Dọc theo đường đi, lại thu phục vài yêu vật, nhìn nội đan trong lòng càng ngày càng nhiều, còn thiếu vài cái nữa là đủ một trăm viên để cứu Chấp Minh, nhưng trong lòng hắn không còn cảm giác vui mừng cùng cao hứng như lúc trước.

Chu Tước bỗng nhiên phát hiện, trong thiên địa chỉ còn lại bóng dáng của mình, tịch mịch cô liêu.

Ngày này, Chu Tước đi dạo lại cảm nhận được yêu khí, đánh xuống thân hình nhìn kỹ, đúng là có hai miêu yêu một lớn một nhỏ.

Mẫu yêu bị tiên lực của Chu Tước đả thương, vẫn đang liều chết chống cự, tiểu miêu yêu cuộn tròn lại như cục bông, ở trong lòng mẫu yêu lạnh run.

“Cầu Thần Quân, ta tạo sát nghiệp tội không thể thứ, nhưng thỉnh cầu ngài buông tha hài tử của ta, cái gì nó cũng không biết, nó vô tội!” Mẫu yêu cúi đầu, máu tươi từ trong thân thể chảy ra từng chút một, đôi con ngươi màu lục đã không còn thần thải, nhưng vẫn cố chấp nhìn tiểu miêu, tiểu miêu lo lắng vươn đầu lưỡi hồng nhạt liếm miệng vết thương của mẫu yêu.

Chu Tước đi tới trước mặt mẫu yêu, dừng lại một chút, bỗng thấy đôi mắt vô tà tinh lượng của tiểu miêu, tim liền co rút đau đớn.

Trong lúc nhất thời do dự, mẫu yêu mới vừa rồi còn hấp hối nhe răng nanh độc ra, hướng tới ngón tay Chu Tước mà cắn một cái.

Nếu như bình thường, Chu Tước sẽ sớm phát hiện, nhưng hắn đang nhìn con ngươi trong suốt của tiểu miêu, khiến động tác chậm lại, đầu ngón tay bị xé rách, đau đớn nhất thời xâm nhập lục phủ ngũ tạng.

Một đạo xích quang tỏa ra, mẫu yêu đau đớn kêu rên một tiếng, tiểu miêu gắt gao thu mình, đôi mắt vô tà nhìn Chu Tước, cảnh giác.

Chu Tước giơ tay lên, một vệt máu tươi chảy xuống, đầu ngón tay phát ra xích quang, sát khí đã lộ, phượng mâu lóe lóe, nhưng lại không đánh tới.

Một trận khói nhẹ phiêu khởi, sau đó liền tiêu tán, hai miêu yêu đã biến mất.

Chu Tước không đuổi theo, mi mắt hạ xuống, thản nhiên đứng dưới ánh mặt trời, khuôn mặt tuấn mĩ, lạnh lùng giống như mang theo ưu thương.

Chu Tước nhớ tới, năm đó, hảo hữu Huyền Vũ của mình bị Thanh Long cự tuyệt, hắn vuốt ngực thê lương cười nói với mình rằng:“Lăng Quang, ngươi xem, nơi này của ta, hảo lãnh a,  ngươi đừng giống như ta, đừng dễ dàng cho cho người khác tấm lòng, nếu cho, sẽ không thể lấy lại được, nếu người ta không cần, nơi này liền…Hảo lãnh a, sẽ làm ngươi vô cùng tuyệt vọng.”

Chu Tước cũng hiểu được trái tim mình rất lạnh, từng chút từng chút một lạnh đi khiến hắn không thể thích ứng, phi thường khó chịu.

Không nên dễ dàng cho người khác tấm lòng sao?

———————————————

Huyền Bằng mang theo Đóa Đóa, chỉ mất nửa ngày đã trở về đến Cửu Hoa Sơn.

Núi non vẫn xanh biếc như cũ, mây mù che phủ, hết thảy đều rất quen thuộc.

Huyền Bằng buông Đóa Đóa ra, liền thét dài một tiếng, thả người bay đi.

Đóa Đóa ngơ ngác dựa vào trực giác đi tới phía trước, đi tới cái động mà mình và phụ thân đã sống nhiều năm qua, bên trong có thanh âm truyền đến, không chỉ là thanh âm của hồ phụ thân, còn có một thanh âm trong trẻo kiêu ngạo, tựa hồ là Khổng Tước của Vũ tộc, nhưng ngữ khí lúc này lại khác với lúc ở Vũ tộc, Đóa Đóa cảm thấy kì quái, liền ngừng cước bộ.

“…… Đóa Đóa rất yêu thích nước suối ở nơi này, mỗi khi mùa hè đều ngâm mình ở bên trong, cả ngày không ra…… Khụ khụ…… Mặc dù nó còn nhỏ tuổi, nhưng tâm tư thiện lương mẫn cảm…… Khụ khụ…… Là đứa nhỏ rất tốt.” Thanh âm thanh nhuận ôn hòa giống như rừng núi sau cơn mưa, đó là thanh âm của phụ thân.

Trong lòng Đóa Đóa nôn nóng, nghe được phụ thân đang nói về mình, liền muốn bước đi đi vào, không nghĩ có một thanh âm khác kịch liệt vang lên,“Câm miệng –!”

Khổng tước nôn nóng, hung hăng nhìn chằm chằm người bên cạch mình, hắn mất nội đan, đã suy yếu tái nhợt như thế, còn không ngừng nói về hài tử của chính mình, hắn muốn làm cái gì, giao hậu sự sao? Không, hắn không cho phép! Lâu như vậy rốt cục có thể hung hăng trả thù hắn, nhưng hắn lại hấp hối, giống như muốn ly khai!

“Ngươi câm miệng cho ta! Nói liên tục hai canh giờ, ngươi không phiền lụy, ta nghe được đều phiền, nhắm mắt, ngủ!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương