Tô Thiên Hạ
-
Chương 2
Trong Thọ An đường của Tĩnh Quốc công phủ, Quốc công phu nhân Vương thị đã được tin, đang vui mừng cầm khăn lau nước mắt, hai con dâu và hai cháu dâu, còn có các tiểu nương tử chưa gả trong Quốc công phủ, vây quanh lão phu nhân liên tục khuyên giải, thật dễ dàng mới làm cho lão thái thái ngừng khóc.
Thế tử phu nhân Lưu thị âm thần thở phào một cái, thời gian trước mẹ chồng bị bệnh một trận, mấy ngày nay mới chuyển biến tốt, cũng đừng bởi vì tâm tình kích động, lại ra việc gì không may. Nàng nhận trà nha hoàn đưa tới, tự tay đưa cho mẹ chồng, cười nói: “Nghe Thế tử nói, chúng ta có thể đánh bại Địch Nhân, trừ tướng sĩ gan dạ, mấy vị lão soái dụng binh như thần, công lao của Tứ đệ cũng không nhỏ đâu. Cái khác không đề cập tới, cung cấp quân lương cho tiền tuyến bảy tám phần mười cũng xuất từ Giang Nam, lại chưa bao giờ lề mề, một điểm này, lại vô cùng không dễ dàng, bệ hạ lại thân thiết với Tứ đệ, đường công danh của Tứ đệ không cần phải nói, vào nội các bất quá là chuyện mấy năm.”
Lão phu nhân Vương thị nghe con dâu nói xong nở gan nở ruột, nhếch miệng lên: “Vào nội các hay không cũng không quan trọng, chỉ cần có thể về triều, quản chi làm cái chức quan nhỏ, ta cũng không chê hắn.” Lời nói này tuyệt không giả dối, chuyện của con cháu là sinh mạng của lão thái thái. Tô Chu Thành là con nhỏ nhất của Tĩnh Quốc công phu nhân Vương thị, thông tuệ tuấn tú, lại là học trò của đại nho đương thời Lục Kiến Chương, là đồng môn với đương kim Thánh Nhân, nên rất được vợ chồng Quốc công sủng ái. Chính là cháu đích tôn Tô Chính Uyên, địa vị ở trong lòng lão phu nhân cũng muốn kém một bậc với con trai nhỏ.
Lúc Tô Dung đi vào, vừa đúng nghe được câu này, âm thanh du dương nói tiếp: “Tổ mẫu vui vẻ một chút thôi, nghe A cha nói, sang năm nhị thúc cũng có thể hồi triều. Chờ đến khi Quốc công phủ chúng ta đoàn tụ, ngài lại tiếp tục mà vui mừng.”
Lưu thị thấy con gái đi vào, toàn thân quần áo đỏ thẫm, lộ ra khuôn mặt xinh tươi nhỏ nhắn, giống như Thược Dược mới nở rộ, trong lòng vui mừng, trong lời nói lại mang vài phần trách mắng: “Bọn tỷ muội cũng tới, ngươi rớt lại sau cùng.”
Tô Dung cho Vương thị lễ gặp mặt trước, lại gặp qua mẫu thân, thím, rồi cùng chị dâu và bọn tỷ muội thi lễ lần nhau, mới ngồi ở bên người Vương thị, thân thiết dựa vào trên người Vương thị, cười híp mắt nói: “Con nghe nói Tứ thúc muốn trở về, dĩ nhiên muốn trang điểm thật xinh đẹp tới đón tiếp Tứ thúc và Tiên sinh thẩm, tổ mẫu ngài nói đúng không?”
Tô Dung là cháu gái Vương thị thích nhất, không chịu được người khác nói nàng, lập tức đem Tô Dung kéo vào trong ngực, cười nói: “A Duyệt còn nhỏ, ngươi nói nàng làm cái gì, có tiểu nương tử nhà ai hiểu chuyện tri kỷ như A Duyệt nhà chúng ta.”
“A gia, ngài chớ khen nàng, hôm nay nha đầu này tình tình rất nhõng nhẽo, ngày hôm trước mới cùng tam nương nhà Uy Vũ hầu ầm ĩ một trận, đem tiểu nương tử nhà người ta giận đến mức khóc đi về nhà.” Lưu thị đương nhiên là vui vẻ, mẹ chồng thích con gái mình, nhưng nên nói vẫn phải nói. Nàng cũng không muốn con gái được mẹ chồng mình nuông chiều đến tùy hứng. Tựa như mẹ chồng nhà mẹ cháu gái, nổi danh khắp đế đô.
Vương thị vỗ lưng cháu gái, trợn mắt nói: “Xem ra tam nương rất hẹp hòi, bất quá A Duyệt nói thật mấy câu, nàng ta liền không chịu được.” Nói xong lại vỗ vỗ Tô Dung, “A Duyệt, sau này ít chơi với nàng ta, bất quá là con gái vợ kế, còn nghĩ mình là ngọc quý không bằng.”
Tô Dung khóe léo gật đầu một cái, ứng tiếng “Vâng” lại giải thích với mẫu thân: “Ngày đó con cũng là thấy Trương tam nương làm việc thái quá, chẳng qua nói them một câu. A mẹ, con sau này nhất định sẽ chú ý.”
Lưu thị ‘ai ôi’ nói: “Việc Trương gia, ngươi đừng dính vào.”
“Vâng.” Tô Dung vội vàng đứng nghiêm dậy, cúi đầu lên tiếng.
Vương thị vội vàng kéo cháu gái ngồi xuống, vỗ vỗ nàng trấn an, đề tài lại chuyển đến một nhà con trai nhỏ muốn trở về: “Tứ lang bọn họ chắc cũng sắp về đến nhà đi? Nhiều năm như vậy không gặp, cũng không biết tiểu Tứ và tiểu Ngũ cao hơn bao nhiêu? Ngày đó bọn họ đi, mới nhỏ xíu như vậy... Tiểu thập nương nhà Tứ lang ta còn chưa gặp qua, cũng không biết đứa bé kia ngày thường như thế nào...”
Tam phu nhân La thị che miệng cười nói: “Lấy nhân phẩn của Tứ đệ và Tứ đệ muội, dáng vẻ tiểu thập nương nhất định như tiên nữ.”
Một nhà bên trong Tĩnh Quốc công phủ lại vui mừng lại gấp gáp chờ Tô Chính Uyên, Tô Nhan ngồi trên xe ngựa cũng có chút mới lạ nhìn đường phố và người đi đường Thượng Đô. So với Ngô quận tinh xảo và tỉ mỉ, Thượng Đô to lớn hùng vĩ hơn, đẩy đủ vẻ uy nghiêm của một đế quốc. Nhìn đường phố này mà nói, 4 chiếc xe ngựa có thể đi song song nhau, còn không có chút hỗn loạn, cuộc đời này nàng mới thấy, quả nhiên là đế đô của Đại Hạ, tự có phong thái hoàng gia.
“Thập nương.” Uyển nương nhủ mẫu của Tô Nhan không tán đồng kêu nhẹ một tiếng.
Tô Nhan có chút giật mình, tinh thần lập tức trở về, các nàng trở về Thượng Đô, tự nhiên muốn gọi theo thứ tự các chị em trong nhà. Nàng cười nhợt nhạt, chỉ vào ba bốn tiểu nương tử cưỡi ngựa đi ngoài xe nựa, nói: “A Mỗ, không có chuyện gì. Ngươi nhìn tiểu nương tử vừa mới cưỡi ngựa qua, ngay cả mũ che cũng không mang, cũng không thấy người trên phó khác thường, nghĩ đến nếp sống ở Thượng Đô có thể so với Ngô quận đối với con gái càng khoan dung hơn.” Mấy người... tiểu nương tử cưỡi ngựa, thân hình cao lớn, đầu nhỏ cổ cao, tay chân thon dài, bề ngoài tháo vát, bước chân nhẹ nhàng tao nhã, hiển nhiên không phải nhà quan lại bình thường có thể có được.
“A Xu, nhanh đến Quốc công phủ rồi.” Tô Chính Trạch gần sát bên cạnh xe, roi mềm trong tay đánh nhẹ cửa sổ xe, nhắc nhở muội muội của mình.
Uyển nương cùng hai nha hoàn bên người Lục Tuyết và Hàm Phương, vội vàng tới đây, thay Tô Nhan sửa sang lại ăn mặc. Quả nhiên khoảng chừng 30 phút sau, xe liền ngừng. Xuống xe, đổi sang kiệu mềm, mãi cho đến cửa nhà trong, mới ngừng lại.
Tô Nhan đỡ tay nha hoàn xuống kiệu, liền thấy mẫu thân đang cùng một phu nhân đoan trang tao nhã cười nói chuyện, hai anh trai đứng ở phía sau. Có khác là hai cô gái trẻ tuổi đứng ở một bên. Nhìn quần áo, có khi là hai con dâu của Tam bá mẫu.
Lục Tuệ nhìn thấy con gái ra ngoài, bận rộn gọi nàng tới đây, cười nói: “Đây là đại bá mẫu của con.” Lại chỉ một người khác mặc áo hoa hồng tím, váy dài màu vàng nói: “Đây là Tam bá mẫu của con.”
Ba anh em vội vàng cùng hai người chào hỏi, lại chào hỏi hai chị dâu. Tam phu nhân cầm tay A Xu, mỉm cười quan sát trên dưới, trong miệng khen: “Thập nương thật đẹp, ngay cả Thất nương của chúng ta cũng so không bằng. Đại tẩu, ngươi nói đúng không?”
Đại phu nhân Lưu thị cười nói: “Mau vào đi thôi, A gia chờ sốt ruột rồi.” Cuối cùng cũng không để ý La thị.
La thị cũng không cảm thấy lúng túng, chỉ để ý kéo tay Tô Nhan, nói: “Đi mau, A gia nhắc mọi người không biết đã bao lâu.”
Tô Nhan đúng là lớn như vậy lần đầu thấy tranh đấu giữa chị em dâu, macự dù thẳng thắn chút. Chẳng qua là, Tam bá phụ chính là con vợ kế, Tam bá mẫu sức lực ở đâu ra để tranh đấu với Đại bá mẫu đây? Nghĩ đến ở trên đường đi, mẫu thân đã nói với nàng, Tô Nhan mấp máy môi. Các nàng tranh thì tranh đi, ngay cả mẫu thân cũng mặc kệ, huống chi là nàng. Nàng chỉ quan tâm, an toàn, thoải mái vui vẻ qua những ngày của nàng là được.
Đợi vào nhà chính, một lão thái thái đầu bạc, nhào tới, ôm lấy Lục thị khóc: “Các ngươi rất nhẫn tâm, vừa đi chính là hơn mười năm, bỏ lại bà già này...”
.... Tình huống thế nào đây, Tô Nhan có chút sững sờ, tư thế tổ mẫu ôm mẹ nàng khóc, không giống như mẹ chồng nàng dâu, giống như là mẹ con, cha nàng có phải là con ruột không?
Ách, cha nàng là được Hoàng đế gọi trở về kinh, không có gặp mặt vua trước là không thể về nhà. Cho nên, sau khi đưa vợ và con về đến nhà thì chạy thẳng tới dịch quán chờ gặp mặt vua.
Lão phu nhân khóc rất thương tâm, một phòng phụ nữ vây quanh khuyên giải, thật không dễ dàng mới dừng lại lệ, được đỡ lên trên ngồi xuống, ba anh em mới theo mẫu thân, một lần nữa cho tổ mẫu hành lễ, lại cùng những thân thích trong nhà làm lễ ra mắt.
Không phải là ngày nghỉ, tổ phụ và hai vị bá ba cũng không ở nhà, các anh em trong nhà, trừ huynh trưởng ở ngoài, cũng đều đi học ở thư viện. Vì vậy, Tô Nhan nhận biết toàn bộ các cô gái ở trong nhà trước.
Tổ mẫu Vương thị là một bà lão rất dễ gần, sau lễ ra mắt, liền ôm nàng không buông, các loại vòng trang sức đeo tay, vật liệu may mặc, hương liệu cho nàng một đống lớn.
Đại bá mẫu Lưu thị và Tam bá mẫu La thị, người trước đoan trang, người sau lanh lẹ. Hai chị dâu, thoạt nhìn đều là người ôn hòa. Bọn chị em, hoặc là xinh tươi, hoặc là kiều diễm, hoặc dịu dàng mỗi người có đặc điểm riêng. Nói tóm lại, ấn tượng đầu tiên cũng tốt đi. Tô Nhan lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cảm giác háo hức hồi hộp từ khi bước lên bờ, từ từ tiêu tán.
Thế tử phu nhân Lưu thị âm thần thở phào một cái, thời gian trước mẹ chồng bị bệnh một trận, mấy ngày nay mới chuyển biến tốt, cũng đừng bởi vì tâm tình kích động, lại ra việc gì không may. Nàng nhận trà nha hoàn đưa tới, tự tay đưa cho mẹ chồng, cười nói: “Nghe Thế tử nói, chúng ta có thể đánh bại Địch Nhân, trừ tướng sĩ gan dạ, mấy vị lão soái dụng binh như thần, công lao của Tứ đệ cũng không nhỏ đâu. Cái khác không đề cập tới, cung cấp quân lương cho tiền tuyến bảy tám phần mười cũng xuất từ Giang Nam, lại chưa bao giờ lề mề, một điểm này, lại vô cùng không dễ dàng, bệ hạ lại thân thiết với Tứ đệ, đường công danh của Tứ đệ không cần phải nói, vào nội các bất quá là chuyện mấy năm.”
Lão phu nhân Vương thị nghe con dâu nói xong nở gan nở ruột, nhếch miệng lên: “Vào nội các hay không cũng không quan trọng, chỉ cần có thể về triều, quản chi làm cái chức quan nhỏ, ta cũng không chê hắn.” Lời nói này tuyệt không giả dối, chuyện của con cháu là sinh mạng của lão thái thái. Tô Chu Thành là con nhỏ nhất của Tĩnh Quốc công phu nhân Vương thị, thông tuệ tuấn tú, lại là học trò của đại nho đương thời Lục Kiến Chương, là đồng môn với đương kim Thánh Nhân, nên rất được vợ chồng Quốc công sủng ái. Chính là cháu đích tôn Tô Chính Uyên, địa vị ở trong lòng lão phu nhân cũng muốn kém một bậc với con trai nhỏ.
Lúc Tô Dung đi vào, vừa đúng nghe được câu này, âm thanh du dương nói tiếp: “Tổ mẫu vui vẻ một chút thôi, nghe A cha nói, sang năm nhị thúc cũng có thể hồi triều. Chờ đến khi Quốc công phủ chúng ta đoàn tụ, ngài lại tiếp tục mà vui mừng.”
Lưu thị thấy con gái đi vào, toàn thân quần áo đỏ thẫm, lộ ra khuôn mặt xinh tươi nhỏ nhắn, giống như Thược Dược mới nở rộ, trong lòng vui mừng, trong lời nói lại mang vài phần trách mắng: “Bọn tỷ muội cũng tới, ngươi rớt lại sau cùng.”
Tô Dung cho Vương thị lễ gặp mặt trước, lại gặp qua mẫu thân, thím, rồi cùng chị dâu và bọn tỷ muội thi lễ lần nhau, mới ngồi ở bên người Vương thị, thân thiết dựa vào trên người Vương thị, cười híp mắt nói: “Con nghe nói Tứ thúc muốn trở về, dĩ nhiên muốn trang điểm thật xinh đẹp tới đón tiếp Tứ thúc và Tiên sinh thẩm, tổ mẫu ngài nói đúng không?”
Tô Dung là cháu gái Vương thị thích nhất, không chịu được người khác nói nàng, lập tức đem Tô Dung kéo vào trong ngực, cười nói: “A Duyệt còn nhỏ, ngươi nói nàng làm cái gì, có tiểu nương tử nhà ai hiểu chuyện tri kỷ như A Duyệt nhà chúng ta.”
“A gia, ngài chớ khen nàng, hôm nay nha đầu này tình tình rất nhõng nhẽo, ngày hôm trước mới cùng tam nương nhà Uy Vũ hầu ầm ĩ một trận, đem tiểu nương tử nhà người ta giận đến mức khóc đi về nhà.” Lưu thị đương nhiên là vui vẻ, mẹ chồng thích con gái mình, nhưng nên nói vẫn phải nói. Nàng cũng không muốn con gái được mẹ chồng mình nuông chiều đến tùy hứng. Tựa như mẹ chồng nhà mẹ cháu gái, nổi danh khắp đế đô.
Vương thị vỗ lưng cháu gái, trợn mắt nói: “Xem ra tam nương rất hẹp hòi, bất quá A Duyệt nói thật mấy câu, nàng ta liền không chịu được.” Nói xong lại vỗ vỗ Tô Dung, “A Duyệt, sau này ít chơi với nàng ta, bất quá là con gái vợ kế, còn nghĩ mình là ngọc quý không bằng.”
Tô Dung khóe léo gật đầu một cái, ứng tiếng “Vâng” lại giải thích với mẫu thân: “Ngày đó con cũng là thấy Trương tam nương làm việc thái quá, chẳng qua nói them một câu. A mẹ, con sau này nhất định sẽ chú ý.”
Lưu thị ‘ai ôi’ nói: “Việc Trương gia, ngươi đừng dính vào.”
“Vâng.” Tô Dung vội vàng đứng nghiêm dậy, cúi đầu lên tiếng.
Vương thị vội vàng kéo cháu gái ngồi xuống, vỗ vỗ nàng trấn an, đề tài lại chuyển đến một nhà con trai nhỏ muốn trở về: “Tứ lang bọn họ chắc cũng sắp về đến nhà đi? Nhiều năm như vậy không gặp, cũng không biết tiểu Tứ và tiểu Ngũ cao hơn bao nhiêu? Ngày đó bọn họ đi, mới nhỏ xíu như vậy... Tiểu thập nương nhà Tứ lang ta còn chưa gặp qua, cũng không biết đứa bé kia ngày thường như thế nào...”
Tam phu nhân La thị che miệng cười nói: “Lấy nhân phẩn của Tứ đệ và Tứ đệ muội, dáng vẻ tiểu thập nương nhất định như tiên nữ.”
Một nhà bên trong Tĩnh Quốc công phủ lại vui mừng lại gấp gáp chờ Tô Chính Uyên, Tô Nhan ngồi trên xe ngựa cũng có chút mới lạ nhìn đường phố và người đi đường Thượng Đô. So với Ngô quận tinh xảo và tỉ mỉ, Thượng Đô to lớn hùng vĩ hơn, đẩy đủ vẻ uy nghiêm của một đế quốc. Nhìn đường phố này mà nói, 4 chiếc xe ngựa có thể đi song song nhau, còn không có chút hỗn loạn, cuộc đời này nàng mới thấy, quả nhiên là đế đô của Đại Hạ, tự có phong thái hoàng gia.
“Thập nương.” Uyển nương nhủ mẫu của Tô Nhan không tán đồng kêu nhẹ một tiếng.
Tô Nhan có chút giật mình, tinh thần lập tức trở về, các nàng trở về Thượng Đô, tự nhiên muốn gọi theo thứ tự các chị em trong nhà. Nàng cười nhợt nhạt, chỉ vào ba bốn tiểu nương tử cưỡi ngựa đi ngoài xe nựa, nói: “A Mỗ, không có chuyện gì. Ngươi nhìn tiểu nương tử vừa mới cưỡi ngựa qua, ngay cả mũ che cũng không mang, cũng không thấy người trên phó khác thường, nghĩ đến nếp sống ở Thượng Đô có thể so với Ngô quận đối với con gái càng khoan dung hơn.” Mấy người... tiểu nương tử cưỡi ngựa, thân hình cao lớn, đầu nhỏ cổ cao, tay chân thon dài, bề ngoài tháo vát, bước chân nhẹ nhàng tao nhã, hiển nhiên không phải nhà quan lại bình thường có thể có được.
“A Xu, nhanh đến Quốc công phủ rồi.” Tô Chính Trạch gần sát bên cạnh xe, roi mềm trong tay đánh nhẹ cửa sổ xe, nhắc nhở muội muội của mình.
Uyển nương cùng hai nha hoàn bên người Lục Tuyết và Hàm Phương, vội vàng tới đây, thay Tô Nhan sửa sang lại ăn mặc. Quả nhiên khoảng chừng 30 phút sau, xe liền ngừng. Xuống xe, đổi sang kiệu mềm, mãi cho đến cửa nhà trong, mới ngừng lại.
Tô Nhan đỡ tay nha hoàn xuống kiệu, liền thấy mẫu thân đang cùng một phu nhân đoan trang tao nhã cười nói chuyện, hai anh trai đứng ở phía sau. Có khác là hai cô gái trẻ tuổi đứng ở một bên. Nhìn quần áo, có khi là hai con dâu của Tam bá mẫu.
Lục Tuệ nhìn thấy con gái ra ngoài, bận rộn gọi nàng tới đây, cười nói: “Đây là đại bá mẫu của con.” Lại chỉ một người khác mặc áo hoa hồng tím, váy dài màu vàng nói: “Đây là Tam bá mẫu của con.”
Ba anh em vội vàng cùng hai người chào hỏi, lại chào hỏi hai chị dâu. Tam phu nhân cầm tay A Xu, mỉm cười quan sát trên dưới, trong miệng khen: “Thập nương thật đẹp, ngay cả Thất nương của chúng ta cũng so không bằng. Đại tẩu, ngươi nói đúng không?”
Đại phu nhân Lưu thị cười nói: “Mau vào đi thôi, A gia chờ sốt ruột rồi.” Cuối cùng cũng không để ý La thị.
La thị cũng không cảm thấy lúng túng, chỉ để ý kéo tay Tô Nhan, nói: “Đi mau, A gia nhắc mọi người không biết đã bao lâu.”
Tô Nhan đúng là lớn như vậy lần đầu thấy tranh đấu giữa chị em dâu, macự dù thẳng thắn chút. Chẳng qua là, Tam bá phụ chính là con vợ kế, Tam bá mẫu sức lực ở đâu ra để tranh đấu với Đại bá mẫu đây? Nghĩ đến ở trên đường đi, mẫu thân đã nói với nàng, Tô Nhan mấp máy môi. Các nàng tranh thì tranh đi, ngay cả mẫu thân cũng mặc kệ, huống chi là nàng. Nàng chỉ quan tâm, an toàn, thoải mái vui vẻ qua những ngày của nàng là được.
Đợi vào nhà chính, một lão thái thái đầu bạc, nhào tới, ôm lấy Lục thị khóc: “Các ngươi rất nhẫn tâm, vừa đi chính là hơn mười năm, bỏ lại bà già này...”
.... Tình huống thế nào đây, Tô Nhan có chút sững sờ, tư thế tổ mẫu ôm mẹ nàng khóc, không giống như mẹ chồng nàng dâu, giống như là mẹ con, cha nàng có phải là con ruột không?
Ách, cha nàng là được Hoàng đế gọi trở về kinh, không có gặp mặt vua trước là không thể về nhà. Cho nên, sau khi đưa vợ và con về đến nhà thì chạy thẳng tới dịch quán chờ gặp mặt vua.
Lão phu nhân khóc rất thương tâm, một phòng phụ nữ vây quanh khuyên giải, thật không dễ dàng mới dừng lại lệ, được đỡ lên trên ngồi xuống, ba anh em mới theo mẫu thân, một lần nữa cho tổ mẫu hành lễ, lại cùng những thân thích trong nhà làm lễ ra mắt.
Không phải là ngày nghỉ, tổ phụ và hai vị bá ba cũng không ở nhà, các anh em trong nhà, trừ huynh trưởng ở ngoài, cũng đều đi học ở thư viện. Vì vậy, Tô Nhan nhận biết toàn bộ các cô gái ở trong nhà trước.
Tổ mẫu Vương thị là một bà lão rất dễ gần, sau lễ ra mắt, liền ôm nàng không buông, các loại vòng trang sức đeo tay, vật liệu may mặc, hương liệu cho nàng một đống lớn.
Đại bá mẫu Lưu thị và Tam bá mẫu La thị, người trước đoan trang, người sau lanh lẹ. Hai chị dâu, thoạt nhìn đều là người ôn hòa. Bọn chị em, hoặc là xinh tươi, hoặc là kiều diễm, hoặc dịu dàng mỗi người có đặc điểm riêng. Nói tóm lại, ấn tượng đầu tiên cũng tốt đi. Tô Nhan lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cảm giác háo hức hồi hộp từ khi bước lên bờ, từ từ tiêu tán.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook