Edit & Beta: Hann
Sau khi ký hiệp nghị bảo mật với đám người Hồ Đối Đối, Tô Nam hoàn toàn trở thành bảo mẫu nhỏ của Hàng Chính.
Sáng sớm cô phải đi làm, đương nhiên không có cách nào chăm sóc Hàng Chính thật tốt.

Cô chỉ đành bỏ tiền mời y tá chăm sóc anh trong khoảng thời gian từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều.
Còn Tô Nam phải bỏ công việc nhân viên thu ngân bán thời gian, đứng mãi ở bệnh viện từ năm giờ chiều đến giờ làm việc sáng hôm sau.
Thế nhưng một ngày nọ, Tô Nam phát hiện y tá mình tìm chăm sóc anh không đàng hoàng, động tác cho anh uống nước ăn cơm rất thô bạo.

Ngày hôm đó, công việc trong cửa tiệm khá nhẹ nhàng nên Tô Nam xin chị quản lý nghỉ trước giờ, sau đó chạy đến bệnh viện, đúng lúc nhìn thấy cảnh y tá đang cho Hàng Chính uống nước.
Hàng Chính là bệnh nhân hôn mê chưa tỉnh, thế nhưng y tá dùng muỗng đút nước cho anh uống không được, vậy nên trực tiếp nắm lấy cằm anh rồi đổ hết nước vào trong.

Nước chảy ra làm ướt hết cả quần áo bệnh nhân của Hàng Chính, Tô Nam thấy vậy, quả thật không kìm được cơn giận, trực tiếp vào phòng bệnh kéo người y tá đó ra ngoài, lạnh mặt nói: “Ngày mai không cần cô đến nữa.”
Vừa hay hôm nay Hồ Đối Đối đến bệnh viện thăm Hàng Chính, anh ta mặc đồng phục Giải phóng quân, đứng bên cạnh Tô Nam hỏi: “Nam Nam, sao vậy?”
“Căn bản cô ta không chăm sóc tốt cho Hàng Chính!” Đôi mắt Tô Nam đỏ au nhìn về phía Hồ Đối Đối: “Tôi phải đuổi cô ta đi!”
“Đuổi đi đuổi đi, đừng khóc nữa.” Hồ Đối Đối nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô rồi vỗ về an ủi, sau đó nói với người y tá đang trưng ra vẻ mặt như không có gì: “Cô biết người nằm bên trong là ai không? Tôi nhớ kỹ cô rồi.”
Y tá tháo tạp dề xuống vứt trên mặt đất, hừng hực khí thế rời đi, không nói bất kỳ một lời nào với Tô Nam và Hồ Đối Đối.

Sau đó Tô Nam mới biết được rằng người y tá đã không còn xuất hiện ở bệnh viện quân sự kể từ vụ việc này.


Thế nhưng việc xảy ra khi Tô Nam đang ở bên ngoài, đối với chuyện này, cô chỉ có thể lựa chọn cười trừ.
Ba ngày trước, Hàng Chính đã được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt đến phòng bệnh bình thường.

Tô Nam đẩy cửa đi vào, vẫn là tư thế như cũ ấy, không có chút ý thức bảo vệ mình gì cả.
Tô Nam lấy khăn từ trong phòng vệ sinh ra, rồi nhẹ nhàng lau nước còn vương trên khóe miệng và cổ của Hàng Chính.

Mấy ngày Hàng Chính hôn mê gần đây, cô vẫn luôn theo dõi lượng dinh dưỡng và đường glucozo duy trì chức năng trong cơ thể của anh.
Nhìn thấy Hàng Chính ngày càng gầy gò, cả người vẫn luôn trong trạng thái không có ý thức khiến cô thấy rất khó chịu trong lòng.
Phải biết sức sống Hàng Chính của anh rất lớn, sao có thể mặc cho người ta định đoạt như vậy được, sao có thể thiếu ý thức tự bảo vệ mình như thế chứ.

Vì vậy, Tô Nam âm thầm đưa ra quyết định trong lòng mình.
Cô bảo Hồ Đối Đối thay áo quần bị ướt của Hàng Chính ra, còn cô ngồi một mình bên ngoài phòng bệnh, tự cắn da khô trên môi cho đến khi Hồ Đối Đối đi ra.
“Nam Nam.” Hồ Đối Đối ngồi bên cạnh Tô Nam nói: “Đừng làm khó mình quá.”
“Ừ, anh Đối Đối, em nghĩ mình nên xin nghỉ việc ở chỗ đó để tạm thời chăm sóc Hàng Chính thật tốt trong thời gian này.”
“Xin nghỉ? Nam Nam, chỗ làm việc của em là một nhà hàng đấy, sao có thể xin nghỉ chứ?”
“Thử xem sao! Em cũng không biết có được hay không nữa.” Tô Nam ngẩng đầu lên, nhìn Hồ Đối Đối rồi nở nụ cười: “Nếu như không thể thì để Hàng Chính nuôi em! Ha ha, dù sao cũng bởi vì anh ấy mà.”
Hồ Đối Đối nhìn chằm chằm Tô Nam một lúc lâu, sau đó hỏi: “Nam Nam, có phải em thích đội trưởng của tụi anh không?”

Thích? Chữ này như đang nở hoa trong đầu Tô Nam, cô suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: “Không phải là thích! Chẳng qua em cảm thấy Hàng Chính là một người kiêu ngạo như vậy, sao có thể dễ dàng để người khác khi dễ như vậy.

Rõ ràng anh ấy đáng được chăm sóc tốt hơn, khiến anh ấy vẫn duy trì được sự kiêu ngạo của mình như trước dù có bị thương đi chăng nữa.”
Hồ Đối Đối đã bị cảm động bởi sự đẹp đẽ này.
Sau khi tiếp xúc một thời gian, tất cả mọi người đều rất có cảm tình với cô gái Tô Nam này.

Lý Phục cảm thấy Tô Nam rất tỉ mỉ cẩn thận, đối xử với Hàng Chính đang bị thương nặng cũng rất tốt, đáng khen ngợi.
Hồ Đối Đối thì thấy cô rất đáng yêu, đôi khi có hơi lơ mơ nhưng vẫn rất cẩn thận kỹ lưỡng, đáng khen ngợi.
Mặc dù Hứa Băng chưa tiếp xúc nhiều với Tô Nam, thế nhưng khi nhìn thấy hành động che chở Toma của cô, anh ta cũng muốn nói rất đáng khen ngợi.
Đương nhiên Trịnh Soái Trực cũng thích người em gái cách biệt tuổi tác không lớn lắm này, anh ta và Tô Nam rất ăn ý với nhau.
Cô cũng khá thích tán gẫu với anh ta, Trịnh Soái Trực vô cùng thẳng thắn, giữ lấy bả vai Tô Nam nói: “Từ hôm nay trở đi, Tô Nam chính là em gái ruột của anh.

Tô Nam, đổi tên đổi tên đi, gọi là Trịnh Nam.”
Hồ Đối Đối ghét bỏ nhổ nước bọt vào anh ta: “Anh xác định muốn nhận Nam Nam làm em gái chứ không phải con gái đó chứ?”
Kết quả Hồ Đối Đối bị Tô Nam và Trịnh Soái Trực đuổi theo bạo hành.
Về phần Trần Ngũ…
Thật ra Trần Ngũ có một cảm giác rất kỳ lạ về Tô Nam, Hàng Chính đối xử với cô ra sao, anh ấy đều biết hết.


Trần Ngũ mơ hồ xem Tô Nam như chị dâu tương lai của mình, mặc dù hai người vẫn chưa tiến đến hôn nhân, thế nhưng anh ấy cảm thấy nên tận tâm tận lực với Tô Nam, coi như là tận tâm tận lực với Hàng Chính đi!
Hồ Đối Đối và Trịnh Soái Trực gọi cô là “Nam Nam”.

Bọn họ gọi thế vì như vậy có cảm giác rất thân thiết, Tô Nam thì rất đồng ý, gọi cái gì cũng được hết.

Hơn nữa, cô rất thích người khác gọi mình là Nam Nam, không giống Hàng Chính lạnh lùng luôn gọi cô là Tô Nam.
Điều duy nhất làm cô cảm thấy mình đang tiến gần đến anh một chút chính là khi anh ôm lấy cô trên nền đất rồi nhẹ nhàng nở nụ cười.

Khi đó cô cảm thấy Hàng Chính thực sự quá đẹp trai, dáng vẻ nở nụ cười tươi ấy có thể làm tan chảy cả băng tuyết luôn rồi.
Đương nhiên Tô Nam xin nghỉ không thành công, bởi vì sau khi Hồ Đối Đối về đơn vị, anh ta nhờ những người trong đội thay phiên nhau chăm sóc Hàng Chính trong khoảng thời gian cô đi làm.
Đây cũng là điều khiến cô vơi đi lo lắng phần nào, tuy rằng mấy vị nhân vật lớn này không có tính cách cẩn thận kỹ lưỡng, thế nhưng cô dám chắc rằng nhất định bọn họ sẽ đối xử thật tốt với Hàng Chính.
Hôm nay Lý Phục đến trông nom Hàng Chính.

Anh đã hôn mê gần một tháng chưa tỉnh lại, thế nhưng bác sĩ lại nói đây là dấu hiệu tốt, điều này cho thấy Hàng Chính đang điều chỉnh lại các chức năng cơ thể.

Tô Nam làm canh gà mang đến cho anh uống, mặc dù uống không bao nhiêu nhưng vẫn bổ sung được chút chất dinh dưỡng.
Nhưng mà hôm nay Tô Nam còn chưa bước chân vào phòng bệnh thì đã bị Lý Phục ngày thường không mở miệng nói chuyện lôi lôi kéo kéo ra ngồi trong vườn hoa của bệnh viện.
“Anh Lý Phục, có chuyện gì sao?” Tô Nam thấy Lý Phục kéo cô xuống đến đây rồi nhưng không nói gì với cô, hành động này hơi khó hiểu.

Không còn cách nào khác, Tô Nam đành phải mở miệng hỏi thăm.

“Ừ.” Lý Phục giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một cái rồi tiếp tục nói: “Thật ra cũng không có chuyện gì, em ngồi đây với anh khoảng mười phút đi.”
“Ah…” Tô Nam gật đầu nói: “Được.”
Lý Phục hoàn toàn ngồi nghiêm chỉnh, thực sự không nói một câu nào với Tô Nam.

Nhưng Tô Nam thì không, cô bèn hỏi anh ấy có sao không.

Anh ấy cũng đàng hoàng thành thật trả lời, mười phút sau, Lý Phục bảo Tô Nam có thể cùng anh ấy đi lên lầu được rồi.
Cửa phòng bệnh của Hàng Chính vẫn chưa đóng lại hoàn toàn.

Lúc Tô Nam chuẩn bị đẩy cửa vào, phát hiện trong phòng có một người mặc quân phục Thượng úy nữ.
Cả người cô ấy khom tới gần Hàng Chính, Tô Nam thấy rõ ràng, đôi môi của Thượng úy nữ này đang khẽ chạm trên khóe miệng của Hàng Chính.

Mà Tô Nam cũng thấy, dường như khóe miệng của anh cũng hơi nhếch lên một chút.
Tô Nam nhìn về Lý Phục ở phía sau, rõ ràng anh ấy còn kinh ngạc hơn cả mình, cô trao đổi ánh mắt hỏi có chuyện gì xảy ra.

Nhìn thấy nữ Thượng úy muốn đi ra, Lý Phục vội vàng kéo Tô Nam ra sau lưng mình, chặn thật chặt.

Nữ Thượng úy đi ra nói một tiếng cảm ơn với Lý Phục, anh ấy chào kiểu quân đội một cái, nói: “Vâng, chủ nhiệm Miêu.”
Đợi sau khi nữ Thượng úy đã đi xa, Tô Nam mới hỏi: “Cô ấy là ai vậy?”
Lý Phục thở dài một hơi, nói rằng: “Thanh mai trúc mã của đội trưởng tụi anh – Miêu Mị Hân.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương