Tớ Là Nữ Phụ Sao!?
-
Chương 6: Nữ chính xinh đẹp, dịu dàng, đáng yêu ơi!
Hahaha! Bị lừa rồi! Bạn ngốc quá đi mất! Lần này nới thật nè! Kéo xuống đi có chương mới đó!
kéo xuống tiếp đi
Nữa đi
kéo nữa
Rồi! Chúc mừng bạn không bị lừa! Bắt đầu chương mới nhé!
…………………………………………………………………………………………………
Sau khi mua hàng mau hàng thoải mái, cô và anh trai yêu dấu đang vui vẻ ăn uống tại khu vực ăn uống của cửa hàng. Nhưng thật ra, chỉ có duy một người vui, còn người còn lại đang tiếc thương cho số tiền dành dụm của hắn.
Các bạn biết vì sao không? Vì khi hết tiền trong tấm thẻ, cô chỉ còn cách lấy tiền của anh trai mk, có anh trai không lợi dụng để trưng à? Cô không ngu đến vậy! Ahihi!
Đang vừa ăn vừa ngắm cảnh, một bóng người đi vào, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người ở đây, tất cả đều đang ngây ngốc nhìn cô gái trước mắt. Cô ấy có mái tóc đen mượt dài ngang eo, đc buộc lên một phần bằng một sợi ruy băng màu trắng, làn da trắng hồng mềm mại đến lạ người, đặc biệt là khuôn mặt tròn xoe không một khuyết điểm, đôi môi đỏ như quả chery căng mọng chỉ làm người khác muốn cắn, đôi mắt lam trong suốt khiến người ta ko cách nào thoát khỏi nó. Cô mang trên người một bộ váy màu đen làm tô điểm lên làn da trắng bóng của cô, đồng thời làm cô càng trở nên thần bí và mị hoặc. Cô gái đó luôn toát lên người vẻ băng lãnh khiến người khác không dám đến gần, nếu so sánh với tiên nữ cx chắc chắn rằng tiên nữ cx phải chào thua.
Cô ấy nhìn sơ qua một lược, sau đó chọn một góc khuất ngồi xuống. Trong lúc mọi người đang ngây người thì một bóng dáng nhỏ bỗng chạy lại chỗ cô ấy đang ngồi, cất tiếng nói trong veo làm mọi người hoàn hồn:
“Chị hai! Em ngồi đây dược chứ?”
Giọng nói ấy cx khiến cô gái chú ý, nhìn người mở lời, khuôn mặt cô ấy khẽ nhăn lại, đôi mắt hiện lên chút sát ý. Một lúc lâu sau, cất tiếng nói trong veo như pha lê khiến người khác mê đắm:
“Tùy!”
Cô vui vẻ đặt mông ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cô ấy khẽ nhíu mày khó chịu, sau đó khẽ nhích qua cho cô ngồi. Cô cười vui vẻ, vẫy tay vs một người, nói:
“Onii-chan! Ở đây nè!”
Người kia nghe vậy, cx giật mk vội bước đến. Mọi người hít thêm tràng khí lạnh, sao hôm nay ra đường gặp toàn người đẹp không vậy? Đúng vậy người bước đến là một chàng trai rất khôi ngô. Nhìn hai cô gái đang ngồi trên ghế, chàng trai cười ôn nhu hỏi:
“Hương nhi, em quen cô gái này sao?”
Một người nghe thấy gọi tên mk, cằn nhằn đáp:
“Onii – chan, bị sao vậy? Ngay cả chị Minh Nguyệt anh cx quên ư? Thật tình!”
“Oa là Nguyệt nhi sao? Em thay đổi quá đó! Nhớ anh chứ?” – chàng trai cười hỏi. Cô gái còn lại gật đầu, lạnh lùng đáp:
“Huyền Anh Minh đúng chứ? Anh hai!”
“Không ngờ ba năm rồi em vẫn nhớ anh! Em thay đổi thật đấy! Anh ngồi được chứ?” – tên kia nói một mạch, sau đó tự động ngồi xuống không đợi cô gái kia nói gì. Cô ấy cx chẳng để tâm, im lặng ngắm cảnh.
Vâng, khỏi nói cx biết hai người đó là chị nữ phụ Minh Hương và anh trai chị ấy Anh Minh. Còn cô gái xinh đẹp thần cộng phẫn kia còn ai có thể ngoài nữ chính đại nhân – Huyền Minh Nguyệt chứ?
Vâng! Đúng vậy, trong khi mọi người đang ngây ngốc nhìn cô gái đó, cô đã sớm nhận định đó là nữ chính rồi, cái vẻ đẹp kiêu sa tựa tiên thiên đó còn ai khác ngoài nữ chính đại nhân đâu. Khỏi nói ai cx biết. Mà công nhận nữ chính đẹp thật, đẹp đến nỗi cô cx muốn cong theo đây! Thật ko hiểu nổi là chị em xinh đôi mà sao chị ấy xinh đẹp thế mà cô nữ phụ đây chỉ đc cái thanh tú thôi nhỉ? Rắc rối thật! THật tình nhiều khi cô nghĩ đôi khi hai chị em ko phải sinh đôi đâu! Chắc cô nữ phụ này đc nhặt từ thùng rác ra đấy! Nhưng may là vẻ mặt của hai người có vẻ tựa giống nhau bằng không cô khẳng định cô nữ phụ này là từ thùng rác ra đấy.
Nhưng…cái cảm giác này là sao chứ? Nhìn kìa mọi người đang nhìn cô bằng ánh mắt sắp giết người luôn á! Tại sao ư? Khỏi đoán cx biết một cô gái tầm thường như cô mà đc ngồi vs hai đại mỹ nhân này người khác ko ghen mới là lạ. Nhưng cx ko ít ánh mắt ghan tị nữ chính hay nam chính, cái này khỏi nói lí do ha! Với lại…sao ko ai nói câu nào hết vậy? Áp lực quá đi! AAA!!!
Bỗng nhiên, một cô phục vụ đến gây chú ý mọi người:
“Xin chào quý khách, quý khách muốn dùng gì?” – cô ấy vừa nói, vừa ngây ngốc nhìn anh hai của cô. Thật tình đẹp cx là một cái tội mà!
Cô thở phào, may là có người phá cái áp lực này rồi, kẻo nữa cô chết mất. Nhìn cô ấy, cô sau đó cô nhìn sang nữ chính cười dịu dàng nói:
“Onee – chan muốn dùng gì ạ?”
“Một ly kem vani và shusi!” – chị nữ chính đại nhân lạnh lùng nói.
“Vậy em cx giống vậy! Nhưng thay kem vani thành socola ha!” – cô vui vẻ giơ tay nói.
Sau khi ghi hết, cô phục vụ e lệ nhìn sang nam chính dịu giọng hỏi:
“Vậy…thiếu gia muốn dùng gì ạ?”
“Cho tôi một coffe. Cảm ơn!” – anh hai cô cười, ôn nhu cướp đoạt trái tim biết bao thiếu nữ nói.
“Vâng, xin quý khách đợi chút!” – cô ấy nói, miễn cưỡng rời đi sau khi được cô gọi hồn về. Anh hai ơi! Làm gì thì làm đừng câu hồn người ta chứ! Để người ta còn làm việc nữa kiếm miếng cơm manh áo anh hai ạ!
………………………………………………………………………………………………….
Ủng hộ tớ nha! Cảm ơn các bạn nhiều!
kéo xuống tiếp đi
Nữa đi
kéo nữa
Rồi! Chúc mừng bạn không bị lừa! Bắt đầu chương mới nhé!
…………………………………………………………………………………………………
Sau khi mua hàng mau hàng thoải mái, cô và anh trai yêu dấu đang vui vẻ ăn uống tại khu vực ăn uống của cửa hàng. Nhưng thật ra, chỉ có duy một người vui, còn người còn lại đang tiếc thương cho số tiền dành dụm của hắn.
Các bạn biết vì sao không? Vì khi hết tiền trong tấm thẻ, cô chỉ còn cách lấy tiền của anh trai mk, có anh trai không lợi dụng để trưng à? Cô không ngu đến vậy! Ahihi!
Đang vừa ăn vừa ngắm cảnh, một bóng người đi vào, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người ở đây, tất cả đều đang ngây ngốc nhìn cô gái trước mắt. Cô ấy có mái tóc đen mượt dài ngang eo, đc buộc lên một phần bằng một sợi ruy băng màu trắng, làn da trắng hồng mềm mại đến lạ người, đặc biệt là khuôn mặt tròn xoe không một khuyết điểm, đôi môi đỏ như quả chery căng mọng chỉ làm người khác muốn cắn, đôi mắt lam trong suốt khiến người ta ko cách nào thoát khỏi nó. Cô mang trên người một bộ váy màu đen làm tô điểm lên làn da trắng bóng của cô, đồng thời làm cô càng trở nên thần bí và mị hoặc. Cô gái đó luôn toát lên người vẻ băng lãnh khiến người khác không dám đến gần, nếu so sánh với tiên nữ cx chắc chắn rằng tiên nữ cx phải chào thua.
Cô ấy nhìn sơ qua một lược, sau đó chọn một góc khuất ngồi xuống. Trong lúc mọi người đang ngây người thì một bóng dáng nhỏ bỗng chạy lại chỗ cô ấy đang ngồi, cất tiếng nói trong veo làm mọi người hoàn hồn:
“Chị hai! Em ngồi đây dược chứ?”
Giọng nói ấy cx khiến cô gái chú ý, nhìn người mở lời, khuôn mặt cô ấy khẽ nhăn lại, đôi mắt hiện lên chút sát ý. Một lúc lâu sau, cất tiếng nói trong veo như pha lê khiến người khác mê đắm:
“Tùy!”
Cô vui vẻ đặt mông ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cô ấy khẽ nhíu mày khó chịu, sau đó khẽ nhích qua cho cô ngồi. Cô cười vui vẻ, vẫy tay vs một người, nói:
“Onii-chan! Ở đây nè!”
Người kia nghe vậy, cx giật mk vội bước đến. Mọi người hít thêm tràng khí lạnh, sao hôm nay ra đường gặp toàn người đẹp không vậy? Đúng vậy người bước đến là một chàng trai rất khôi ngô. Nhìn hai cô gái đang ngồi trên ghế, chàng trai cười ôn nhu hỏi:
“Hương nhi, em quen cô gái này sao?”
Một người nghe thấy gọi tên mk, cằn nhằn đáp:
“Onii – chan, bị sao vậy? Ngay cả chị Minh Nguyệt anh cx quên ư? Thật tình!”
“Oa là Nguyệt nhi sao? Em thay đổi quá đó! Nhớ anh chứ?” – chàng trai cười hỏi. Cô gái còn lại gật đầu, lạnh lùng đáp:
“Huyền Anh Minh đúng chứ? Anh hai!”
“Không ngờ ba năm rồi em vẫn nhớ anh! Em thay đổi thật đấy! Anh ngồi được chứ?” – tên kia nói một mạch, sau đó tự động ngồi xuống không đợi cô gái kia nói gì. Cô ấy cx chẳng để tâm, im lặng ngắm cảnh.
Vâng, khỏi nói cx biết hai người đó là chị nữ phụ Minh Hương và anh trai chị ấy Anh Minh. Còn cô gái xinh đẹp thần cộng phẫn kia còn ai có thể ngoài nữ chính đại nhân – Huyền Minh Nguyệt chứ?
Vâng! Đúng vậy, trong khi mọi người đang ngây ngốc nhìn cô gái đó, cô đã sớm nhận định đó là nữ chính rồi, cái vẻ đẹp kiêu sa tựa tiên thiên đó còn ai khác ngoài nữ chính đại nhân đâu. Khỏi nói ai cx biết. Mà công nhận nữ chính đẹp thật, đẹp đến nỗi cô cx muốn cong theo đây! Thật ko hiểu nổi là chị em xinh đôi mà sao chị ấy xinh đẹp thế mà cô nữ phụ đây chỉ đc cái thanh tú thôi nhỉ? Rắc rối thật! THật tình nhiều khi cô nghĩ đôi khi hai chị em ko phải sinh đôi đâu! Chắc cô nữ phụ này đc nhặt từ thùng rác ra đấy! Nhưng may là vẻ mặt của hai người có vẻ tựa giống nhau bằng không cô khẳng định cô nữ phụ này là từ thùng rác ra đấy.
Nhưng…cái cảm giác này là sao chứ? Nhìn kìa mọi người đang nhìn cô bằng ánh mắt sắp giết người luôn á! Tại sao ư? Khỏi đoán cx biết một cô gái tầm thường như cô mà đc ngồi vs hai đại mỹ nhân này người khác ko ghen mới là lạ. Nhưng cx ko ít ánh mắt ghan tị nữ chính hay nam chính, cái này khỏi nói lí do ha! Với lại…sao ko ai nói câu nào hết vậy? Áp lực quá đi! AAA!!!
Bỗng nhiên, một cô phục vụ đến gây chú ý mọi người:
“Xin chào quý khách, quý khách muốn dùng gì?” – cô ấy vừa nói, vừa ngây ngốc nhìn anh hai của cô. Thật tình đẹp cx là một cái tội mà!
Cô thở phào, may là có người phá cái áp lực này rồi, kẻo nữa cô chết mất. Nhìn cô ấy, cô sau đó cô nhìn sang nữ chính cười dịu dàng nói:
“Onee – chan muốn dùng gì ạ?”
“Một ly kem vani và shusi!” – chị nữ chính đại nhân lạnh lùng nói.
“Vậy em cx giống vậy! Nhưng thay kem vani thành socola ha!” – cô vui vẻ giơ tay nói.
Sau khi ghi hết, cô phục vụ e lệ nhìn sang nam chính dịu giọng hỏi:
“Vậy…thiếu gia muốn dùng gì ạ?”
“Cho tôi một coffe. Cảm ơn!” – anh hai cô cười, ôn nhu cướp đoạt trái tim biết bao thiếu nữ nói.
“Vâng, xin quý khách đợi chút!” – cô ấy nói, miễn cưỡng rời đi sau khi được cô gọi hồn về. Anh hai ơi! Làm gì thì làm đừng câu hồn người ta chứ! Để người ta còn làm việc nữa kiếm miếng cơm manh áo anh hai ạ!
………………………………………………………………………………………………….
Ủng hộ tớ nha! Cảm ơn các bạn nhiều!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook