Tớ Thích Cậu!
-
Chương 36: Bác sĩ cũng phải lấy vợ
Bây giờ, bác sĩ hướng dẫn của Minh Châu mới nói: “Tuy là thầy của Minh Châu nhưng cô lại bận quá, sau này nhờ cháu để ý đến nó một chút nhé, cùng là người trẻ tuổi với nhau, nói chuyện gì cũng dễ dàng hơn người già chúng ta.”
“Cô ơi, không cần phiền bác sĩ Nguyên đâu ạ! Em theo cô là được rồi.” Cô đang tránh còn không kịp đó nha.
Nguyên Khôi cười: “Em đừng quá khách sáo. Cháu sẽ để ý ạ.”
Cuộc sống yên ổn ở bệnh viện của Minh Châu chính thức chấm dứt từ đây.
Minh Châu ngồi ăn tại căn tin, nghe hai bạn cùng nhóm là Hoan và Phương không hết lời ca ngợi vị bác sĩ trẻ tuổi tài năng Nguyên Khôi.
Minh Châu bĩu môi.
“Các cậu làm như anh ta là thần thánh ấy, không phải cũng chỉ có 23 tuổi thôi sao?”
Phương ngạc nhiên: “Cậu không biết à, mình nghe nói anh ấy trong vòng ba năm đã hoàn thành chương trình đại học cộng thêm một tấm bằng thạc sĩ rồi đấy, hai năm nay lại thực hiện không ít ca phẫu thuật, kinh nghiệm phải nói là đầy mình luôn. Hai năm trước không biết bọn mình đã học được những gì đâu.”
Phương nói liền một tràng, Hoan thì ở bên gật đầu như giã gạo.
“Mình còn nghe người ta nói bên Mỹ họ giữ lại ghê lắm, mà anh ấy không chịu cứ đòi về nước cơ, có khi là cô nào đấy không biết chừng.”
Phương còn đang mải chém gió chặt dông, nhân vật chính trong cậu chuyện đã xuất hiện.
Nguyên Khôi tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Minh Châu. Gật đầu với Hoan, Phương xem như chào hỏi, phong thái đính đãng của bậc tiền bối.
Hai người lập tức cúi đầu chào ríu rít, hai mắt phát sáng.
Minh Châu phũ phàng đuổi người: “Bàn trống còn nhiều, phiền anh ra chỗ khác.”
Nguyên Khôi không giận, mỉm cười: “Tôi chỉ muốn làm quen với các em một chút. Em cho tôi số điện thoại được không?”
Cô chẳng ngờ anh sẽ nói như thế, sững người một lát rồi đáp: “Bác sĩ Nguyên, đây là bệnh viện không phải công viên.”
“Có sao đâu, tôi chỉ xin số để tiện liên lạc thôi mà.”
“Ngại quá, tôi không nhớ số, điện thoại tôi lại không mang theo bên mình.”
Nguyên Khôi không vạch trần lời nói dối của cô, chỉ cười:
“Để lần khác vậy.”
Trưa hôm sau, rồi trưa hôm sau nữa, Nguyên Khôi đều ăn cơm cùng cô, đều xin cô một dãy số.
Minh Châu đương nhiên không cho, cơ mà chỉ nghĩ lý do ‘quên số’ thôi cũng khiến cô đau đầu.
Ông trời dường như còn chê cô chưa đủ nhàm chán, hôm nay bệnh viện cắt cử một số bác sĩ có kinh nghiệm đến một vùng nông thôn nghèo khám chữa bệnh miễn phí. Mà bác sĩ hướng dẫn của cô lại nằm trong số đó. Bỏ cô cùng hai người trong nhóm bơ vơ không nơi nương tựa.
Hoan nhét một miếng thịt vào miệng, vừa nhai vừa nói: “Ba tuần nữa là bọn mình kết thúc tập rồi, bây giờ mà đi cứu trợ đến khi nào mới về?”
Minh Châu chọc chọc phần cơm của mình.
“Có thể là hai tuần, cũng có thể là hai tháng cũng không biết chừng.”
Như mọi ngày Nguyên Khôi lại đến, vừa hay nghe thấy câu chuyện của các cô, cười nói: “Vấn đề này thì các em không phải lo, trước khi đi, cô đã giao lại hồ sơ thực tập của các em cho tôi rồi.”
Bạn học Phương ngạc nhiên không kìm được vui sướng: “Thật sao ạ? Anh không đùa bọn em đấy chứ?”
Hoan tiếp lời: “Nói vậy thì anh cũng coi như một nửa bác sĩ hướng dẫn của bọn em rồi!”
Hai cô nàng thấy trai đẹp liền quên mất thế nào là buồn rầu, than thở khi nãy rồi. Chỉ có Minh Châu là không biết phải làm sao.
Thế rồi Nguyên Khôi lại tiếp tục cái vấn đề muôn thuở trong bữa cơm.
“Em cho tôi số điện thoại được chứ?”
Minh Châu đặt đũa xuống bàn.
“Đây là bệnh viện, mong bác sĩ nghiêm túc.”
“Tôi đang rất nghiêm túc, bác sĩ thì cũng cần yêu đương, lấy vợ mà. Hơn nữa bây giờ thì cần thật, Phương, Hoan cũng cho tôi số luôn nhé.”
Hai người được xin số thì vui lắm, tự động lưu vào điện thoại anh, xong xuôi còn nói: “Xong rồi, em lưu luôn số Minh Châu cho anh rồi nhé, đỡ phải xin mãi, bọn em cũng thấy mệt thay.” Nói rồi còn cười khúc khích.
Minh Châu cạn lời.
Nguyên Khôi thì cười: “Cảm ơn em!”
Thật sự thì bạn học Hoan nói cũng có cái đúng. Nguyên Khôi bây giờ cũng coi như là bác sĩ hướng dẫn của cô, mà mật độ tiếp xúc giữa thực tập sinh và người hướng dẫn là vô cùng cao. Mỗi ngày, mỗi giờ đều gặp. Cái suy nghĩ muốn làm việc tại bệnh viện này của cô sắp theo đó mà bay đi rồi!
“Cô ơi, không cần phiền bác sĩ Nguyên đâu ạ! Em theo cô là được rồi.” Cô đang tránh còn không kịp đó nha.
Nguyên Khôi cười: “Em đừng quá khách sáo. Cháu sẽ để ý ạ.”
Cuộc sống yên ổn ở bệnh viện của Minh Châu chính thức chấm dứt từ đây.
Minh Châu ngồi ăn tại căn tin, nghe hai bạn cùng nhóm là Hoan và Phương không hết lời ca ngợi vị bác sĩ trẻ tuổi tài năng Nguyên Khôi.
Minh Châu bĩu môi.
“Các cậu làm như anh ta là thần thánh ấy, không phải cũng chỉ có 23 tuổi thôi sao?”
Phương ngạc nhiên: “Cậu không biết à, mình nghe nói anh ấy trong vòng ba năm đã hoàn thành chương trình đại học cộng thêm một tấm bằng thạc sĩ rồi đấy, hai năm nay lại thực hiện không ít ca phẫu thuật, kinh nghiệm phải nói là đầy mình luôn. Hai năm trước không biết bọn mình đã học được những gì đâu.”
Phương nói liền một tràng, Hoan thì ở bên gật đầu như giã gạo.
“Mình còn nghe người ta nói bên Mỹ họ giữ lại ghê lắm, mà anh ấy không chịu cứ đòi về nước cơ, có khi là cô nào đấy không biết chừng.”
Phương còn đang mải chém gió chặt dông, nhân vật chính trong cậu chuyện đã xuất hiện.
Nguyên Khôi tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Minh Châu. Gật đầu với Hoan, Phương xem như chào hỏi, phong thái đính đãng của bậc tiền bối.
Hai người lập tức cúi đầu chào ríu rít, hai mắt phát sáng.
Minh Châu phũ phàng đuổi người: “Bàn trống còn nhiều, phiền anh ra chỗ khác.”
Nguyên Khôi không giận, mỉm cười: “Tôi chỉ muốn làm quen với các em một chút. Em cho tôi số điện thoại được không?”
Cô chẳng ngờ anh sẽ nói như thế, sững người một lát rồi đáp: “Bác sĩ Nguyên, đây là bệnh viện không phải công viên.”
“Có sao đâu, tôi chỉ xin số để tiện liên lạc thôi mà.”
“Ngại quá, tôi không nhớ số, điện thoại tôi lại không mang theo bên mình.”
Nguyên Khôi không vạch trần lời nói dối của cô, chỉ cười:
“Để lần khác vậy.”
Trưa hôm sau, rồi trưa hôm sau nữa, Nguyên Khôi đều ăn cơm cùng cô, đều xin cô một dãy số.
Minh Châu đương nhiên không cho, cơ mà chỉ nghĩ lý do ‘quên số’ thôi cũng khiến cô đau đầu.
Ông trời dường như còn chê cô chưa đủ nhàm chán, hôm nay bệnh viện cắt cử một số bác sĩ có kinh nghiệm đến một vùng nông thôn nghèo khám chữa bệnh miễn phí. Mà bác sĩ hướng dẫn của cô lại nằm trong số đó. Bỏ cô cùng hai người trong nhóm bơ vơ không nơi nương tựa.
Hoan nhét một miếng thịt vào miệng, vừa nhai vừa nói: “Ba tuần nữa là bọn mình kết thúc tập rồi, bây giờ mà đi cứu trợ đến khi nào mới về?”
Minh Châu chọc chọc phần cơm của mình.
“Có thể là hai tuần, cũng có thể là hai tháng cũng không biết chừng.”
Như mọi ngày Nguyên Khôi lại đến, vừa hay nghe thấy câu chuyện của các cô, cười nói: “Vấn đề này thì các em không phải lo, trước khi đi, cô đã giao lại hồ sơ thực tập của các em cho tôi rồi.”
Bạn học Phương ngạc nhiên không kìm được vui sướng: “Thật sao ạ? Anh không đùa bọn em đấy chứ?”
Hoan tiếp lời: “Nói vậy thì anh cũng coi như một nửa bác sĩ hướng dẫn của bọn em rồi!”
Hai cô nàng thấy trai đẹp liền quên mất thế nào là buồn rầu, than thở khi nãy rồi. Chỉ có Minh Châu là không biết phải làm sao.
Thế rồi Nguyên Khôi lại tiếp tục cái vấn đề muôn thuở trong bữa cơm.
“Em cho tôi số điện thoại được chứ?”
Minh Châu đặt đũa xuống bàn.
“Đây là bệnh viện, mong bác sĩ nghiêm túc.”
“Tôi đang rất nghiêm túc, bác sĩ thì cũng cần yêu đương, lấy vợ mà. Hơn nữa bây giờ thì cần thật, Phương, Hoan cũng cho tôi số luôn nhé.”
Hai người được xin số thì vui lắm, tự động lưu vào điện thoại anh, xong xuôi còn nói: “Xong rồi, em lưu luôn số Minh Châu cho anh rồi nhé, đỡ phải xin mãi, bọn em cũng thấy mệt thay.” Nói rồi còn cười khúc khích.
Minh Châu cạn lời.
Nguyên Khôi thì cười: “Cảm ơn em!”
Thật sự thì bạn học Hoan nói cũng có cái đúng. Nguyên Khôi bây giờ cũng coi như là bác sĩ hướng dẫn của cô, mà mật độ tiếp xúc giữa thực tập sinh và người hướng dẫn là vô cùng cao. Mỗi ngày, mỗi giờ đều gặp. Cái suy nghĩ muốn làm việc tại bệnh viện này của cô sắp theo đó mà bay đi rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook