[Tô Lan Đồng Nhân] Sát Tính Đại Phát
-
Chương 20
Ngày hôm sau Bách Lý Đồ Tô tỉnh dậy thấy một màn thế này, Phương Lan Sinh quấn chăn kín người như thường lệ nằm trong ngực, vài sợ tóc rối đâm vào ngực hắn, một cánh tay trần lộ ra ngoài chăn, năm ngón tay trắng nộn đang nắm chặt vòng cổ hắn.
Mãi cho đến sau này, dù đã nhiều năm trôi qua, Bách Lý Đồ Tô vẫn nhớ như in cảnh tượng này. Ngày thường, cứ tỉnh dậy là Bách Lý Đồ Tô bỏ chạy, nhưng hôm nay dưới tình huống hiện tại, hắn chẳng biết thoát thân bằng cách nào.
Cứng đờ trong chốc lát, lặng lẽ thu cái tay đang ôm thắt lưng người nọ về, hắn trấn định cúi đầu nhìn đỉnh đầu Phương Lan Sinh, dùng tay phải gỡ từng ngón tay đối phương ra khỏi vòng cổ.
Kì thật bàn tay y nắm không quá chặt, dụng chút lực là được. Đợi gỡ được cả năm ngón tay rồi, Bách Lý Đồ Tô thở phào một hơi, cầm tay y định đặt lại trên người, nào ngờ khi hắn hơi nhướn người phát hiện ra chuyện khiến hắn hoảng sợ.
Vòng cổ còn quấn chặt một vài sợ tóc đối phương, Phương Lan Sinh cũng vì quấn tóc vào vòng mà cả mặt dường như dính vào lồng ngực Bách Lý Đồ Tô ——
Thịch! Thịch! Thịch!
Gương mặt có vẻ ủy khất tội nghiệp dính chặt trên lồng ngực, Bách Lý Đồ Tô nghe thấy tiếng tim mình đập ngày càng đinh tai nhức óc. Hầu kết giật giật mấy cái, tay phải còn nắm mu bàn tay Phương Lan Sinh, hắn trừng trừng hai mắt nhìn người trong lòng hoàn toàn cứng đờ không dám cử động.
Lúc này Phương Lan Sinh tỉnh lại.
Y kinh ngạc định ngẩng đầu, mới ngẩng một chút tóc bị quấn làm bản thân đau đớn kêu một tiếng.
“…Chuyện gì thế này?” Y buồn bực hỏi, giọng còn có điểm khàn. Y giương mắt nhìn lại, thấy đầu gỗ đang cúi đầu nhìn mình, nhất thời giật mình cúi đầu lại.
Chuyện, chuyện gì thế này… Sao đầu gỗ còn ở đây!!
Phương Lan Sinh chính thức tỉnh táo hoàn toàn: Đầu gỗ hắn tỉnh, tỉnh rồi sao còn chưa đi!
Bách Lý Đồ Tô căn bản không phải không muốn đi, mà là không thể đi. Vòng cổ hắn bị tóc Phương Lan Sinh quấn vào, mà trong đầu hắn giờ chỉ toàn hình ảnh Phương Lan Sinh úp mặt vào ngực hắn.
Hai người chưa bao giờ đối mặt với nhau trong hoàn cảnh thế này, cùng tỉnh lại vào một buổi sáng, hành động gần gũi trên một trước giường. Đã thế Phương Lan Sinh cả người bủn rủn chẳng thể cử động, một tay vẫn bị Bách Lý Đồ Tô nắm lấy.
“Ta…” Bách Lý Đồ Tô đột nhiên mở miệng, sắc mặt trắng bệch, môi giật giật như do dự.
“Ta… lại đang mộng du… Hơn nữa…” /Đây là tự thôi miên bản thân =)))))/
“Ta… đêm qua…”
Hắn chưa nói hết câu, Phương Lan Sinh phản xạ có điều kiện ngẩng đầu bổ sung nốt, “Mộng du ——!”
Không cẩn thận làm tóc bị giật đau đến độ hốc mắt hồng hồng, thiếu chút nữa rớt nước mắt.
Bách Lý Đồ Tô buông tay, Phương Lan Sinh dùng tốc độ sét đánh rụt tay về. Không ngóc đầu lên được, y chỉ có thể rúc đầu trong ngực hắn, chờ hắn gỡ tóc ra khỏi vòng.
…Đầu gỗ hắn đúng là ngốc hết thuốc chữa! Hôn thì hôn, làm gì khiến tóc trên đầu y quấn hết vào vòng chứ!
Phương Lan Sinh không hề ý thức được mình đang có tư tưởng lệch lạc đến mức nào, chỉ cau mày oán giận. Bách Lý Đồ Tô ngồi bên giường, vòng cổ lông chim đã cởi xuống, đặt bên cạnh đầu Phương Lan Sinh, hắn thân thủ gỡ mấy sợi tóc vướng vào, ánh mắt cứng ngắc thỉnh thoảng liếc sang, thấy Phương Lan Sinh nằm trên giường chớp mắt nhìn mình.
Bách Lý Đồ Tô lúc này sẽ thu hồi ánh mắt, gương mặt lạnh lùng không nói năng gì.
Phương Lan Sinh thì đầu óc choáng váng. Y nằm một khối ở trong chăn, ngủ thì không sao lúc tỉnh dậy thấy cực kì nóng.
Gương mặt vì nóng đỏ bừng, Phương Lan Sinh không hề để ý mình đang nhìn chằm chằm Bách Lý Đồ Tô không tha.
“Nhắm mắt lại.” Bách Lý Đồ Tô đột nhiên nói.
Phương Lan Sinh chớp chớp mắt, chưa kịp phản ứng Bách Lý Đồ Tô đã kéo chăn dịch lên, che hết tầm nhìn của y.
Nếu thật sự chỉ là mộng du, sao hoang đường như vậy…
Bách Lý Đồ Tô cúi đầu nhìn đống quần áo dưới đất, nhìn cánh tay trần lộ ra ngoài của Phương Lan Sinh, đương nhiên biết Phương Lan Sinh không mặc gì.
Điều này làm động tác tay của Bách Lý Đồ Tô có điểm cố sức.
Hắn không ngốc, chỉ là hắn không dám nghĩ nhiều.
Khi hắn cầm vòng cổ trong tay, nhìn thấy Phương Lan Sinh nhăn nhó xoa đầu. Còn Phương Lan Sinh lúc ngẩng đầu lên vẫn thấy Bách Lý Đồ Tô do dự đứng trước cửa phòng, cúi người cầm quần áo dưới đất lên, làm Phương Lan Sinh sợ đến nỗi quên cả hít thở.
“Ngươi, ngươi…” Phương Lan Sinh vội giơ tay giật lại quần áo, Bách Lý Đồ Tô đứng trước giường từ trên cao nhìn y.
Tóc tai rũ rưỡi, gò má ửng hồng, viền mắt do mệt mỏi hơi thâm, ánh mắt nhìn Bách Lý Đồ Tô đầy hoảng loạn và khẩn trương.
“Nhìn cái gì, tỉnh rồi còn không mau đi… Mộng du rồi, hay còn chưa tỉnh…” Phương Lan Sinh lo lắng vừa nói vừa nghiêng đầu sang chỗ khác.
Bách Lý Đồ Tô nắm chặt vòng cổ trong tay, cúi đầu không nói gì, xoay người đi ra ngoài. Hắn đứng ở hành lang, chăm chú nhìn vòng cổ trong tay, cảm giác dù đã gỡ những sợi tóc kia xuống, nhưng xung quanh lại phảng phất như vẫn luôn bị thứ thuộc về Phương Lan Sinh bao lấy.
Như một đồ vật sạch sẽ đã bị nhiễm bụi, hoặc cũng chỉ là do hắn tưởng tượng. Bách Lý Đồ Tô yên lặng hít một hơi, vừa đi xuống cầu thang vừa đeo lại vòng vào cổ.
Còn lại mình Phương Lan Sinh nằm trên giường, thân thể nhúc nhích tí là đau đến nhe răng. Y ôm quần áo chui vào chăn mặc lại, xong xuôi buồn thiu vuốt vết thương trên lưng. Không thể tìm ai mà phát tiết, chỉ đành ở trong lòng mắng đầu gỗ không ngừng.
Sau đó cả ngày y không thấy mặt đầu gỗ đâu, tìm hỏi mấy người trong khách điếm, chẳng ai biết hắn đi đâu. Tình Tuyết đang ngồi nói với Hồng Ngọc về chuyện tìm tiên thảo, vừa lúc đề cập tới hoàn cảnh của Bách Lý Đồ Tô thì Phương Lan Sinh đứng một bên nghe được, y sửng sốt mất một lúc vì chẳng biết chút gì về chuyện này.
Nhớ khi ở Giang Đô, Cẩn nương đã nói đầu gỗ hắn “phản mệnh mà sống, mệnh tượng hư ảo, lục thân vô duyên, hung sát phi thường”. Lúc đó Phương Lan Sinh thấy bất bình thay, sao lại có người mới gặp mới mở miệng đã nói toàn điều không tốt. Hôm nay nghe Phong Tình Tuyết kể cha mẹ Bách Lý Đồ Tô đều mất từ khi hắn còn nhỏ, sát khí vào trong cơ thể, quả thực như đang nghe chuyện của người ta. Vậy mà Bách Lý Đồ Tô hắn…
Tuy bọn họ không tính là thân quen, nhưng dù sao… đêm nào cũng chung chăn chung gối… Phương Lan Sinh là người từ nhỏ đã sống sung sướng, việc cha mẹ đều mất, cả làng bị tàn sát chẳng khác gì những chuyện bước ra từ trong tranh, thần kì cổ tích, sao có thể xuất hiện ở đời thường.
“Lan Sinh, cậu muốn tìm Tô Tô làm gì?” Tình Tuyết hỏi.
Phương Lan Sinh lắc đầu, y cũng không biết muốn tìm hắn làm gì, chỉ là cả ngày không thấy, nên mới… muốn tìm mà thôi…
Tình Tuyết nói chuyến này đi tiên sơn là để giúp Tô Tô tìm tiên chi, Thiếu Cung nếu thật sự luyện thành thuốc cải tử hoàn sinh, vậy mẹ Tô Tô có thể sống lại. Nàng vừa nói vừa nghiêng đầu, “Không biết mẹ Tô Tô trông như thế nào?”
Phương Lan Sinh định tới xưởng đóng tàu tìm, nhưng đi được nửa đường lại do dự quay về. Y ngồi đờ ra trước cửa khách điếm, lục lọi trong túi thư tính tìm một quyển sách đọc giết thời gian, nhưng lại chạm thấy một vật cứng lành lạnh.
Y sớm đã quên trong này còn có một thanh đao, Phương Lan Sinh lấy đao ra, đặt ở trước mặt nhìn một chút rồi thuận tay rút ra.
—— Lan Sinh, ngươi tìm thấy sư muội chưa.
Một giọng nói quen thuộc lập tức vang bên tai, đây là giọng nói của Phương Lan Sinh.
—— Sư muội, cái gì sư muội?
—— Văn Quân.
Văn Quân?
Đợi tới khi Phương Lan Sinh định thần lại, đao đã tra lại vỏ tự bao giờ. Trừng mắt nhìn không gian trước mắt, vừa rồi chẳng khác nào Phương Lan Sinh tự hỏi tự trả lời, như thể đây là vấn đề chôn sâu nhiều năm trong đầu y, chỉ là giờ khắc rút đao, vấn đề ấy đột nhiên nảy ra.
Văn Quân? Văn Quân là cái gì…
Sư muội…
Sư muội… Tự Nhàn sơn trang?
Phương Lan Sinh chợt nhớ đến lúc mình tới Tự Nhàn sơn trang, trong lúc bị nữ quỷ khống chế đã nhìn thấy vị sư muội này.
Y sớm quên mất rồi, bây giờ nhớ lại…
Phương Lan Sinh thấy đau đầu, y bỏ lại đao vào túi, lôi ra một quyển sách để đọc, nhưng mắt đặt trên giấy mà tâm tư bay đi nơi nào.
Cả ngày hôm nay đều máy móc làm mọi chuyện, y muốn tìm việc để làm, để đầu óc không có thời giờ nghĩ linh tinh. Thế nhưng việc có để làm cũng chỉ ngăn y chạy lung tung, không ngăn được cái đầu của y.
Bên cạnh đó, Bách Lý Đồ Tô lúc này ngồi cạnh bến tàu, đưa mắt ra xa nhìn thuyền Luân Ba ngoài khơi, trong đầu nhớ tới mấy lời Âu Dương tiên sinh đã dặn dò.
“Con đường phía trước không ai biết, cẩn thận đề phòng.”
Bách Lý Đồ Tô là người không muốn gây phiền phức cho kẻ khác, lần này việc tìm tiên thảo là việc vì hắn, nhưng lại liên lụy đến nhiều người. Trong lòng hắn đang âm thầm tự nhủ nhất định không thể để mọi người xảy ra chuyện gì.
Trên cổ, lông chim ở vòng cổ bị gió thổi khẽ bay, Bách Lý Đồ Tô vươn tay bắt lấy.
Ánh mắt nhìn xa hơi ngẩn ra, Bách Lý Đồ Tô cúi đầu, nhớ tới Phương Lan Sinh.
Công nhân xưởng đóng tàu của Hướng gia bưng trà chiều tới, Bách Lý Đồ Tô nói một tiếng “Đa tạ”, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời đã tối, không biết sao mình lại ngồi đây lâu như vậy nữa. Xế chiều đã thử nghiệm xong thuyền Luân Ba, Hướng lão bản lôi Diên Mai cùng công nhân đi uống rượu, chỉ còn mình Bách Lý Đồ Tô ngồi ở đây…
Hắn cũng không phải rảnh rỗi mà ngày nào cũng chạy tới đây… Nhưng nghĩ đến việc ở khách điệm đụng phải Phương Lan Sinh, tâm lý hắn lại muốn chạy.
Bách Lý Đồ Tô lắc đầu, không rõ mình đang cảm thấy thế nào nữa —— Hơn mười năm nhân sinh, trong tình huống xấu nhất, hắn cũng không cà cuống như sáng nay.
… Tại sao lại biến thành như vậy.
Hắn đứng dậy, cau mày nhìn ra xa. A Tường đậu trên bờ vai hắn, dùng cánh vỗ mấy cái lên sau gáy hắn. Như thể nó liếc mắt là có thể nhận ra tâm tình hắn đang không ổn, muốn làm vậy để an ủi hắn.
Bách Lý Đồ Tô nghiêng đầu nhìn nó. Một người một chim đối diện chốc lát, Bách Lý Đồ Tô chợt nhớ mình ở đây một ngày một đêm, quên mất việc phải mua thịt ba chỉ cho A Tường.
Hắn xoay người ra chợ, đợi A Tường ăn no thì một mình quay về khách điếm. Vừa vào cửa, Bách Lý Đồ Tô đã thấy Phương Lan Sinh đang bị Hồng Ngọc và Tương Linh trêu chọc ở đại sảnh.
“Đồ Tô ca ca!”
Tương Linh gọi một tiếng, Phương Lan Sinh đang ăn cơm nghe thế nghì nghiêng đầu nhìn, hai người chạm mắt giây lát Bách Lý Đồ Tô lập tức quay đầu, một mạch đi thẳng lên lầu, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Phương Lan Sinh.
Hồng Ngọc nghiêng đầu nhìn Phương Lan Sinh đang ngẩn người, cong miệng cười, “Hầu tử ngươi nhìn gì vậy.”
Phương Lan Sinh lắc đầu, cao giọng nói, “Nhìn, nhìn gì đâu chứ!” Y nói rồi cúi đầu, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn lên lầu.
Đầu gỗ thật kì quái… Một ngày một đêm khong thấy mặt, sao mới gặp đã sầm mắt lại… Phương Lan Sinh trong lòng nghĩ, tối hôm qua cùng Bách Lý Đồ Tô nói mấy câu, còn cho là quan hệ hai người có chuyển biến tốt.
Đầu gỗ lúc nào cũng vậy, lúc thì lạnh như băng, có khi lại nóng nảy, tự nhiên lại lắm lời như vậy. Ở An Lục thì thế này, hôm qua thì thế nọ, từ trước đến nay, Phương Lan Sinh thật sự không biết hai người được coi là thân hay không thân nữa.
…Có lẽ là không, bởi những chuyện Tình Tuyết các nàng đều biết, Phương Lan Sinh lại không biết… Nhưng Phương Lan Sinh không biết những chuyện này là do y vừa vặn vắng mặt không nghe được, chứ không phải Bách Lý Đồ Tô không muốn nói cho y biết.
“Đúng là sáng nắng chiều mưa…” Phương Lan Sinh khinh bỉ nói, ăn cơm xong Tương Linh nói muốn đi xuống chợ chơi, hỏi Hồng Ngọc và bí đao có đi không. Phương Lan Sinh nghĩ thầm đằng nào cũng rảnh rối, đi thì đi. Trên đường gặp quỷ say rượu được Tình Tuyết mang đi uống rượu, Tình Tuyết nói muốn đi cùng. Vậy là ba nữ tử đi dạo trên phố rồi dừng lại nghỉ trước một cửa hàng bán rong, Phương Lan Sinh nhìn một đám nữ nhi đang biểu diễn trước mặt, lại nhìn Tương Linh xem đến say sưa, thầm nghĩ mình vẫn là một nam nhân tốt. Nếu đến nhẫn nại chiều lòng nữ tử cũng không có, sau này ai muốn thành hôn cùng chứ.
Y đứng một bên, không chú ý đầu đường có người cưỡi ngựa chạy tới, người đi lại thì đông, ngựa chen chúc giữa đám người, đụng phải Phương Lan Sinh đẩy y ngã ra đằng sau.
“Ai ai ——”
Y lảo đảo một cái ngã về sau, vài người phía sau cũng ngã theo, tất cả ngã đổ một cái sạp phía sau, một đống đồ trang sức rơi đầy ra đất.
“Ôi, thần linh ơi!” Phía sau chủ sạp nhìn thấy thất thanh kêu to.
Tình Tuyết và Hồng Ngọc nhanh nhẹn đỡ Phương Lan Sinh dậy, nhưng lúc đó thì người cưỡi ngựa đã chạy mất dạng không thấy đâu nữa.
Phương Lan Sinh bực mình khoa chân múa tay, “Đúng là vô sỉ! Chợ là nơi thích hợp cưỡi ngựa à! Cũng không nhìn một chút ——!”
“Tổ tông của tôi!”
Chủ sạp sớm muốn khóc, mỗi một món trang sức của ông đều đắt muốn chết, người bán nói đều là đồ dùng thuyển chở từ ngoài biển về đây, đập một cái có lấy cả gia tài ra đền cũng không đủ. Phương Lan Sinh nghĩ thầm tuy hoàn cảnh người này đúng là đáng thương, nhưng toàn bộ cũng không thể trách y mà.
“Thật đáng thương, tính toán một chút.”
“Được rồi lão bản, mỗi người mua một món trong đó được không.”
Mọi người chung quanh đều nói, Phương Lan Sinh kinh ngạc quay người nhìn người bên cạnh nhìn ông lão khóc đến sốt ruột đành rút hầu bao, mọi người xung quanh dần dần mỗi người chọn một món bị hỏng rồi đi. Cuối cùng, còn lại mình Phương Lan Sinh đứng ở đó, cùng ông lão bán hàng khóc đỏ mắt trừng trừng nhìn nhau.
Ngay cả Tương Linh và Tình Tuyết cũng đều mua một món, coi như mình làm việc thiện. Phương Lan Sinh bản tính tiết kiếm, trong lòng than khổ rồi máy móc rút hầu bao. Trên mặt đất chỉ còn vài món, y quay đầu hỏi Tương Linh và Tình Tuyết xem các nàng thích cái nào, cả hai đều lắc đầu, “Đều hỏng rồi không dùng được…”
Hồng Ngọc từ trước tới giờ không thích trang sức, các nàng đều rời đi. Phương Lan Sinh đứng tại chỗ, nghĩ không ra. Y ngồi dưới đất nhặt thấy một món trang sức hình hoa mai bằng đồng, do rơi xuống mặt đất gãy mất hai cánh hoa.
Phương Lan Sinh nhớ tới còn bé nhị tỷ có một cái trâm nàng rất thích, cũng là hình hoa mai, sau bị mất một đóa nên không thấy nhị tỷ đeo nữa ——
Đợi về Cầm Xuyên, hỏi xem nếu nàng còn thích nó, y sẽ tới tìm một thợ thủ công khảm cái này lên. Phương Lan Sinh nhớ nhị tỷ đeo cái đó rất đẹp mắt, ít ra là hiền thục hơn nhiều cái hình tượng cọp cái bây giờ.
Vừa trở về khách điếm Phương Lan Sinh vừa nhớ tới nhị tỷ, y đặt hoa mai ở đầu giường, chui vào chăn thấy mình bắt đầu nhớ nhà.
Cùng lúc đó, ở căn phòng cách không xa, Bách Lý Đồ Tô cởi vòng cổ xuống nắm trong lòng bàn tay.
Ngày mai phải khởi hành, tối nay nếu lại mộng… mộng du chạy tới chỗ Phương Lan Sinh, làm trễ giờ thì phải làm sao.
Lại nhớ đến người nọ sáng nào dậy cũng một bộ dạng mắt nhắm mắt mở thiếu ngủ, Bách Lý Đồ Tô càng thêm đau đầu. Hắn chỉ hận bây giờ không thể trói chân mình vào đầu giường. Cuộc sống như này càng qua một đêm, phiền não trong lòng hắn lại càng nhiều.
Phương Lan Sinh…
Quên đi… Bách Lý Đồ Tô nhăn mi, cảm giác đối với người nọ cũng không rõ…
Tới đêm hắn ngựa quen đường cũ tới phòng Phương Lan Sinh, nhiều ngày lăn qua lăn lại vẫn không biết chán, tiểu huynh đệ hắn hăng hái ngẩng cao đầu, Phương Lan Sinh bị hắn đè trên giường, cả trước lẫn sau đều bị đùa nghich, hốc mắt đỏ bừng vì đầu gỗ hôn xuống mà run rẩy nhắm lại, hai bàn tay nắm thành quyền muốn đánh, cuối cùng lại vòng ra sau ôm thật chặt lưng đầu gỗ.
Bách Lý Đồ Tô bắn vào trong người y một lần, cúi người ôm Phương Lan Sinh lên giường, rút hạ thân khỏi người y nhất thời dịch thể trắng đục chảy xuôi theo hai chân. Phương Lan Sinh giờ cũng mất dây thần kinh xấu hổ, nằm yên giang hai chân há miệng tham lam thở dốc.
Ý thức Phương Lan Sinh giờ rất hỗn loạn, tuy ban đầu đầu gỗ hắn cường bạo tiến vào làm Phương Lan Sinh tỉnh táo rất nhiều, nhưng đến giờ lại cảm thấy không đau đớn, trái lại càm giác kì quái lan rộng khắp cơ thể điều khiển thần trí y. Phương Lan Sinh không nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, thứ gì đang thay đổi mình. Hai bàn tay y vô lực buông xuôi bên người, bị đầu gỗ ôm lấy đặt trên đỉnh đầu.
Cúi đầu hôn sâu, nụ hôn như muốn cuốn lấy toàn bộ lý trí Phương Lan Sinh, cả ngày hôm nay không gặp hắn, y vốn có chút lo lắng, mà hiện tại đầu óc như nổ tung, nụ hôn khiến cho mọi lo lắng chỉ còn là cát bụi.
Trong đầu ông ông, như tiếng chuông vang lên, quanh quẩn mãi không dứt, trước mắt như thể bị sương mù che lấp hoàn toàn. Cả người Phương Lan Sinh chìm đắm trong mơ hồ, y ngồi trên đùi đầu gỗ, cúi đầu dựa vào vai hắn, thân thể theo động tác hắn lên xuống nhịp nhàng. Y thở dốc, cánh môi run rẩy bị đầu gỗ cúi đầu cắn nuốt. Hai tay đầu gỗ vươn ra sau người y, Phương Lan Sinh không biết hắn làm gì cũng không quản hắn, sau khi bị hắn hôn thì nghiêng đầu tựa trên vai đầu gỗ, gương mặt mê muội đỏ bừng, thắt lưng bất tri bất giác căng thẳng, uốn éo theo nhịp.
Tới lúc đầu gỗ mạnh đè y nằm xuống giường, Phương Lan Sinh mới mở bừng mắt nhìn Bách Lý Đồ Tô vươn tay cầm vật gì đó đặt trên đầu mình. Y thậm chí không kịp phản ứng.
Phương Lan Sinh theo bản năng nghiêng đầu muốn tránh, đầu gỗ cầm vật kia lên, chăm chú nhìn phản ứng Phương Lan Sinh. Ánh mắt lạnh lẽo sắc bén ban ngày giờ sâu hút như đầm nước, hắn cúi người xòe tay cho y xem vật bên trong, là món đồ hình hoa mai.
Hai cánh hoa bị gãy lộ ra viền mép được mài lại vụng về, vẫn có phần góc cạnh loang lổ. Phương Lan Sinh không biết hắn nhìn thấy vật này từ bao giờ, lại còn có thời gian mài lại nó. Y cau mày, vươn tay muốn đẩy nó rơi ra, “Đầu gỗ ngốc, đây là đồ cho nữ tử đeo, ngươi lấy nó làm gì…”
Bách Lý Đồ Tô nắm tay lại, nhất thời tóm luôn lấy cánh tay Phương Lan Sinh định vươn tới. Hắn lại cúi người xuống, hạ thân khẽ động, Phương Lan Sinh cảm ứng hừ nhẹ một tiếng, cánh tay bị cầm đặt lại trên đỉnh đầu, y trừng mắt nhìn đầu gỗ cố chấp dùng đồ vật dành cho nữ tử kia đặt trên đầu mình.
“Ngươi làm gì… ưm…”
Đầu gỗ dường như rất thích cái này, hắn cúi đầu ngăn chặn Phương Lan Sinh ồn ào, phía dưới ra sức đi vào. Phương Lan Sinh bị hành cả người mất lực, đầu gỗ hôn y tới nỗi đầu óc thiếu khí trở nên ngu muội. Y để mặc đầu gỗ để đóa mai ở chóp mũi mình, rồi lên đỉnh đầu, hắn vẫn đang hôn xuống.
Dường như ngay cả đầu gỗ không hiểu chuyện cũng nhận ra, người dưới thân này, chỉ cần ôm y hôn y thì những chuyện ban đầu y không chịu y đều cho phép. Bách Lý Đồ Tô không biết nguyên nhân, nhưng trong đầu tự nhiên đặt hai chuyện ngang bằng nhau. Phương Lan Sinh chóng mặt bắn ra một lần, phía dưới càng siết chặt, y bị cảm giác kì dị trong người hành đến phát điên, đầu gỗ lại càng dùng sức. Cuối cùng hắn mạnh tiến vào thật sâu trong huyệt động non mềm, Phương Lan Sinh không nhịn được nắm chặt mép giường.
“Đầu… gỗ… A… Đầu gỗ!”
Y hầu như khóc thành tiếng, đầu gỗ nắm hai chân y vừa giơ vừa kéo, sau đó tiếp tục cúi đầu hôn xuống. Phương Lan Sinh buồn bực, thanh âm tắc nghẹn nơi cuống họng, vươn tay nắm thành quyền hướng lên trên. Lúc này đầu gỗ bắn lần thứ hai vào, bàn tay căng cứng lập tức vô lực, buông xuôi trên người. Phương Lan Sinh co quắp bị Bách Lý Đồ Tô ôm lấy, hắn cố sức dùng tiểu huynh đệ còn chưa thỏa mãn cắm vào vài lần nữa, Phương Lan Sinh hai mắt đầy nước mơ hồ, nhẫn nại bao nhiêu cũng phải ngất đi trước.
Mãi cho đến sau này, dù đã nhiều năm trôi qua, Bách Lý Đồ Tô vẫn nhớ như in cảnh tượng này. Ngày thường, cứ tỉnh dậy là Bách Lý Đồ Tô bỏ chạy, nhưng hôm nay dưới tình huống hiện tại, hắn chẳng biết thoát thân bằng cách nào.
Cứng đờ trong chốc lát, lặng lẽ thu cái tay đang ôm thắt lưng người nọ về, hắn trấn định cúi đầu nhìn đỉnh đầu Phương Lan Sinh, dùng tay phải gỡ từng ngón tay đối phương ra khỏi vòng cổ.
Kì thật bàn tay y nắm không quá chặt, dụng chút lực là được. Đợi gỡ được cả năm ngón tay rồi, Bách Lý Đồ Tô thở phào một hơi, cầm tay y định đặt lại trên người, nào ngờ khi hắn hơi nhướn người phát hiện ra chuyện khiến hắn hoảng sợ.
Vòng cổ còn quấn chặt một vài sợ tóc đối phương, Phương Lan Sinh cũng vì quấn tóc vào vòng mà cả mặt dường như dính vào lồng ngực Bách Lý Đồ Tô ——
Thịch! Thịch! Thịch!
Gương mặt có vẻ ủy khất tội nghiệp dính chặt trên lồng ngực, Bách Lý Đồ Tô nghe thấy tiếng tim mình đập ngày càng đinh tai nhức óc. Hầu kết giật giật mấy cái, tay phải còn nắm mu bàn tay Phương Lan Sinh, hắn trừng trừng hai mắt nhìn người trong lòng hoàn toàn cứng đờ không dám cử động.
Lúc này Phương Lan Sinh tỉnh lại.
Y kinh ngạc định ngẩng đầu, mới ngẩng một chút tóc bị quấn làm bản thân đau đớn kêu một tiếng.
“…Chuyện gì thế này?” Y buồn bực hỏi, giọng còn có điểm khàn. Y giương mắt nhìn lại, thấy đầu gỗ đang cúi đầu nhìn mình, nhất thời giật mình cúi đầu lại.
Chuyện, chuyện gì thế này… Sao đầu gỗ còn ở đây!!
Phương Lan Sinh chính thức tỉnh táo hoàn toàn: Đầu gỗ hắn tỉnh, tỉnh rồi sao còn chưa đi!
Bách Lý Đồ Tô căn bản không phải không muốn đi, mà là không thể đi. Vòng cổ hắn bị tóc Phương Lan Sinh quấn vào, mà trong đầu hắn giờ chỉ toàn hình ảnh Phương Lan Sinh úp mặt vào ngực hắn.
Hai người chưa bao giờ đối mặt với nhau trong hoàn cảnh thế này, cùng tỉnh lại vào một buổi sáng, hành động gần gũi trên một trước giường. Đã thế Phương Lan Sinh cả người bủn rủn chẳng thể cử động, một tay vẫn bị Bách Lý Đồ Tô nắm lấy.
“Ta…” Bách Lý Đồ Tô đột nhiên mở miệng, sắc mặt trắng bệch, môi giật giật như do dự.
“Ta… lại đang mộng du… Hơn nữa…” /Đây là tự thôi miên bản thân =)))))/
“Ta… đêm qua…”
Hắn chưa nói hết câu, Phương Lan Sinh phản xạ có điều kiện ngẩng đầu bổ sung nốt, “Mộng du ——!”
Không cẩn thận làm tóc bị giật đau đến độ hốc mắt hồng hồng, thiếu chút nữa rớt nước mắt.
Bách Lý Đồ Tô buông tay, Phương Lan Sinh dùng tốc độ sét đánh rụt tay về. Không ngóc đầu lên được, y chỉ có thể rúc đầu trong ngực hắn, chờ hắn gỡ tóc ra khỏi vòng.
…Đầu gỗ hắn đúng là ngốc hết thuốc chữa! Hôn thì hôn, làm gì khiến tóc trên đầu y quấn hết vào vòng chứ!
Phương Lan Sinh không hề ý thức được mình đang có tư tưởng lệch lạc đến mức nào, chỉ cau mày oán giận. Bách Lý Đồ Tô ngồi bên giường, vòng cổ lông chim đã cởi xuống, đặt bên cạnh đầu Phương Lan Sinh, hắn thân thủ gỡ mấy sợi tóc vướng vào, ánh mắt cứng ngắc thỉnh thoảng liếc sang, thấy Phương Lan Sinh nằm trên giường chớp mắt nhìn mình.
Bách Lý Đồ Tô lúc này sẽ thu hồi ánh mắt, gương mặt lạnh lùng không nói năng gì.
Phương Lan Sinh thì đầu óc choáng váng. Y nằm một khối ở trong chăn, ngủ thì không sao lúc tỉnh dậy thấy cực kì nóng.
Gương mặt vì nóng đỏ bừng, Phương Lan Sinh không hề để ý mình đang nhìn chằm chằm Bách Lý Đồ Tô không tha.
“Nhắm mắt lại.” Bách Lý Đồ Tô đột nhiên nói.
Phương Lan Sinh chớp chớp mắt, chưa kịp phản ứng Bách Lý Đồ Tô đã kéo chăn dịch lên, che hết tầm nhìn của y.
Nếu thật sự chỉ là mộng du, sao hoang đường như vậy…
Bách Lý Đồ Tô cúi đầu nhìn đống quần áo dưới đất, nhìn cánh tay trần lộ ra ngoài của Phương Lan Sinh, đương nhiên biết Phương Lan Sinh không mặc gì.
Điều này làm động tác tay của Bách Lý Đồ Tô có điểm cố sức.
Hắn không ngốc, chỉ là hắn không dám nghĩ nhiều.
Khi hắn cầm vòng cổ trong tay, nhìn thấy Phương Lan Sinh nhăn nhó xoa đầu. Còn Phương Lan Sinh lúc ngẩng đầu lên vẫn thấy Bách Lý Đồ Tô do dự đứng trước cửa phòng, cúi người cầm quần áo dưới đất lên, làm Phương Lan Sinh sợ đến nỗi quên cả hít thở.
“Ngươi, ngươi…” Phương Lan Sinh vội giơ tay giật lại quần áo, Bách Lý Đồ Tô đứng trước giường từ trên cao nhìn y.
Tóc tai rũ rưỡi, gò má ửng hồng, viền mắt do mệt mỏi hơi thâm, ánh mắt nhìn Bách Lý Đồ Tô đầy hoảng loạn và khẩn trương.
“Nhìn cái gì, tỉnh rồi còn không mau đi… Mộng du rồi, hay còn chưa tỉnh…” Phương Lan Sinh lo lắng vừa nói vừa nghiêng đầu sang chỗ khác.
Bách Lý Đồ Tô nắm chặt vòng cổ trong tay, cúi đầu không nói gì, xoay người đi ra ngoài. Hắn đứng ở hành lang, chăm chú nhìn vòng cổ trong tay, cảm giác dù đã gỡ những sợi tóc kia xuống, nhưng xung quanh lại phảng phất như vẫn luôn bị thứ thuộc về Phương Lan Sinh bao lấy.
Như một đồ vật sạch sẽ đã bị nhiễm bụi, hoặc cũng chỉ là do hắn tưởng tượng. Bách Lý Đồ Tô yên lặng hít một hơi, vừa đi xuống cầu thang vừa đeo lại vòng vào cổ.
Còn lại mình Phương Lan Sinh nằm trên giường, thân thể nhúc nhích tí là đau đến nhe răng. Y ôm quần áo chui vào chăn mặc lại, xong xuôi buồn thiu vuốt vết thương trên lưng. Không thể tìm ai mà phát tiết, chỉ đành ở trong lòng mắng đầu gỗ không ngừng.
Sau đó cả ngày y không thấy mặt đầu gỗ đâu, tìm hỏi mấy người trong khách điếm, chẳng ai biết hắn đi đâu. Tình Tuyết đang ngồi nói với Hồng Ngọc về chuyện tìm tiên thảo, vừa lúc đề cập tới hoàn cảnh của Bách Lý Đồ Tô thì Phương Lan Sinh đứng một bên nghe được, y sửng sốt mất một lúc vì chẳng biết chút gì về chuyện này.
Nhớ khi ở Giang Đô, Cẩn nương đã nói đầu gỗ hắn “phản mệnh mà sống, mệnh tượng hư ảo, lục thân vô duyên, hung sát phi thường”. Lúc đó Phương Lan Sinh thấy bất bình thay, sao lại có người mới gặp mới mở miệng đã nói toàn điều không tốt. Hôm nay nghe Phong Tình Tuyết kể cha mẹ Bách Lý Đồ Tô đều mất từ khi hắn còn nhỏ, sát khí vào trong cơ thể, quả thực như đang nghe chuyện của người ta. Vậy mà Bách Lý Đồ Tô hắn…
Tuy bọn họ không tính là thân quen, nhưng dù sao… đêm nào cũng chung chăn chung gối… Phương Lan Sinh là người từ nhỏ đã sống sung sướng, việc cha mẹ đều mất, cả làng bị tàn sát chẳng khác gì những chuyện bước ra từ trong tranh, thần kì cổ tích, sao có thể xuất hiện ở đời thường.
“Lan Sinh, cậu muốn tìm Tô Tô làm gì?” Tình Tuyết hỏi.
Phương Lan Sinh lắc đầu, y cũng không biết muốn tìm hắn làm gì, chỉ là cả ngày không thấy, nên mới… muốn tìm mà thôi…
Tình Tuyết nói chuyến này đi tiên sơn là để giúp Tô Tô tìm tiên chi, Thiếu Cung nếu thật sự luyện thành thuốc cải tử hoàn sinh, vậy mẹ Tô Tô có thể sống lại. Nàng vừa nói vừa nghiêng đầu, “Không biết mẹ Tô Tô trông như thế nào?”
Phương Lan Sinh định tới xưởng đóng tàu tìm, nhưng đi được nửa đường lại do dự quay về. Y ngồi đờ ra trước cửa khách điếm, lục lọi trong túi thư tính tìm một quyển sách đọc giết thời gian, nhưng lại chạm thấy một vật cứng lành lạnh.
Y sớm đã quên trong này còn có một thanh đao, Phương Lan Sinh lấy đao ra, đặt ở trước mặt nhìn một chút rồi thuận tay rút ra.
—— Lan Sinh, ngươi tìm thấy sư muội chưa.
Một giọng nói quen thuộc lập tức vang bên tai, đây là giọng nói của Phương Lan Sinh.
—— Sư muội, cái gì sư muội?
—— Văn Quân.
Văn Quân?
Đợi tới khi Phương Lan Sinh định thần lại, đao đã tra lại vỏ tự bao giờ. Trừng mắt nhìn không gian trước mắt, vừa rồi chẳng khác nào Phương Lan Sinh tự hỏi tự trả lời, như thể đây là vấn đề chôn sâu nhiều năm trong đầu y, chỉ là giờ khắc rút đao, vấn đề ấy đột nhiên nảy ra.
Văn Quân? Văn Quân là cái gì…
Sư muội…
Sư muội… Tự Nhàn sơn trang?
Phương Lan Sinh chợt nhớ đến lúc mình tới Tự Nhàn sơn trang, trong lúc bị nữ quỷ khống chế đã nhìn thấy vị sư muội này.
Y sớm quên mất rồi, bây giờ nhớ lại…
Phương Lan Sinh thấy đau đầu, y bỏ lại đao vào túi, lôi ra một quyển sách để đọc, nhưng mắt đặt trên giấy mà tâm tư bay đi nơi nào.
Cả ngày hôm nay đều máy móc làm mọi chuyện, y muốn tìm việc để làm, để đầu óc không có thời giờ nghĩ linh tinh. Thế nhưng việc có để làm cũng chỉ ngăn y chạy lung tung, không ngăn được cái đầu của y.
Bên cạnh đó, Bách Lý Đồ Tô lúc này ngồi cạnh bến tàu, đưa mắt ra xa nhìn thuyền Luân Ba ngoài khơi, trong đầu nhớ tới mấy lời Âu Dương tiên sinh đã dặn dò.
“Con đường phía trước không ai biết, cẩn thận đề phòng.”
Bách Lý Đồ Tô là người không muốn gây phiền phức cho kẻ khác, lần này việc tìm tiên thảo là việc vì hắn, nhưng lại liên lụy đến nhiều người. Trong lòng hắn đang âm thầm tự nhủ nhất định không thể để mọi người xảy ra chuyện gì.
Trên cổ, lông chim ở vòng cổ bị gió thổi khẽ bay, Bách Lý Đồ Tô vươn tay bắt lấy.
Ánh mắt nhìn xa hơi ngẩn ra, Bách Lý Đồ Tô cúi đầu, nhớ tới Phương Lan Sinh.
Công nhân xưởng đóng tàu của Hướng gia bưng trà chiều tới, Bách Lý Đồ Tô nói một tiếng “Đa tạ”, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời đã tối, không biết sao mình lại ngồi đây lâu như vậy nữa. Xế chiều đã thử nghiệm xong thuyền Luân Ba, Hướng lão bản lôi Diên Mai cùng công nhân đi uống rượu, chỉ còn mình Bách Lý Đồ Tô ngồi ở đây…
Hắn cũng không phải rảnh rỗi mà ngày nào cũng chạy tới đây… Nhưng nghĩ đến việc ở khách điệm đụng phải Phương Lan Sinh, tâm lý hắn lại muốn chạy.
Bách Lý Đồ Tô lắc đầu, không rõ mình đang cảm thấy thế nào nữa —— Hơn mười năm nhân sinh, trong tình huống xấu nhất, hắn cũng không cà cuống như sáng nay.
… Tại sao lại biến thành như vậy.
Hắn đứng dậy, cau mày nhìn ra xa. A Tường đậu trên bờ vai hắn, dùng cánh vỗ mấy cái lên sau gáy hắn. Như thể nó liếc mắt là có thể nhận ra tâm tình hắn đang không ổn, muốn làm vậy để an ủi hắn.
Bách Lý Đồ Tô nghiêng đầu nhìn nó. Một người một chim đối diện chốc lát, Bách Lý Đồ Tô chợt nhớ mình ở đây một ngày một đêm, quên mất việc phải mua thịt ba chỉ cho A Tường.
Hắn xoay người ra chợ, đợi A Tường ăn no thì một mình quay về khách điếm. Vừa vào cửa, Bách Lý Đồ Tô đã thấy Phương Lan Sinh đang bị Hồng Ngọc và Tương Linh trêu chọc ở đại sảnh.
“Đồ Tô ca ca!”
Tương Linh gọi một tiếng, Phương Lan Sinh đang ăn cơm nghe thế nghì nghiêng đầu nhìn, hai người chạm mắt giây lát Bách Lý Đồ Tô lập tức quay đầu, một mạch đi thẳng lên lầu, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Phương Lan Sinh.
Hồng Ngọc nghiêng đầu nhìn Phương Lan Sinh đang ngẩn người, cong miệng cười, “Hầu tử ngươi nhìn gì vậy.”
Phương Lan Sinh lắc đầu, cao giọng nói, “Nhìn, nhìn gì đâu chứ!” Y nói rồi cúi đầu, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn lên lầu.
Đầu gỗ thật kì quái… Một ngày một đêm khong thấy mặt, sao mới gặp đã sầm mắt lại… Phương Lan Sinh trong lòng nghĩ, tối hôm qua cùng Bách Lý Đồ Tô nói mấy câu, còn cho là quan hệ hai người có chuyển biến tốt.
Đầu gỗ lúc nào cũng vậy, lúc thì lạnh như băng, có khi lại nóng nảy, tự nhiên lại lắm lời như vậy. Ở An Lục thì thế này, hôm qua thì thế nọ, từ trước đến nay, Phương Lan Sinh thật sự không biết hai người được coi là thân hay không thân nữa.
…Có lẽ là không, bởi những chuyện Tình Tuyết các nàng đều biết, Phương Lan Sinh lại không biết… Nhưng Phương Lan Sinh không biết những chuyện này là do y vừa vặn vắng mặt không nghe được, chứ không phải Bách Lý Đồ Tô không muốn nói cho y biết.
“Đúng là sáng nắng chiều mưa…” Phương Lan Sinh khinh bỉ nói, ăn cơm xong Tương Linh nói muốn đi xuống chợ chơi, hỏi Hồng Ngọc và bí đao có đi không. Phương Lan Sinh nghĩ thầm đằng nào cũng rảnh rối, đi thì đi. Trên đường gặp quỷ say rượu được Tình Tuyết mang đi uống rượu, Tình Tuyết nói muốn đi cùng. Vậy là ba nữ tử đi dạo trên phố rồi dừng lại nghỉ trước một cửa hàng bán rong, Phương Lan Sinh nhìn một đám nữ nhi đang biểu diễn trước mặt, lại nhìn Tương Linh xem đến say sưa, thầm nghĩ mình vẫn là một nam nhân tốt. Nếu đến nhẫn nại chiều lòng nữ tử cũng không có, sau này ai muốn thành hôn cùng chứ.
Y đứng một bên, không chú ý đầu đường có người cưỡi ngựa chạy tới, người đi lại thì đông, ngựa chen chúc giữa đám người, đụng phải Phương Lan Sinh đẩy y ngã ra đằng sau.
“Ai ai ——”
Y lảo đảo một cái ngã về sau, vài người phía sau cũng ngã theo, tất cả ngã đổ một cái sạp phía sau, một đống đồ trang sức rơi đầy ra đất.
“Ôi, thần linh ơi!” Phía sau chủ sạp nhìn thấy thất thanh kêu to.
Tình Tuyết và Hồng Ngọc nhanh nhẹn đỡ Phương Lan Sinh dậy, nhưng lúc đó thì người cưỡi ngựa đã chạy mất dạng không thấy đâu nữa.
Phương Lan Sinh bực mình khoa chân múa tay, “Đúng là vô sỉ! Chợ là nơi thích hợp cưỡi ngựa à! Cũng không nhìn một chút ——!”
“Tổ tông của tôi!”
Chủ sạp sớm muốn khóc, mỗi một món trang sức của ông đều đắt muốn chết, người bán nói đều là đồ dùng thuyển chở từ ngoài biển về đây, đập một cái có lấy cả gia tài ra đền cũng không đủ. Phương Lan Sinh nghĩ thầm tuy hoàn cảnh người này đúng là đáng thương, nhưng toàn bộ cũng không thể trách y mà.
“Thật đáng thương, tính toán một chút.”
“Được rồi lão bản, mỗi người mua một món trong đó được không.”
Mọi người chung quanh đều nói, Phương Lan Sinh kinh ngạc quay người nhìn người bên cạnh nhìn ông lão khóc đến sốt ruột đành rút hầu bao, mọi người xung quanh dần dần mỗi người chọn một món bị hỏng rồi đi. Cuối cùng, còn lại mình Phương Lan Sinh đứng ở đó, cùng ông lão bán hàng khóc đỏ mắt trừng trừng nhìn nhau.
Ngay cả Tương Linh và Tình Tuyết cũng đều mua một món, coi như mình làm việc thiện. Phương Lan Sinh bản tính tiết kiếm, trong lòng than khổ rồi máy móc rút hầu bao. Trên mặt đất chỉ còn vài món, y quay đầu hỏi Tương Linh và Tình Tuyết xem các nàng thích cái nào, cả hai đều lắc đầu, “Đều hỏng rồi không dùng được…”
Hồng Ngọc từ trước tới giờ không thích trang sức, các nàng đều rời đi. Phương Lan Sinh đứng tại chỗ, nghĩ không ra. Y ngồi dưới đất nhặt thấy một món trang sức hình hoa mai bằng đồng, do rơi xuống mặt đất gãy mất hai cánh hoa.
Phương Lan Sinh nhớ tới còn bé nhị tỷ có một cái trâm nàng rất thích, cũng là hình hoa mai, sau bị mất một đóa nên không thấy nhị tỷ đeo nữa ——
Đợi về Cầm Xuyên, hỏi xem nếu nàng còn thích nó, y sẽ tới tìm một thợ thủ công khảm cái này lên. Phương Lan Sinh nhớ nhị tỷ đeo cái đó rất đẹp mắt, ít ra là hiền thục hơn nhiều cái hình tượng cọp cái bây giờ.
Vừa trở về khách điếm Phương Lan Sinh vừa nhớ tới nhị tỷ, y đặt hoa mai ở đầu giường, chui vào chăn thấy mình bắt đầu nhớ nhà.
Cùng lúc đó, ở căn phòng cách không xa, Bách Lý Đồ Tô cởi vòng cổ xuống nắm trong lòng bàn tay.
Ngày mai phải khởi hành, tối nay nếu lại mộng… mộng du chạy tới chỗ Phương Lan Sinh, làm trễ giờ thì phải làm sao.
Lại nhớ đến người nọ sáng nào dậy cũng một bộ dạng mắt nhắm mắt mở thiếu ngủ, Bách Lý Đồ Tô càng thêm đau đầu. Hắn chỉ hận bây giờ không thể trói chân mình vào đầu giường. Cuộc sống như này càng qua một đêm, phiền não trong lòng hắn lại càng nhiều.
Phương Lan Sinh…
Quên đi… Bách Lý Đồ Tô nhăn mi, cảm giác đối với người nọ cũng không rõ…
Tới đêm hắn ngựa quen đường cũ tới phòng Phương Lan Sinh, nhiều ngày lăn qua lăn lại vẫn không biết chán, tiểu huynh đệ hắn hăng hái ngẩng cao đầu, Phương Lan Sinh bị hắn đè trên giường, cả trước lẫn sau đều bị đùa nghich, hốc mắt đỏ bừng vì đầu gỗ hôn xuống mà run rẩy nhắm lại, hai bàn tay nắm thành quyền muốn đánh, cuối cùng lại vòng ra sau ôm thật chặt lưng đầu gỗ.
Bách Lý Đồ Tô bắn vào trong người y một lần, cúi người ôm Phương Lan Sinh lên giường, rút hạ thân khỏi người y nhất thời dịch thể trắng đục chảy xuôi theo hai chân. Phương Lan Sinh giờ cũng mất dây thần kinh xấu hổ, nằm yên giang hai chân há miệng tham lam thở dốc.
Ý thức Phương Lan Sinh giờ rất hỗn loạn, tuy ban đầu đầu gỗ hắn cường bạo tiến vào làm Phương Lan Sinh tỉnh táo rất nhiều, nhưng đến giờ lại cảm thấy không đau đớn, trái lại càm giác kì quái lan rộng khắp cơ thể điều khiển thần trí y. Phương Lan Sinh không nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, thứ gì đang thay đổi mình. Hai bàn tay y vô lực buông xuôi bên người, bị đầu gỗ ôm lấy đặt trên đỉnh đầu.
Cúi đầu hôn sâu, nụ hôn như muốn cuốn lấy toàn bộ lý trí Phương Lan Sinh, cả ngày hôm nay không gặp hắn, y vốn có chút lo lắng, mà hiện tại đầu óc như nổ tung, nụ hôn khiến cho mọi lo lắng chỉ còn là cát bụi.
Trong đầu ông ông, như tiếng chuông vang lên, quanh quẩn mãi không dứt, trước mắt như thể bị sương mù che lấp hoàn toàn. Cả người Phương Lan Sinh chìm đắm trong mơ hồ, y ngồi trên đùi đầu gỗ, cúi đầu dựa vào vai hắn, thân thể theo động tác hắn lên xuống nhịp nhàng. Y thở dốc, cánh môi run rẩy bị đầu gỗ cúi đầu cắn nuốt. Hai tay đầu gỗ vươn ra sau người y, Phương Lan Sinh không biết hắn làm gì cũng không quản hắn, sau khi bị hắn hôn thì nghiêng đầu tựa trên vai đầu gỗ, gương mặt mê muội đỏ bừng, thắt lưng bất tri bất giác căng thẳng, uốn éo theo nhịp.
Tới lúc đầu gỗ mạnh đè y nằm xuống giường, Phương Lan Sinh mới mở bừng mắt nhìn Bách Lý Đồ Tô vươn tay cầm vật gì đó đặt trên đầu mình. Y thậm chí không kịp phản ứng.
Phương Lan Sinh theo bản năng nghiêng đầu muốn tránh, đầu gỗ cầm vật kia lên, chăm chú nhìn phản ứng Phương Lan Sinh. Ánh mắt lạnh lẽo sắc bén ban ngày giờ sâu hút như đầm nước, hắn cúi người xòe tay cho y xem vật bên trong, là món đồ hình hoa mai.
Hai cánh hoa bị gãy lộ ra viền mép được mài lại vụng về, vẫn có phần góc cạnh loang lổ. Phương Lan Sinh không biết hắn nhìn thấy vật này từ bao giờ, lại còn có thời gian mài lại nó. Y cau mày, vươn tay muốn đẩy nó rơi ra, “Đầu gỗ ngốc, đây là đồ cho nữ tử đeo, ngươi lấy nó làm gì…”
Bách Lý Đồ Tô nắm tay lại, nhất thời tóm luôn lấy cánh tay Phương Lan Sinh định vươn tới. Hắn lại cúi người xuống, hạ thân khẽ động, Phương Lan Sinh cảm ứng hừ nhẹ một tiếng, cánh tay bị cầm đặt lại trên đỉnh đầu, y trừng mắt nhìn đầu gỗ cố chấp dùng đồ vật dành cho nữ tử kia đặt trên đầu mình.
“Ngươi làm gì… ưm…”
Đầu gỗ dường như rất thích cái này, hắn cúi đầu ngăn chặn Phương Lan Sinh ồn ào, phía dưới ra sức đi vào. Phương Lan Sinh bị hành cả người mất lực, đầu gỗ hôn y tới nỗi đầu óc thiếu khí trở nên ngu muội. Y để mặc đầu gỗ để đóa mai ở chóp mũi mình, rồi lên đỉnh đầu, hắn vẫn đang hôn xuống.
Dường như ngay cả đầu gỗ không hiểu chuyện cũng nhận ra, người dưới thân này, chỉ cần ôm y hôn y thì những chuyện ban đầu y không chịu y đều cho phép. Bách Lý Đồ Tô không biết nguyên nhân, nhưng trong đầu tự nhiên đặt hai chuyện ngang bằng nhau. Phương Lan Sinh chóng mặt bắn ra một lần, phía dưới càng siết chặt, y bị cảm giác kì dị trong người hành đến phát điên, đầu gỗ lại càng dùng sức. Cuối cùng hắn mạnh tiến vào thật sâu trong huyệt động non mềm, Phương Lan Sinh không nhịn được nắm chặt mép giường.
“Đầu… gỗ… A… Đầu gỗ!”
Y hầu như khóc thành tiếng, đầu gỗ nắm hai chân y vừa giơ vừa kéo, sau đó tiếp tục cúi đầu hôn xuống. Phương Lan Sinh buồn bực, thanh âm tắc nghẹn nơi cuống họng, vươn tay nắm thành quyền hướng lên trên. Lúc này đầu gỗ bắn lần thứ hai vào, bàn tay căng cứng lập tức vô lực, buông xuôi trên người. Phương Lan Sinh co quắp bị Bách Lý Đồ Tô ôm lấy, hắn cố sức dùng tiểu huynh đệ còn chưa thỏa mãn cắm vào vài lần nữa, Phương Lan Sinh hai mắt đầy nước mơ hồ, nhẫn nại bao nhiêu cũng phải ngất đi trước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook