Tớ Thích Cậu!
-
Chương 41: Gả cho anh!
Anh lại nói: “Thực ra lúc đó anh vui lắm, nhưng không hiểu sao anh lại từ chối em. Nếu cho anh được chọn lại, anh nhất định sẽ là người tỏ tình với em.”
“Anh biết em còn giận chuyện anh đi du học, nhưng anh thật là bất đắc dĩ, khoảng cách một đại dương cũng không làm anh thôi nhớ đến em.”
Minh Châu nhìn về phía xa xa hỏi: “Nếu đã như vậy, tại sao ban đầu lại lựa chọn du học?”
Nguyên Khôi thở dài: “Là ba mẹ anh muốn tách chúng ta ra, cha mẹ Hà Thanh có ơn với nhà anh, họ muốn anh lấy cô ấy, nhưng từ đầu đến cuối người anh yêu chỉ có em thôi.”
“Tha thứ cho anh được không?”
“Em nói rồi, anh phải dỗ cho em vui vẻ mới được!”
“Nếu vậy cùng anh đến một nơi nhé!” Nguyên Khôi lấy ra một tấm vải đen dài, cười cười: “Nhưng em phải bịt mắt lại mới được.”
Nhưng nơi hai người từng đến chỉ còn một nơi duy nhất mà thôi, trong lòng cô có chút hồi hộp, lại có chút lo lắng. Nhiều năm không có ai chăm sóc, nơi đó có còn như ngày ấy hay không? Vùng đất bí mật ấy?
Không biết Nguyên Khôi kiếm đâu một chiếc xe đạp, đèo cô chầm chậm trên đường giống ngày ấy của năm năm trước, chỉ là bây giờ cô chẳng thấy gì cả. Chốc chốc Nguyên Khôi lại nói: “Em không được gỡ ra đâu đấy!”
Cô chỉ thấy buồn cười, con người này nhiều thêm mấy tuổi mà lại trẻ con ra mấy lần là thế nào nhỉ?
Đến nơi, Nguyên Khôi nhẹ nhàng tháo tấm bịt mắt ra, nói: “Em có thể mở mắt ra rồi.
Bởi vì ‘chìm trong bóng tối’ khá lâu, phải mất một lúc cô mới quen với ánh sáng mới có thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh, nhìn rõ rồi lại bị nó làm cho choáng váng một trận.
Vẫn là cánh đồng cỏ lau ấy, vẫn là căn nhà gỗ và cây đại thụ ấy, nhưng không phải hoàng hôn mà đêm đen.
Mặt trời đã lặn từ khi nào, mọi vật đều bao phủ bởi màn đêm tĩnh mịch. Chỉ có nơi cô đang đứng, ngàn bóng đèn nhỏ bé cùng nhau phát ra những ánh sáng đủ màu sắc, xua tan bóng tối.
Không phải là cảnh tượng mà cô nhìn thấy lần trước, cô nhớ khi đó chỉ có ngôi nhà là ‘phát sáng’, những bóng đèn lưa lưa phát ra ánh sáng yếu ớt. Mà hiện tại, đến cái cây bên cạnh ngôi nhà cũng ‘phát sáng’ ánh sáng màu đỏ vẽ ra một trái tim thật lớn trên tán cây.
Minh Châu còn chưa hết ngạc nhiên thì hình dạng của ánh sáng bắt đầu thay đổi. Bên trong trái tin thật lớn đó bắt đầu hiện lên những chữ cái, ban đầu là NK, rồi YÊU, MC. Những bóng đèn neon nhấp nháy, đổi màu rồi lặp lại một lần nữa.
Minh Châu ngơ ngác nhìn những con chữ khổng lồ ấy, rồi nhìn Nguyên Khôi. Anh vẫn đứng bên cạnh cô, mỉm cười.
“Minh Châu, anh yêu em. Đồng ý gả cho anh nhé!” Nguyên Khôi lấy ra một hộp nhung nhỏ màu đỏ, quỳ một gối, chân thành nói.
Ánh sáng của những bóng đèn thay đổi, chiếu lên khuôn mặt anh cũng thay đổi, hết xanh rồi đỏ giống như tắc kè hoa. Dáng vẻ buồn cười như thế nhưng cô lại không cười nổi.
Trong lòng cô bây giờ là một mớ cảm xúc hỗn độn, mà chiếm nhiều tỉ lệ nhất là cảm động.
Mặc dù cô tự nói với lòng rằng mấy bóng đèn ấy thật giống như là biển quảng cáo của mấy cửa hàng điện tử, không ngừng nhấp nháy tên cửa hàng mình. Nhưng là hốc mắt vẫn không kìm được mà đỏ lên.
“Gả cho anh, nhé!” Nguyên Khôi nhắc lại một lần nữa.
Trong giọng nói êm ái dịu dàng, như muốn thôi miên người khác ấy, Minh Châu gật đầu.
Nguyên Khôi vui sướng đứng dậy, lấy ra chiếc nhẫn xinh đẹp trong hộp đeo vào tay cô. Thoạt nhìn anh có vẻ bình tĩnh, nhưng những ngón tay run rẩy của anh tiết lộ rằng chủ nhân của nó cũng đang rất xúc động.
Chiếc nhẫn nho nhỏ trên mặt có đính một viên kim cương lấp lánh, nằm trên ngón tay của Minh Châu lại có cảm giác như nó là vật để tôn lên bàn tay trắng trẻo xinh xắn của cô vậy.
Nguyên Khôi một tay đam vào tay đeo nhẫn của Minh Châu, một tay nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng. Thì thầm bên tai cô:
“Chúng mình sẽ mãi bên nhau, cho dù gặp phải khó khăn thế nào, cũng không rời xa nhau nữa nhé!”
“Anh biết em còn giận chuyện anh đi du học, nhưng anh thật là bất đắc dĩ, khoảng cách một đại dương cũng không làm anh thôi nhớ đến em.”
Minh Châu nhìn về phía xa xa hỏi: “Nếu đã như vậy, tại sao ban đầu lại lựa chọn du học?”
Nguyên Khôi thở dài: “Là ba mẹ anh muốn tách chúng ta ra, cha mẹ Hà Thanh có ơn với nhà anh, họ muốn anh lấy cô ấy, nhưng từ đầu đến cuối người anh yêu chỉ có em thôi.”
“Tha thứ cho anh được không?”
“Em nói rồi, anh phải dỗ cho em vui vẻ mới được!”
“Nếu vậy cùng anh đến một nơi nhé!” Nguyên Khôi lấy ra một tấm vải đen dài, cười cười: “Nhưng em phải bịt mắt lại mới được.”
Nhưng nơi hai người từng đến chỉ còn một nơi duy nhất mà thôi, trong lòng cô có chút hồi hộp, lại có chút lo lắng. Nhiều năm không có ai chăm sóc, nơi đó có còn như ngày ấy hay không? Vùng đất bí mật ấy?
Không biết Nguyên Khôi kiếm đâu một chiếc xe đạp, đèo cô chầm chậm trên đường giống ngày ấy của năm năm trước, chỉ là bây giờ cô chẳng thấy gì cả. Chốc chốc Nguyên Khôi lại nói: “Em không được gỡ ra đâu đấy!”
Cô chỉ thấy buồn cười, con người này nhiều thêm mấy tuổi mà lại trẻ con ra mấy lần là thế nào nhỉ?
Đến nơi, Nguyên Khôi nhẹ nhàng tháo tấm bịt mắt ra, nói: “Em có thể mở mắt ra rồi.
Bởi vì ‘chìm trong bóng tối’ khá lâu, phải mất một lúc cô mới quen với ánh sáng mới có thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh, nhìn rõ rồi lại bị nó làm cho choáng váng một trận.
Vẫn là cánh đồng cỏ lau ấy, vẫn là căn nhà gỗ và cây đại thụ ấy, nhưng không phải hoàng hôn mà đêm đen.
Mặt trời đã lặn từ khi nào, mọi vật đều bao phủ bởi màn đêm tĩnh mịch. Chỉ có nơi cô đang đứng, ngàn bóng đèn nhỏ bé cùng nhau phát ra những ánh sáng đủ màu sắc, xua tan bóng tối.
Không phải là cảnh tượng mà cô nhìn thấy lần trước, cô nhớ khi đó chỉ có ngôi nhà là ‘phát sáng’, những bóng đèn lưa lưa phát ra ánh sáng yếu ớt. Mà hiện tại, đến cái cây bên cạnh ngôi nhà cũng ‘phát sáng’ ánh sáng màu đỏ vẽ ra một trái tim thật lớn trên tán cây.
Minh Châu còn chưa hết ngạc nhiên thì hình dạng của ánh sáng bắt đầu thay đổi. Bên trong trái tin thật lớn đó bắt đầu hiện lên những chữ cái, ban đầu là NK, rồi YÊU, MC. Những bóng đèn neon nhấp nháy, đổi màu rồi lặp lại một lần nữa.
Minh Châu ngơ ngác nhìn những con chữ khổng lồ ấy, rồi nhìn Nguyên Khôi. Anh vẫn đứng bên cạnh cô, mỉm cười.
“Minh Châu, anh yêu em. Đồng ý gả cho anh nhé!” Nguyên Khôi lấy ra một hộp nhung nhỏ màu đỏ, quỳ một gối, chân thành nói.
Ánh sáng của những bóng đèn thay đổi, chiếu lên khuôn mặt anh cũng thay đổi, hết xanh rồi đỏ giống như tắc kè hoa. Dáng vẻ buồn cười như thế nhưng cô lại không cười nổi.
Trong lòng cô bây giờ là một mớ cảm xúc hỗn độn, mà chiếm nhiều tỉ lệ nhất là cảm động.
Mặc dù cô tự nói với lòng rằng mấy bóng đèn ấy thật giống như là biển quảng cáo của mấy cửa hàng điện tử, không ngừng nhấp nháy tên cửa hàng mình. Nhưng là hốc mắt vẫn không kìm được mà đỏ lên.
“Gả cho anh, nhé!” Nguyên Khôi nhắc lại một lần nữa.
Trong giọng nói êm ái dịu dàng, như muốn thôi miên người khác ấy, Minh Châu gật đầu.
Nguyên Khôi vui sướng đứng dậy, lấy ra chiếc nhẫn xinh đẹp trong hộp đeo vào tay cô. Thoạt nhìn anh có vẻ bình tĩnh, nhưng những ngón tay run rẩy của anh tiết lộ rằng chủ nhân của nó cũng đang rất xúc động.
Chiếc nhẫn nho nhỏ trên mặt có đính một viên kim cương lấp lánh, nằm trên ngón tay của Minh Châu lại có cảm giác như nó là vật để tôn lên bàn tay trắng trẻo xinh xắn của cô vậy.
Nguyên Khôi một tay đam vào tay đeo nhẫn của Minh Châu, một tay nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng. Thì thầm bên tai cô:
“Chúng mình sẽ mãi bên nhau, cho dù gặp phải khó khăn thế nào, cũng không rời xa nhau nữa nhé!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook