Nói thật, Tào Ngưng không biết nên sống chung với người nhà Trương Thanh Vận sao cho tốt.

Đến nhà họ Trương đã được mười ngày, cậu mỗi ngày đều cùng Trương Thanh Vận dính lấy nhau, ngoại trừ lúc gặp Trương ba sau giờ tan tầm cùng nhau tán gẫu thì cậu rất ít khi gặp Trương Thanh Đình và vợ cậu nhóc.

Cho nên khi Phùng Cầm Cầm đột ngột lại chào hỏi, cậu không biết ứng phó như thế nào.

Tào Ngưng nhìn qua đánh giá người em dâu này, người cao khoảng chừng một mét sáu, vóc người thanh tú, chỉ là so với cô gái lần trước gặp trong bệnh viện có kém một chút.

Phùng Cầm Cầm ngồi xuống nói: “Anh hai đang làm cơm hả anh?” Thấy Tào Ngưng gật đầu, cô nàng lên tiếng giải thích: “Đáng lẽ việc làm cơm này là trách nhiệm của em, đợi qua ba tháng nữa thai nhi ổn rồi em sẽ nấu cơm, không để anh hai nấu nữa.”

“Không sao.” Tào Ngưng không biết chuyện của Phùng Cầm Cầm, mấy chuyện về người này Trương Thanh Vận hầu như không có nói rõ cho cậu biết, nên thái độ của cậu đối với Phùng Cầm Cầm vẫn còn rất hòa nhã: “Cô mang thai, thai nhi quan trọng hơn.”

Với lại cậu cũng ăn quen cơm do Trương Thanh Vận làm rồi, đổi ngược lại là người khác sợ là ăn không quen.

“Ai, đứa nhỏ này tới đột ngột quá làm em không biết ứng phó như thế nào, xem ra giờ không cách nào đi học tiếp rồi.” Phùng Cầm Cầm cười nói, tỏ vẻ thân thiết: “Anh hai muốn sống chung cùng anh cả đời, vậy hai người sau này tính thế nào?”

Nếu như không nhận nuôi, bọn họ lại không có cách nào sinh con, tiền sau này kiếm được cũng không biết để cho ai.

“Còn phải xem tình huống, tạm thời tôi chưa nghĩ tới chuyện con cái…” Tào Ngưng trạc tuổi với Phùng Cầm Cầm, mà người ta giờ cũng có con luôn rồi.

“Cũng đúng, anh với anh hai còn trẻ như vậy, trước cứ hưởng thụ thế giới hai người đã.” Phùng Cầm Cầm cười cười tỏ vẻ hiểu được.

Cuộc trò chuyện đầu tiên cùng “em dâu” coi như kết thúc tại đây.

“Ngưng Ngưng, vào đây bưng đồ ăn nè.” Trương Thanh Vận làm xong cơm, ở trong bếp hô vọng ra.

“Tới liền.” Tào Ngưng mấy ngày nay tự động biến thành phục vụ bưng đồ ăn cho Trương Thanh Vận.

Chờ cậu bước vào bếp, Trương Thanh Vận đưa dĩa rau xào xanh mướt giao cho cậu, hôn phớt lên má đối phương một cái nói: “Cực khổ rồi?”

Tào Ngưng cười hôn trả lại: “Cậu còn cực hơn.” Xong rồi xoay người đi ra ngoài.

Bước chân và giọng nói đều mang theo tâm tình vui vẻ, khoảng thời gian này chính là yên bình thoải mái như vậy.

Ngày nào Trương ba cũng đi làm về muộn, trên bàn ăn căn bản chỉ có bốn người trẻ tuổi bọn họ.

Hai cặp vợ chồng, trước đây đều ai mạnh người đó ăn.

Nhưng hôm nay Trương Thanh Vận phát hiện Tào Ngưng vậy mà lại cùng Phùng Cầm Cầm tán gẫu.

Cơm nước xong trở về phòng, Trương Thanh Vận nói nhỏ với Tào Ngưng: “Cậu với Phùng Cầm Cầm từ lúc nào thân thiết như vậy?”

Tào Ngưng ngồi trên giường, ngẩng đầu lên nói: “Làm sao? Cô ta cũng rất tốt mà, trước khi ăn tối còn nói với tôi ngại việc phải để cậu làm cơm.”

“Không có, chỉ là muốn nhắc nhở cậu thôi, cô gái này không đơn giản đâu.” Tuổi còn nhỏ mà đã tính toán để gài người ta cưới mình, tâm trí khẳng định so với Tào Ngưng còn thành thục hơn.

“Cô ta thế nào?” Tào Ngưng không thích Trương Thanh Vận cứ úp mở như vậy, giống như có chuyện không muốn cho mình biết.

“Không có gì, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.” Trương Thanh Vận đùa giỡn nói: “Chờ sau này cậu thành người của Trương gia thì tôi sẽ nói cho cậu biết.”

Tào Ngưng nghe xong không vui, nhảy xuống giường ôm lấy cổ rồi trèo lên lưng người nào đó, nói: “Tôi bây giờ không được tính sao?”

“Hiện tại chỉ tính gặp cha mẹ hai bên, vẫn chưa xuất giá.” Trương Thanh Vận cõng lấy người phía sau, tay vỗ vỗ mông đối phương.

“Sớm muộn còn chẳng phải là người của cậu ư.” Tào Ngưng ở trên lưng Trương Thanh Vận lắc qua lắc lại nói.

Sức lực phía trên quá lớn, Trương Thanh Vận có chút chống đỡ không nổi, đành phải nói: “Em trai tôi có bạn gái lúc trước cậu cũng biết rồi, giờ đổi thành người khác, còn mang thai, cậu nghĩ xem là vì cái gì.”

“Thì ra là như vậy.” Tào Ngưng bĩu môi, cậu trước giờ khi nghe qua những trường hợp như thế này đều cảm thấy vô cùng chán ghét.

Hơn nữa nghe xong lại nghĩ tới, nếu như có một người con gái cũng tính kế với Trương Thanh Vận như vậy, mình chẳng phải là phải thoái vị sao.

Bởi vì dù sao phụ nữ cũng biết sinh con, lúc đó cho dù Trương Thanh Vận có yêu mình đến thế nào cũng sẽ tiếc nuối việc mình không thể sinh con được.

“Có điều cũng không có gì đáng trách, cô ta ít ra còn có thể sinh con.”

“Người có thể sinh con có rất nhiều, cũng đâu phải không phải cô ta thì không được.” Trương Thanh Vận nhắc tới chuyện này là lại thấy khó chịu, có điều dù sao cũng là chuyện của em mình, cậu không thể tự quyết được.

“Có thể sinh con thì đầy ra, nhưng tôi thì không thể.” Tào Ngưng cắn lỗ tai Trương Thanh Vận nói: “Cậu muốn có con không?”

Trương Thanh Vận cười nói: “Dù sao cậu cũng không sinh được,  tôi muốn có ích gì.”

Tào Ngưng liền đánh hắn: “Cậu tốt nhất là chỉ nghĩ thôi, không cho muốn.” Không có con thì làm sao, giờ người theo chủ nghĩa “Double Income No Kids” cũng không ít.

*Double Income No Kids: Đây là trào lưu hiện tại của một số người trẻ ở Trung Quốc, chỉ muốn kết hôn không muốn sinh con.

“Tôi đang chờ đợi ngày nào đó phát sinh kỳ tích, cậu sinh cho tôi một đứa đây.” Trương Thanh Vận ẵm người nào đó lên giường, “Chúng ta đi tạo người nào.”

“Cái mông của cậu quyết định cái đầu, đáng đời cậu cả đời này không có con!” Tào Ngưng một bên độc mồm nguyền rủa người nào đó, một bên cười ha ha, không tim không phổi mà đùa giỡn.

Cuối cùng vẫn là bị Trương Thanh Vận đánh gục, chăm chỉ đi tạo người.

Mấy ngày kế tiếp Phùng Cầm Cầm phát hiện, Tào Ngưng tự nhiên lại đối với mình lạnh nhạt, thậm chí còn có ý trốn tránh không muốn tán gẫu nữa.

Cô nàng buồn bực, trở mặt nhanh như vậy là tại vì cái gì?

Quay về phòng hỏi Trương Thanh Đình: “Anh có phải là nói với người nhà anh, anh với em là uống rượu say làm loạn, anh không có thật sự yêu em hay không?”

Trương Thanh Đình cũng không trả lời ngay, chỉ lo tập trung chơi máy tính, sau đó cảm thấy phiền quá mới nói: “Đó là sự thật, tôi yêu ai không phải cô là người rõ nhất sao, nếu không phải cha mẹ cô tới nhà làm to chuyện, còn muốn trường học đuổi học tôi thì cô cho là tôi sẽ cưới cô chắc?”

“Vậy là anh nói thật rồi hả, hay cho anh cũng không sợ mất mặt, nếu lúc đó anh dứt khoát, anh cho rằng tôi có thể tính kế được anh ư?” Phùng Cầm Cầm cười lạnh một tiếng, cũng không muốn nói nhiều với Trương Thanh Đình nữa.

Dù sao cô cũng biết rồi, là do Trương Thanh Đình  nói với người nhà chuyện của hai người bọn họ, Tào Ngưng mới có thái độ như vậy đối với cô.

“Anh ta dựa vào cái gì chứ? Đi theo một người đàn ông còn cho là mình cao thượng? Còn làm quan chức…”

Phùng Cầm Cầm nghĩ tới đây, ánh mắt sáng lên, suy nghĩ xem làm thế nào để tìm hiểu chuyện nhà Tào Ngưng.

Cũng lạ là Tào Ngưng ở Z đại thật sự quá nổi tiếng, chỉ cần túm đại một người nào đó lại hỏi thăm liền biết Tào Ngưng là con cháu của nhà nào.

“Người anh chồng đó thoạt nhìn rất tốt, kỳ thực cũng là người rõ ràng, nên được cái có lẽ cũng sẽ không ghi thù chúng ta.” Phùng Cầm Cầm xoa xoa bụng, nghĩ tới nghĩ lui nhất thời kích động quyết định gửi một bức thư nặc danh cho mẹ của Tào Ngưng.

======================

Hôm nay Trương ba mở tiệm cơm thiếu người làm, đành phải bảo Trương Thanh Vận chạy qua phụ.

Trương Thanh Vận dẫn theo Tào Ngưng tới, để tên nhóc này làm phục vụ.

Vừa mới bắt đầu Tào Ngưng còn không chịu, muốn ở phía sau làm trợ thủ cho Trương Thanh Vận.

Trương Thanh Vận thấy thế mới nói với đối phương: “Bảo bối, ngoại trừ bưng cơm tôi thật sự không nghĩ ra cậu có thể làm cái gì.”

Đến thời điểm đông khách, bưng cơm cũng có thể chạy tới muốn gãy chân.

Trương Thanh Vận thấy đau lòng, nói nhỏ với Tào Ngưng: “Mệt thì nghỉ chút, không cần liều mạng tới như vậy.”

“Ai cũng bận rộn cậu nghĩ tôi ngồi nghỉ được chắc.” Qua giờ cơm, đồ ăn ban nãy cơ bản đã tiêu hóa hết, Tào Ngưng ngồi đó mè nheo Trương Thanh Vận: “Cậu đau lòng thì làm gì ngon ngon cho tôi ăn đi.”

“Được rồi, ở đây không phải là nhà, cậu kiềm chế lại chút, đừng có dính lấy tôi nữa.” Trương Thanh Vận gỡ tay Tào Ngưng đang ôm lấy mình ra rồi đi ra ngoài.

Tào Ngưng sờ soạng đối phương mấy cái rồi mới không cam lòng buông ra.

Có lúc Trương Thanh Vận rất dịu dàng, cũng có lúc lý trí đến đáng sợ.

Tào Ngưng cảm thấy không công bằng chính là, đối phương khi nào mới có thể yêu đến bất chấp điên cuồng như mình?

Bận rộn tới trưa, người đầu bếp xin nghỉ cũng đã trở về, Tào Ngưng với Trương Thanh Vận cảm thấy ở lại cũng chỉ choáng chỗ nên cũng xin phép về nhà luôn.

Trên đường thuận tiện mua chút đồ, bổ sung vào đống đồ ăn trong tủ lạnh.

“Nhìn thấy tòa nhà đó không? Thích kiểu đó không?” Lái xe ngang qua một tòa nhà, Trương Thanh Vận ra hiệu cho Tào Ngưng nhìn qua bên đó.

“Ừm cũng được, phong cách rất tây.” Cậu quay đầu lại hỏi: “Sao? Cậu muốn mua nhà?”

“Tạm thời không có tiền, sau khi tốt nghiệp muốn mua một cái.” Giờ tới lúc tốt nghiệp còn khoảng hai năm, Trương Thanh Vận đang tính trong vòng hai năm này phải dành dụm đủ tiền để mua nhà.

Cậu không muốn để Tào Ngưng theo mình mà còn phải ngủ phòng thuê, rất oan ức.

“Mới tốt nghiệp thì kiếm đâu ra tiền?” Tào Ngưng liếc nhìn đối phương, ánh mắt do dự.

“Từ giờ tới đó không phải còn hai năm sao? Hai năm tôi còn không kiếm nổi tiền mua nhà?” Trương Thanh Vận cười cười, cũng không phải lo mình không kiếm đủ tiền: “Nhất định sau khi tốt nghiệp phải mua nhà, nếu không tôi làm sao dám dẫn cậu về nhà chứ?”

Căn nhà hiện tại là để cho hai vợ chồng Trương Thanh Đình ở, Trương Thanh Vận không muốn ở chung.

Coi như là Trương Thanh Đình đồng ý đi chăng nữa, Trương Thanh Vận cũng không muốn, cậu càng hy vọng có căn nhà thuộc về chính bản thân mình.

“Chà chà, tự tin vậy.” Tào Ngưng suy nghĩ một chút, nói: “Cậu vẫn giống như trước không muốn tiêu tiền của tôi?”

“Ừm.” Trương Thanh Vận nói: “Cậu mua ba con sói còn dùng tiền của tôi, tôi còn hy vọng có thể lấy tiền cậu để mua nhà?”

“Gì, ý cậu là tôi hẹp hòi?” Tào Ngưng  nói.

“Tôi nói bao giờ, tôi thật sự không nghĩ cậu hẹp hòi, tôi còn thích cậu làm như vậy.” Trương Thanh Vận đứng đắn nói.

“Hừ.” Tào Ngưng vẫn không tin.

Có điều coi như Trương Thanh Vận thật sự nghĩ như vậy, cậu vẫn sẽ làm thế.

Số tiền kia suy cho cùng cũng không phải tiền của mình, là tiền của ba mẹ cho.

Sau này bản thân nhất định sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền, để lúc Trương Thanh Vận cần có thể giúp đỡ hắn, bản thân sẽ không giữ lại làm của riêng dù chỉ là một đồng.

Bởi vậy cũng có thể thấy được, Tào Ngưng dự định dẫn một người con trai về nhà, trong lòng khẳng định cảm thấy vô cùng áp lực, không hề thong dong như vẻ bề ngoài.

“Sắp không còn chỗ đậu xe luôn rồi.” Trương Thanh Vận cẩn thận đảo mắt nhìn, khó khăn lắm mới tìm được một chỗ đủ để xe chui lọt vào.

“Lát nữa đi ra lại phiền phức.” Tào Ngưng mở cửa xe, cũng không dám mở quá lớn.

“Hết cách rồi, cuối tuần nào người cũng đông như vậy.” Trương Thanh Vận khóa xe rồi kéo Tào Ngưng từ trong khe hở ra.

“Mẹ nó! Chút nữa nếu bọn họ ra trước có khi nào quẹt qua làm trầy xe chúng ta không.” Tào Ngưng nhìn kỹ bảng số xe của hai chiếc xe bên cạnh, bảo Trương Thanh Vận nhớ kỹ.

“Cậu muốn như vậy?” Trương Thanh Vận dở khóc dở cười, lôi người đi vào siêu thị.

Nơi này người đến người đi, ai cũng không quen biết ai, hai người cũng lớn mật hơn, thản nhiên nắm lấy tay nhau giữa chốn đông người.

Đi siêu thị cùng nhau chính là lãng mạn tới nổi bong bóng như vậy đó.

“Trước đây tôi vốn cho rằng, bối cảnh in relationship nếu không là khách sạn thì cũng là bờ biển, trung tâm thương mại hay khu du lịch. Sau này khi quen cậu thì chỉ có kí túc xá, siêu thị với nhà bếp, có lúc còn phải tốn hai trăm đồng thuê phòng trong khách sạn. Hoa cũng nhận được hai lần rồi, vậy mà có thời điểm vẫn không theo kịp.” Vừa mới qua Thất Tịch, biển hiệu quảng cáo vẫn còn chưa dỡ xuống, Tào Ngưng nhìn qua mới phát hiện Thất Tịch cái gì mình cũng không nhận được.

Ngay cả một câu đơn giản Thất Tịch vui vẻ cũng không có.

“Người đàn ông của cậu là người trực tiếp, hôm đó chúng ta không phải làm thêm một lần sao?” Trương Thanh Vận kéo cậu ra khỏi quầy hàng sô cô la, mấy thứ đó đừng nói đắt hay không đắt, quan trọng là Tào Ngưng không thích ăn, mua về cũng chỉ phí tiền thôi.

“Trực tiếp cái rắm.” Tào Ngưng thuận lợi cầm một miếng sô cô la hình hoa hồng, nói: “Cậu trả tiền.”

“9.9 tệ, cái này được, tôi còn mua nổi.” Trương Thanh Vận cẩn thận nhìn giá tiền, đồng ý để Tào Ngưng mua.

“Đệt!” Tào Ngưng bực bội nở nụ cười, không phải tới mức này chứ?

“Cậu không phải chủ gia đình cậu làm sao hiểu được mấy thứ củi gạo mắm muối chứ, tôi còn phải để dành tiền mua nhà.” Trương Thanh Vận đoạt lấy miếng sô cô la trong tay Tào Ngưng nói: “Bây giờ vẫn chưa phải là của cậu, tối về rồi tặng sau.”

“…” Tào Ngưng cố gắng nhịn, chờ Trương Thanh Vận thanh toán tiền xong đứng trước mặt đối phương ăn cho người nọ nhìn.

“Cái đồ phá của.” Trương Thanh Vận nói câu này thành công nhận về một đống rác ập xuống, dây ruy băng kim tuyến quấn đầy đầu, cậu bỏ đống đồ xuống, nhặt lên một cái vòng bằng kim loại, lấy cái dây thép nhỏ đang quấn bên ngoài ra.

Ở trong tay nặn ra một chiếc nhẫn: “Bảo bối, nhẫn vàng này chỉ dành cho cậu thôi.”

Trương Thanh vận mặc kệ Tào Ngưng có còn giận hay không, kéo tay đối phương qua đeo nhẫn vào: “Chờ tới khi tôi có tiền sẽ mua một cái nhẫn thật cho cậu.” Dừng lại một lát bổ sung thêm: “Tất nhiên là phải mua nhà trước.”

Chỉ cần có căn nhà thuộc về hai người bọn họ, mọi thứ đều không còn quan trọng nữa.

“Xấu muốn chết.” Tào Ngưng liếc mắt nhìn một cái rồi lấy chìa khóa trong túi quần Trương Thanh  Vận: “Để tôi đi lấy xe, coi coi có bị người ta quẹt trầy xe không.”

Cái biểu cảm đáng yêu, Trương Thanh Vận có thể hồi tưởng tới một tháng hoặc thậm chí một năm.

Ngược lại chỉ cần đi cùng với người đó, sẽ không lo cảm thấy vô vị.

Xung quanh toàn là xe, Tào Ngưng sắp quên mất xe mình đỗ ở chỗ nào, nếu không vì màu xe của cậu khá bắt mắt cậu đúng thật là không cách nào tìm ra.

“Tào Ngưng.”

Đi tới bên cạnh xe Tào Ngưng mới nhìn thấy có một người phụ nữ đội nón rộng vành đeo kính râm đang đứng đó.

Tào Ngưng sững sờ, há hốc mồm kêu một tiếng: “Mẹ?”

“Lên xe nói chuyện đi.” Mẹ Tào Ngưng lấy chìa khóa trong tay con trai, mở cửa xe rồi chui vào trong xe ngồi xuống, sau đó mới mở cửa bên ghế phụ để cho Tào Ngưng vào.

“…” Tào Ngưng lúc này nào dám nói có người còn đang chờ mình đón chứ, cậu nhắm mắt lên xe, lấy di động ra gửi tin nhắn cho Trương Thanh Vận.

“Đưa di động đây cho mẹ.” Mẹ Tào Ngưng họ Trần, Trần phu phân thấy cậu không nghe, đưa tay qua muốn đoạt lấy.

“Mẹ.” Tào Ngưng chột dạ, không nói hai lời nhét điện thoại vào trong túi quần, nói: “Mẹ tại sao lại tới đây, không đi làm sao?”

“Mẹ tới đón con.” Trần phu nhân nói xong thì lái xe đi ra hướng đường lớn.

“Đón con làm gì? Con không phải nói với mẹ hè này con tự đi chơi rồi sao?” Tào Ngưng dựa vào ghế, trong lòng lo lắng Trương Thanh Vận vẫn còn ở siêu thị chờ mình.

“Ông ngoại con muốn gặp con.” Trần phu nhân tập trung lái xe, cũng không thèm nhìn con trai đang bày ra biểu tình gì.

“Ông ngoại? Ông về nước?” Tào Ngưng hỏi.

“Không về. Mẹ đưa con qua bên đó gặp ông, hết hè lại về.”

“Cái gì?” Tào Ngưng một tiếng dứt khoát cự tuyệt: “Con không qua đó đâu. Mẹ chưa hỏi ý con mà đã tự tiện quyết định là sao? Hè này con có kế hoạch rồi!” Cậu nhìn qua mẹ mình bảo dừng xe lại, quyết định dù thế nào cũng không xuất ngoại.

“Con bao lâu rồi chưa đi thăm ông hả?”

“Nghỉ đông con sẽ qua đó thăm ông.” Tào Ngưng nghĩ, tới lúc đó mình sẽ dẫn Trương Thanh Vận cùng đi, ở đó chơi với ông hai ngày, sau đó hai người sẽ tự mình đi du ngoạn, tốt đẹp biết chừng nào.

“Ông đang nhớ con lắm.”

“Con nói rồi, hè này con còn có kế hoạch khác, mẹ, dừng xe được không? Mẹ muốn thì có thể đi trước, nghỉ đông con sẽ qua sau!” Tào Ngưng trong lòng sốt ruột, điện thoại trong túi quần bắt đầu rung nhưng Tào Ngưng làm sao dám bắt máy, chỉ có thể nhấn nút tắt.

“Kế hoạch gì?” Trần phu nhân mắt thấy sắp tới đường cao tốc, biểu cảm lạnh nhạt nói: “Ở cùng với bạn trai?”

“…” Cả người Tào Ngưng cứng đờ, sau đó mới kịp phản ứng lại: “Mẹ sớm biết rồi?”

“Cũng không phải, gần đây mới biết thôi, kiểm tra lại cũng mất một chút thời gian.” Trần phu nhân nói: “Mẹ không cho phép con yêu đương với con trai, con hiện tại ở đây hứa với mẹ, nếu chịu chia tay mẹ sẽ không bắt con qua đó nữa, nếu như con không chịu mẹ chỉ có thể tách hai đứa ra thôi.”

“Không có khả năng nào để mẹ chấp nhận chúng con sao?”

“Không có?”

“Dù thế nào cũng không có? Cho dù con có vì vậy mà thương tâm cả đời?”

“Con mới có mấy tuổi biết cái gì mà cả đời?” Trong lòng Trần phu nhân, con mình vĩnh viễn là một đứa trẻ, bây giờ còn chưa tới hai mươi.

“Mẹ dừng lại đi mà mẹ, cậu ấy còn đang ở đó chờ con.” Tào Ngưng dùng giọng điệu cầu xin nói, mặc dù mới rời Trương Thanh Vận có một chút nhưng lại chỉ muốn về bên cạnh người kia nhanh nhất có thể.

“Người con nên chờ không phải nó, lớn lên con sẽ hiểu. Không nên chấp nhất mấy thứ tình cảm thoáng qua này, cuộc đời của con vẫn còn rất dài.” Trần phu nhân thở dài nói, khuôn mặt vì được bảo dưỡng kĩ càng, lại mang theo một loại bình tĩnh theo năm tháng.

“Con yêu cậu ấy, thật sự rất yêu cậu ấy.” Tào Ngưng năn nỉ mẹ: “Mẹ chấp nhận cậu ấy được không? Cậu ấy đối với con rất tốt, là thật lòng mà yêu con.”

“Mẹ sẽ không chấp nhận việc con yêu đương với một thằng con trai, không phải là mẹ muốn bức bách con mà là mẹ không cách nào chấp nhận được. Con vĩnh viễn không thể ở cùng với nó đâu, trừ phi là mẹ chết.” Trần phu nhân vừa dứt lời bên ngoài liền vang lên một trận tiếng động.

Bà quay đầu lại hét lên: “Tào Ngưng!”

Bà vội vàng dừng xe lại, nhưng mà vẫn không kịp, Tào Ngưng lúc này đã từ trên cửa xe nhảy xuống đường.

Vốn là cậu quan sát kĩ trước sau, thấy không có xe mới dám nhảy xuống, nhưng chẳng biết chiếc xe Pieca từ đâu chui ra, tông về phía Tào Ngưng hất kéo người đi một đoạn.

Trần phu nhân thấy cảnh này tựa hồ như muốn ngất đi.

Phát hiện đụng phải người, chiếc xe kia cũng dừng lại, mọi người bắt đầu chạy về phía Tào Ngưng.

Hắn không có đụng vào phía chính diện, chỉ là tông phải một bên, có điều người bị ngã xuống đường bị thương cũng không nhẹ, trên trán bắt đầu chảy máu.

“Gọi xe cứu thương!” Trần phu nhân nước mắt giàn giụa ôm lấy con trai.

Bà phát hiện Tào Ngưng lúc này đã hôn mê bất tỉnh, không còn ý thức, bắt đầu cảm thấy hoảng sợ, trong miệng không khỏi lớn tiếng mắng: “Con tại sao lại ngốc như vậy hả! Con không muốn sống nữa sao!”

Vì một người đàn ông, bà thật sự không nghĩ tới Tào Ngưng tại sao lại ngay cả mạng sống cũng không cần.

Chờ xe cứu thương tới lập tức chở người đi bệnh viện.

Trần phu nhân liên hệ bác sĩ mà mình quen biết, sau khi nghe Tào Ngưng được chấn đoán chỉ bị chấn thương nhẹ mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

“Còn lại thì phải chờ cậu nhóc tỉnh lại mới biết được, bây giờ cũng chưa thể xác định hoàn toàn là có vấn đề hay không.” Nhìn vào tấm phim thì không phát hiện ra vấn đề gì, thế nhưng mấy cái này bác sĩ cũng không dám bảo đảm.

Trần phu nhân nhìn con trai đang bất tỉnh nằm trên giường, ngoại trừ đau lòng ra còn cảm thấy vô cùng tức giận.

Con trai mình vất vả nuôi tới lớn chừng này, lại vì một người đàn ông quen chưa tới nửa năm mà dám làm chuyện như vậy, bà có xứng đáng làm mẹ người ta hay không?

Cầm di động của Tào Ngưng lên, nhìn thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ, trong lòng lạnh lẽo.

Bà lấy điện thoại của mình ra, gọi một cú điện thoại, đưa ra một quyết định.

========

Ở bệnh viện nằm một đêm, vào lúc trời bắt đầu tờ mờ sáng, Tào Ngưng mở mắt ra.

Nhìn xung quanh mới biết là mình đang nằm trong bệnh viện, cậu không khỏi có chút nghi hoặc: “Mình bị gì vậy?” Lầm bầm đưa tay sờ lên đầu một cái, bị đau tới nhe răng trợn mắt.

Bị va vào đầu lúc nào, thật sự không nhớ nổi.

Tào Ngưng cẩn thận suy nghĩ một chút, mới nhớ tới lúc trên xe hai mẹ con cãi nhau, sau đó chính mình còn nhảy xuống đường.

“…” Mình trở nên kích động như này từ bao giờ?

Tuy rằng không muốn qua bên chỗ ông ngoại nghỉ hè, nhưng cũng đâu chán ghét tới mức phải nhảy xuống xe.

“Em tỉnh rồi hả?” Nữ y tá đi tới, sau khi phát hiện Tào Ngưng tỉnh lại thì mới hỏi thăm cậu có sao không, có muốn uống nước hay đi rửa tay gì không.

“Cảm ơn, em tự làm được.” Dù sao vết thương trên đầu cũng không quá nghiêm trọng, Tào Ngưng cảm thấy mấy việc này mình vẫn có thể xoay sở.

Cậu xuống giường đi vào phòng vệ sinh, tới khi mở vòi sen rửa tay mới phát hiện trên ngón tay mình có đeo một cái vòng kim loại nhỏ.

“…” Nhìn kỹ, nhíu mày, món đồ vớ vẩn này sao lại nằm trên tay mình được?

Cậu lột ra, không thèm nghĩ nhiều một phát quăng vào thùng rác bên cạnh.

Sáng ngày hôm sau Trần phu nhân ghé thăm, mang theo cho cậu bữa sáng: “Tối hôm qua ngủ có ngon không? Đầu còn đau không?”

“Không đau lắm.” Tào Ngưng mở bữa sáng ra vừa ăn vừa nói: “Mẹ tại sao nhất định phải bắt con đi qua đó với ông ngoại?”

“Ông con lớn tuổi rồi, tuần trước được chẩn đoán là bị ung thư dạ dày, cũng không sống được mấy năm nữa.” Lời này của Trần phu nhân là thật, xin nghỉ đi xuất ngoại cũng là thật, cũng thật sự định kéo Tào Ngưng cùng đi.

“…” Động tác trên tay Tào Ngưng dừng lại, cảm thấy có chút áy náy, ông như vậy mình không những không muốn đi thăm, còn đòi nhảy xe.

“Nếu như có thể, mẹ muốn con qua đó với ông mấy năm, sau khi tốt nghiệp rồi có thể về nước phát triển.” Trần phu nhân nói.

“Thật ra con không muốn đi, nhưng mà dù sao con cũng chỉ có một người ông ngoại này, quên đi.” Tào Ngưng đồng ý, sau đó nói: “Đúng rồi, di động của con đâu, con tìm cả buổi mà không thấy.”

“Bị rơi trên đường, không biết là ở đâu rồi.” Trần phu nhân mặt không đổi sắc nói.

“Đệt, ghét nhất là phải đổi số điện thoại.” Tào Ngưng nói câu này xong lại cảm thấy có gì đó rất quen thuộc.

“Con ăn xong thì nghỉ ngơi đi, để mẹ đi gọi bác sĩ tới kiểm tra.” Trần phu nhân thấy cậu lộ ra vẻ mặt đăm chiêu, lo lắng nhìn cậu.

“Con biết rồi, mẹ có việc thì cứ đi làm đi, con không sao.” Cảm giác của Tào Ngưng trong nháy mắt bị đứt đoạn, không tìm lại được nữa.

Mẹ Tào Ngưng mời bác sĩ tới kiểm tra cho Tào Ngưng mỗi ngày một lần, lần nào kiểm tra xong Tào Ngưng cũng ngủ miên man, sau khi thức dậy cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Tác giả có lời muốn nói: Đang giao mùa, tác giả vừa bị cảm sốt vừa đau đầu viết ra chương này, có gì mong mọi người lượng thứ.

Bất quá bọn họ sẽ gặp lại nhau sớm thôi, vợ của lão Trương chạy không được đâu.

Gần đây nhiều người bị cảm, mọi người nhớ chú ý sức khỏe, uống nhiều nước.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương