thần Quân‟, như vậy hắn thật sự là một tiên quân.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên truyền đến một trận thanh phong, nam tử hơi hơi nhíu mi, giống như không muốn bị người khác quấy rầy, xa xa truyền đến một tiếng cười sang sảng, “Ha ha…… Tiểu hồ ly tuy rằng tuổi nhỏ, ánh mắt cũng là không sai.”

Một đạo tinh quang màu bạc hiện lên trước mắt, trong thời gian ngắn bóng người như lưu tinh bàn phi tới, ngân quang tán đi, là một lão tiên giả vận y phục tử sắc, sắc mặt hồng hào, đang mỉm cười nhìn hắn.

Nhãn tình Đóa Đóa hoang mang, lão giả kia lại đối với nam tử đứng trong thanh tuyền cung kính thở dài:“Thần Quân.”

Vẻ mặt nam tử vẫn lạnh như băng, nhưng hơi hơi vuốt cằm, xem như còn bán lễ, nói:“Tinh quân.”

“Ta thấy đỉnh núi này hôm nay tiên khí đại thịnh, trăm điểu đều hướng nơi này bay tới, lại canh giữ ở bên ngoài không dám tiến vào, nguyên lai quả thật là Thần Quân đại giá đến,” Gặp nam tử vẫn là bộ dáng đạm mạc, lão giả giống như đã thành thói quen, cũng không sinh khí, ha ha cười, quay đầu hiền lành nhìn Đóa Đóa.“Tiểu hồ ly, Chu Tước phía nam, theo cầm dài, đan huyệt hoá sinh, bích lôi lưu vang, kì màu ngũ sắc, thần nghi lục tượng, đi vào nhữ tiền. Ha ha, này đó là hữu duyên a, ngươi có tiên duyên thật lớn a, tiểu tiên hồ, còn không mau đến bái kiến Chu Tước Lăng Quang Thần Quân!”

Nam tử bỗng nhiên ngẩng đầu, dừng ở trên người tiểu hồ ly, hắn không có xem nhẹ tinh quân phía sau vì có chút quá độ mà ngữ khí hưng phấn, đôi mắt sâu thẳm hiện lên một tia đăm chiêu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương