Tố Thủ Khuynh Thiên, Tà Quân Cưng Chiều Phi
-
Chương 4: Sơn lâm mạo hiểm 4
Lạc Khinh Ca tâm trạng một trận buồn nôn, hoàn hảo là độc xà sợ cổ thân thể này, nếu không có lẽ nàng đã đi tìm Diêm vương lão tử uống trà. [Diêm vương: Cmn, ai muốn uống trà với ngươi]
Biết độc xà sẽ không cắn mình, tâm trạng của àng cũng thả lỏng hơn rất nhiều.
Bất quá, vừa rồi thân thể của nàng tại sao có thể chết lặng, hình như là bị ai điểm huyệt, chỉ là lực đạo quá yếu, trong nháy mắt liền biến mất.
Chẳng lẽ là...
Nhìn cậu bé đang ghé vào trên người nàng, trong mắt không khỏi hiện ra nghi hoặc.
Cậu bé mâu quang lóe lên, lập tức từ trên người nàng đứng lên, "Ở đây độc khí rất nặng, không đi nữa thì không chờ bị sói ăn có thể đã bị độc khí hại chết."
Hắn nói không sai, ở đây độc khí lượn lờ, khiến kẻ khác hít thở không thông, Lạc Khing Ca con ngươi không khỏi híp lại.
Hắn rốt cuộc là ai, dĩ nhiên biết nhiều như vậy.
Bất quá, bây giờ không phải là lúc tìm tòi nghiên cứu, bầy sói đói này hiện đang nhìn chằm chằm vào nàng, nàng cũng không dám từ trong cái hố này bước ra ngoài dù chỉ một bước.
Có vài con sói chịu không nổi thức ăn ngon thì có can đảm nhảy vào nhưng trong nháy mắt lại bị đàn xà nuốt trọn, chỉ còn lại một đống xương trắng.
Một số con soi theo bản năng triêu lui về phía sau mấy bước, bất mãn hướng về phía Lạc Khinh Ca gầm rú, chỉ là không dám tiến lên nửa bước.
Biết những con sói đó đã đối với bọn nàng đã không còn tính uy hiếp, thần kinh buộc chặt từ nãy tới giờ của Lạc Khinh Ca cũng hơi buông lỏng.
Vội vã từ dưới đất bò dậy, đem cậu bé ôm vào lòng đặt ở trên lưng, giẩm lên xác chết và bùn nhão tiếp tục bước lên phía trước.
Các nàng đi tới đâu thì bầy rắn sẽ tự động nhường đường, chờ thêm một lúc, thì lập tức tránh ra, thật giống như đang nghênh tiếp một đại nhân vật.
"Chúng nó làm sao lại tụ tập ở chỗ này?" Lạc Khinh Ca vừa đi vừa hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Mảnh rừng núi này tương đối rộng rãi, cái hố lại không sâu, xà bò ra ngoài cũng không thành vấn đề, nhưng chúng nó lại nhất định lại ở trong cái hố kia, thật là làm người ta khó hiểu.
"Chúng nó là thanh lân xà, sống tập thể, đặc biệt là đến buổi tối mới đi kiếm ăn khắp nơi rồi thanh lân xà gom lại một đống để nghỉ ngơi." Cậu bé trên lưng yếu ớt giải thích.
Lạc Khinh Ca khóe môi giật giật, vô cùng cảm thán: "Bọn họ đầu óc khẳng định có vấn đề."
Đây là một đám quái xà.
Bất quá, ở trong lòng lại bỏ thêm một câu: hài tử này thật đúng là cái gì cũng biết.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đạm mạc của cậu bé hiện ra mấy đườn hắc tuyến, lộ ra dấu hiệu rạn nứt.
Hố xà rất lớn, Lạc Khinh Ca cõng cậu bé trên lưng cấp tốc chạy trốn , nhưng vẫn chưa đi đến cửa ra, bị độc khí khiến cho hít thở hầu như không thông.
Không biết qua bao lâu, rốt cục đi ra khỏi hố xà.
"Rốt cục đi ra." Lạc Khinh Ca giơ tay lên vỗ vỗ mấy cái trên đầu, nặng nề hít thở không khí.
Nàng muốn đêm cậu bé trên người đặt xuống đất, nghỉ ngơi một chút, lại tiếp tục chạy đi.
Đột nhiên, dưới chân mặt đất đột nhiên lay động.
Có lẽ là địa chấn.
Lạc Khinh Ca cuống quít ổn định thân thể, trong lòng bi phẫn không thôi.
Vừa mới thoát hiểm, bây giờ lại tới động đất, lẽ nào hôm này là nhày xui của nàng.
Ý nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu thì mặt đất liền "Ầm ——" một tiếng, nổ ra.
Tiếp theo là một con quái vật lớn từ dưới đất chiu lên, nó cao bằng khoảng một ngôi nhà 4 đến 5 tầng.
Quái vật lớn lên như cự xà, có hai cái móng vuốt lớn, hai mắt như hai cái đến màu đỏ lóe ra u quang giữa trời đêm.
"Trời ạ, đây là con gì!" Lạc Khinh Ca như bị dội một chậu nước đá, cả người đều lạnh như băng.
Bất quá, cơ thể cũng không dám chậm trễ nửa phần, lập tức cõng cậu bé lùi xuống chạy trốn.
Đúng lúc này, quái xà mở cái miệng rộng như chậu máu ra, cúi đầu hướng bọn họ cắn xuống.
Xong xong, cái này chết chắc rồi, Lạc Khinh Ca cảm giác được tử thần đang vẫy tay chào nàng .
Mới chạy trốn trong miệng sói đói, hiện tại lại phải trở thành thức ăn trong miệng quái xà, ai, xem ra hôm nay tránh không khỏi số phận làm thức ăn a.
Mắt thấy quái xà sẽ cắn được nàng, đột nhiên, dưới chân hơi trơn khiến nàng trượt ngã, thân thể hai người cực nhanh rơi xuống dưới vực thẳm...
Biết độc xà sẽ không cắn mình, tâm trạng của àng cũng thả lỏng hơn rất nhiều.
Bất quá, vừa rồi thân thể của nàng tại sao có thể chết lặng, hình như là bị ai điểm huyệt, chỉ là lực đạo quá yếu, trong nháy mắt liền biến mất.
Chẳng lẽ là...
Nhìn cậu bé đang ghé vào trên người nàng, trong mắt không khỏi hiện ra nghi hoặc.
Cậu bé mâu quang lóe lên, lập tức từ trên người nàng đứng lên, "Ở đây độc khí rất nặng, không đi nữa thì không chờ bị sói ăn có thể đã bị độc khí hại chết."
Hắn nói không sai, ở đây độc khí lượn lờ, khiến kẻ khác hít thở không thông, Lạc Khing Ca con ngươi không khỏi híp lại.
Hắn rốt cuộc là ai, dĩ nhiên biết nhiều như vậy.
Bất quá, bây giờ không phải là lúc tìm tòi nghiên cứu, bầy sói đói này hiện đang nhìn chằm chằm vào nàng, nàng cũng không dám từ trong cái hố này bước ra ngoài dù chỉ một bước.
Có vài con sói chịu không nổi thức ăn ngon thì có can đảm nhảy vào nhưng trong nháy mắt lại bị đàn xà nuốt trọn, chỉ còn lại một đống xương trắng.
Một số con soi theo bản năng triêu lui về phía sau mấy bước, bất mãn hướng về phía Lạc Khinh Ca gầm rú, chỉ là không dám tiến lên nửa bước.
Biết những con sói đó đã đối với bọn nàng đã không còn tính uy hiếp, thần kinh buộc chặt từ nãy tới giờ của Lạc Khinh Ca cũng hơi buông lỏng.
Vội vã từ dưới đất bò dậy, đem cậu bé ôm vào lòng đặt ở trên lưng, giẩm lên xác chết và bùn nhão tiếp tục bước lên phía trước.
Các nàng đi tới đâu thì bầy rắn sẽ tự động nhường đường, chờ thêm một lúc, thì lập tức tránh ra, thật giống như đang nghênh tiếp một đại nhân vật.
"Chúng nó làm sao lại tụ tập ở chỗ này?" Lạc Khinh Ca vừa đi vừa hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Mảnh rừng núi này tương đối rộng rãi, cái hố lại không sâu, xà bò ra ngoài cũng không thành vấn đề, nhưng chúng nó lại nhất định lại ở trong cái hố kia, thật là làm người ta khó hiểu.
"Chúng nó là thanh lân xà, sống tập thể, đặc biệt là đến buổi tối mới đi kiếm ăn khắp nơi rồi thanh lân xà gom lại một đống để nghỉ ngơi." Cậu bé trên lưng yếu ớt giải thích.
Lạc Khinh Ca khóe môi giật giật, vô cùng cảm thán: "Bọn họ đầu óc khẳng định có vấn đề."
Đây là một đám quái xà.
Bất quá, ở trong lòng lại bỏ thêm một câu: hài tử này thật đúng là cái gì cũng biết.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đạm mạc của cậu bé hiện ra mấy đườn hắc tuyến, lộ ra dấu hiệu rạn nứt.
Hố xà rất lớn, Lạc Khinh Ca cõng cậu bé trên lưng cấp tốc chạy trốn , nhưng vẫn chưa đi đến cửa ra, bị độc khí khiến cho hít thở hầu như không thông.
Không biết qua bao lâu, rốt cục đi ra khỏi hố xà.
"Rốt cục đi ra." Lạc Khinh Ca giơ tay lên vỗ vỗ mấy cái trên đầu, nặng nề hít thở không khí.
Nàng muốn đêm cậu bé trên người đặt xuống đất, nghỉ ngơi một chút, lại tiếp tục chạy đi.
Đột nhiên, dưới chân mặt đất đột nhiên lay động.
Có lẽ là địa chấn.
Lạc Khinh Ca cuống quít ổn định thân thể, trong lòng bi phẫn không thôi.
Vừa mới thoát hiểm, bây giờ lại tới động đất, lẽ nào hôm này là nhày xui của nàng.
Ý nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu thì mặt đất liền "Ầm ——" một tiếng, nổ ra.
Tiếp theo là một con quái vật lớn từ dưới đất chiu lên, nó cao bằng khoảng một ngôi nhà 4 đến 5 tầng.
Quái vật lớn lên như cự xà, có hai cái móng vuốt lớn, hai mắt như hai cái đến màu đỏ lóe ra u quang giữa trời đêm.
"Trời ạ, đây là con gì!" Lạc Khinh Ca như bị dội một chậu nước đá, cả người đều lạnh như băng.
Bất quá, cơ thể cũng không dám chậm trễ nửa phần, lập tức cõng cậu bé lùi xuống chạy trốn.
Đúng lúc này, quái xà mở cái miệng rộng như chậu máu ra, cúi đầu hướng bọn họ cắn xuống.
Xong xong, cái này chết chắc rồi, Lạc Khinh Ca cảm giác được tử thần đang vẫy tay chào nàng .
Mới chạy trốn trong miệng sói đói, hiện tại lại phải trở thành thức ăn trong miệng quái xà, ai, xem ra hôm nay tránh không khỏi số phận làm thức ăn a.
Mắt thấy quái xà sẽ cắn được nàng, đột nhiên, dưới chân hơi trơn khiến nàng trượt ngã, thân thể hai người cực nhanh rơi xuống dưới vực thẳm...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook