Tô Thiên Hạ
-
Chương 30
Bên trong phủ công chúa trên đường đi qua Đào Hoa Lâm, dệt kim đỏ thẫm theo chiều rộng tay áo của Thái tử điện hạ, hai tay để sau lưng, tư từ dạo bước. Nhìn thần thái kia, rất thanh thản thoải mái, trong đôi mắt phượng đen nhãnh mơ hồ có mong đợi.
“Điện hạ, đã đem Quan Hoằng Bác mời ra phủ công chúa rồi.” Một nội thị ăn mặc như thái giám chạy chậm tới đây, quỳ xuống đất đáp lời.
Thái tử tùy ý phất phất tay, tiểu thái giám vội vã đứng dậy cúi đầu, lùi về sau từng bước nhỏ rời đi trước mặt Thái tử.
Thái giám Lý An bên người Thái tử, không xa không gần đứng cách Thái tử một trượng, xuôi tay đứng nghiêm, yên lặng chờ điện hạ phân phó. Mắt nhìn Thái tử ở trước con đường đá nhỏ đi qua lại sáu lần, sắc mặt không thay đổi, chẳng qua môi mỏng dần dần mím chặt. Trên trán Lý An đầy mồ hôi, lặng lẽ ngoắc một tiểu thái giám đến gần, nhỏ giọng hỏi hắn: “Ngươi xác định nha đầu kia đi tìm Tô nữ lang?”
Thân thể tiểu thái giám run run, nhưng vẫn dùng sức gật đầu một cái, nuốt nước bọt: “Dạ, đúng vậy, chính tai tiểu nhân nghe được.”
Lý An khoát khoát tay, để cho tiểu thái giám đi xuống, cầm tay áo lau mồ hôi trên trán một cái, lần nữa an ủi mình, Tô nữ lang mau tới đi, cũng nhanh tới...
Thái tử điện hạ di chuyển lần thứ bảy, đã không còn thấy thái độ tiêu sái phong lưu vừa nãy, bước lớn hơn, đi được có chút gấp, trên mặt âm trầm chuyển nhiều mây. Lý An cảm thấy, ước trừng trên đầu Thái tử điện hạ đã bốc khói. Hiện tại hắn không muốn đi qua tìm đánh, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, Tô nữ lang mau tới đi.
Lúc Thái tử điện hạ vòng lần thứ chín thì mấy hầu gái phủ công chúa vội vàng tìm tới đây, xa xa nhìn thấy bóng dáng Thái tử, theo bản năng dừng lại sửa sang lại trang dung, tiếp theo mới lung lay đi tới. Chưa tới trước mặt Thái tử, liền bị Lý An cản lại.
Cái người đi đầu, ăn mặc không giống bốn người đi cùng, mặc áo màu tím nhạt, quần nhũ đỏ, giày thêu màu trứng muối, tóc đen như mực, khuôn mặt như hoa, một đôi con mắt ẩn tình lặng kẽ rơi vào trên người Thái tử, mềm mại quá mức làm lễ, uốn éo ỏn ẻn mở miệng: “Điện hạ, bữa tiệc đã chuẩn bị tốt, công chúa khiến nô tới xin Điện hạ ngồi vào vị trí.”
Thái tử điện hạ chính là đang tức giận, mặt không biểu tình nhìn Lý An một cái, tiếp tục chuyển vòng thứ chín. Lý An bị cái nhìn này làm thân thể dọ sợ run lên, vội vàng quát người: “Người đâu, đem tiện tỳ quấy nhiễu Điện hạ kéo xuống.”
Lời nói chưa dứt, bên bụi cây toát ra hai thái giám lực lưỡng, túm cô gái kéo đi xuống. Cô gái bị dọa sắc mặt trắng bệch, gần như hét lên cầu xin tha mạng: “Điện hạ tha mạng, Điện hạ tha mạng...” Mắt thấy mình mau bị kéo đi xa, nàng ta kêu lớn: “Điện hạ, nô là nữ quan thiếp thân của công chủ, muốn phát lạc cũng nên là công chúa phát lạc, a...” Tất nhiên là miệng đã bị ngăn chặn.
Lưu lại bốn thị nữ, mọi người hoa dung thất sắc, thân thể run rẩy thành một đoàn. Đến cùng Lý An cũng không làm khó bọn họ, phất tay để cho người cũng đuổi bọn họ đi, còn mình đến trước mặt Thái tử thỉnh tội: “Đều là lỗi của nô.” Lúc ngươi an bài, lại để cho nàng lên tiếng.
“Hừ.” Mắt Thái tử cũng chưa cho hắn, tiếp tục đi vòng thứ mười.
Lý An quỳ ở nơi đó cũng không dám lên, rốt cục lúc Thái tử đi sắp hết vòng thứ mười thì tiểu thái giám hắn phái đi trở lại, “Điện, điện hạ, Tô nữ lang đã ngồi vào vị trí.” Nói những lời này xong, tiểu thái giám cảm giác mình không thể thấy được mặt trời ngày mai rồi. Quả nhiên, thân thể Thái tử ngừng một chút, tiếp theo xoay người đạp hắn một đạp, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài phủ.
Lý An một hơi không có thở xong, vội vàng bò dậy, đuổi theo bóng dáng Thái tử.
Thái tử mặt đen lao ra phủ công chúa, không để ý Phò mã cùng các Vương gia nghe tin chạy đến khuyên, trực tiếp ngồi lên xe diêu (một loại xe ngựa nhỏ), phân phó một tiếng: “Hồi cung.” Tiện tay bỏ xuống màn xe, cứ thế tức giận đi.
Lý An ngay cả ngựa cũng không dám cưỡi, cứ thế chạy chậm bên xe diêu của Thái tử, âm thầm lo lắng cho mình, hắn cảm thấy sau khi hồi cung, cái mạng nhỏ của mình cũng không tốt.
Thái tử ngồi ngay ngắn bên trong xe diêu, tức giận dần dần dẹp yên. Đột nhiên cảm thấy hành động hôm nay của mình có chút ngu xuẩn... Không không không, không phải có chút ngu xuẩn, rõ ràng chính là rất ngu. Thập nương là người thông minh như vậy, làm sao có thể dễ dàng bị người lừa gạt. Lời của nha đầu kia, nàng sẽ không tin, dĩ nhiên sẽ không tới chỗ hẹn.
“Ha ha, ha ha... là cô gia nghĩ lầm rồi.” Thái tử lấy tay bịt mắt, cười sảng khoái ra tiếng, trong tiếng cười khó nén sự vui vẻ. Tiểu cô nương hắn nhìn trúng, chính là xinh đẹp và thông minh như vậy, so với mấy cái nữ nhân nịnh hót dung tục thì mạnh gấp nghìn lần.
Lý An theo hầu ở một bên xe nghe được tiếng cười của Thái tử, trong lòng sợ hãi, không phải Điện hạ tức giận đến ngu đi chứ? Cũng đúng, kể từ lúc Điện hạ phát hiện có người hại Tô nữ lang, lúc lập kế hoạch có thể không để cho nữ lang bị hại, lại cùng nữ lang gặp mặt.
Vì hôm nay, Điện hạ đã dậy sớm tắm rửa thay quần áo, búi tóc đến bảy tám lần, ngọc quan, kim quan lựa chọn vô số lần, lại đổi hơn mười bộ quần áo. Mặc màu tím, cảm giác mình luyện tập cưỡi ngựa bắn cung quá nhiều, da thịt không đủ trắng nõn, đỏ lại sợ để cho Tô nữ lang nghĩ không đủ oai hùng, vô cùng nữ tính. Nếu không phải không đủ thời gian, mọi người tán dương, Điện hạ mặc đồ đỏ thẫm lộ vẻ cao quý tài giỏi nhất, chỉ sợ Điện hạ vẫn ở trong cung thay quần áo đâu.
Điện hạ từ nhỏ đến lớn, cũng không có vì ai mà hao hết tâm tư như vậy, vẫn còn trên con đường nhỏ ở rừng đào, bày hết tư thái, qua lại đi hết mười vòng, nhưng ngay cả gấu quần của Tô nữ lang cũng không thấy... Ha, tại sao hắn lại buồn cười quá. Không không không, không thể cười, nghĩ một chút sau khi mình hồi cung sẽ gặp bi thảm, ngàn vạn lần không thể cười.
Bên này Thái tử Điện hạ đã nghĩ thông, cũng không có ý muốn quay lại phủ Trường Nhạc công chúa, chỉ có thể trầm mặt trở về Đông cung. Trong bụng âm thầm thề, lần sau không thể xúc động như vậy, coi như muốn tức giận, cũng phải liếc nhìn nàng một cái rồi hãy tức giận.
Bên kia phủ công chúa, Thái tử tức giận bỏ đi, ngay sau đó Trường Nhạc công chúa cũng không có tinh thần gì, nụ cười trên mặt cũng miến cưỡng.
Còn lại mấy vị công chúa và Vương phi, cũng nỗ lực làm không khí sổi nổi, chủ nhân làm gì cũng không có bao nhiêu hăng hái, các nàng cố gắng cũng uổng phí. Trong chốc lát, An Vương phi cảm thấy thân thể nặng nề, không thể không đứng dậy cáo từ. Nàng vừa đi, Chu Vương phi cũng theo sát đứng dậy cáo từ, chẳng qua trước khi nàng ta đi, lại cố ý nói với Vương Thư Quân: “Nhị nương, thừa dịp tinh thần ta tốt, nhiều đến trong phủ ta chơi đi.”
Vương Thư Quân vội vàng đứng dậy nhẹ nhàng thi lễ một cái, cười nói: “Vâng.”
Hai người này có qua có lại, đưa đến các ánh mắt trong bữa tiệc cũng nhìn hướng hai người, ngay cả Tân An công chúa có chút không yên lòng cũng đưa mắt rơi vào trên người Vương Thư Quân. Vẻ mặt Vương Thư Quân thản nhiên, thoải mái mặc cho mọi người nhìn, sau khi đưa Chu Vương phi, ngồi vào chỗ cũ, như thế nào liền như thế ấy, không chút áp bách nào.
Tống Uyển thấy thế, nhỏ giọng bát quái với Tô Nhan: “Đây là cháu gái nhà mẹ tổ mâu của ngươi đi? Nghe nói họa rất xuất sắc, nếu không phải xuất thân không tốt, Kinh thành song châu sẽ đổi thành Kinh thành tam châu rồi.”
Tô Nhan và Vương Thư Quân lui tới cũng không nhiều, từ khi nàng ta có bạn, lại cùng Tô Dung không hòa thuận cho lắm, cho nên thường ngày rất ít đến Tô gia. Nhưng nói về Vương Thư Quân thì nàng cũng đã xem qua, nếu bàn về tài nghệ và ý nghĩa bức tranh, nag ấy tầm thường, nhưng thắng ở ý tứ và khéo léo, qua việc áp dựng quang cảnh, hoa vẽ ra nhìn chân thật hơn.
Tống Uyển vẫn ở đó nói thầm: “Đã sớm nghe nói Tam biểu tẩu và vị nữ lang Vương gia này quan hệ rất tốt, xem ra là thật. Chẳng lẽ, biểu tẩu muốn cho nàng làm sườn phi của Tam biểu ca?”
Tô Nhan lắc đầu một cái: “Ta xem qua nàng vẽ, lòng dạ rất cao, không giống cam chịu dưới người khác.” Làm nữ nhi duy nhất của Thế tử Vũ Nghĩa công, không sợ không phải đích nữ, nàng ta cũng có thể gả không tệ. vậy chính đầu nương tử không làm, đi làm thiếp người ta, cho dù là sườn phi của Vương gia thì cũng là thiếp. Cũng không phải là sườn phi của Thái tử, còn có thể mong chờ Thái tử đăng cơ làm đế, nguyên phối hoàng hậu chết trước, được phù chính.
“Điện hạ, đã đem Quan Hoằng Bác mời ra phủ công chúa rồi.” Một nội thị ăn mặc như thái giám chạy chậm tới đây, quỳ xuống đất đáp lời.
Thái tử tùy ý phất phất tay, tiểu thái giám vội vã đứng dậy cúi đầu, lùi về sau từng bước nhỏ rời đi trước mặt Thái tử.
Thái giám Lý An bên người Thái tử, không xa không gần đứng cách Thái tử một trượng, xuôi tay đứng nghiêm, yên lặng chờ điện hạ phân phó. Mắt nhìn Thái tử ở trước con đường đá nhỏ đi qua lại sáu lần, sắc mặt không thay đổi, chẳng qua môi mỏng dần dần mím chặt. Trên trán Lý An đầy mồ hôi, lặng lẽ ngoắc một tiểu thái giám đến gần, nhỏ giọng hỏi hắn: “Ngươi xác định nha đầu kia đi tìm Tô nữ lang?”
Thân thể tiểu thái giám run run, nhưng vẫn dùng sức gật đầu một cái, nuốt nước bọt: “Dạ, đúng vậy, chính tai tiểu nhân nghe được.”
Lý An khoát khoát tay, để cho tiểu thái giám đi xuống, cầm tay áo lau mồ hôi trên trán một cái, lần nữa an ủi mình, Tô nữ lang mau tới đi, cũng nhanh tới...
Thái tử điện hạ di chuyển lần thứ bảy, đã không còn thấy thái độ tiêu sái phong lưu vừa nãy, bước lớn hơn, đi được có chút gấp, trên mặt âm trầm chuyển nhiều mây. Lý An cảm thấy, ước trừng trên đầu Thái tử điện hạ đã bốc khói. Hiện tại hắn không muốn đi qua tìm đánh, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, Tô nữ lang mau tới đi.
Lúc Thái tử điện hạ vòng lần thứ chín thì mấy hầu gái phủ công chúa vội vàng tìm tới đây, xa xa nhìn thấy bóng dáng Thái tử, theo bản năng dừng lại sửa sang lại trang dung, tiếp theo mới lung lay đi tới. Chưa tới trước mặt Thái tử, liền bị Lý An cản lại.
Cái người đi đầu, ăn mặc không giống bốn người đi cùng, mặc áo màu tím nhạt, quần nhũ đỏ, giày thêu màu trứng muối, tóc đen như mực, khuôn mặt như hoa, một đôi con mắt ẩn tình lặng kẽ rơi vào trên người Thái tử, mềm mại quá mức làm lễ, uốn éo ỏn ẻn mở miệng: “Điện hạ, bữa tiệc đã chuẩn bị tốt, công chúa khiến nô tới xin Điện hạ ngồi vào vị trí.”
Thái tử điện hạ chính là đang tức giận, mặt không biểu tình nhìn Lý An một cái, tiếp tục chuyển vòng thứ chín. Lý An bị cái nhìn này làm thân thể dọ sợ run lên, vội vàng quát người: “Người đâu, đem tiện tỳ quấy nhiễu Điện hạ kéo xuống.”
Lời nói chưa dứt, bên bụi cây toát ra hai thái giám lực lưỡng, túm cô gái kéo đi xuống. Cô gái bị dọa sắc mặt trắng bệch, gần như hét lên cầu xin tha mạng: “Điện hạ tha mạng, Điện hạ tha mạng...” Mắt thấy mình mau bị kéo đi xa, nàng ta kêu lớn: “Điện hạ, nô là nữ quan thiếp thân của công chủ, muốn phát lạc cũng nên là công chúa phát lạc, a...” Tất nhiên là miệng đã bị ngăn chặn.
Lưu lại bốn thị nữ, mọi người hoa dung thất sắc, thân thể run rẩy thành một đoàn. Đến cùng Lý An cũng không làm khó bọn họ, phất tay để cho người cũng đuổi bọn họ đi, còn mình đến trước mặt Thái tử thỉnh tội: “Đều là lỗi của nô.” Lúc ngươi an bài, lại để cho nàng lên tiếng.
“Hừ.” Mắt Thái tử cũng chưa cho hắn, tiếp tục đi vòng thứ mười.
Lý An quỳ ở nơi đó cũng không dám lên, rốt cục lúc Thái tử đi sắp hết vòng thứ mười thì tiểu thái giám hắn phái đi trở lại, “Điện, điện hạ, Tô nữ lang đã ngồi vào vị trí.” Nói những lời này xong, tiểu thái giám cảm giác mình không thể thấy được mặt trời ngày mai rồi. Quả nhiên, thân thể Thái tử ngừng một chút, tiếp theo xoay người đạp hắn một đạp, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài phủ.
Lý An một hơi không có thở xong, vội vàng bò dậy, đuổi theo bóng dáng Thái tử.
Thái tử mặt đen lao ra phủ công chúa, không để ý Phò mã cùng các Vương gia nghe tin chạy đến khuyên, trực tiếp ngồi lên xe diêu (một loại xe ngựa nhỏ), phân phó một tiếng: “Hồi cung.” Tiện tay bỏ xuống màn xe, cứ thế tức giận đi.
Lý An ngay cả ngựa cũng không dám cưỡi, cứ thế chạy chậm bên xe diêu của Thái tử, âm thầm lo lắng cho mình, hắn cảm thấy sau khi hồi cung, cái mạng nhỏ của mình cũng không tốt.
Thái tử ngồi ngay ngắn bên trong xe diêu, tức giận dần dần dẹp yên. Đột nhiên cảm thấy hành động hôm nay của mình có chút ngu xuẩn... Không không không, không phải có chút ngu xuẩn, rõ ràng chính là rất ngu. Thập nương là người thông minh như vậy, làm sao có thể dễ dàng bị người lừa gạt. Lời của nha đầu kia, nàng sẽ không tin, dĩ nhiên sẽ không tới chỗ hẹn.
“Ha ha, ha ha... là cô gia nghĩ lầm rồi.” Thái tử lấy tay bịt mắt, cười sảng khoái ra tiếng, trong tiếng cười khó nén sự vui vẻ. Tiểu cô nương hắn nhìn trúng, chính là xinh đẹp và thông minh như vậy, so với mấy cái nữ nhân nịnh hót dung tục thì mạnh gấp nghìn lần.
Lý An theo hầu ở một bên xe nghe được tiếng cười của Thái tử, trong lòng sợ hãi, không phải Điện hạ tức giận đến ngu đi chứ? Cũng đúng, kể từ lúc Điện hạ phát hiện có người hại Tô nữ lang, lúc lập kế hoạch có thể không để cho nữ lang bị hại, lại cùng nữ lang gặp mặt.
Vì hôm nay, Điện hạ đã dậy sớm tắm rửa thay quần áo, búi tóc đến bảy tám lần, ngọc quan, kim quan lựa chọn vô số lần, lại đổi hơn mười bộ quần áo. Mặc màu tím, cảm giác mình luyện tập cưỡi ngựa bắn cung quá nhiều, da thịt không đủ trắng nõn, đỏ lại sợ để cho Tô nữ lang nghĩ không đủ oai hùng, vô cùng nữ tính. Nếu không phải không đủ thời gian, mọi người tán dương, Điện hạ mặc đồ đỏ thẫm lộ vẻ cao quý tài giỏi nhất, chỉ sợ Điện hạ vẫn ở trong cung thay quần áo đâu.
Điện hạ từ nhỏ đến lớn, cũng không có vì ai mà hao hết tâm tư như vậy, vẫn còn trên con đường nhỏ ở rừng đào, bày hết tư thái, qua lại đi hết mười vòng, nhưng ngay cả gấu quần của Tô nữ lang cũng không thấy... Ha, tại sao hắn lại buồn cười quá. Không không không, không thể cười, nghĩ một chút sau khi mình hồi cung sẽ gặp bi thảm, ngàn vạn lần không thể cười.
Bên này Thái tử Điện hạ đã nghĩ thông, cũng không có ý muốn quay lại phủ Trường Nhạc công chúa, chỉ có thể trầm mặt trở về Đông cung. Trong bụng âm thầm thề, lần sau không thể xúc động như vậy, coi như muốn tức giận, cũng phải liếc nhìn nàng một cái rồi hãy tức giận.
Bên kia phủ công chúa, Thái tử tức giận bỏ đi, ngay sau đó Trường Nhạc công chúa cũng không có tinh thần gì, nụ cười trên mặt cũng miến cưỡng.
Còn lại mấy vị công chúa và Vương phi, cũng nỗ lực làm không khí sổi nổi, chủ nhân làm gì cũng không có bao nhiêu hăng hái, các nàng cố gắng cũng uổng phí. Trong chốc lát, An Vương phi cảm thấy thân thể nặng nề, không thể không đứng dậy cáo từ. Nàng vừa đi, Chu Vương phi cũng theo sát đứng dậy cáo từ, chẳng qua trước khi nàng ta đi, lại cố ý nói với Vương Thư Quân: “Nhị nương, thừa dịp tinh thần ta tốt, nhiều đến trong phủ ta chơi đi.”
Vương Thư Quân vội vàng đứng dậy nhẹ nhàng thi lễ một cái, cười nói: “Vâng.”
Hai người này có qua có lại, đưa đến các ánh mắt trong bữa tiệc cũng nhìn hướng hai người, ngay cả Tân An công chúa có chút không yên lòng cũng đưa mắt rơi vào trên người Vương Thư Quân. Vẻ mặt Vương Thư Quân thản nhiên, thoải mái mặc cho mọi người nhìn, sau khi đưa Chu Vương phi, ngồi vào chỗ cũ, như thế nào liền như thế ấy, không chút áp bách nào.
Tống Uyển thấy thế, nhỏ giọng bát quái với Tô Nhan: “Đây là cháu gái nhà mẹ tổ mâu của ngươi đi? Nghe nói họa rất xuất sắc, nếu không phải xuất thân không tốt, Kinh thành song châu sẽ đổi thành Kinh thành tam châu rồi.”
Tô Nhan và Vương Thư Quân lui tới cũng không nhiều, từ khi nàng ta có bạn, lại cùng Tô Dung không hòa thuận cho lắm, cho nên thường ngày rất ít đến Tô gia. Nhưng nói về Vương Thư Quân thì nàng cũng đã xem qua, nếu bàn về tài nghệ và ý nghĩa bức tranh, nag ấy tầm thường, nhưng thắng ở ý tứ và khéo léo, qua việc áp dựng quang cảnh, hoa vẽ ra nhìn chân thật hơn.
Tống Uyển vẫn ở đó nói thầm: “Đã sớm nghe nói Tam biểu tẩu và vị nữ lang Vương gia này quan hệ rất tốt, xem ra là thật. Chẳng lẽ, biểu tẩu muốn cho nàng làm sườn phi của Tam biểu ca?”
Tô Nhan lắc đầu một cái: “Ta xem qua nàng vẽ, lòng dạ rất cao, không giống cam chịu dưới người khác.” Làm nữ nhi duy nhất của Thế tử Vũ Nghĩa công, không sợ không phải đích nữ, nàng ta cũng có thể gả không tệ. vậy chính đầu nương tử không làm, đi làm thiếp người ta, cho dù là sườn phi của Vương gia thì cũng là thiếp. Cũng không phải là sườn phi của Thái tử, còn có thể mong chờ Thái tử đăng cơ làm đế, nguyên phối hoàng hậu chết trước, được phù chính.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook