Tố Thủ Khuynh Thiên, Tà Quân Cưng Chiều Phi
-
Chương 15: Ăn chết người
"Đa tạ chủ tử quan tâm, thuộc hạ một chút cũng không cảm thấy khó chịu." Vân Chiến chịungay lập tức từ trên y phục xé xuống một mảnh vải, rồi cột ở trên mắt mình, tốc độ này không cần phải nói cũng biết là rất nhanh.
Lấy năng lực của hắn cho dù đibị bịt kín hai mắt, cũng sẽ không có bao nhiêu khó khăn.
Long Lăng Thiên nhếch môi cười, thản nhiên nói: "Ngươi đi về trước chuẩn bị một chút, một tháng sau đi Minh sơn dò xét một chút động tĩnh Phạm Tế, bản tôn có cảm giác hắn sắp xuất quan."
"Vâng, thuộc hạ lĩnh mệnh." Vân Chiến chắp tay nói.
Cuối cùng hắn cũng biết lí do vì cái gì chủ tử lại trừng phạt hắn một tháng không được phép dùng mắt nhìn.
Minh sơn vốn là một ngọn núi chết, xung quanh che kín khói đen, đến trong đó cho dù thị lực kinh người cũng không có một chút tác dụng nào.
Chủ tử sở dĩ trừng phạt hắn như vậy, là vì muốn làm cho hắn thích nghi trước.
Bất quá, nếu hắn đi rồi thì lấy ai bảo vệ chủ tử, với năng lực tự vệ bây giờ của chủ tử tự thì chắc cũng có chút khó khăn.
Nghĩ như vậy hắn đề nghị: "Chủ tử, nếu thuộc hạ đi rồi, vậy thì an toàn của ngài làm sao bây giờ, nếu không thì để cho Vân Cuồng đi Minh sơn đi."
"Không được, không có ngươi thì không được." Long Lăng Thiên lập tức bác bỏ đề nghị của hắn, "Vân Cuồng khinh công bỏvà nhĩ lực đều không bằng ngươi, yên tâm, Vân Khinh một đoạn thời gian trước cũng bị phái đến nơi đây làm việc, bản tôn cho gọi hắn đến là được."
Huống chi, không quá năm ngày nữa , hắn đã có thể khôi phục lại ban đầu, cho dù võ công không thể khôi phục hoàn toàn nhưng nhìn khắp toàn bộ Linh Ki đại lục này, người có thể được coi là đối thủ của hắn cũng chỉ có lác đác vài người.
"Thuộc hạ nhất định không làm nhục sứ mạng." Vân Chiến biết mình không thể thuyết phục Long Lăng Thiên nên cũng chỉ có thể tiếp nhận nhiệm vụ.
Đúng lúc này, một giọng nữ thanh thúy truyền tới.
"Tiểu Thiên Nhi, tỷ tỷ bắt được hai con chim trĩ a, một lát nữa tủ tỷ sẽ làm gà nướng cho ngươi ăn."
Giọng nói của Lạc Khinh Ca tới trước, thanh âm ngọt ngào sạch sẽ khiến cho hai người ở trong sơn động thay đổi sắc mặt.
"Phốc - -" Vân Chiến nhịn không được bật cười, nhưng bị Long Lăng Thiên lườm một cái nên ngay lập tức nuốt trở về.
Chủ tử chính là tôn chủ của Thiên Tinh các mà mọi người nghe tên đã sợ mất mật, nhưng bây gìơ lại bị gọi là 'Tiểu Thiên Nhi' .
Ngô, bất quá, xưng hô 'Tiểu Thiên Nhi' này cùng bộ dáng bây gìơ của chủ thử thực sự rất xứng .
Vân Chiến càng nghĩ càng buồn cười, cả gương mặt tuấn tú đã bị nghẹn thành màu gan heo.
Đột nhiên, "Bùm - -" một tiếng, tiếp theo, một cỗ mùi hôi chậm rãi bay ra.
Ai nói đánh rắm vang lên sẽ không thúi, đến ngửi thì sẽ biết, bây gìơ ngay cả Vân Chiến cũng bắt đầu thấy ghét bỏ chính mình.
Khuô mặt Long Lăng Thiên bỗng nhiên co rút, mặt đen như than, tay nhỏ bé nắm lấy cái mũi.
"Khụ khụ, chủ, chủ tử, thuộc hạ phía trước nghẹn quá khó chịu nên phiá sau, phiá sau liền..." khuôn mặt tuấn tú của Vân Chiến đỏ lên, vội vàng giải thích.
Long Lăng Thiên nhíu mày, thấp giọng tức giận: "Còn không mau trốn đi."
"A, vâng." Vân Chiến kìm nén bực bội trong lòng, thân thể chớp cái liền trốn đến đằng sau sơn động đằng sau.
"Tiểu Thiên Nhi..." Lạc Khinh Ca vừa mới đi đến, liền ngửi thấy một cỗ mùi hôi thối, nàng bất mãn nhíu mày lại rồi lấy tay phẩy phẩy trước mũi, ghét bỏ nói, "Di, như thế nào mà thúi như vậy, Tiểu Thiên Nhi, cơ thể của đệ cũng không lớn nhưng mà phóng rắm thật đúng là thối."
Ở trong ý thức của nàng, nơi này chỉ có một mình Long Lăng Thiên, cho nên người phóng ra cái rắm làm ô nhiễm không khí chính là đệ ấy.
Long Lăng Thiên nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn liênf đen lại, bất quá cũng không có giải thích gì thêm.
Thấy trong tay Lạc Khinh Ca chính là hai con gà đã được xử lý sạch sẽ, hắn chớp chớp mắt nhỏ rồi hạ xuống, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi biết nướng gà sao?"
Trước đây, mặc dù hắn phái người bảo vệ nàng, nhưng rất ít cùng nàng tiếp xúc, nên hầu như cũng không biết một chút gì về nàng.
Có điều, đã nghe nói qua không ít những lời đồn sau lưng có liên quan đến Phượng Nguyên quận chúa, không biết nữ tử điêu ngoa kiêu ngạo sống sung sướng từ bé này nướng thịt có độc chết người không.
Lấy năng lực của hắn cho dù đibị bịt kín hai mắt, cũng sẽ không có bao nhiêu khó khăn.
Long Lăng Thiên nhếch môi cười, thản nhiên nói: "Ngươi đi về trước chuẩn bị một chút, một tháng sau đi Minh sơn dò xét một chút động tĩnh Phạm Tế, bản tôn có cảm giác hắn sắp xuất quan."
"Vâng, thuộc hạ lĩnh mệnh." Vân Chiến chắp tay nói.
Cuối cùng hắn cũng biết lí do vì cái gì chủ tử lại trừng phạt hắn một tháng không được phép dùng mắt nhìn.
Minh sơn vốn là một ngọn núi chết, xung quanh che kín khói đen, đến trong đó cho dù thị lực kinh người cũng không có một chút tác dụng nào.
Chủ tử sở dĩ trừng phạt hắn như vậy, là vì muốn làm cho hắn thích nghi trước.
Bất quá, nếu hắn đi rồi thì lấy ai bảo vệ chủ tử, với năng lực tự vệ bây giờ của chủ tử tự thì chắc cũng có chút khó khăn.
Nghĩ như vậy hắn đề nghị: "Chủ tử, nếu thuộc hạ đi rồi, vậy thì an toàn của ngài làm sao bây giờ, nếu không thì để cho Vân Cuồng đi Minh sơn đi."
"Không được, không có ngươi thì không được." Long Lăng Thiên lập tức bác bỏ đề nghị của hắn, "Vân Cuồng khinh công bỏvà nhĩ lực đều không bằng ngươi, yên tâm, Vân Khinh một đoạn thời gian trước cũng bị phái đến nơi đây làm việc, bản tôn cho gọi hắn đến là được."
Huống chi, không quá năm ngày nữa , hắn đã có thể khôi phục lại ban đầu, cho dù võ công không thể khôi phục hoàn toàn nhưng nhìn khắp toàn bộ Linh Ki đại lục này, người có thể được coi là đối thủ của hắn cũng chỉ có lác đác vài người.
"Thuộc hạ nhất định không làm nhục sứ mạng." Vân Chiến biết mình không thể thuyết phục Long Lăng Thiên nên cũng chỉ có thể tiếp nhận nhiệm vụ.
Đúng lúc này, một giọng nữ thanh thúy truyền tới.
"Tiểu Thiên Nhi, tỷ tỷ bắt được hai con chim trĩ a, một lát nữa tủ tỷ sẽ làm gà nướng cho ngươi ăn."
Giọng nói của Lạc Khinh Ca tới trước, thanh âm ngọt ngào sạch sẽ khiến cho hai người ở trong sơn động thay đổi sắc mặt.
"Phốc - -" Vân Chiến nhịn không được bật cười, nhưng bị Long Lăng Thiên lườm một cái nên ngay lập tức nuốt trở về.
Chủ tử chính là tôn chủ của Thiên Tinh các mà mọi người nghe tên đã sợ mất mật, nhưng bây gìơ lại bị gọi là 'Tiểu Thiên Nhi' .
Ngô, bất quá, xưng hô 'Tiểu Thiên Nhi' này cùng bộ dáng bây gìơ của chủ thử thực sự rất xứng .
Vân Chiến càng nghĩ càng buồn cười, cả gương mặt tuấn tú đã bị nghẹn thành màu gan heo.
Đột nhiên, "Bùm - -" một tiếng, tiếp theo, một cỗ mùi hôi chậm rãi bay ra.
Ai nói đánh rắm vang lên sẽ không thúi, đến ngửi thì sẽ biết, bây gìơ ngay cả Vân Chiến cũng bắt đầu thấy ghét bỏ chính mình.
Khuô mặt Long Lăng Thiên bỗng nhiên co rút, mặt đen như than, tay nhỏ bé nắm lấy cái mũi.
"Khụ khụ, chủ, chủ tử, thuộc hạ phía trước nghẹn quá khó chịu nên phiá sau, phiá sau liền..." khuôn mặt tuấn tú của Vân Chiến đỏ lên, vội vàng giải thích.
Long Lăng Thiên nhíu mày, thấp giọng tức giận: "Còn không mau trốn đi."
"A, vâng." Vân Chiến kìm nén bực bội trong lòng, thân thể chớp cái liền trốn đến đằng sau sơn động đằng sau.
"Tiểu Thiên Nhi..." Lạc Khinh Ca vừa mới đi đến, liền ngửi thấy một cỗ mùi hôi thối, nàng bất mãn nhíu mày lại rồi lấy tay phẩy phẩy trước mũi, ghét bỏ nói, "Di, như thế nào mà thúi như vậy, Tiểu Thiên Nhi, cơ thể của đệ cũng không lớn nhưng mà phóng rắm thật đúng là thối."
Ở trong ý thức của nàng, nơi này chỉ có một mình Long Lăng Thiên, cho nên người phóng ra cái rắm làm ô nhiễm không khí chính là đệ ấy.
Long Lăng Thiên nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn liênf đen lại, bất quá cũng không có giải thích gì thêm.
Thấy trong tay Lạc Khinh Ca chính là hai con gà đã được xử lý sạch sẽ, hắn chớp chớp mắt nhỏ rồi hạ xuống, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi biết nướng gà sao?"
Trước đây, mặc dù hắn phái người bảo vệ nàng, nhưng rất ít cùng nàng tiếp xúc, nên hầu như cũng không biết một chút gì về nàng.
Có điều, đã nghe nói qua không ít những lời đồn sau lưng có liên quan đến Phượng Nguyên quận chúa, không biết nữ tử điêu ngoa kiêu ngạo sống sung sướng từ bé này nướng thịt có độc chết người không.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook