Tơ Đồng Rỏ Máu
-
Chương 14: Chữ thứ hai
Nghê Bồi Trung được xác định là chết ngay tại chỗ. Nhảy xuống từ tầng 7, đầu chạm đất trước, kết quả duy nhất là tử vong.
Sau đó cảnh sát lên nhà Nghê Bồi Trung và phát hiện ra Hồ Thanh đầu vỡ toác. Bên cạnh xác Hồ Thanh là một cái búa to dính máu, vết máu trên cán búa có dấu tay, kỹ thuật viên lấy mẫu vân tay gần như có thể kết luận ngay là dấu vân tay của Nghê Bồi Trung.
Trong vòng hai giờ, kết quả đối chiếu vân tay được phòng xét nghiệm công bố khớp với phỏng đoán của kỹ thuật viên, Nghê Bồi Trung dùng búa đập chết vợ là Hồ Thanh, sau đó nhảy lầu tự tử.
Trong phòng Trao đổi với nhân chứng.
“Trước khi xảy ra án mạng, đến nhà Nghê Bồi Trung cô đã nói những gì?” Sĩ quan cảnh sát tự giới thiệu là Kim Thạc hỏi Na Lan. Kim Thạc là phó chủ nhiệm Phòng Hiệp đồng các vụ án đặc biệt nghiêm trọng, thuộc Cục Trinh sát Hình sự Bộ Công an, sau khi vụ án ‘ngón tay khăn máu’ tái diễn, Bắc Kinh điều anh về đây phối hợp điều tra. Ba Du Sinh đến hiện trường vài phút rồi vội vã đi luôn. Na Lan đoán rằng anh có ý tạm né tránh, còn viên phó chủ nhiệm họ Kim thì thẳng thừng thể hiện thái độ bất mãn về chuyến thăm viếng riêng của Na Lan.
Tại sao Ba Du Sinh lại có ý né tránh?
Na Lan trả lời, có sao nói vậy. Kim Thạc hỏi, “Trước khi đến nhà họ, cô có lường trước hậu quả không? Sẽ giúp ích gì cho việc trinh sát phá án của chúng tôi đây?”
“Tôi không ngờ chỉ vì mấy câu nói mà Nghê Bồi Trung lại quá khích đến như thế.” Na Lan không nói ra lý luận về ác giả ác báo.
Bởi ác giả, đã chết rồi.
Kim Thạc nói, “Cô học về Tâm lý học, lại có kiến thức về bệnh học thần kinh…”
Na Lan biết những lời tiếp theo sẽ rất gay gắt.
“… cô nên biết những người có hành vi bạo lực thì trạng thái thần kinh rất không ổn định nhất là khi họ bị kích thích. Nghê Bồi Trung vừa mới biết tin chính xác em gái chết, tâm trạng đang rất lộn xộn thì cô lại đến chỉ trích ông ta rằng có những hành vi bạo lực của ông ta năm xưa không thể thoát khỏi ‘tuệ nhãn’ của cô, thì khả năng nảy sinh quá khích không lớn hay sao?” Kim Thạc tức giận đứng lên, cứ như thảm kịch của nhà họ Nghê là do Na Lan đạo diễn vậy.
Lúc này Na Lan mới chú ý nhìn Kim Thạc, anh ta tuổi ngoài 30, người trông cao, trông rất khí thế với sắc mặt như áp đảo người khác, thể hiện là một con người chuyên tâm với sự nghiệp.
“Tôi muốn làm rõ những hành vi thô bạo của ông ta đối với em gái, để hỗ trợ điều tra vụ án…”
“Kể từ nay, mỗi hành động liên quan đến vụ án của cô, kể cả gặp gỡ Mễ Trị Văn, đều phải được phép của Đội Trinh sát Hình sự. Không được tái diễn cảnh đêm tối xông vào buồng bệnh để đấu khẩu với lão ta nữa.” Kim Thạc lại ngồi xuống. “Chắc cô đã đoán ra, vì một nguyên nhân đặc biệt, tôi và Sở đã thống nhất, tôi thay anh Ba Du Sinh phụ trách điều tra vụ án này. Anh Sinh còn phải ứng phó với một số vụ quan trọng hơn, không thể phân tâm vào vụ án này nữa…”
Vụ “ngón tay khăn máu” sẽ còn tiếp diễn!
Na Lan nói, “Mễ Trị Văn từng cảnh báo vụ án ‘ngón tay khăn máu’ sẽ còn tiếp diễn. Anh được Bộ Công an điều về đây, chẳng lẽ vụ án này không quan trọng hay sao?”
“Đây là quyết định của Sở.” Kim Thạc lại đứng lên, nói “Chào cô” và định bước ra khỏi phòng Trao đổi với nhân chứng thì Na Lan gọi giật lại.
“Tôi muốn vào việc gặp Mễ Trị Văn, mong anh phê chuẩn.”
Khi Na Lan đến bệnh viện Phổ Nhân thì trời đã gần tối. Cô không ngờ Ba Du Sinh đang chờ cô ở khu bệnh nhân nặng.
“Em tưởng anh đã bye-bye vụ án này rồi?” Na Lan cảm thấy giọng mình khá nhẹ nhõm.
Ba Du Sinh mỉm cười, “Đúng là anh bị yêu cầu cách li vụ án, nhưng lúc này là ngoài giờ làm việc, anh không thể cứ thế mà cách li thật.”
“Tại sao anh phải cách ly?”
Ba Du Sinh không trả lời thẳng, chỉ nói, “Yêu cầu ấy là hơp tình hợp lý, nên anh chấp hành. Trước khi cô vào gặp Mễ Trị Văn, anh muốn cho cô biết một chi tiết điều tra mới phát hiện. Trước khi được lệnh cách ly, anh phát hiện ra rằng, máy điện thoại cố định không dây ở nhà Nghê Bồi Trung không cắm vào ổ sạc điện như thông thường, cảnh sát suy luận chắc là chủ nhân vừa mới có cuộc điện thoại nào đó. Đúng thế, sau khi tra cứu danh sách các cuộc gọi thì thấy hai phút trước khi Nghê Bồi Trung giết vợ rồi nhảy lầu, có người gọi điện đến nhà họ Nghê.”
Na Lan trầm ngâm. Chẳng lẽ ông ta nhận được cú phôn sai khiến, sau đó giết vợ rồi nhảy lầu tự tử? Sao ông ta có thể làm như thế? Giống như mô típ bị ai đó thôi miên hay xuất hiện trong tiếu thuyết kinh dị ấy? Không thể! Cú phôn đó do ai gọi đến? Tất nhiên cô hiểu chẳng ai dại gì để lộ, họ phải dùng di động nặc danh.
“Là di động nặc danh.”
Na Lan chợt nghĩ ra, “Mễ Trị Văn! Khi cú phôn ấy gọi đến nhà họ Nghê thì lão ta đang làm gì?”
Ba Du Sinh, “Không biết có phải ngẫu nhiên không, lúc đó lão vừa ra khỏi giường vào buồng vệ sinh. Thể trạng của lão hiện giờ, đi vệ sinh cũng là vấn đề lớn, cho nên nhân viên y tế và đồng nghiệp của bọn anh giám sát ở đó đều nhớ rất rõ.”
“Rất có thể chính là lão!” Na Lan khẽ thốt lên.
“Lục soát người lão thì không thấy có di động.” Ba Du Sinh khẽ thở dài. “Tất nhiên, nếu đúng là lão thì không đời nào lão giữ di động để chờ chúng ta đến tóm chứng cứ.”
Na Lan tư lự, “Nếu không phải Mễ Trị Văn gọi thì có thể là ai?”
“Đại sư Thương Hiệt!” Na Lan đến bên đầu giường, cất tiếng gọi, cô không thấy cách gọi này buồn cười.
Mễ Trị Văn đang nửa thức nửa ngủ, nghe thấy tiếng Na Lan gọi, mắt lão vẫn nhắm, mặc kệ cô đến mấy phút. Cuối cùng lão cũng mở miệng, “Mời ngồi. Cô nhẫn nại hơn nhiều rồi. Xem ra tôi đã không nhìn nhầm người.”
“Ông có quen Nghê Bồi Trung và Hồ Thanh không?” Na Lan ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường.
Không ngoài dự đoán của cô, lão không trả lời, chỉ nói, “Sao cô cứ hỏi những câu cảnh sát đã hỏi mãi rồi?”
“Lẽ nào cùng một câu hỏi không thể có cách trả lời khác nhau? Tôi cho rằng ông đối với tôi khác với cảnh sát. Nếu không, tại sao ông không bảo cảnh sát giải mã con chữ kia?”
Mễ Trị Văn im lặng, lát sau mới nói, “Cô chỉ trích tôi bỡn cợt đám cảnh sát phải không? Tội lớn, tôi không dám thế đâu. Cho nên, việc trả lời cũng vậy. Tôi không quen hai kẻ đó, họ tự cho rằng mình rất ghê gớm nhưng thực ra họ không tự kiểm soát nổi số phận của mình.” Rõ ràng là lão đã biết tin về cái chết của hai vợ chồng nhà kia.
“Ông không gọi điện cho họ à?”
“Cô còn hỏi những câu thiểu năng như thế thì tôi đành giáng cấp cô chỉ như bình hoa di động, mà còn là thứ bình cổ lỗ.” Mễ Trị Văn hung hắng ho, có vẻ tức giận thật.
Na Lan đứng lên, nói, “Hoan nghênh ông coi tôi là đồ ngốc, điều này tôi quá mong! Xin chào! Cô không biết mình còn phải cố tỏ ra tư thế kiểu trẻ con này bao nhiêu lần nữa.
Còn Mễ Trị Văn, dường như chỉ số EQ của lão cũng rất thất thường. Lúc thì tinh quái bắt nọn, lúc lại đơn thuần như đứa trẻ. Lão nói, “Đừng đi vội! Cô đến chỗ y tá mà xem sổ ghi chép lúc 5 giờ chiều qua, ở đó có ghi một câu của tôi.”
Na Lan đến phòng trực ban. Nghe Na Lan hỏi, y tá rất ngạc nhiên, “Đúng thế thật, lúc 5 giờ tôi đi kiểm tra thì ông ta bảo tôi đưa cuốn sổ đang cầm nói là muốn cho tôi mấy chữ rất hay mà ông ta mới phát minh ra. Tôi biết ông ta lẩm cẩm, nên cũng chiều và đưa ông ta cuốn sổ ghi chép. Ông ta viết vào đó mấy chữ quái dị như nhau, tôi chẳng thiết hỏi gì thêm.” Rồi cô đưa cho Na Lan cuốn sổ. Đúng thế, dưới những ghi chép của cô y tá có năm ký tự kỳ quái y hệt nhau.
Na Lan nhìn mà không hiểu là gì, đang định cầm sang hỏi Mễ Trị Văn xem mấy chữ này liên quan gì đến cái chết của vợ chồng họ Nghê thì bỗng nhận ra phía sau của chúng viết gì đó, cô vội lật tờ giấy, thì thấy mặt sau viết bốn chữ số. 1728.
17 giờ 28 phút, là lúc Nghê Bồi Trung nhảy lầu.
Trên cuốn sổ ghi chép của y tá đi kiểm tra buồng bệnh lúc 5 giờ chiều mà lại ghi thời gian Nghê Bồi Trung giết vợ rồi tự sát, hai vụ án mạng xảy ra 28 phút sau đó!
“Ông…” Na Lan cầm cuốn sổ quay trở lại bên giường Mễ Trị Văn.
“Vẫn chưa rõ à? Tôi đã đoán ra số phận của hai người ấy.” Lão cười thâm thúy.
Thực không sao tưởng tượng nổi. Na Lan đứng chết lặng. Một loạt ý nghĩ kỳ quái nảy sinh, lão có năng lực đặc biệt hay sao? Chẳng lẽ vị trí hài cốt của Nghê Phượng Anh lão cũng đoán ra? Cô chưa bao giờ trải qua hoặc chứng kiến hiện tượng nào không lý giải nổi, nhưng cô biết Ba Du Sinh thường tin tưởng vào các hiện tượng siêu tự nhiên, dù anh chưa từng giải thích tại sao lại tin.
Ông mới chỉ là Thương Hiệt và chưa đổi tên là Phục Hy [1] thì phải? Ông đang cho chúng tôi biết ông có đồng bọn, các người cùng lên kế hoạch gây án, và hình như chỉ lo cảnh sát không đoán ra kẻ gây án kia! Hắn là ai? Các người liên lạc với nhau bằng cách gì? Na Lan còn vô số câu hỏi nhưng tin chắc rằng lão không chịu hợp tác. Dù ép lão ra khỏi trò chơi đoán chữ thì lão cũng không khai ra kẻ đồng mưu.
[1] Phục Hy là người thiết kế ra Hà đồ, tiền thân của Bát quái và Kinh Dịch sau này.
Vấn đề là tại sao lão lại công khai sự tồn tại của kẻ đồng mưu kia?
“Đã đọc mấy chữ tôi viết tặng cô y tá xinh đẹp ấy chưa?”
Na Lan sửng sốt. Chẳng lẽ…
“Cô ta không thể lĩnh hội, không thể nhận mấy chữ ấy thì tôi đành khổ sở chuyển lại cho cô vậy.” Mễ Trị Văn hé đôi mắt đầy những tia máu đỏ nhìn chằm chằm vào Na Lan. Cô thấy lạnh xương sống. “Chỉ là một chữ, cô lặp lại năm lần là được. Lặp lại vài lần là để hoàn thiện thư pháp. Chỉ một chữ là đủ rồi… tìm một người, chỉ cần một chữ thôi.”
Quả nhiên, chữ này là chìa khóa để tìm ra một nạn nhân khác của vụ án “ngón tay khăn máu”.
Na Lan cầm tờ giấy viết con chữ mà Mễ Trị Văn mới sáng tạo đặt trước mặt Kim Thạc. Kim Thạc nói, “Thì ra cô lại có thu hoạch mới!” Anh cau mày nhìn con chữ hồi lâu. “Được, cô cứ về nghỉ ngơi. Chúng tôi sẽ nhanh chóng nhờ chuyên gia phân tích… Nếu gặp khó khăn thì sẽ tạm gác lại, vì cũng chưa phải việc khẩn cấp. Điều quan trọng lúc này là phải nhanh chóng tìm ra người gọi cú phôn cho Nghê Bồi Trung.”
“Tạm gác lại?” Na Lan không tin ở tai mình nữa. “Chẳng có gì cấp bách bằng khám phá vụ án ‘ngón tay khăn máu’! Rất có thể kẻ gọi điện cho Nghê Bồi Trung là hung thủ chính trong suốt ba mươi năm xảy ra vụ án ‘ngón tay khăn máu’. Giải mã chữ này thì mới tiến đến gần sự thật được.”
“Bạn Na Lan ạ…” Kim Thạc định thử hài hước một chút. “Bạn chớ quên Mễ Trị Văn là bệnh nhân tâm thần phân liệt, là tên tội phạm rất xảo quyệt. Lẽ nào bạn thực sự tin rằng lão sẽ dẫn bạn tiếp cận sự thật?”
Câu nói không phải là không có lý. Na Lan ngớ ra, nhưng cô lại nói luôn, “Nhìn bề ngoài, lão có vẻ rồ rồ dại dại, nhưng cho đến giờ những lời lão nói không hề sai. Rõ ràng là nhờ chữ lần trước nên đã tìm được hài cốt Nghê Phượng Anh. Thậm chí lão còn dự báo cái chết của vợ chồng Nghê Bồi Trung! Cho nên, ít ra lão sẽ giúp chúng ta hiểu sâu rộng hơn về toàn bộ vụ án, và có thể phòng ngừa vụ án ‘ngón tay khăn máu’ tiếp theo.”
Kim Thạc hơi do dự. Ít ra anh cũng tán đồng một phần ý kiến của cô bèn hỏi, “Cô có đề nghị gì?”
“Đem ngay đến chỗ một cộng tác viên tên là Sở Hoài Sơn. Chắc anh đã nghe nói về anh ta?”
Kim Thạc cười nhạt, “Là một trong vài vũ khí bí mật của đội trưởng Ba Du Sinh!” Na Lan hình như nhận ra ngụ ý “một vũ khí bí mật nữa là cô”. Kim Thạc lắc đầu, “Trước hết chúng tôi đưa cho chuyên gia văn tự học chính cống đã…”
“Nhưng lần trước nếu không có anh ta…”
“Này, đã rất muộn rồi, tôi cử lái xe đưa bạn về trường nhé!”
Na Lan không ngờ lái xe được cử đưa cô về lại chính là Kim Thạc. Anh mở cửa bên phải cho cô, rồi lên ngồi trước vô lăng, nói, “Chỉ đường cho tôi đi, tôi chưa đến Đại học Giang Kinh bao giờ.”
“Phiền anh quá! Chắc anh bận việc không thể tưởng tượng được.” Cô có cảm giác Kim Thạc còn có dụng ý khác, chứ không chỉ muốn đưa cô về trường.
Đúng thế, đi được nửa chừng, anh hỏi, “Nghe nói cô có người chị họ đang làm việc ở Bắc Kinh?”
Cô đáp, “Vâng.” Và thầm nghĩ chắc anh đã đọc những chuyện bẽ bàng của tôi ở miền đông bắc năm ngoái, có phải anh có ý với bà chị tôi không? Thành Lộ sống cô đơn đã hơn một năm nay, nhưng dù chị ấy có thiếu tình yêu đến mấy thì tôi cũng không đẩy chị ấy vào “lò lửa” đâu!
Kim Thạc lại hỏi, “Hai chị em có hay gặp nhau không?”
“Chị ấy là người Giang Kinh, cha mẹ và anh trai vẫn đang ở Giang Kinh, nên cũng hay về đây. Những dịp tết nhất cũng có gặp nhau.”
Cô đoán đúng, Kim Thạc nói, “Tôi đã đọc các câu chuyện về cô, rất khâm phục. Ngày trước tôi cứ hình dung, tôi đoán cô… như một nữ hiệp can đảm, thận trọng, hôm nay gặp, tôi phải rơi kính đấy!”
Na Lan “Nhưng anh đâu có đeo kính?”
Kim Thạc bật cười, “Và càng không ngờ cô còn biết giả vờ ngớ ngẩn nữa.”
“Tôi ngớ ngẩn thật, nên mới chuốc lấy bao rắc rối.” Cô bỗng nhận ra mình đang nói rất thật.
“Nhưng tôi cảm thấy đội trưởng Ba Du Sinh đối với cô quá tàn khốc. Tôi không hề có ý kỳ thị phụ nữ, nhưng việc trinh sát hình sự, nhất là các vụ trọng án thường ghê rợn, nó tác động rất ghê gớm đến tâm lý. Cô đang đi học, nên tránh là hơn.”
Na Lan nói, “Cũng chẳng thể trách gì anh Ba Du Sinh, vì Mễ Trị Văn chỉ định tôi đến gặp.”
“Những kẻ như Mễ Trị Văn, tốt nhất là nên gạt sang bên, chứ đánh đu thì chỉ tổ mắc bẫy lão!”
Na Lan thầm nghĩ phải nói thể nào thì anh mới hiểu đây?
Kim Thạc bỗng hỏi, “Cô có đi Bắc Kinh chơi bao giờ chưa?”
Na Lan nói, “Đi rồi, cách đây mấy năm, hồi chị Thành Lộ mới ra công tác.” Cô nghĩ bụng, anh đừng có mà…
“Lần sau đi Bắc Kinh, cô cứ gọi tôi, dù bận đến đâu tôi cũng tháp tùng cô được!”
Na Lan dường như sắp chóng mặt chết ngất trên xe.
Sau đó cảnh sát lên nhà Nghê Bồi Trung và phát hiện ra Hồ Thanh đầu vỡ toác. Bên cạnh xác Hồ Thanh là một cái búa to dính máu, vết máu trên cán búa có dấu tay, kỹ thuật viên lấy mẫu vân tay gần như có thể kết luận ngay là dấu vân tay của Nghê Bồi Trung.
Trong vòng hai giờ, kết quả đối chiếu vân tay được phòng xét nghiệm công bố khớp với phỏng đoán của kỹ thuật viên, Nghê Bồi Trung dùng búa đập chết vợ là Hồ Thanh, sau đó nhảy lầu tự tử.
Trong phòng Trao đổi với nhân chứng.
“Trước khi xảy ra án mạng, đến nhà Nghê Bồi Trung cô đã nói những gì?” Sĩ quan cảnh sát tự giới thiệu là Kim Thạc hỏi Na Lan. Kim Thạc là phó chủ nhiệm Phòng Hiệp đồng các vụ án đặc biệt nghiêm trọng, thuộc Cục Trinh sát Hình sự Bộ Công an, sau khi vụ án ‘ngón tay khăn máu’ tái diễn, Bắc Kinh điều anh về đây phối hợp điều tra. Ba Du Sinh đến hiện trường vài phút rồi vội vã đi luôn. Na Lan đoán rằng anh có ý tạm né tránh, còn viên phó chủ nhiệm họ Kim thì thẳng thừng thể hiện thái độ bất mãn về chuyến thăm viếng riêng của Na Lan.
Tại sao Ba Du Sinh lại có ý né tránh?
Na Lan trả lời, có sao nói vậy. Kim Thạc hỏi, “Trước khi đến nhà họ, cô có lường trước hậu quả không? Sẽ giúp ích gì cho việc trinh sát phá án của chúng tôi đây?”
“Tôi không ngờ chỉ vì mấy câu nói mà Nghê Bồi Trung lại quá khích đến như thế.” Na Lan không nói ra lý luận về ác giả ác báo.
Bởi ác giả, đã chết rồi.
Kim Thạc nói, “Cô học về Tâm lý học, lại có kiến thức về bệnh học thần kinh…”
Na Lan biết những lời tiếp theo sẽ rất gay gắt.
“… cô nên biết những người có hành vi bạo lực thì trạng thái thần kinh rất không ổn định nhất là khi họ bị kích thích. Nghê Bồi Trung vừa mới biết tin chính xác em gái chết, tâm trạng đang rất lộn xộn thì cô lại đến chỉ trích ông ta rằng có những hành vi bạo lực của ông ta năm xưa không thể thoát khỏi ‘tuệ nhãn’ của cô, thì khả năng nảy sinh quá khích không lớn hay sao?” Kim Thạc tức giận đứng lên, cứ như thảm kịch của nhà họ Nghê là do Na Lan đạo diễn vậy.
Lúc này Na Lan mới chú ý nhìn Kim Thạc, anh ta tuổi ngoài 30, người trông cao, trông rất khí thế với sắc mặt như áp đảo người khác, thể hiện là một con người chuyên tâm với sự nghiệp.
“Tôi muốn làm rõ những hành vi thô bạo của ông ta đối với em gái, để hỗ trợ điều tra vụ án…”
“Kể từ nay, mỗi hành động liên quan đến vụ án của cô, kể cả gặp gỡ Mễ Trị Văn, đều phải được phép của Đội Trinh sát Hình sự. Không được tái diễn cảnh đêm tối xông vào buồng bệnh để đấu khẩu với lão ta nữa.” Kim Thạc lại ngồi xuống. “Chắc cô đã đoán ra, vì một nguyên nhân đặc biệt, tôi và Sở đã thống nhất, tôi thay anh Ba Du Sinh phụ trách điều tra vụ án này. Anh Sinh còn phải ứng phó với một số vụ quan trọng hơn, không thể phân tâm vào vụ án này nữa…”
Vụ “ngón tay khăn máu” sẽ còn tiếp diễn!
Na Lan nói, “Mễ Trị Văn từng cảnh báo vụ án ‘ngón tay khăn máu’ sẽ còn tiếp diễn. Anh được Bộ Công an điều về đây, chẳng lẽ vụ án này không quan trọng hay sao?”
“Đây là quyết định của Sở.” Kim Thạc lại đứng lên, nói “Chào cô” và định bước ra khỏi phòng Trao đổi với nhân chứng thì Na Lan gọi giật lại.
“Tôi muốn vào việc gặp Mễ Trị Văn, mong anh phê chuẩn.”
Khi Na Lan đến bệnh viện Phổ Nhân thì trời đã gần tối. Cô không ngờ Ba Du Sinh đang chờ cô ở khu bệnh nhân nặng.
“Em tưởng anh đã bye-bye vụ án này rồi?” Na Lan cảm thấy giọng mình khá nhẹ nhõm.
Ba Du Sinh mỉm cười, “Đúng là anh bị yêu cầu cách li vụ án, nhưng lúc này là ngoài giờ làm việc, anh không thể cứ thế mà cách li thật.”
“Tại sao anh phải cách ly?”
Ba Du Sinh không trả lời thẳng, chỉ nói, “Yêu cầu ấy là hơp tình hợp lý, nên anh chấp hành. Trước khi cô vào gặp Mễ Trị Văn, anh muốn cho cô biết một chi tiết điều tra mới phát hiện. Trước khi được lệnh cách ly, anh phát hiện ra rằng, máy điện thoại cố định không dây ở nhà Nghê Bồi Trung không cắm vào ổ sạc điện như thông thường, cảnh sát suy luận chắc là chủ nhân vừa mới có cuộc điện thoại nào đó. Đúng thế, sau khi tra cứu danh sách các cuộc gọi thì thấy hai phút trước khi Nghê Bồi Trung giết vợ rồi nhảy lầu, có người gọi điện đến nhà họ Nghê.”
Na Lan trầm ngâm. Chẳng lẽ ông ta nhận được cú phôn sai khiến, sau đó giết vợ rồi nhảy lầu tự tử? Sao ông ta có thể làm như thế? Giống như mô típ bị ai đó thôi miên hay xuất hiện trong tiếu thuyết kinh dị ấy? Không thể! Cú phôn đó do ai gọi đến? Tất nhiên cô hiểu chẳng ai dại gì để lộ, họ phải dùng di động nặc danh.
“Là di động nặc danh.”
Na Lan chợt nghĩ ra, “Mễ Trị Văn! Khi cú phôn ấy gọi đến nhà họ Nghê thì lão ta đang làm gì?”
Ba Du Sinh, “Không biết có phải ngẫu nhiên không, lúc đó lão vừa ra khỏi giường vào buồng vệ sinh. Thể trạng của lão hiện giờ, đi vệ sinh cũng là vấn đề lớn, cho nên nhân viên y tế và đồng nghiệp của bọn anh giám sát ở đó đều nhớ rất rõ.”
“Rất có thể chính là lão!” Na Lan khẽ thốt lên.
“Lục soát người lão thì không thấy có di động.” Ba Du Sinh khẽ thở dài. “Tất nhiên, nếu đúng là lão thì không đời nào lão giữ di động để chờ chúng ta đến tóm chứng cứ.”
Na Lan tư lự, “Nếu không phải Mễ Trị Văn gọi thì có thể là ai?”
“Đại sư Thương Hiệt!” Na Lan đến bên đầu giường, cất tiếng gọi, cô không thấy cách gọi này buồn cười.
Mễ Trị Văn đang nửa thức nửa ngủ, nghe thấy tiếng Na Lan gọi, mắt lão vẫn nhắm, mặc kệ cô đến mấy phút. Cuối cùng lão cũng mở miệng, “Mời ngồi. Cô nhẫn nại hơn nhiều rồi. Xem ra tôi đã không nhìn nhầm người.”
“Ông có quen Nghê Bồi Trung và Hồ Thanh không?” Na Lan ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường.
Không ngoài dự đoán của cô, lão không trả lời, chỉ nói, “Sao cô cứ hỏi những câu cảnh sát đã hỏi mãi rồi?”
“Lẽ nào cùng một câu hỏi không thể có cách trả lời khác nhau? Tôi cho rằng ông đối với tôi khác với cảnh sát. Nếu không, tại sao ông không bảo cảnh sát giải mã con chữ kia?”
Mễ Trị Văn im lặng, lát sau mới nói, “Cô chỉ trích tôi bỡn cợt đám cảnh sát phải không? Tội lớn, tôi không dám thế đâu. Cho nên, việc trả lời cũng vậy. Tôi không quen hai kẻ đó, họ tự cho rằng mình rất ghê gớm nhưng thực ra họ không tự kiểm soát nổi số phận của mình.” Rõ ràng là lão đã biết tin về cái chết của hai vợ chồng nhà kia.
“Ông không gọi điện cho họ à?”
“Cô còn hỏi những câu thiểu năng như thế thì tôi đành giáng cấp cô chỉ như bình hoa di động, mà còn là thứ bình cổ lỗ.” Mễ Trị Văn hung hắng ho, có vẻ tức giận thật.
Na Lan đứng lên, nói, “Hoan nghênh ông coi tôi là đồ ngốc, điều này tôi quá mong! Xin chào! Cô không biết mình còn phải cố tỏ ra tư thế kiểu trẻ con này bao nhiêu lần nữa.
Còn Mễ Trị Văn, dường như chỉ số EQ của lão cũng rất thất thường. Lúc thì tinh quái bắt nọn, lúc lại đơn thuần như đứa trẻ. Lão nói, “Đừng đi vội! Cô đến chỗ y tá mà xem sổ ghi chép lúc 5 giờ chiều qua, ở đó có ghi một câu của tôi.”
Na Lan đến phòng trực ban. Nghe Na Lan hỏi, y tá rất ngạc nhiên, “Đúng thế thật, lúc 5 giờ tôi đi kiểm tra thì ông ta bảo tôi đưa cuốn sổ đang cầm nói là muốn cho tôi mấy chữ rất hay mà ông ta mới phát minh ra. Tôi biết ông ta lẩm cẩm, nên cũng chiều và đưa ông ta cuốn sổ ghi chép. Ông ta viết vào đó mấy chữ quái dị như nhau, tôi chẳng thiết hỏi gì thêm.” Rồi cô đưa cho Na Lan cuốn sổ. Đúng thế, dưới những ghi chép của cô y tá có năm ký tự kỳ quái y hệt nhau.
Na Lan nhìn mà không hiểu là gì, đang định cầm sang hỏi Mễ Trị Văn xem mấy chữ này liên quan gì đến cái chết của vợ chồng họ Nghê thì bỗng nhận ra phía sau của chúng viết gì đó, cô vội lật tờ giấy, thì thấy mặt sau viết bốn chữ số. 1728.
17 giờ 28 phút, là lúc Nghê Bồi Trung nhảy lầu.
Trên cuốn sổ ghi chép của y tá đi kiểm tra buồng bệnh lúc 5 giờ chiều mà lại ghi thời gian Nghê Bồi Trung giết vợ rồi tự sát, hai vụ án mạng xảy ra 28 phút sau đó!
“Ông…” Na Lan cầm cuốn sổ quay trở lại bên giường Mễ Trị Văn.
“Vẫn chưa rõ à? Tôi đã đoán ra số phận của hai người ấy.” Lão cười thâm thúy.
Thực không sao tưởng tượng nổi. Na Lan đứng chết lặng. Một loạt ý nghĩ kỳ quái nảy sinh, lão có năng lực đặc biệt hay sao? Chẳng lẽ vị trí hài cốt của Nghê Phượng Anh lão cũng đoán ra? Cô chưa bao giờ trải qua hoặc chứng kiến hiện tượng nào không lý giải nổi, nhưng cô biết Ba Du Sinh thường tin tưởng vào các hiện tượng siêu tự nhiên, dù anh chưa từng giải thích tại sao lại tin.
Ông mới chỉ là Thương Hiệt và chưa đổi tên là Phục Hy [1] thì phải? Ông đang cho chúng tôi biết ông có đồng bọn, các người cùng lên kế hoạch gây án, và hình như chỉ lo cảnh sát không đoán ra kẻ gây án kia! Hắn là ai? Các người liên lạc với nhau bằng cách gì? Na Lan còn vô số câu hỏi nhưng tin chắc rằng lão không chịu hợp tác. Dù ép lão ra khỏi trò chơi đoán chữ thì lão cũng không khai ra kẻ đồng mưu.
[1] Phục Hy là người thiết kế ra Hà đồ, tiền thân của Bát quái và Kinh Dịch sau này.
Vấn đề là tại sao lão lại công khai sự tồn tại của kẻ đồng mưu kia?
“Đã đọc mấy chữ tôi viết tặng cô y tá xinh đẹp ấy chưa?”
Na Lan sửng sốt. Chẳng lẽ…
“Cô ta không thể lĩnh hội, không thể nhận mấy chữ ấy thì tôi đành khổ sở chuyển lại cho cô vậy.” Mễ Trị Văn hé đôi mắt đầy những tia máu đỏ nhìn chằm chằm vào Na Lan. Cô thấy lạnh xương sống. “Chỉ là một chữ, cô lặp lại năm lần là được. Lặp lại vài lần là để hoàn thiện thư pháp. Chỉ một chữ là đủ rồi… tìm một người, chỉ cần một chữ thôi.”
Quả nhiên, chữ này là chìa khóa để tìm ra một nạn nhân khác của vụ án “ngón tay khăn máu”.
Na Lan cầm tờ giấy viết con chữ mà Mễ Trị Văn mới sáng tạo đặt trước mặt Kim Thạc. Kim Thạc nói, “Thì ra cô lại có thu hoạch mới!” Anh cau mày nhìn con chữ hồi lâu. “Được, cô cứ về nghỉ ngơi. Chúng tôi sẽ nhanh chóng nhờ chuyên gia phân tích… Nếu gặp khó khăn thì sẽ tạm gác lại, vì cũng chưa phải việc khẩn cấp. Điều quan trọng lúc này là phải nhanh chóng tìm ra người gọi cú phôn cho Nghê Bồi Trung.”
“Tạm gác lại?” Na Lan không tin ở tai mình nữa. “Chẳng có gì cấp bách bằng khám phá vụ án ‘ngón tay khăn máu’! Rất có thể kẻ gọi điện cho Nghê Bồi Trung là hung thủ chính trong suốt ba mươi năm xảy ra vụ án ‘ngón tay khăn máu’. Giải mã chữ này thì mới tiến đến gần sự thật được.”
“Bạn Na Lan ạ…” Kim Thạc định thử hài hước một chút. “Bạn chớ quên Mễ Trị Văn là bệnh nhân tâm thần phân liệt, là tên tội phạm rất xảo quyệt. Lẽ nào bạn thực sự tin rằng lão sẽ dẫn bạn tiếp cận sự thật?”
Câu nói không phải là không có lý. Na Lan ngớ ra, nhưng cô lại nói luôn, “Nhìn bề ngoài, lão có vẻ rồ rồ dại dại, nhưng cho đến giờ những lời lão nói không hề sai. Rõ ràng là nhờ chữ lần trước nên đã tìm được hài cốt Nghê Phượng Anh. Thậm chí lão còn dự báo cái chết của vợ chồng Nghê Bồi Trung! Cho nên, ít ra lão sẽ giúp chúng ta hiểu sâu rộng hơn về toàn bộ vụ án, và có thể phòng ngừa vụ án ‘ngón tay khăn máu’ tiếp theo.”
Kim Thạc hơi do dự. Ít ra anh cũng tán đồng một phần ý kiến của cô bèn hỏi, “Cô có đề nghị gì?”
“Đem ngay đến chỗ một cộng tác viên tên là Sở Hoài Sơn. Chắc anh đã nghe nói về anh ta?”
Kim Thạc cười nhạt, “Là một trong vài vũ khí bí mật của đội trưởng Ba Du Sinh!” Na Lan hình như nhận ra ngụ ý “một vũ khí bí mật nữa là cô”. Kim Thạc lắc đầu, “Trước hết chúng tôi đưa cho chuyên gia văn tự học chính cống đã…”
“Nhưng lần trước nếu không có anh ta…”
“Này, đã rất muộn rồi, tôi cử lái xe đưa bạn về trường nhé!”
Na Lan không ngờ lái xe được cử đưa cô về lại chính là Kim Thạc. Anh mở cửa bên phải cho cô, rồi lên ngồi trước vô lăng, nói, “Chỉ đường cho tôi đi, tôi chưa đến Đại học Giang Kinh bao giờ.”
“Phiền anh quá! Chắc anh bận việc không thể tưởng tượng được.” Cô có cảm giác Kim Thạc còn có dụng ý khác, chứ không chỉ muốn đưa cô về trường.
Đúng thế, đi được nửa chừng, anh hỏi, “Nghe nói cô có người chị họ đang làm việc ở Bắc Kinh?”
Cô đáp, “Vâng.” Và thầm nghĩ chắc anh đã đọc những chuyện bẽ bàng của tôi ở miền đông bắc năm ngoái, có phải anh có ý với bà chị tôi không? Thành Lộ sống cô đơn đã hơn một năm nay, nhưng dù chị ấy có thiếu tình yêu đến mấy thì tôi cũng không đẩy chị ấy vào “lò lửa” đâu!
Kim Thạc lại hỏi, “Hai chị em có hay gặp nhau không?”
“Chị ấy là người Giang Kinh, cha mẹ và anh trai vẫn đang ở Giang Kinh, nên cũng hay về đây. Những dịp tết nhất cũng có gặp nhau.”
Cô đoán đúng, Kim Thạc nói, “Tôi đã đọc các câu chuyện về cô, rất khâm phục. Ngày trước tôi cứ hình dung, tôi đoán cô… như một nữ hiệp can đảm, thận trọng, hôm nay gặp, tôi phải rơi kính đấy!”
Na Lan “Nhưng anh đâu có đeo kính?”
Kim Thạc bật cười, “Và càng không ngờ cô còn biết giả vờ ngớ ngẩn nữa.”
“Tôi ngớ ngẩn thật, nên mới chuốc lấy bao rắc rối.” Cô bỗng nhận ra mình đang nói rất thật.
“Nhưng tôi cảm thấy đội trưởng Ba Du Sinh đối với cô quá tàn khốc. Tôi không hề có ý kỳ thị phụ nữ, nhưng việc trinh sát hình sự, nhất là các vụ trọng án thường ghê rợn, nó tác động rất ghê gớm đến tâm lý. Cô đang đi học, nên tránh là hơn.”
Na Lan nói, “Cũng chẳng thể trách gì anh Ba Du Sinh, vì Mễ Trị Văn chỉ định tôi đến gặp.”
“Những kẻ như Mễ Trị Văn, tốt nhất là nên gạt sang bên, chứ đánh đu thì chỉ tổ mắc bẫy lão!”
Na Lan thầm nghĩ phải nói thể nào thì anh mới hiểu đây?
Kim Thạc bỗng hỏi, “Cô có đi Bắc Kinh chơi bao giờ chưa?”
Na Lan nói, “Đi rồi, cách đây mấy năm, hồi chị Thành Lộ mới ra công tác.” Cô nghĩ bụng, anh đừng có mà…
“Lần sau đi Bắc Kinh, cô cứ gọi tôi, dù bận đến đâu tôi cũng tháp tùng cô được!”
Na Lan dường như sắp chóng mặt chết ngất trên xe.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook