Tô Sóc hoảng cả lên, tay sờ khắp toàn thân không tìm được khăn tay, vội vã dùng tay muốn lau nước mắt của cậu.

Dư Đường quay đầu ra không để hắn đụng, sụt sịt hít mũi hai lần cầm túi văn kiện muốn quay người liền muốn chạy, bị Tô Sóc tay mắt lanh lẹ từ phía sau lưng ôm lấy.
Cơ thể của Dư Đường vốn gầy, mặc quần áo rộng liền nhìn không ra là cậu đang mang thai, ôm vào trong ngực mới có thể rõ ràng cảm giác được phần bụng lớn ra.

Bàn tay cách quần áo nhẹ nhàng sờ bụng cậu nghĩ thầm bản thân mình có phải bị mù hay không? Vì sao trước đó lại không nhìn ra bụng của Dư Đường đang to chứ?
“Buông tay ra.” Dư Đường nói bằng giọng mũi dày đặc, mơ hồ có thể nghe được nghẹn ngào, dùng sức tách ra bàn tay đang sờ loạn của Tô Sóc, nói:
“Anh đi ra ngoài.”
Tô Sóc không chỉ không thả cậu ta mà còn đảo khách thành chủ bắt được bàn tay của Dư Đường nắm vào trong lòng bàn tay, để tay cậu cùng mình cùng một chỗ mà sờ sờ lên bụng tròn.

Miệng dán vào bên tai Dư Đường, giọng từ cuống họng đẩy ra, bình tĩnh nói: “Con của anh, anh không thể sờ sao?”
Hắn biết Dư Đường ủy khuất, cũng nguyện ý làm mọi chuyện mong đền bù cho cậu.

Hắn đã từng cảm thấy chính mình đã rất mâu thuẫn.

Tại cái tuổi này khi ba, sẽ gánh vác một sinh mệnh khác đối với hắn mà nói quá mức nặng nề.

Hắn không cho rằng bản thân mình có thể gánh vác trách nhiệm lớn như vậy, cũng không nghĩ đến xa như vậy.
Nhưng mà Dư Đường đang mang thai lại chính là một chuyện khác.

Tô Sóc cũng không rõ vì cái gì, nhất là khi tận mắt thấy, tận mắt sờ được thì lập tức hắn đem những ý nghĩ lạ lùng điên khùng của mình suy nghĩ của lúc trước ném đi.

Đây là đứa nhỏ mà hắn cùng Dư Đường tạo ra, nho nhỏ như trái táo vậy mà hiện tại đang nằm trong bụng Dư Đường đi ngủ, cảm giác này thật mới mẻ lại kỳ diệu mà chiếm hết tất cả giác quan, toàn bộ suy nghĩ của hắn.
Cho đến ngày nay Tô Sóc không thể không thừa nhận Dư Đường với hắn mà nói là một sự hiện diện khác biệt với tất cả mọi người.

Chín mươi chín phần trăm xứng đôi cũng tốt, sớm chiều lâu ngày ngày nảy sinh tình cảm cũng được.

Chí ít bây giờ có thể xác định là hắn không muốn buông tay Dư Đường.

Càng muốn đem cậu cùng đứa nhỏ mang về nhà che chở chăm sóc.
Tô Sóc đắm chìm trong loại cảm xúc lạ lẫm lại khiến người run sợ, còn chưa làm rõ nơi nơi xuất phát với đích đến liền cảm thấy thân thể đau đớn kéo hồn Tô Sóc lập tức gọi về.
Không có gì khác ngoài việc Dư Đường đạp hắn một cước, hung hăng tặng thêm một cước nữa.
Tô Sóc bị đau buông tay ra, Dư Đường thừa dịp hắn không có kịp phản ứng, một tay dùng hết sức đẩy hắn ra, một tay đẩy ra cửa tống hắn ra ngoài.

Cửa gỗ “Phanh” ở trước mắt đóng lại suýt nữa đụng vào mũi Tô Sóc.
Sau một lúc lâu, Tô Sóc mới tiếp nhận sự thật mình bị đuổi ra ngoài, đứng bên ngoài gõ cửa một cái bên trong không có một chút phản ứng.
Có lẽ Dư Đường tạm thời không tiếp nhận được việc này, cần cho cậu thêm thời gian mới được.


Nghĩ như vậy, Tô Sóc cảm thấy an tâm đến chỗ khác đốt một điếu thuốc hít sâu một cái, vòng khói theo kéo dài bật hơi bay ra giữa không trung.

Tô Sóc câu khóe môi lên thầm nghĩ trải qua mấy ngày nay gặp được Dư Đường như trút được gánh nặng, khiến bản thân nhẹ nhõm mỉm cười nhìn khá ngốc.
Tô Sóc nghĩ là bị nhốt ở bên ngoài nhiều nhất là đợi đến chạng vạng tối.

Kết quả mặt trời đã xuống núi rồi mà hắn vẫn không thể đi vào trong phòng.
Dán tai mình trên cửa để nghe động tĩnh ở bên trong, có tiếng ào ào của nước, cũng có âm thanh xào rau trong nồi hình như Dư Đường đang nấu cơm.

Tô Sóc chưa từ bỏ ý định lại gõ gõ cửa, đứng ở bên ngoài hô to: “Nấu ăn thì sẽ có khói dầu tỏa ra ngộp lắm.

Sao em không mở cửa ra để hít thở không khí?”
Cũng không có ai để ý.
“Cá đậu hũ.

Em mở cửa ra một chút cho thoáng hơn được không?”
Hay là hắn nói không có lý??
Tô Sóc lại học theo ngữ khí của bà chủ nhà, đưa tay bắt cuống họng, hô: “Thu tiền nước á!”
Dư Đường không quan tâm cái này.
Tô Sóc không có cách, gọi bên giao hàng đưa đến chỗ này một đống đồ ngọt.

Hàng vừa đến Tô Sóc liền đem hộp mở ra cố tạo lên động tĩnh thật to, nói: “Wow!!! Thơm quá.

Bánh bí đỏ này so với căn tin của trường chúng ta còn ngon hơn nữa!”
Người ở bên trong vẫn như cũ không lên tiếng.
Omega trời sinh vốn mẫn cảm, da mặt lại mỏng.

Mà chuyện của Dư Đường cần một quãng thời gian tiêu hóa mọi chuyện cũng là bình thường.

Tìm được lời giải thích hợp lý, Tô Sóc ở ngoài cửa chờ suốt đêm.

Đến sáng sớm ngày thứ hai thì cửa nhà Dư Đường mở ra, Tô Sóc liền bắt tại trận.
Dư Đường lẻn đi nhanh chóng, trốn tránh Alpha nọ.

Tô Sóc sợ cậu tổn thương thân thể, không dám quá gấp tóm lấy vợ.

Mắt thấy tại Dư Đường đi vào trong hẻm nhỏ rẽ trái xong rẽ phải, suýt nữa là mất dấu người kia.
Mới vừa đi tới đường lớn liền đâm đầu gặp hai anh cảnh sát đi tuần tra an ninh, họ nhanh chống bế Tô Sóc lên xe cảnh sát trong sự ngỡ ngàng của mọi người đi đường.

Tô Sóc hỏi hắn làm gì sai mà tự tiện bắt người vô tội, phía cảnh sát trả lời: “Chúng tôi tiếp nhận thông tin từ người dân nói rằng bên này có người xấu đang lén lút theo dõi hành tung của một Omega độc thân, không rõ tại sao cứ đi theo Omega kia nên họ nhờ chúng tôi đến hỗ trợ.”

Gần đây lo theo dõi hành tung của vợ nên hắn vội vàng đi ra ngoài mà không mang theo giấy tờ tùy thân nên cũng không mang theo giấy hôn thú.

Đành phải nói với cảnh sát rằng mình cùng Omega nói là bị theo dõi là quan hệ chồng chồng hợp pháp nhưng có giấy tờ chứng minh nên phí không ít thời gian đến sở cảnh sát uống trà nói chuyện.

Thời điểm bị chị họ Hà Linh làm thủ tục đưa người ra từ cục cảnh sát thì đã là giữa trưa.
Tô Sóc chỉ là cẩn thận đi theo vợ mình sợ Dư Đường gặp kho khăn hay gì thôi, hắn chỉ muốn nói chuyện với cậu vậy mà được cảnh sát lập ngay biên bản “Có người báo cáo bị Tô Sóc theo dõi “.

Tại thời điểm đó muốn tìm nửa cái cái bóng của Dư Đường để chứng minh hắn không sai cũng không tìm được.

Tô Sóc nghĩ đến việc quên mang theo giấy tờ để chứng minh quan hệ của mình với Dư Đường rồi bị đưa về trụ sở cảnh sát làm thủ tục đủ thứ mà tức giận đến đạp xe lốp xe cảnh sát cho hả giận.
Hà Linh cảm thấy buồn cười: “Có phải là mi bị núi băng nhỏ nhà mình báo cáo với cảnh sát “
Tô Sóc bị nàng nói đến sững sờ, sau đó hùng hùng hổ hổ chạy về bầy phòng cho thuê, bên cạnh gõ cửa bên cạnh hỏi bên trong người: “Có phải là em báo cáo anh với cảnh sát phải không?”
Bên trong không có động tĩnh gì Tô Sóc gõ một hồi liền xì hơi, cắn răng nói với mình chữ nhẫn trên đầu còn có một cây đao, làm Alpha co được thì dãn được nên biết thời gian mang thai Omega tính tình thường không tốt, để cậu phát tiết một chút cũng không sao.
Cứ như vậy cho đến cuối tuần mà Tô Sóc cũng không thể tìm cách để vào căn phòng này, càng không gặp mặt Dư Đường để nói được một câu hoàn chỉnh.
Vì Dư Đường thuê một căn phòng nhỏ trong khu nhà trọ này khi cậu dọn đến đây chỉ có một mình, nay lại xuất hiện một Alpha hay đứng chờ còn săn đón cậu nên mọi người xung quanh cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bí mật thật khó giữ kín nếu được nhiều người biết đến.

Tô Sóc không tiện rời đi, một mực chờ vợ hết nguôi giận.

Hắn hết đứng bên cổng thì là ngồi xổm chờ người.

Cứ mỗi lần hắn vừa xuất hiện thì bà chủ nhà cũng sẽ đi theo xuất hiện như cái camera chạy hết công suất.

Cứ lấy lý do mỗi lần Dư Đường đi ra ngoài đều có người đi theo sau rất đáng nghi.

Tô Sóc vẫn bị cảnh sát bắt đi bắt lại đến nỗi sự việc này diễn ra mấy chục lần, quen thuộc đến nỗi hai vị cảnh sát hay đi tuần tra khu vực này đều quen mặt hắn.
Buổi chiều ngày nọ Tô Sóc lại được đến đồn cảnh sát một chuyến.

Bên cục cảnh sát làm việc ngoài lấy lời khai của hắn thì có một cảnh sát là Beta ngồi phía đối diện làm ghi chép, một bên thuyết phục hắn, nói: “Thì ra cậu đem lòng yêu mến một Omega sao? Đối tượng của cậu tính cách lạnh như băng vậy.

Mỗi lần gọi điện thoại đến đều là trực tiếp báo địa chỉ, nói bị người xa lạ theo đuôi.

Aizz… Nếu như cả hai không thể quấn quít giữ chặt lấy nhau ngay từ đầu thì mọi chuyện không hợp nhau nên tan rã trong vui vẻ.

Trên thực tế không bằng hai người các cậu đi đến cục dân chính xử lý hay làm hòa một chút? Đừng làm khó dễ chúng tôi nữa.”
Tô Sóc lúc này mới phát giác được Omega nhà mình có điểm lợi hại cực kỳ.

Dư Đường luôn có biện pháp làm cho người khác không thể nào tiếp cận cậu được.

Trước đó để mình chiếm được thì ra là cậu chủ động mọi chuyện, hoặc nói đúng hơn là cố ý cho hắn cơ hội.
Tô Sóc suy nghĩ một đường vừa lái xe cừa xem xét bản thân trong quá khứ thật ngu dốt.

Lát sau, xe của hắn dừng ở trước cổng của dãy phòng trọ cho thuê.

Sau đó, Tô Sóc suy nghĩ gì thêm rồi nhắn cho Dư Sênh kèm vị trí định vị nơi Dư Đường đang ở.
Người nhà họ Dư tầm một giờ sau liền đuổi tới.

Trước mắt liền thấy ba ba Omega của Dư Đường, đại ca Dư Sênh Alpha, Dư muội cũng là Alpha cũng xuất hiện.

Ngay cả người bình thường rất khó có thể nhìn thấy một trong tứ đại Thiên Vương Alpha – Cha của Dư Trình cũng tới tận đây.
Tô Sóc xuống xe cùng trưởng bối chào hỏi lễ phép vô cùng.

Dư Sênh không kìm chế được mà vén tay áo lên muốn tiến lên đánh hắn thì liền bị cha mình ngăn lại.

Tiếp đó, Tô Sóc liền bị Dư phụ thân – một trong những Alpha của tứ đại Thiên Vương năm xưa dẫn đi mạnh bạo, kéo cổ áo thằng con rể dám làm con mình khổ bấy lâu nay đến góc tường khuất xa tầm nhìn của vợ và con mình.

Chỗ không người liền ra tay hạ chân hung hăng đánh cho thằng con rể một trận ra trò.
Lúc gửi vị trí định vị cho anh vợ trước đó hắn không nghĩ sẽ có chuyện như thế này.

Tô Sóc có nghic qua thế nào cũng sẽ bị mắng một trận, cùng lắm sẽ bị đánh.

Trăm nghĩ ngàn nghĩ chỉ là không nghĩ tới cha vợ sức mạnh kinh người đến như vậy. Nhìn bên ngoài thật nhã nhặn bên cạnh cũng hiếm thấy vệ sĩ đi theo bảo vệ, tính tình lại kiệm chữ như vàng.

Có nằm mơ Tô Sóc cũng không ngờ thân thủ của cha vợ thật tốt, giống như thường xuyên tham gia các khóa huấn luyện chuyên nghiệp.

Nhẹ nhàng đem hắn đè lên tường hết đánh rồi đấm cho một trận, còn nhất định phải chọn nơi nhạy cảm mà đánh thật đau không từ nào xuýt xoa được.

Tô Sóc không dám đối với trưởng bối mà phản đòn, có đâu đến mấy cũng chỉ đành cắn răng nhẫn nhịn.
Người nhà của Dư Đường đi vào thật lâu, lúc đi ra cha vợ Alpha đang lau nước mắt cho Omega của mình.

Tô Sóc ở một bên nhìn thấy đột nhiên hiểu rõ tại sao Dư Đường nhìn như lạnh lùng như thế mà, thực tế thì yếu ớt lại thích khóc một mình thì ra là giống ba ba của mình.

Hắn không khỏi nghĩ, không biết bảo bảo đang ở trong bụng của Dư Đường tương lai sẽ là cái như thế nào.

Sẽ là giống Dư Đường nhiều một chút hay là giống hắn nhiều hơn, hoặc là không giống ba mẹ luôn thì phải làm sao?
Dư Đường không có cùng người nhà đi ra xe.

Tô Sóc thấy vậy chân đi khập khiễng mà tiến lên hỏi Dư Đường thế nào rồi.

Dư Sênh siết chặt nắm đấm hùng hùng hổ hổ tiến lên liền bị ba ba Dư Đường ngăn lại: “Chuyện này không thể chỉ trách hắn.” Quay tới đối mặt Tô Sóc, dùng nhẹ nhàng ngữ khí nói: “Dư Đường ở bên trong chờ cậu.

Đã đến lúc hai đứa đem mọi chuyện nói rõ ràng.”

Tô Sóc không hiểu nhiều “Đem lời nói rõ ràng” ý tứ gì, đẩy cửa vào thì nhìn thấy Dư Đường ngồi bên cạnh bàn.

Hắn không hiểu bản thân lại khẩn trương, trong lòng bàn tay đều toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Dư Đường trên mặt không có biểu lộ gì, chỉ có khóe mắt hồng hồng chứng minh vừa rồi cậu đã khóc.
Tô Sóc vốn định lập lại chiêu cũ, giả bộ đáng thương bán thảm thu hút sự chú ý từ cậu, nhưng mà Dư Đường cũng chưa từng nhìn đến hắn dù chủ một chút.

Cho đến khi Dư Đường rót chén trà, đem cái chén đặt mạnh lên trên mặt bàn thời điểm này bắt đầu nói: “Em đã nghĩ thông suốt tất cả rồi.”
Tô Sóc hô hấp cứng lại, trái tim lập tức nhảy đến cổ họng.
Dư Đường rất bình tĩnh nói: “Chúng ta ly hôn đi.”
Tô Sóc trong đầu mờ mịt đang tiêu hóa câu nói của Dư Đường, không chớp mắt, môi giật giật nói: “Cái gì?”
“Chúng ta ly hôn đi.” Dư Đường lập lại, tiếp tục nói: “Cần đền bù như thế nào thì anh cứ việc nói.

Thật chậm trễ khoảng thời gian một năm vừa qua của anh.

Thật xin lỗi.”
Trong đầu Tô Sóc như bị tê liệt, thực tế không có cách nào tiêu hóa đoạn thoại này nói: “Ly hôn? Vì cái gì?”
Dư Đường ngồi xuống, đầu ngón tay đụng đụng chén trà, lại giống bị bỏng mà rút về theo phản xạ, chậm rãi nói: “Thật ra ngay từ đầu anh đã không thích em.

Em cũng không còn thích anh.

Đã không có tình cảm nữa thì ly hôn là lối thoát cho hôn nhân của chúng ta.”
Tô Sóc giống nghe câu chuyện cười, hỏi lại: “Em không thích anh?”
Tô Sóc tận mắt nhìn thấy bản tập tranh kia, tự tay lật từng tờ tranh vẽ lại hồi ức của cậu.

Chẳng lẽ là hắn không có căn cứ mà phán đoán ra mọi chuyện?
Dư Đường giật mình một lát, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, giải thích: “Trước kia là từng thích anh.

Đó là bởi vì tin tức tố hấp dẫn.

Có lẽ anh hẳn phải biết chúng ta có độ xứng đôi cao tới chín mươi chín phần trăm.”
Tô Sóc giống như đột nhiên biết Dư Đường muốn nói gì, hắn có chút suy nghĩ không nên nghe tiếp.
Mà giờ khắc này cậu cũng không quan tâm hắn nghĩ gì.

Đem ánh mắt từ trên ly chuyển dời đến trên thân Tô Sóc, trong mắt không gợn một tia sóng, chỉ tiếp tục nói như đang nói chính mình: “Sau khi tách ra hai tháng.

Em nghĩ rõ ràng rồi.

Việc hấp dẫn từ tin tức tố không thể cân đo đong đếm bằng những con số khô khan.”
Nói đến một nửa hơi ngưng lại, chỉ là trong giọng nói dừng lại mà khiển trách tạo hóa.

Dư Đường mấp máy môi, nói tiếp: ” Hiện tại em không thích anh nữa.

Chúng ta ly hôn đi.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương