Tô Thiên Hạ
Chương 7

Thực tế thì, ngày hôm qua mấy tỷ muội trong Tĩnh Quốc công phủ biểu hiện trước mặt Tô Nhan, thành công để cho nàng có chút tò mò đối với biểu ca chưa từng gặp qua – Lục gia Thập nhất lang Lục Tễ. Có thể làm cho các tiểu nương tử trong Quốc Công phủ, nhắc tới hắn liền đỏ mặt tía tai, mặt lộ vẻ mê say, phong thái tất nhiên hơn người.

Ngày hôm sau, thời tiết rất tốt, để người muốn say trong gió xuân, Đào hồng Liễu rũ, chim bay bướm lượn, buổi sáng này làm cho tâm tình của Tô Nhan hết sức tốt đẹp. Hôm nay trong phủ mở tiệc mời khách, sáng sớm, mẹ nàng cùng với Đại bá mẫu, Tam bá mẫu đã an bài mọi chuyện, ngày hôm qua đã nói, sáng nay không cần phải đi thỉnh an. Về phần mấy người tỷ muội, cũng đều đi hỗ trợ, chỉ có nàng lười động, hơn nữa trở về phủ ngày giờ ngắn ngủi, mới không có phân việc cho.

Tuy nói hôm nay chỉ là tiệc nhỏ, nhưng khách cũng không ít. Bởi vì cha nàng yêu cầu, tổ mẫu đại nhân lựa chọn kĩ càng, ngay cả anh em ruột của mình, cháu ruột, tất cả mọi người kiểm qua một lần, sau đó mới định ra danh sách.

“Thập nương, hôm nay sẽ mặc mấy bộ quần áo này có được không?” Nhũ mẫu Uyển tẩu đối với tiểu nương tử của mình lần đầu tiên lộ mặt ở Đế đô hết sức khẩn chương, từ hôm qua đã bắt đầu lựa chọn quần áo, mang đồ trang sức đeo tay để dùng ngày hôm nay, Tô Nhan lại không quá để tâm. Những y phục hay đồ trang sức đeo tay, từ trước đến nay nàng đều theo tâm tình, thích gì thì dùng cái đó, dù sao nàng mặc cái gì đều dễ nhìn.

Tô Nhan lười nhác dựa trên lồng xông hương, mùi hương dưới lớp đồng vẫn còn lưu lại, nàng nhíu đôi mi thanh tú, thờ ơ hỏi: “Đều là màu đỏ?” Nhũ mẫu chuẩn bị cho nàng các loại váy đều màu đỏ, được nha hoàn cầm cho nàng nhìn.

“Thập nương không thích?” Nhũ mẫu Uyển tẩu cho tới bây giờ đều lấy ý kiến của Tô Nhan, nhìn tiểu nương tử nhà mình có vẻ không thích, tính toán đi thay một nhóm khác.

Nghĩ đến hôm đó tổ mẫu nói thích nhìn nàng mặc màu đỏ, Tô Nhan không sao cả nói: “Dùng những thứ này đi, không cần đổi lại.”

Quần áo màu đỏ, dùng trâm cài đầu, cái này có vẻ các tiểu nương tử thống nhất cách ăn mặc đi. Tô Nhan để Uyển tẩu mặc đồ cho nàng, chẳng qua lúc Lục Tuyết tính toán búi cho nàng kiểu Kinh hộc kế thì cau mày ngăn trở: “Vẫn là chải kiểu Song loa kế đi.”

Lục Tuyết còn muốn tranh thủ một chút: “Thập nương, đây là kiểu tác các tiểu nương tử ở đế đô thích nhất.” Nàng còn vì tiểu nương tử nhà mình mà cố ý đi học.

“Không cần.”

“Dạ.”

Đợi đến khi ăn mặc xong, Thanh Vân bưng ra hai ấm lô xinh xắn bằng kim loại, ấm lô chỉ lớn cỡ bằng bàn tay trẻ con, làm cực kì tinh xảo. Trong ấm lô đã để hương mới chế xong, về phần trong tay áo, hương từ tơ tằm tản mát ra, đặc biệt tao nhã say lòng người.

Lông mày kẻ đen, mắt như nước hồ thu, váy lưới nhẹ đỏ màu Thạch lựu, khi Tô Nhan từng bước một đi vào phòng khách thì trong phòng khách có chút ầm ỹ trong nháy mắt yên tĩnh lại.

Tô Dung sững sờ nhìn chằm chằm Tô Nhan, nàng ta đã sớm biết Tô Nhan xinh đẹp, nhưng mỗi một lần thấy, cũng sẽ không tự chủ được mà sợ hãi than. Ông trời quá mức sủng ái nàng, cho nàng dung nhan tuyệt thế, tài hoa có một không hai, lại cho nàng cha hiền tình thương của mẹ, bàn bè thân thiết, một đời vinh hoa, để cho nàng ta mỗi lần đối mặt với nàng, cũng khó không dậy lên lòng ganh tỵ.

Hôm qua khi trở về Phương viên, nàng ta còn có chút hối hận khi nói nhiều thêm một câu như vậy, bây giờ xem ra, câu nói hôm qua cũng không dự thừa. Nàng ta cảm thất Thập nhất lang là lương xứng kiếp này của mình, vậy thì nên nói trước để Tô Nhan biết. Dù sao trừ đích nương Từ thị ra, người Lục gia cũng hi vọng Tô Nhan có thể gả về Lục gia. Tô Nhan mặc dù tự do phóng khoáng, nhưng nàng cũng là người kiêu ngạo, biết mình cùng Thập nhất lang quan hệ thân thiết, chắc chắn sẽ không đồng ý hôn sự này. Nếu nàng đã phản đối, lấy sự sủng ái của tứ thúc và tứ thẩm đối với nàng, sẽ không có người nào nhắc lại chuyện này.

Không nói Tô Dung nhìn ngây người, người trong phòng khách cũng chưa có tỉnh lại, cho đến khi Tô Nhan hướng về phía Vương thị nhẹ nhàng chào, giọng dịu dàng nói: “Tổ mẫu an.”

Người trong phòng mới phục hồi tinh thần lại, Tô Vân Lan và mấy tiểu nương tử không khỏi sinh cảm giác tự ti mặc cảm. Cúi đầu nhìn váy áo đỏ trên người mình, nhìn lại một chút cái màu sắc trên người muội muội, hận không thể lập tức trở về đổi bộ khác, đỡ phải bị người so sánh. Các tiểu nương tử không nói một lời, nhưng Lưu thị cũng thật lâu không có lên tiếng. La thị nhíu mày, trong lòng cười thầm, bây giờ nữ nhi bảo bối của ngươi bị so sánh không bằng đi, xem ngươi còn đắc ý cái gì.

Chỉ Vương thị là thật tâm vui mừng, lôi kéo tay cháu gái, nhìn từ trên xuống dưới thật lâu, mới hài lòng kéo nàng ngồi xuống bên người, không ngừng nói: “Ta đã nói, Thập nương của chúng ta mặc đồ đỏ rất xinh đẹp.”

Đến giờ, những khách nhân được mời rất nhanh liền tới cửa. Bởi vì những người được mời tới, không phải là thân thích thì chính là thông gia tốt, các tiểu nương tử của Tĩnh Quốc công phủ cũng không có trốn, thoải mái đi theo phụ thân mẫu thân của mình đón khách và làm lễ ra mắt.

Đến đầu tiên chính là một nhà Lục thái phó, trừ vị ở trên cao cũng là người Lục gia, còn lại đều đến. Tô Nhan đi theo cha mẹ, huynh trưởng tiến lên làm lễ ra mắt, bị Lục thái phó kéo lại. tay áo dài rộng, rau bạc bay nhẹ nhàng như lão thần tiên, lôi kéo tay cháu gái ngoại, cười như Phật Di Đà: “Tiểu A Thù, tại sao không đến nhà ngoại tổ chơi?”

Tĩnh Quốc công liếc mắt nhìn Lục thái phó một cái, tức giận nói: “Tiểu Thập nương hồi kinh mới có hai tuần, đi đến phủ của ngươi ba lần.”

Tay Lục Thái phó gỡ râu làm vẻ coi thường: “Ngươi cũng biết mới ba lần.”

Tĩnh Quốc công vừa mới muốn tức giận, liền bị lão bà của hắn là Vương thị đẩy qua một bên, Vương thị cười tương như một đóa hoa, ân cần lôi kéo tay bạn thân, lại liếc mắt nhìn trộm Lục thái phó vài lần, hoàn toàn không để ý chồng mình ở một bên giơ chân múa tay, chỉ để ý người ta: “Thái, Thái phó, A Trữ mau mời.” Lại cao hứng gọi bọn nha hoàn: “Mau dâng trà cho Thái phó và A Trữ, trà thượng hạng.”

Mẫu thân của Lục thị là Tần thị cùng Vương thị lúc còn trẻ là bạn tốt khuê phòng, đối với số tuổi của bà, lại có hành động si mê với trượng phu của mình, cũng rất bình tĩnh. Dù sao cũng không chỉ có Vương thị, những phụ nữ cùng lứa tuổi với bà, chỉ cần còn sống, nhìn thấy trượng phu của bà ít ai không có ánh mắt si mê.

Tần thị nói: “Trà có được hay không không nói, nếu rượu không tốt, ta tính nợ cho ngươi.”

Tô Nhan nháy mắt mấy cái, lại nháy mấy cái nữa, câu vừa rồi có phải là bà ngoại tao nhã mê người nói? Nàng nghe nhầm đi, lúc đó là tổ mẫu nàng nói.

“Có rượu ngon, có rượu ngon, cam đoan ngươi hài lòng.”

Lục thị vẫy tay gọi nữ nhi, chỉ một thiếu niên phá lệ xuất chúng, cười nói: “A Thù, đây là Thập nhất lang.”

Tô Nhan nhàn nhạt chào, thiếu niên đối diện cháp tay đáp lễ. Căn cứ đối với vị bảo ca này nằm ngoài dự đoán, nàng ngẩng đầu nhìn lại, trực tiếp nhìn vào đôi con mắt trong suốt không thấy đáy. Thiếu niên mặc một bộ áo dài sẫm màu, mặt mày sáng sủa, rõ ràng nổi bật, hướng về phía nàng tao nhã cười một tiếng, đúng như gió xuân lướt nhẹ cùng vui vẻ.

Trong nháy mắt Tô Nhan ngẩng đầu đó, Lục Tễ chỉ cảm thấy nắng trong vườn xuân đã phai đi, hắn hầu như dùng hết toàn bộ sự ôn nhu cẩn thận từ trước tới nay, nhẹ giọng gọi một câu: “A Thù muội muội.”

“Thập nhất ca.”

Lục thị nhìn nam thanh nữ tú trước mắt, trong lòng vô cùng hài lòng, trong các cháu trai nhà mẹ đẻ, cũng chỉ có Thập nhất lang mới đủ lương xứng với con gái của mình.

Lần trước khi bà mang theo nữ nhi về nhà mẹ đẻ, a cha và a mẹ cũng lộ ra mấy phần ý tứ, muốn cho A Thù gả vào Lục gia. Huynh trưởng có con trai thứ ba, là trưởng, con thứ đều đã lập gia đình, chỉ có con út Thập nhất lang và A Thù tuổi tương đối. Nghe ý tứ của a mẹ, Thập nhất lang rất giống phụ thân, rất có khí thế.

Bà không có bày tỏ gì trước, muốn tận mắt nhìn Thập nhất lang một chút. Hôm nay gặp, rất là hài lòng. Suy nghĩ hôm về nhà, trên dưới thăm dò một chút ý tứ của đại tẩu. Nếu đại tẩu có ý, cũng không cần nói toạc, trước cho hai người tiếp xúc một đoạn thời gian, chờ có tình ý với nhau, lại định ra hôn ước cũng không muộn.

Trong lòng Lục thị suy nghĩ, trên mặt lại không lộ ra chút nào, chỉ kêu chị dâu và e dâu vào bên trong, lại sai con trai chiêu đãi cháu trai.

Nột lúc huynh trưởng Vương thị, hiện đảm nhiệm Vũ nghĩa công (còi: ta tra được là một quan võ) Vương Trường Viễn cũng mang theo một nhà lớn nhỏ đến.

Sau khi Tô Nhan hồi kinh, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người nhà mẹ tổ mẫu. Ở tổ mẫu chỉ điểm, nhất nhất làm qua lễ. Vũ nghĩ công phủ không sai biệt lắm với Lục gia, con trai hơi nhiều, con gái thưa thớt. Hôm nay tới bảy tám cái biểu huynh, lại chỉ có hai biểu tỷ, trong đó còn có một là thứ xuất. Bất quá, vị thứ xuất kia, cũng là nữ nhi duy nhất của Thế tử Vũ nghĩa công. Trong các tỷ muội ở Vương gia lại xuất sắc nhất.

Vương thị nói với mấy cháu gái: “Tiểu nương tử các ngươi đi chơi đi, A Duyệt, A Thù chiêu đãi cho tốt.”

“Dạ.” Tô Dung và Tô Nhan cùng phúc thân, sau đó mang theo hai biểu tỷ muội hướng một phòng khách khác đi tới.

Vừa vào phòng khách, Tô Vân Lan nhìn thấy Vương Thư Quân, hừ lạnh một tiếng, lướt qua nàng ta cùng Vương Thiến chào hỏi, thân thiết kéo tay Vương Thiến muốn cùng ngồi. Không muốn, Vương Thiến dùng sức rút tay về, nhàn nhạt nói: “Ta cùng A Thù có chuyện muốn nói.”

Tô Vân Lan lập tức liền lạnh mặt, dùng sức cắn cắn môi đỏ mọng, ngồi xuống chỗ cũ. Nếu không phải Vương Thiến biểu tỷ là Dương An công chúa, nàng ta mới không nhịn được mà để ý. Một đích nữ, bị cái thứ nữ gắt gao đè ép một đầu, mất thể diện chết.

Tô Vân Cúc vừa thấy Vương Thư Quân liền đón: “A Thư, ngươi đã đến rồi, ta chờ ngươi đây.”

Vương Thư Quân một dáng vẻ lạnh nhạt kiêu ngạo, cầm tay Tô Vân Cúc nở nụ cười, nàng vốn có chút xinh đẹp, nụ cười này, phảng phất như Tường Vi nở rộ, quyến rũ động lòng người, “Bản nhạc gốc hôm trước ngươi muốn, ta đã sửa sang lại đem đến.”

“Thật, rất cảm ơn ngươi.” Tô Vân Cúc vui mừng nói.

Tô Nhan cùng các nàng cũng không quá quen thuộc, tùy ý ở bên cạnh bàn ngồi xuống, sớm có nha hoàn đưa trà thơm vào. Tô Dung vốn đang lôi kéo tay Vương Thiến, theo bản năng chọn chỗ cách xa Tô Nhan một chút ngồi xuống, nàng ta cũng không muốn ba ba đi sang ngồi, bị so sánh thành con chó nhỏ theo đuôi. Hiển nhiên, Vương Thiến cùng một ý với nàng ta. Nhưng không nghĩ, Vương Thư quân lại tiến tới trước người Tô Nhan.

Tô Dung và Vương Thiến liếc nhau một cái, trong lòng chỉ còn lại cảm thán, trong ngày thường nhìn Vương Thư Quân lạnh nhạt kiêu ngạo, hôm nay đến trước mặt Tô Nhan, lạch nhạt cùng xinh đẹp cũng bị mất, ngay cả kiêu ngạo cũng chỉ còn lại lớp da.

Hiển nhiên Vương Thư Quân cũng ý thức được chuyện này, nụ cười trong nháy mắt mất tự nhiên, “Thập biểu muội, ta gọi ngươi là A Thù được chứ?” Quả nhiên là xinh đẹp nhất từ trước tới nay ở Đại Hạ, những muội tử có xinh đẹp đi nữa đến trước mặt nàng, cũng phải làm phông nền. Không biết, giờ phút này ám ảnh trong lòng Tô Dung lớn bao nhiêu đây?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương