Tô Thiên Hạ
-
Chương 41
Chuyện bên trong, bát quái truyền đi cũng thật nhanh, chuyện Tô Nhan được con Bạch Ưng, không bao lâu liền được các nhà biết, chẳng qua là chưa kịp bát quái, liền bị một chuyện khác làm cho đè xuống.
Một ngày này, Tô Nhan nhàn rỗi không có chuyện gì, chơi chút tô móng tay, Tiểu Bạch ngồi chồm hỗm ở một bên, quấy rối nàng. Trải qua mấy ngày sống chung, Tiểu Bạch vô cùng hài hòa vào cuộc sống của Tô Nhan. Đối với nha hoàn phục vụ bên người nàng, cũng không bài xích căm thù nữa, học được cách nhìn như không thấy. Chẳng qua nó vẫn ý lại vào Tô Nhan, cũng không chịu cách xa nàng, ngay cả buổi tối cũng ngủ trong phòng Tô Nhan.
Tô Nhan cố ý để người làm cho nó một cái ổ, chẳng qua là cái ổ đặt trong khuê phòng của nàng, hết sức không được tự nhiên. Mỗi ngày khi trời sáng, Tiểu Bạch biết tự bay ra ngoài, hái hoa trở lại đặt ở trên đầu giường của Tô Nhan, lại đi trên giường đem nàng cọ tỉnh. Sau đó ngoan ngoãn nhìn nha hoàn phục vụ nàng rửa mặt trang điểm, gần đây còn học được chọn đồ trang sức đeo tay cho nàng, nếu nó đi lựa trâm cài, Tô Nhan không có mang, con ưng này sẽ hết sức đưa đám cúi đầu vào trong cánh, cho dù ai gọi cũng không ngẩng đầu lên, chỉ có Tô Nhan dụ dỗ nó mới được.
Hai nha hoàn bên cạnh Tô Nhan lúc đầu bị hù dọa giờ cũng quen rồi, có gan lớn, còn có thể lấy thịt tươi đút nó ăn, chẳng qua là Tiểu Bạch đến giờ cũng không để ý đến.
Gần đây bởi vì Tô Chu Thành và Lục thị có chút ý định, nên Tô Nhan đi ra ngoài bị giảm bớt, công khóa cũng nhiều lên. Nàng không đi ra, liền ở nhà tìm thú vui, tỷ như tô móng tay. Lấy hoa nở rộ, theo màu sắc đậm nhạt tinh tế tách cánh hoa ra, giã nát, lại đem boog vải nhỏ bỏ vào trong nước hoa thấm ướt, cuối cùng đắp lên móng ta là được.
Móng tay, phải nhuộm nhiều mấy lần, màu sắc mới có thể tươi đẹp. Thời gian Tô Nhan tách hoa, Tiểu Bạch nghẹo đầu, cũng theo tham gia náo nhiệt, thỉnh thoảng lại tha cánh hoa ném vào trong cối đá.
“Tiểu bạch, cái này không thể tha.” Tô Nhan kịp thời ngừng chày dã cánh hoa để ngăn Tiểu bạch lấy bông vải để lên tay nàng. Chống lại ánh mắt vô tội của Tiểu Bạch, nàng thở dài, bất đắc dĩ đưa tay lên miệng Ưng, đem miếng bông vải nhỏ nó ngậm trong miệng cẩn thận thoa lên móng tay, mới sờ sờ đầu Tiểu Bạch, “Tốt lắm.”
Tiểu Bạch khoan khoái kêu một tiếng, cúi đầu cọ xát nàng, tính toán không ngừng cố gắng. Tô Nhan hơi đau đầu, vì mình suy nghĩ, nàng không bao giờ... muốn mình chơi tô móng tay nữa.
Khi một người một Ưng chơi đang cao hứng, nha hoàn Tố Phương bên cạnh Lục thị tới, mang đến cho Tô Nhan tin tức không được tốt: “Thập nương, An vương phi đã qua đời.”
Tô Nhan cả kinh, “An Vương phi?” Nàng còn nhớ rõ cái cô gái mềm mại uyển chuyển đó, mặt đầy tươi cười đem tay của nàng để ở trên bụng của mình.
“Dạ, đem qua An Vương phi khó sinh mà chết, chỉ để lại một nữ nhi.” Tố Phương nói: “Nương tử để cho nô tới nói một tiếng với Thập nương, ngày mai muốn đi An vương phủ phúng viếng, để cho Thập nương chuẩn bị sớm.”
“Ừ, ta biết.” Tô Nhan gật đầu một cái, trong nháy mắt tâm tình xuống thấp hết sức. An Vương phi qua đời, rất nhanh An vương sẽ tái giá Vương phi mới, tiểu nữ nhi vừa ra đời đã mất đi mẫu thân, cũng không biết số mạng trong tương lai sẽ như thế nào. Hình như Tiểu Bạch phát hiện tâm tình Tô Nhan không tốt, duỗi thẳng cổ, đi cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, không tiếng động an ủi.
An vương phủ mất đi nữ chủ nhân, có chút vắng vẻ, An vương hết sức tiều tụy ra ngoài đón khách, đáy mắt khó nén bi thương, chính như thế ấn tượng của Tô Nhan đối với hắn rất tốt.
Người phúng viếng phía trước rất nhiều, rất nhiều người Tô Nhan cũng nhận ra, chẳng qua Trường Ninh quận quân đối với nàng rất không tốt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm nàng rất dọa người.
Hai người lướt qua nhau thì Tô Nhan còn nghe được am thanh lạnh lẽo của Trường Ninh quận quân: “Trước ngươi chớ đắc ý, chúng ta nhìn đi.” Nàng ta bị cái gì kích thích? Chẳng lẽ là Tiểu Bạch? Nghĩ đến thái độ của Trường Ninh quận quân với Thái tử, Tô Nhan bất đắc dĩ cười cười, bi người làm thành quân xanh rồi, ghét nhất rồi. Nhưng, nhìn Tiểu bạch rất khả ái, nàng cũng không trách Thái tử nữa.
Tô Nhan không nghĩ tới, sẽ ở An vương phủ lại gặp được Chu Vương phi, so với lần trước thấy nàng ấy, hình như khỏe mạnh hơn chút. Nàng không khỏi cảm thán thế sự vô thường, mọi người còn nghĩ rằng Chu Vương phi sẽ chết bệnh, nhưng không nghĩ An Vương phi lại đi trước.
Hiển nhirn Chu Vương phi còn nhớ rõ Tô Nhan, nhìn thấy nàng khẽ mỉn cười: “Nữ lang khỏe mạnh.”
“Vương phi mạnh khỏe.” Tô Nhan phúc phúc thân.
Ánh mắt Chu Vương phi đỏ lên, trên mặt ẩn nước mắt, hiển nhiên An Vương phi ra đi, làm nàng ấy rất thương tâm. “Vương phi, thân thể ngài không tốt, chớ có thương tâm.” Vương Thư Quân đi từ từ tới đây, vịn Chu Vương phi, nhẹ giọng khuyên nhủ.
Lần trước Tô Nhan đã biết Vương Thư Quân và Chu Vương phi quan hệ rất gần, hôm nay thấy, lại làm cho người có loại cảm giác kỳ quái, hai người kia cũng không giống như cùng đối phương đơn thuần lui tới. Thái độ của Chu Vương phi đối với Vương Thư Quân có chút cao cao tại thượng, còn mang theo chút khinh bỉ. Vương Thư Quân đối với Chu Vương phi, như có chút thương hại, có chút khinh thường, lại có chút không cam lòng, thật là kỳ quái?
Càng làm Tô Nhan kỳ quái là, qua ngũ tuần của An Vương phi, chính là lúc thu cúc và cua đang mập, đang nồng. Hoàng đế dọn về cung Thái cực, các nhà cũng dọn về Đế đô. Một ngày nàng đi mua sách, đụng phải Vương Thư Quân để cho nha hoàn bên cạnh đến mua trach chữ của một thư sinh bán ven đường. Hiển nhiên hai người rất quen thuộc, còn hàn huyên đôi câu, rõ ràng là không phải lần đầu tiên mua.
Nói thật, lấy ánh mắt Tô Nhan nhìn, tranh chữ của thư sinh kia có thể nói tạm được, không coi là tinh phẩm, làm sao có thể để cho Vương Thư Quân coi trọng đây?
Vương Thư Quân nhìn thấy Tô Nhan, cười chào hỏi: “Thập nương.”
“Nhị biểu tỷ.” Tô Nhan cũng nhẹ nhàng gật đầu, Vốn nàng định chào xong thì đi, không nghĩ tới Vương Thư Quân lại rất nhiệt tình, cũng mời Tô Nhan đi trà lâu uống trà. Thịnh tình không thể chối từ, Tô Nhan cũng không còn chuyện, liền đi theo.
Tô Nhan chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ trong một phòng trang nhã, Vương Thư Quân còn chưa mở miệng, chỉ thấy một bóng trắng thoáng qua, trên bàn đã thấy Bạch Ưng ngồi xổm ở đó, để cho trái tim nhỏ của nàng cũng run rẩy.
“Tiểu Bạch tới đây.” Tô Nhan vỗ vỗ bên cạnh chỗ ngồi của mình, Tiểu Bạch thuận theo bật đến ngồi xổm bên cạnh nàng, chỉ có một nhúm lông vũ ngây ngô trên mặt bàn.
Vương Thư Quân sợ hãi vuốt ngực một cái, cẩn thận hỏi: “Đây chính là con chim Ưng Thái tử đưa cho ngươi?”
“Ừ.” Tô Nhan giơ tay lên sờ sờ Tiểu Bạch, cố ý nói một câu: “Nó thật biết điều, chưa bao giờ đả thương người.”
“Ha ha.” Vương Thư Quân cười khan hai tiếng, đến cùng không nói để cho Tiểu Bạch ra ngoài trước, để Tô Nhan đối với nàng cảm thấy thật tốt.
“Thập nương, ngươi xem tranh chữ này như thế nào?” Vương Thư Quân đem tranh chữ nàng mới mua đặt lên bàn, để cho Tô Nhan bình luận.
Tô Nhan nói thẳng: “Rất tầm thường.” Nàng nhạy bén phát hiện hình như Vương Thư Quân thở phào nhẹ nhõm, tại sao?
Vương Thư Quân cười nói: “Vị lang quân kia rất có tài hoa, chỉ là mẫu thân ngã bệnh làm hao hết tiền tài trong nhà, chỉ có thể ra ngoài bán tranh chữ mưu sinh. Ta tình cờ biết được, cảm thấy đáng tiếc tài hoa của hắn, suy nghĩ có thể giúp liền giúp hắn một chút.”
Tô Nhan: “Ha ha, nhị biểu tỷ thật là lòng dạ bồ tát.” Muốn giúp hắn, ngươi tới mua tranh chữ làm gì, không bằng để cho huynh đệ trong nhà ra mặt, thay hắn vào cái nhà sách nào để hắn chép sách còn tốt hơn. Không phải Vương gia biểu tỷ coi trọng người kia chứ? Mặc dù cảm thấy khả năng không nhiều, nhưng không có chuyện gì tuyệt đối. Nghĩ đến đây, Tô Nhan thấy mình khám phá ra ý định của Vương Thư Quân, ngượng ngùng lại tiếp tục ngây ngô: “Cái nào, nhị biểu tỷ, ngươi yên tâm, chẳng qua là ngươi...” Tô Nhan cắn cắn môi, vẫn khuyên một câu: “Biểu tỷ, ta cảm thấy các ngươi ít gặp nhau là tốt nhất.” Vì cái mang nho của thư sinh kia, câu phía sau này, nàng chưa nói.
Vương Thư Quân trợn to hai mắt, nàng vừa nghe được cái gì? “Thập nương.” Đưa tay ngăn Tô Nhan lại, hai hàng lông mày cau lại, lạnh lùng nói: “Đem lời nói rõ.”
“Ta cảm thấy ta đã biểu đạt rất rõ ràng.”
Vương Thư Quân cười lạnh hai tiếng: “Ta tự hỏi cũng không từng đắc tội Thập nương, vì sao làm hư danh tiếng của ta.” Lời này nhất định không thể truyền đi, trong lịch sử Trung tông, Hoàng đế rất xem trọng danh tiếng, đặc biệt là các cô gái, yêu cầu càng thêm nghiêm khắc. lời hôm nay của Tô Nhan có chút tí tẹo nào để hắn biết, nàng cũng đừng nghĩ vào Chu vương phủ.
“Xấu danh tiếng của ngươi? Lời này từ đâu nói đến?” Tô Nhan thật là vô tội, bất quá nàng nhắc nhở Vương Thư Quân một câu, tại sao gặp nàng ta có địch ý lớn như vậy. Đừng nói nàng xuất thân Vũ Nghĩa công phủ, là cháu gái tổ mẫu, chính là những cô gái khác, cái gì nên nói cái gì không nên nói, nàng biết rất rõ ràng được chứ.
“Từ đâu nói đến? Lời ngươi vừa nói có ý tứ gì?” Vương Thư Quân cảm thấy lịch sử đánh giá cái gì thật không thể tin, trên sách sử khen Tô Nhan giống như một đóa hoa, trên thực tế thì sao? Thật đúng là nàng không thấy nàng ấy tốt ở điểm nào ở ngoài, còn có tài văn chương gì. Hơn nữa chuyện hôm nay, càng làm cho người ta ghê tởm. Rõ ràng là nàng ấy suy đoán ác ý, còn giả vờ vô tội, giả bộ Bạch Liên Hoa, giả bộ chân thật.
Thái độ của Vương Thư Quân rất cá liệt, Tô Nhan cũng tức giận, nàng nói gì, không phải là có ý tốt nhắc nhở nàng ta chút sao, sao phải nắm nàng không thả. Nàng vốn là người trong nhà nuông chiều lớn lên, lúc nào thì bị người như vậy chỉ vào mũi chất vấn qua, lập tức cũng nổi nóng, hất tay Vương Thư Quân đang kéo nàng: “Biểu tỷ có ý gì, liền là có ý tốt lắm, thứ cho ta không phụng bồi.”
“Ngươi...” Vương Thư Quân còn đưa tay, bị thị nữ tùy thân của Tô Nhan cản, nàng ta lại không tốt ở trước mặt người khác lớn tiếng, chỉ có thể nhìn nàng dẫn người nghênh ngang rời đi. “Hừ, ghê tởm.” Vương Thư Quân dùng sức vỗ xuống bàn, thở từ từ bình thường cơn giận của mình. Xem ra gần đây mình cũng cần ít ra ngoài, kế hoạch lôi kéo người cũng cần buông bỏ, đều do Tô Nhan.
Từ trà lâu ra ngoài, Tô Nhan cũng không tâm tư đi chỗ khác, tính toán trực tiếp lên xe ngựa về nhà. Không nghĩ hôm nay thật đúng là đúng dịp, mới đụng phải biểu tỷ, lúc này lại đụng phải đường tỷ.
Đối diện trong một gian hàng của Tây vực, Tô Dung và Lưu Văn Huyên song song đi ra, vừa đúng đối mặt với Tô Nhan, Tô Dung cười vẫy tay: “Thập muội, thật là đúng dịp.”
Tô Nhan mới nghĩ đi tới, chỉ thấy Lục hoàng tử Ngô vương cũng từ trong cửa hàng đi ra, nhìn thấy nàng thì hơi nhíu mày. Vừa thấy vị hoàng tử này cũng ở đây, nàng cũng không muốn đi qua, hôm nay thật là không cần ra ngoài.
“Điện hạ, Thập muội nhà ta ở đây, chúng ta đi qua, vì vậy từ biệt từ đây.” Tô Dung đúng dịp cười thản nhiên nói.
Ngô vương thu hồi tâm tư lung tung, cũng trả lại một nụ cười ôn hòa: “Thật không cần ta đưa các ngươi trở về?”
“Không cần, chúng ta mang rất nhiều thị vệ.” Tô Dung phúc thân, lôi kéo Lưu Văn Huyên đi tới hướng Tô Nhan.
Một ngày này, Tô Nhan nhàn rỗi không có chuyện gì, chơi chút tô móng tay, Tiểu Bạch ngồi chồm hỗm ở một bên, quấy rối nàng. Trải qua mấy ngày sống chung, Tiểu Bạch vô cùng hài hòa vào cuộc sống của Tô Nhan. Đối với nha hoàn phục vụ bên người nàng, cũng không bài xích căm thù nữa, học được cách nhìn như không thấy. Chẳng qua nó vẫn ý lại vào Tô Nhan, cũng không chịu cách xa nàng, ngay cả buổi tối cũng ngủ trong phòng Tô Nhan.
Tô Nhan cố ý để người làm cho nó một cái ổ, chẳng qua là cái ổ đặt trong khuê phòng của nàng, hết sức không được tự nhiên. Mỗi ngày khi trời sáng, Tiểu Bạch biết tự bay ra ngoài, hái hoa trở lại đặt ở trên đầu giường của Tô Nhan, lại đi trên giường đem nàng cọ tỉnh. Sau đó ngoan ngoãn nhìn nha hoàn phục vụ nàng rửa mặt trang điểm, gần đây còn học được chọn đồ trang sức đeo tay cho nàng, nếu nó đi lựa trâm cài, Tô Nhan không có mang, con ưng này sẽ hết sức đưa đám cúi đầu vào trong cánh, cho dù ai gọi cũng không ngẩng đầu lên, chỉ có Tô Nhan dụ dỗ nó mới được.
Hai nha hoàn bên cạnh Tô Nhan lúc đầu bị hù dọa giờ cũng quen rồi, có gan lớn, còn có thể lấy thịt tươi đút nó ăn, chẳng qua là Tiểu Bạch đến giờ cũng không để ý đến.
Gần đây bởi vì Tô Chu Thành và Lục thị có chút ý định, nên Tô Nhan đi ra ngoài bị giảm bớt, công khóa cũng nhiều lên. Nàng không đi ra, liền ở nhà tìm thú vui, tỷ như tô móng tay. Lấy hoa nở rộ, theo màu sắc đậm nhạt tinh tế tách cánh hoa ra, giã nát, lại đem boog vải nhỏ bỏ vào trong nước hoa thấm ướt, cuối cùng đắp lên móng ta là được.
Móng tay, phải nhuộm nhiều mấy lần, màu sắc mới có thể tươi đẹp. Thời gian Tô Nhan tách hoa, Tiểu Bạch nghẹo đầu, cũng theo tham gia náo nhiệt, thỉnh thoảng lại tha cánh hoa ném vào trong cối đá.
“Tiểu bạch, cái này không thể tha.” Tô Nhan kịp thời ngừng chày dã cánh hoa để ngăn Tiểu bạch lấy bông vải để lên tay nàng. Chống lại ánh mắt vô tội của Tiểu Bạch, nàng thở dài, bất đắc dĩ đưa tay lên miệng Ưng, đem miếng bông vải nhỏ nó ngậm trong miệng cẩn thận thoa lên móng tay, mới sờ sờ đầu Tiểu Bạch, “Tốt lắm.”
Tiểu Bạch khoan khoái kêu một tiếng, cúi đầu cọ xát nàng, tính toán không ngừng cố gắng. Tô Nhan hơi đau đầu, vì mình suy nghĩ, nàng không bao giờ... muốn mình chơi tô móng tay nữa.
Khi một người một Ưng chơi đang cao hứng, nha hoàn Tố Phương bên cạnh Lục thị tới, mang đến cho Tô Nhan tin tức không được tốt: “Thập nương, An vương phi đã qua đời.”
Tô Nhan cả kinh, “An Vương phi?” Nàng còn nhớ rõ cái cô gái mềm mại uyển chuyển đó, mặt đầy tươi cười đem tay của nàng để ở trên bụng của mình.
“Dạ, đem qua An Vương phi khó sinh mà chết, chỉ để lại một nữ nhi.” Tố Phương nói: “Nương tử để cho nô tới nói một tiếng với Thập nương, ngày mai muốn đi An vương phủ phúng viếng, để cho Thập nương chuẩn bị sớm.”
“Ừ, ta biết.” Tô Nhan gật đầu một cái, trong nháy mắt tâm tình xuống thấp hết sức. An Vương phi qua đời, rất nhanh An vương sẽ tái giá Vương phi mới, tiểu nữ nhi vừa ra đời đã mất đi mẫu thân, cũng không biết số mạng trong tương lai sẽ như thế nào. Hình như Tiểu Bạch phát hiện tâm tình Tô Nhan không tốt, duỗi thẳng cổ, đi cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, không tiếng động an ủi.
An vương phủ mất đi nữ chủ nhân, có chút vắng vẻ, An vương hết sức tiều tụy ra ngoài đón khách, đáy mắt khó nén bi thương, chính như thế ấn tượng của Tô Nhan đối với hắn rất tốt.
Người phúng viếng phía trước rất nhiều, rất nhiều người Tô Nhan cũng nhận ra, chẳng qua Trường Ninh quận quân đối với nàng rất không tốt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm nàng rất dọa người.
Hai người lướt qua nhau thì Tô Nhan còn nghe được am thanh lạnh lẽo của Trường Ninh quận quân: “Trước ngươi chớ đắc ý, chúng ta nhìn đi.” Nàng ta bị cái gì kích thích? Chẳng lẽ là Tiểu Bạch? Nghĩ đến thái độ của Trường Ninh quận quân với Thái tử, Tô Nhan bất đắc dĩ cười cười, bi người làm thành quân xanh rồi, ghét nhất rồi. Nhưng, nhìn Tiểu bạch rất khả ái, nàng cũng không trách Thái tử nữa.
Tô Nhan không nghĩ tới, sẽ ở An vương phủ lại gặp được Chu Vương phi, so với lần trước thấy nàng ấy, hình như khỏe mạnh hơn chút. Nàng không khỏi cảm thán thế sự vô thường, mọi người còn nghĩ rằng Chu Vương phi sẽ chết bệnh, nhưng không nghĩ An Vương phi lại đi trước.
Hiển nhirn Chu Vương phi còn nhớ rõ Tô Nhan, nhìn thấy nàng khẽ mỉn cười: “Nữ lang khỏe mạnh.”
“Vương phi mạnh khỏe.” Tô Nhan phúc phúc thân.
Ánh mắt Chu Vương phi đỏ lên, trên mặt ẩn nước mắt, hiển nhiên An Vương phi ra đi, làm nàng ấy rất thương tâm. “Vương phi, thân thể ngài không tốt, chớ có thương tâm.” Vương Thư Quân đi từ từ tới đây, vịn Chu Vương phi, nhẹ giọng khuyên nhủ.
Lần trước Tô Nhan đã biết Vương Thư Quân và Chu Vương phi quan hệ rất gần, hôm nay thấy, lại làm cho người có loại cảm giác kỳ quái, hai người kia cũng không giống như cùng đối phương đơn thuần lui tới. Thái độ của Chu Vương phi đối với Vương Thư Quân có chút cao cao tại thượng, còn mang theo chút khinh bỉ. Vương Thư Quân đối với Chu Vương phi, như có chút thương hại, có chút khinh thường, lại có chút không cam lòng, thật là kỳ quái?
Càng làm Tô Nhan kỳ quái là, qua ngũ tuần của An Vương phi, chính là lúc thu cúc và cua đang mập, đang nồng. Hoàng đế dọn về cung Thái cực, các nhà cũng dọn về Đế đô. Một ngày nàng đi mua sách, đụng phải Vương Thư Quân để cho nha hoàn bên cạnh đến mua trach chữ của một thư sinh bán ven đường. Hiển nhiên hai người rất quen thuộc, còn hàn huyên đôi câu, rõ ràng là không phải lần đầu tiên mua.
Nói thật, lấy ánh mắt Tô Nhan nhìn, tranh chữ của thư sinh kia có thể nói tạm được, không coi là tinh phẩm, làm sao có thể để cho Vương Thư Quân coi trọng đây?
Vương Thư Quân nhìn thấy Tô Nhan, cười chào hỏi: “Thập nương.”
“Nhị biểu tỷ.” Tô Nhan cũng nhẹ nhàng gật đầu, Vốn nàng định chào xong thì đi, không nghĩ tới Vương Thư Quân lại rất nhiệt tình, cũng mời Tô Nhan đi trà lâu uống trà. Thịnh tình không thể chối từ, Tô Nhan cũng không còn chuyện, liền đi theo.
Tô Nhan chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ trong một phòng trang nhã, Vương Thư Quân còn chưa mở miệng, chỉ thấy một bóng trắng thoáng qua, trên bàn đã thấy Bạch Ưng ngồi xổm ở đó, để cho trái tim nhỏ của nàng cũng run rẩy.
“Tiểu Bạch tới đây.” Tô Nhan vỗ vỗ bên cạnh chỗ ngồi của mình, Tiểu Bạch thuận theo bật đến ngồi xổm bên cạnh nàng, chỉ có một nhúm lông vũ ngây ngô trên mặt bàn.
Vương Thư Quân sợ hãi vuốt ngực một cái, cẩn thận hỏi: “Đây chính là con chim Ưng Thái tử đưa cho ngươi?”
“Ừ.” Tô Nhan giơ tay lên sờ sờ Tiểu Bạch, cố ý nói một câu: “Nó thật biết điều, chưa bao giờ đả thương người.”
“Ha ha.” Vương Thư Quân cười khan hai tiếng, đến cùng không nói để cho Tiểu Bạch ra ngoài trước, để Tô Nhan đối với nàng cảm thấy thật tốt.
“Thập nương, ngươi xem tranh chữ này như thế nào?” Vương Thư Quân đem tranh chữ nàng mới mua đặt lên bàn, để cho Tô Nhan bình luận.
Tô Nhan nói thẳng: “Rất tầm thường.” Nàng nhạy bén phát hiện hình như Vương Thư Quân thở phào nhẹ nhõm, tại sao?
Vương Thư Quân cười nói: “Vị lang quân kia rất có tài hoa, chỉ là mẫu thân ngã bệnh làm hao hết tiền tài trong nhà, chỉ có thể ra ngoài bán tranh chữ mưu sinh. Ta tình cờ biết được, cảm thấy đáng tiếc tài hoa của hắn, suy nghĩ có thể giúp liền giúp hắn một chút.”
Tô Nhan: “Ha ha, nhị biểu tỷ thật là lòng dạ bồ tát.” Muốn giúp hắn, ngươi tới mua tranh chữ làm gì, không bằng để cho huynh đệ trong nhà ra mặt, thay hắn vào cái nhà sách nào để hắn chép sách còn tốt hơn. Không phải Vương gia biểu tỷ coi trọng người kia chứ? Mặc dù cảm thấy khả năng không nhiều, nhưng không có chuyện gì tuyệt đối. Nghĩ đến đây, Tô Nhan thấy mình khám phá ra ý định của Vương Thư Quân, ngượng ngùng lại tiếp tục ngây ngô: “Cái nào, nhị biểu tỷ, ngươi yên tâm, chẳng qua là ngươi...” Tô Nhan cắn cắn môi, vẫn khuyên một câu: “Biểu tỷ, ta cảm thấy các ngươi ít gặp nhau là tốt nhất.” Vì cái mang nho của thư sinh kia, câu phía sau này, nàng chưa nói.
Vương Thư Quân trợn to hai mắt, nàng vừa nghe được cái gì? “Thập nương.” Đưa tay ngăn Tô Nhan lại, hai hàng lông mày cau lại, lạnh lùng nói: “Đem lời nói rõ.”
“Ta cảm thấy ta đã biểu đạt rất rõ ràng.”
Vương Thư Quân cười lạnh hai tiếng: “Ta tự hỏi cũng không từng đắc tội Thập nương, vì sao làm hư danh tiếng của ta.” Lời này nhất định không thể truyền đi, trong lịch sử Trung tông, Hoàng đế rất xem trọng danh tiếng, đặc biệt là các cô gái, yêu cầu càng thêm nghiêm khắc. lời hôm nay của Tô Nhan có chút tí tẹo nào để hắn biết, nàng cũng đừng nghĩ vào Chu vương phủ.
“Xấu danh tiếng của ngươi? Lời này từ đâu nói đến?” Tô Nhan thật là vô tội, bất quá nàng nhắc nhở Vương Thư Quân một câu, tại sao gặp nàng ta có địch ý lớn như vậy. Đừng nói nàng xuất thân Vũ Nghĩa công phủ, là cháu gái tổ mẫu, chính là những cô gái khác, cái gì nên nói cái gì không nên nói, nàng biết rất rõ ràng được chứ.
“Từ đâu nói đến? Lời ngươi vừa nói có ý tứ gì?” Vương Thư Quân cảm thấy lịch sử đánh giá cái gì thật không thể tin, trên sách sử khen Tô Nhan giống như một đóa hoa, trên thực tế thì sao? Thật đúng là nàng không thấy nàng ấy tốt ở điểm nào ở ngoài, còn có tài văn chương gì. Hơn nữa chuyện hôm nay, càng làm cho người ta ghê tởm. Rõ ràng là nàng ấy suy đoán ác ý, còn giả vờ vô tội, giả bộ Bạch Liên Hoa, giả bộ chân thật.
Thái độ của Vương Thư Quân rất cá liệt, Tô Nhan cũng tức giận, nàng nói gì, không phải là có ý tốt nhắc nhở nàng ta chút sao, sao phải nắm nàng không thả. Nàng vốn là người trong nhà nuông chiều lớn lên, lúc nào thì bị người như vậy chỉ vào mũi chất vấn qua, lập tức cũng nổi nóng, hất tay Vương Thư Quân đang kéo nàng: “Biểu tỷ có ý gì, liền là có ý tốt lắm, thứ cho ta không phụng bồi.”
“Ngươi...” Vương Thư Quân còn đưa tay, bị thị nữ tùy thân của Tô Nhan cản, nàng ta lại không tốt ở trước mặt người khác lớn tiếng, chỉ có thể nhìn nàng dẫn người nghênh ngang rời đi. “Hừ, ghê tởm.” Vương Thư Quân dùng sức vỗ xuống bàn, thở từ từ bình thường cơn giận của mình. Xem ra gần đây mình cũng cần ít ra ngoài, kế hoạch lôi kéo người cũng cần buông bỏ, đều do Tô Nhan.
Từ trà lâu ra ngoài, Tô Nhan cũng không tâm tư đi chỗ khác, tính toán trực tiếp lên xe ngựa về nhà. Không nghĩ hôm nay thật đúng là đúng dịp, mới đụng phải biểu tỷ, lúc này lại đụng phải đường tỷ.
Đối diện trong một gian hàng của Tây vực, Tô Dung và Lưu Văn Huyên song song đi ra, vừa đúng đối mặt với Tô Nhan, Tô Dung cười vẫy tay: “Thập muội, thật là đúng dịp.”
Tô Nhan mới nghĩ đi tới, chỉ thấy Lục hoàng tử Ngô vương cũng từ trong cửa hàng đi ra, nhìn thấy nàng thì hơi nhíu mày. Vừa thấy vị hoàng tử này cũng ở đây, nàng cũng không muốn đi qua, hôm nay thật là không cần ra ngoài.
“Điện hạ, Thập muội nhà ta ở đây, chúng ta đi qua, vì vậy từ biệt từ đây.” Tô Dung đúng dịp cười thản nhiên nói.
Ngô vương thu hồi tâm tư lung tung, cũng trả lại một nụ cười ôn hòa: “Thật không cần ta đưa các ngươi trở về?”
“Không cần, chúng ta mang rất nhiều thị vệ.” Tô Dung phúc thân, lôi kéo Lưu Văn Huyên đi tới hướng Tô Nhan.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook