Phương Lan Sinh một tay vòng siết chặt góc áo hắn, một tay nắm cổ tay Bách Lý Đồ Tô.

Bàn tay này, vừa bị Phong Tình Tuyết đưa chân khí vào, còn run rẩy vì chống cự.

Phương Lan Sinh không dám nhìn thẳng hắn mà cúi gằm. Y ăn mặc đơn bạc, có tiếng sấm rền vang kéo theo một trận gió luồn vào dưới lớp áo mỏng, khiến cả người Phương Lan Sinh lạnh cóng đến phát run lên.

“Lan Sinh, Lan Sinh làm sao thế, sao quần áo lại thế này?” Tình Tuyết đỡ Bách Lý Đồ Tô dậy, ngồi xổm nhìn y hỏi.

Phương Lan Sinh mặt mày trắng bệch, cả người cứng ngắc, Tương Linh cũng đã chạy tới tò mò nhìn y, “Bí đao… sao lại thế này?”

Tình Tuyết kể, Hồng Ngọc bảo mọi người chờ mình đi tìm vậy mà mãi không thấy về, nàng thấy lo nên mới chạy đi tìm. Kết quả không tìm thấy Hồng Ngọc tỷ nhưng lại tìm thấy Đồ Tô và Lan Sinh.

Đầu gỗ hiện giờ nhắm mắt lẳng lặng nằm bên người nàng.

“Tô Tô, có phải lại đả thương cậu không, Lan Sinh sắc mặt cậu không được tốt…”

Phương Lan Sinh lắc đầu, y mặc lại áo khoác, khoanh chân ngồi cách xa chỗ Phong Tình Tuyết và Bách Lý Đồ Tô.

“Dựa vào hắn… đả thương… đả thương được ta…”

Phương Lan Sinh nói, còn chưa hết câu đã bị Tương Linh mắng, “Bí đao không biết xấu hổ.”

Phương Lan Sinh không nói được câu nào, nhất thời chỉ cúi đầu yên lặng.

Bách Lý Đồ Tô hôn mê thật lâu mới tỉnh lại, khi đó Hồng Ngọc và Duẫn Thiên Thương đã tới nhập bọn. Hồng Ngọc đúng là chạy đi dò đường, nhưng nàng không ngờ Phong Tình Tuyết và Tương Linh sẽ chạy đi tìm công tử và hầu tử.

“Ta… sát khí?” Bách Lý Đồ Tô cau mày, từ dưới đất đứng lên.

Tình Tuyết lo lắng ngồi bên cạnh, “Đúng thế… Tô Tô, có phải…”

“Lam sao có thể… Hôm nay… hôm nay không phải ——”

“Công tử!” Hồng Ngọc chặn lời hắn nói, “Việc này, có phải hay không đợi ra ngoài rồi tính, tới khi đó nói sẽ tốt hơn.”

Bách Lý Đồ Tô nhìn nàng, dường như đầu óc còn chưa vận hành lại, Được một lúc, hắn nhìn chung quanh phát hiện không thấy bóng một người, xoay người nhìn mới biết người nọ đứng ở một góc cực xa đang nhìn mình.

Ánh mắt kia mờ mịt vô định, dường như là nhìn Bách Lý Đồ Tô, vừa như không phải, mà là xuyên qua hắn nhìn ai đó.

Cảm giác này không phải mới lần đầu tiên thấy, hắn hơi ngẩn người chẳng hiểu có chuyện gì xảy ra.

Bách Lý Đồ Tô mê man gặp một giấc mộng, giấc mộng vô cùng quen thuộc, nhưng cũng vô cùng xa lạ. Trong mộng có một ngọn núi tên Dao sơn, có tiên nhân thường ngồi trên bờ sông đánh đàn, còn có một con rắn nước bên cạnh ngồi nghe.

Đây không phải lần đầu tiên hắn mơ thấy giấc mộng này, mà ở Cầm Xuyên, ở Giang Đô, ở Thiên Dung thành… chỉ là hôm nay, Bách Lý Đồ Tô ở nơi kì quái này vừa gặp nam tử chưa từng thấy qua xuất hiện trong ảo cảnh, nam tử này từ cái giơ tay nhấc chân lẫn khúc cầm y gảy đều giống với tiên nhân trong mơ như đúc.

Hắn mới có chút hồ đồ, cau mày đứng cạnh một cây cột suy nghĩ. Tình Tuyết một bên quan tâm hỏi han, Hồng Ngọc cũng đứng ngay cạnh, chợt nghe tiếng động quay đầu nhìn, thấy Phương Lan Sinh vốn đứng ở góc đằng xa đang đi tới chỗ này xem. Mà y phát hiện mình bị nàng nhìn thấy, vội vội vàng vàng ngó quanh quất, chỉ thấy một dải cột tóc màu xanh vung vẩy trong gió.

Hầu tử này đúng là khẩu thị tâm phi. Mới rồi y mệt mỏi hai chân mềm nhũn không đi được, công tử muốn giúp đỡ thì bị y lơ đẹp. Bây giờ thấy công tử có tâm sự thì vội lo lắng chạy tới…

“Có lẽ, đây là tiên duyên trong truyền thuyết.” Hồng Ngọc giơ tay nhìn Bách Lý Đồ Tô nói, ngón tay đưa về đằng sau lưng Bách Lý Đồ Tô, chỉ vào Phương Lan Sinh đang cúi đầu.

“…Không nhắc đến lý do vì sao lại mộng thấy, có thể giống với trường hợp của hầu tử, là trí nhớ của kiếp trước ——”

Mọi người cùng xoay lại, theo tay Hồng Ngọc nhìn về phía Phương Lan Sinh, thấy y vẫn đang cúi đầu. Hồng Ngọc nhìn thấy Bách Lý Đồ Tô nhìn chằm chằm Phương Lan Sinh, thì cười gọi, “Hầu tử, hầu tử?”

Phương Lan Sinh lúc này mới ngẩng đầu lên, tâm trạng vốn đang không được tốt, giọng đáp lại cũng ỉu xìu, “Hả?”

Tình Tuyết ngồi xổm nói, “Hồng Ngọc tỷ mới nói, giấc mộng của Tô Tô có lẽ cũng giống như giấc mộng của Lan Sinh, là trí nhớ từ kiếp trước.”

Nàng nói, nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Phương Lan Sinh thì hỏi, “Lan Sinh không sao chứ?”Phương Lan Sinh chớp mắt, “Không… không sao!” Nhức đầu vội nói, “Không phải chuyện gì lớn, đi đứng không cẩn thận bị ngã mấy cái thôi…”

Nói đến đây không tự chủ liếc nhìn đầu gỗ, quả nhiên hắn đang ở trên cao nhìn mình.

Y lập tức cúi đầu.

“Cái, cái gì kiếp trước, ta đâu có mơ thấy cái gì.” Y chớp mắt chối bay chối biến, sau đó bĩu môi một cái, tiếp tục một mình huyên thuyên, “…Hơn nữa… Dựa vào cái gì, kiếp trước ta một đời chém chém giết giết, còn hắn… lại phong nhã đánh đàn…”

Hồng Ngọc cười lắc đầu nói hầu tử thật cứng đầu, Tương Linh cũng nói y lòng dạ hẹp hòi, chỉ có Bách Lý Đồ Tô trầm mặc không nói, cúi đầu nhìn Phương Lan Sinh hai mắt sáng ngời lộ ra thần sắc không vui, nhớ tới vừa nãy muốn giúp đỡ y lại không chịu.

Đoàn người lần thứ hai tiếp tục đi, theo lời Duẫn Thiên Thương đi về hướng đông. Đợi Hồng Ngọc các nàng đi xa, Phương Lan Sinh mới phủi mông từ dưới đất đứng lên, mới đi được hai bước liếc sang nhìn thấy có thân ảnh đứng cách mình không xa. Y nghiêng đầu nhìn, vừa vặn thấy Bách Lý Đồ Tô cầm kiếm đứng đó.

“Ngươi…” Phương Lan Sinh giật mình mở to mắt, cứ nghĩ đầu gỗ cùng mọi người đi đằng trước cả rồi.

Ánh mắt Bách Lý Đồ Tô nhìn chằm chằm cánh tay giấu đằng sau lưng người trước mặt.

“Thân thể, đã đỡ hơn chưa?” Hắn chậm chạp đi tới, Bách Lý Đồ Tô tới ngày càng gần Phương Lan Sinh cũng máy móc ngẩng đầu, nghe thấy đối phương hỏi chuyện. Tuy rằng thanh âm rất nhẹ, nhưng Phương Lan Sinh lại nghe được rõ ràng.

Giọng nói này… trầm tĩnh như đầm nước sâu, lăn tăn không sợ hãi mang theo vô vàn rung động… Y hệt cách đây không lâu… thời điểm chỉ có hai người một chỗ…

Phương Lan Sinh vội nhắm mắt lại, lúc này ngàn vạn lần không muốn nghe giọng nói của Bách Lý Đồ Tô. Điều này làm y hoảng hốt, trong lòng như có thứ gì không rõ ràng phá ra, đáy lòng vừa mong chờ lại vừa sợ hãi… nhưng đến chính y cũng không biết mình đang mong chờ điều gì.

Trước đây… chưa từng nghe Bách Lý Đồ Tô gọi tên mình, dù rằng Phương Lan Sinh luôn tự nhủ, “Đây cũng chẳng phải chuyện gì to tát, Phương Lan Sinh cũng không để ý”, thế nhưng…

“Không sao, chút thương nhẹ đáng gì, ngươi tự để ý bản thân mình là được rồi.” Phương Lan Sinh nói, cúi đầu vội vã chạy đi. Bách Lý Đồ Tô đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng y dần xa, ánh mắt rơi trên bàn tay siết chặt sau lưng, lộ ra một mảnh đóa mai bằng đồng.

Phương Lan Sinh tự nói với bản thân không dưới một vạn lần, người kia cũng là đầu gỗ, dù cho thần trí và kí ức không giống nhau nhưng đều là đầu gỗ hắn, không phải người nào khác.

Chỉ cần biết rằng đó cũng là đầu gỗ, không được sao?

…Về việc hắn có biết nói chuyện hay không, có hiểu tiếng người hay không…

Phương Lan Sinh thất thần, bước chân giẫm nát một khối đá, suýt nữa hụt chân ngã.

“…Đó cũng là chuyện của đầu gỗ, liên quan gì đến ta… Ta phi, nhọc tâm gì chứ…”

Tình Tuyết một bên hỏi y, có phải lúc nãy Tô Tô đánh Lan Sinh bị thương chỗ nào, sao đi đứng có vẻ kì lạ.

Phương Lan Sinh không quay lại nhìn, chỉ dùng bóng lưng đối nàng khoát tay, “Chỉ là đau chân mà thôi!”

Tình Tuyết lo lắng cau mày, dừng bước lại cúi đầu như suy nghĩ gì đó, có bóng đen lẳng lẳng đi xẹt qua nàng.

Là Tô Tô…

Phong Tình Tuyết ngẩng đầu, thấy Bách Lý Đồ Tô đã đi ngay sau Phương Lan Sinh. Hai người duy trì một khoảng cách, Tô Tô dường như tự biết Phương Lan Sinh đi đứng không thoải mái, bản thân bèn cố tình thả chậm cước bộ theo sau, cúi đầu nhìn bóng lưng Lan Sinh. Tô Tô vẻ mặt cũng rất lo lắng, Hồng Ngọc tỷ đi đầu đột nhiên quay đầu lại, hỏi hầu tử có mệt không.

Lan Sinh dừng bước, không hiểu gãi đầu một cái, “Hả?”

Bách Lý Đồ Tô lập tức dừng bước theo, ánh mắt lóe lên nhìn sắc mặt Phương Lan Sinh, sau đó vội dời đi, đầu cũng nghiêng sang một bên… Vừa vặn Phương Lan Sinh quay đầu nhìn về sau, “Có ai mệt mỏi ư?”

Không ai trả lời.

Hồng Ngọc lắc đầu, “Ta hỏi ngươi mà…”

Phương Lan Sinh cứng ngắc đứng giữa đội ngũ, trên trán rỉ mồ hôi lạnh. Hồng Ngọc trong lòng biết y đã chịu đựng lâu rồi, nhưng hỏi tới tên ngốc này lại giả bộ không sao.

Không phải chỉ mình Phương Lan Sinh chịu đựng, suốt đoạn đường này không ai là không bị hành hạ tinh thần. Dọc không gian thời gian kì dị, gặp không biết bao nhiêu là yêu quái, bên tai oang oang sấm đánh, đoạn đường đá cũ dưới chân dài bất tận như không thấy đích, làm lòng người khó có thể bình yên…

Ai cũng không biết tiếp theo sẽ gặp phải chuyện gì, có lẽ nơi này không thuộc về nhân gian, thời gian càng dài, con đường phía trước càng mờ mịt. Hồng Ngọc nghiêng đầu nhìn Duẫn Thiên Thương đứng một bên đang đờ ra, “Duẫn công tử, chẳng biết có thể xác định phương hướng được không? Chúng ta cứ tiếp tục đi về hướng đông, không biết có thể ——”

“Aaaaaa ——”

Mọi ngươi đang nói, chợt nghe đằng trước có tiếng hét chói tai.

Phương Lan Sinh biến sắc, “Là Tương Linh!” Y là người chạy lên đầu tiên, lập tức có người ôm ngang hông ngăn lại.

“Để ta đi.” Bách Lý Đồ Tô không nhìn tới y, đẩy Phương Lan Sinh về sau rồi nâng kiếm chạy lên.

Tương Linh đứng ở một bãi đất trống phía trước, cả người quỵ trên mặt đất hai tay ôm tai.

“Hu… nhiều chớp quá… rất nhiều chớp… tiếng sấm…”

Nàng sợ sấm chớp, sợ sét đánh, mà lúc này, bọn họ đứng trên một khối đá lơ lửng giữa không trung, bên cạnh xuất hiện một vòng xoáy lớn, giống như là một con quái thú cực lớn, khắp người cuốn lấy mây đen sấm chớp, như thể hút hết toàn bộ sấm chớp về bên người nó.

Phương Lan Sinh tới trước mặt Tương Linh, cúi đầu nhìn, “Đừng sợ, Tương Linh muội xem!” Y ngồi xổm xuống, lúng túng không biết nói gì, suy nghĩ một chút đưa tay che tai nàng lại, “Ở đây không có sấm, chỉ có chớp mà thôi!”

Tương Linh sợ hãi ngẩng đầu, nhìn bí đao trước mặt trên trán đầy mồ hôi, thấm đẫm tóc mái, trong ánh mắt đều cực kì thành thực, còn mang theo ý cười, sáng ngời như có thể trấn an người khác.

Bí đao…

Tương Linh như bị ma xui quỷ khiến buông lỏng tay, ngây ngốc nhìn Phương Lan Sinh.

Thật sự không nghe thấy tiếng sấm nữa…

Khóe miệng méo xệch đột nhiên cong lên, một lát sau nàng cười rộ lên.

Phương Lan Sinh ngẩn người, vẫn ngồi xổm dưới đất hỏi, “Muội không sợ nữa sao? Muội cười cái gì?”

Tương Linh lắc đầu, “Bí đao sao ra nhiều mồ hôi quá.”

Phương Lan Sinh sờ trán mình, “Thật ư?”

Tương Linh gật đầu đứng dậy, vỗ vỗ quần, “Mới đi một chút đường bí đao đã lụt mồ hôi, thật ngốc, Đồ Tô ca ca không ra mồ hôi, Tương Linh cũng không.”

Phương Lan Sinh cứng đờ tại chỗ, thoáng cái không nhúc nhích nổi. /đúng làm ơn mắc oán mà -_-/

Nhìn thấy Tương Linh cười, y cứ tưởng nàng sẽ khen mình vài câu… kết quả…

Tương Linh ngoài miệng nói vậy, nhưng kì thực nhăn mày hỏi, “Bí đao có bị thương đâu không, sợ mất mặt nên mới không nói với mọi người.”

“Ngốc như vậy, còn thích ra vẻ.”

Phương Lan Sinh đã đứng lên, một tay sửa lại túi thư bên người, nhìn Tương Linh lắc đầu, “Nam tử hán đại trương phụ, ta không thèm ra vẻ.”

Y nghiêng đầu nhìn một bên dường như rất buồn bực, “Mọi người làm sao vậy, Tình Tuyết cũng thế cũng hỏi ta có bị thương không, sao lại hỏi thế…”

Lúc đầu đối thoại hai người còn rất nhỏ, sau dần cả hai cùng tức giận, lời nói ngày một oang oang.

Hồng Ngọc nghe thấy, quay đầu lại nhìn, Bách Lý Đồ Tô tuy đã lên đằng trước đứng, nhưng vẻ mặt đăm triêu túc mục, hiển nhiên là đang tập trung nghe.

Tương Linh chống nạnh, một tay chỉ Phương Lan Sinh, “Còn không phải lúc đó trông ngươi tội nghiệp, bị Đồ Tô ca ca đánh, còn không chịu thừa nhận, mọi người quan tâm ngươi lại không nhận…”

Phương Lan Sinh nhất thời nghẹn họng, mặt đỏ bừng, “Ai, ai nói… ai nói hắn đánh ta…! Có đánh cũng là ta đánh hắn!”

Y vừa nói vừa nắm tay thành quyền giơ giữa không trung như minh họa, Tương Linh lắc đầu, “Bí đao vẫn còn cứng đầu mạnh miệng.”

“Ta… ta mạnh miệng khi nào.”

“Ngươi vẫn đang mạnh miệng.”

“Hừ!” Phương Lan Sinh hừ lạnh, “Ý muội là ta đánh không lại đầu gỗ!”

“Đồ Tô ca ca chẳng thèm đánh nhau cùng bí đao.”

“Ta…” Phương Lan Sinh đột nhiên có điểm chán nản.”

“Đồ Tô ca ca là người tốt, người tốt sẽ không tùy tiện đánh người, nếu không phải phạm vào sát khí…”

“Ta nói hắn không đánh ta…”

“Vậy sao lúc đó ngươi lại khóc, quần áo cũng mặc không xong, mặt thì sưng vù. Còn nói nam tử hán đại trượng phụ, chẳng lẽ ngươi thích khóc…”

Tương Linh vừa nói xong, Hồng Ngọc thấy rõ ràng Bách Lý Đồ Tô cả người cứng còng. Nàng lắc đầu, thực không biết nên nói gì lúc này.

Phương Lan Sinh cũng sửng sốt.

“Cái gì?” Y sờ mặt mình, dường như quên hết vừa rồi còn hùng hổ cãi nhau, “Ta… mặt ta sưng?”

Cái này… thật mất mặt…

Tương Linh lại chỉ tay, vô tội nói, “Nhìn môi ngươi xem! Đỏ như trái cây vậy!”

Duẫn Thiên Thương đứng một bên cau mày, chép miệng hai cái, híp mắt nhìn mọi người, hai tay khoanh trước ngực, búng tay đánh tách một cái.

“Tình Tuyết muội tử… Ta thế nào nghe… Ân công và tiểu tử kia… không đúng lắm…?”

Phong Tình Tuyết ôm liêm đao, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, “Hả? Duẫn đại ca muốn nói gì?”

Không khí trong nháy mắt cứng đờ, Duẫn Thiên Thương nghiêng đầu nhìn ánh mắt thuần khiết của muội tử, câu nói tắc nghẹn trong cổ họng, vội nuốt trở vào.

“Không không không!” Duẫn Thiên Thương lập tức phủ nhận, “Quên đi, ta chưa nói gì hết.”

Tương Linh nói môi Phương Lan Sinh chỗ nào cũng sưng đỏ, vừa nhìn đã biết là do bị đánh, còn không chịu thừa nhận.

Hồng Ngọc nhìn thấy hầu tử cúi đầu vừa xấu hổ vừa quẫn bách, vội đi tới ngăn lại, “Được rồi, có việc gì đợi sau này nói, việc quan trọng là phải rời khỏi đây.”

Phương Lan Sinh nghĩ, xong rồi, giải thích thế nào đây, chẳng lẽ khoe là mài trên đá mới thành thế…

Bách Lý Đồ Tô vẫn còn đờ người cách đó không xa, bên tai văng vẳng lời Tương Linh nói, “Ngươi khóc…”

Duẫn Thiên Thương hỏi, chẳng lẽ chúng ta định nhảy lại vào vòng xoáy lớn này, thần sắc vẻ không tin.

Nhưng sự thật là chẳng còn đường nào khác để đi.

Hồng Ngọc suy nghĩ một lát, lấy ra mấy viên thuốc, chia cho mỗi người một viên, “Từ nơi này ra ngoài, bước tiếp theo không biết sẽ gặp chuyện gì, nếu lại bị tách ra thì thật phiền phức, chúng ta nên nghĩ cách.”

Tình Tuyết gật đầu, “Nên làm gì để mọi người rơi cùng một chỗ đây, nơi này… chúng ta không biết gì cả, nếu bị tách ra thì làm sao bây giờ…”

Phương Lan Sinh gãi đầu, chen miệng nói, “Đúng vậy… Khi ta tỉnh lại chỉ thấy mỗi đầu gỗ… Đi mãi mới gặp Tương Linh…”

Tình Tuyết trợn mắt nhìn y.

“Lan Sinh cậu… khi rơi vào đây… rơi cùng với Tô Tô ư?”

Phương Lan Sinh gật đầu, “Ừ thì sao… không phải giống mọi người ư?”

Lúc rơi vào đây, không ai rơi cùng một chỗ hết.

Hồng Ngọc lắc đầu, “Mọi người tụ lại là chuyện về sau, khi rơi vào đây đều mỗi người một nơi.”

Mỗi người… một nơi…

Mà y với đầu gỗ lại…

Phương Lan Sinh chậm chạp quay đầu nhìn đầu gỗ bên cạnh, nhưng đối phương lại làm mặt lạnh không lên tiếng.

Có lẽ là bị Phương Lan Sinh nhìn chòng chọc phát phiền, Bách Lý Đồ Tô không kiên trì làm mặt lạnh được nữa, hầu kết giật giật ho khan  một tiếng.

“Vừa khớp.” Hắn nói.

Hồng Ngọc hiểu rõ bên trong có khúc mắc, thản nhiên nói, “Chúng ta đối với chuyện này đều bó tay, không biết công tử có cách gì?”

Bách Lý Đồ Tô thoáng cái sầm mặt, “…Ta không có cách nào.”

Hồng Ngọc yếu ớt cười, “Ta muốn công tử đưa ra một cái biện pháp bất kể đúng sai.”

“…Dù gì, nếu cứ thế này, chúng ta đi tiếp nhất định sẽ gặp phiền phức.”

Những người chung quanh đều nhìn Bách Lý Đồ Tô, Tình Tuyết vuốt tóc mình, “Tô Tô đã nghĩ ra cách gì rồi sao?”

Bách Lý Đồ Tô trầm mặc, nghiêng đầu nhìn Hồng Ngọc đang nhìn mình vẻ mặt như muốn nói “Xin công tử lấy đại cục làm trọng”.

Ngẩng đầu nhìn đằng trước, ánh mắt không dám nhìn Phương Lan Sinh.

“…Nếu nắm tay nhau, có thể… có thể không bị tách ra.” Giọng điệu hắn cứng ngắc, mơ hồ còn có cả quẫn bách tuyệt vọng.

“Nắm tay?”

Đoàn người đều thì thào lặp lại.

Lan Sinh cau mày, “Hả…?”

Hồng Ngọc gật đầu, quay đầu nhìn thấy Bách Lý Đồ Tô bộ dạng thở phào nhẹ nhõm. Hồng Ngọc trong lòng tự biết, muốn để công tử thẳng thắn nói ra một việc gì đó nhất định không dễ, nhất là chuyện liên quan tới hầu tử…

Nhưng mà… có lẽ cũng là hắn lo nghĩ quá nhiều, những người ở đây tám phần mười đều không nghĩ đến chuyện công tử đã bảo vệ hầu tử suốt quá trình bị cuốn vào vòng xoáy. Đến cả Hồng Ngọc nghe thấy mới chỉ biết đoán là vậy.

Nhìn bộ dạng hầu tử, nếu y sớm biết vì sao hai người lại rơi cùng một chỗ, chắc chắn là không lôi ra nói ở đây đâu.

Nên y không biết mới vô tư nói ra, công tử lại giữ trong lòng. Nếu còn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, Hồng Ngọc cũng không xứng đã sống nhiều năm như vậy.

Mọi người đứng thành một vòng tròn, chậm rãi nhìn về phía vòng xoáy. Phương Lan Sinh vốn đứng giữa Bách Lý Đồ Tô và Tương Linh, Tương Linh cúi đầu thì thầm bảo Phương Lan Sinh né sang chỗ khác, Phương Lan Sinh cũng thoải mái gật đầu đồng ý. Nhưng vừa định lui ra một bước đã bị tay ai lôi trở về, không kịp nhìn rõ người nọ là ai, vòng xoáy lớn đã hút tất cả mọi người vào trong.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương