1.

Gần đây, Trăn Trăn trở nên rất lạ lùng, số lần cô ấy sử dụng bạo lực với tôi giảm đi một cách đáng kể, trong khi đó tỉ lệ sử dụng bạo lực với nghi phạm thì lại có chiều hướng tăng lên. Vĩ Ca lại càng đáng thương hơn, thường xuyên bị cô ấy cho một trận tơi bời vì những chuyện hết sức vụn vặt. Cuối cùng, anh ta đã phải tố cáo với sếp và đề nghị làm bảo hiểm y tế hoặc là cấp tiền hỗ trợ y tế cho anh ta.

Sếp rất thông cảm với Vĩ Ca, có điều, anh ta là nhân viên chiêu an tạm tuyển, hơn nữa còn có rất nhiều tiền sự, muốn chuyển biên chế chính thức rất không dễ dàng. Không thể chuyển chính thức, lại không phải là nhân viên hậu cần, muốn làm bảo hiểm y tế hoặc đề nghị trợ cấp chi phí y tế rất khó khăn. Cuối cùng, sếp đành rút hầu bao của mình mua cho anh ta một hộp Vân Nam Bạch Dược. Tôi cũng đưa cho anh ta lọ dầu bôi khi bị thương mà chú Tôm cho, hi vọng anh ta tiếp tục chịu đựng.

Trừ khi do yêu cầu công việc, những lúc khác Trăn Trăn hạn chế tối đa việc ở riêng cùng tôi. Tôi biết cô ấy có ý tránh tôi, có lẽ cô ấy vẫn không quên được chuyện Duyệt Đồng chiếm vị trí hàng đầu trong lòng tôi! Bây giờ, quan hệ giữa hai chúng tôi trở nên rất mong manh, mặc dù ai cũng có cảm tình với người kia, nhưng cứ như có một hàng rào ngăn cách, cứ quanh quẩn giữa ranh giới giữa tình đồng nghiệp và tình yêu.

Chuyện của chúng làm sao mà thoát khỏi con mắt tinh ranh như cáo của sếp được? Anh ấy gọi tôi đến phòng làm việc rồi lên lớp cho nửa ngày, mặc dù anh ấy không nói thẳng ra là không cho phép tôi quanh quẩn với Trăn Trăn, nhưng lại nói với ý tứ rất sâu xa: “Con thỏ thông minh không ăn cỏ gần tổ, con thỏ ranh ma dù có nếm đủ vị cỏ non ngoài xa cũng không động đến cỏ ở nhà.” Tôi đã định vượt qua khoảng cách với Trăn Trăn, nhưng bị sếp nói như vậy đành phải để tùy duyên.

Sau khi tóm toàn bộ nhóm tội phạm Quách Đình, tôi có tới thăm Lương Cẩm mấy lần. Nói cho Tiểu Na biết chuyện xảy ra vào đêm Lương Cẩm phát điên, cô ấy bèn dùng thuật thôi miên để khiến cho Lương Cẩm nói ra quá trình xảy ra sự việc đêm ấy. Có điều, những lời mà anh ta nói có nhiều điểm khác với lời khai của Lưu Tân. Theo đó, lúc đầu, anh ta hoàn toàn không biết gì về chuyện của bọn Quách Đình, cũng không quen với Quan Bồi, thậm chí cũng không biết Quách Nghiên. Sở dĩ anh ta có những việc làm phi pháp ấy thuần túy là vì thỏa mãn đòi hỏi của Quách Đình về tiền bạc. Thực ra, không phải là anh ta không biết Quách Đình có nhiều người đàn ông khác ở bên ngoài, có điều anh ta nghĩ rằng chỉ cần kiếm được nhiều tiền thì sẽ làm cho Quách Đình chỉ yêu một mình anh ta. Anh ta cũng đã định không làm việc đó nữa, vì trước đêm xảy ra chuyện, anh ta thường mơ thấy ác mộng, thấy những người bị thiêu ấy cứ về đòi anh ta phải trả nợ, ngay chính đêm hôm ấy, anh ta cũng đã giao hẹn với Lưu Tân rằng đó là lần cuối cùng, xong việc sẽ không bao giờ làm nữa.

Sau một tháng điều trị, Lương Cẩm gần như đã hồi phục. Lần sau cùng khi tôi tới thăm, anh ta cứ hỏi về tình hình của Quách Đình. Rõ ràng anh ta vẫn rất quan tâm đến vợ mình, mặc dù đã biết là Quách Đình chỉ lợi dụng mình, mặc dù những người trúng bùa khác giống như anh ta đều đã tỉnh và đồng loạt đổ tội cho Quách Đình, nhưng anh ta vẫn quan tâm và luôn bảo vệ cho cô ta.

Khi rời khỏi bệnh viện, tôi nhìn thấy Giám đốc Hử, bèn tiện mồm hỏi thăm tình hình ở Đài hóa thân, ông ấy kéo tôi ra một chỗ không có người rồi mới nói với vẻ bí mật: “Nếu tôi mà nói thẳng kết quả điều tra của các anh cho mọi người ở đó biết, thì Đài hóa thân không đóng cửa mới là chuyện lạ. Cậu Lương đã cho cả người còn sống vào lò thiêu, làm cho người nào nghe thấy cũng dựng cả tóc gáy. Vì vậy, tôi nói với mọi người rằng, Lưu Tân quyến rũ vợ cậu Lương, hai kẻ gian phu dâm phụ ấy, vì muốn tiếp tục quan hệ bất chính đã cố ý dọa cho cậu Lương phát điên. Mọi người tuy vẫn bán tín bán nghi nhưng cũng coi như đã xong chuyện rồi.”

Tôi nói với ông ấy, mặc dù Lương Cẩm bị người khác lợi dụng, nhưng cũng vẫn cứ là phạm pháp, có thể sẽ phải ngồi tù. Ông ấy thở dài, nói: “Chỉ tại tôi, cha cậu ấy đã giao cho tôi chăm lo cho cậu ấy thế mà tôi đã không làm tốt việc đó. Có điều, cậu cứ yên tâm, tuy tôi không phải là nhân vật to lớn gì, nhưng dù sao cũng có đôi chút quan hệ, để cậu ấy ở trong bệnh viện thêm một thời gian nữa, tôi sẽ đi nói với người ta, rồi lấy lí do là mắc bệnh tâm thần giúp cho cậu ấy.”

2.

Lương Chính báo cáo kết quả xử lý vụ án với Giám đốc sở cảnh sát ở phòng làm việc của ông: “Trừ Quách Nghiên, những kẻ còn lại đều tố cáo Quách Đình là đầu sỏ, vì thế cô ta không thể tránh khỏi tội tử hình. Lý Cán Lâm, Tô Tề, Quan Bồi trực tiếp tham gia và lấy cắp, vận chuyển và buôn bán nội tạng người, bị xử theo tội cố ý giết người. Trừ Lý Cán Lâm là người Hồng Kông khi xét xử có đôi chút phiền phức, hai kẻ còn lại cơ bản cũng sẽ bị tử hình.

Lưu Tân và Lương cẩm đều phạm tội xóa hủy tội chứng, Lưu Tân còn phạm thêm tội xâm phạm xác chết, tình tiết nghiêm trọng, có thể sẽ bị tù mười năm. Còn Lương Cẩm thì bị người khác lợi dụng, hơn nữa mắc bệnh tâm thần, mặc dù biết anh ta đã cơ bản hồi phục, hiện chỉ là giả vờ vẫn bị điên, song có điều tế nhị nên bây giờ vẫn chưa thể giam giữ được. Còn Quách Nghiên thì dụ dỗ người bị hại đưa vào khách sạn và bỏ thuốc mê, không trực tiếp tham gia lấy cắp và buôn bán nội tạng, nhưng ít nhất cũng bị xử tù một, hai năm.”

Nghe xong báo cáo, Giám đốc sở gật đầu: “Cứ xử lý như thế đi, vụ này mà làm to ra cũng không phải là chuyện tốt. Hãy giải quyết cho êm thấm, trình tự lên tòa án nếu có thể giảm được khâu nào thì giảm bớt khâu ấy. Còn gã người Hồng Kông, nếu hắn không gây chuyện thì xử mười hoặc tám năm, nếu gây chuyện thì giao ngay lại cho cảnh sát Hồng Kông xử lý, dù sao thì hắn cũng còn rất nhiều tiền sự nữa, cứ cho là về Hồng Kông thì cũng phải ngồi tù cả chục năm.”

“Những vụ án có liên quan đến người Hồng Kông đúng là rất phiền hà!” Lương Chính nói với giọng không vui vẻ.

Giám đốc sở đưa một tập hồ sơ ra: “Được rồi, vụ án ấy cứ xử lý như vậy, vẫn còn những vụ án khác đang chờ các cậu đây.”

“Cao Vệ Hùng - một người dân bình thường chết ở nhà một cách li kì, cơ bản có thể loại trừ khả năng tự sát, nghi là bị chết vì mơ thấy chuyện quá đáng sợ, có khả năng do ma quỷ làm...vụ án này hẳn là rất thú vị đây!” Lương Chính lật giở xem hồ sơ vụ án, miệng nở nụ cười hiếu thắng.

Hồ Sơ Các Vụ Án Bí Hiểm

Nguyên Mẫu Chân Thực Vụ Án Hành Kinh Của Phụ Nữ Phóng Túng Và Hai Vụ Án Treo

Cầu Mỗ có một người bạn nữ tên là Tiểu Hà. Gia đình cô vốn rất giàu có, cha của cô ấy tên là Toàn Thúc đã phất lên nhờ buôn bán xăng dầu. Năm xưa Toàn Thúc hùn vốn cùng với bạn bè mua một chiếc tàu chở dầu, sau mỗi một chuyến chở hàng cũng có thể thu về mấy trăm ngàn đồng. Mặc dù khoản tiền tiết kiệm trong ngân hàng của gia đình lên tới hàng trăm triệu đồng, nhưng đều là những đồng tiền bất chính, không dám để cho thiên hạ biết, vì thế cả nhà bốn con người vẫn sống trong một căn nhà hai tầng chưa đầy sáu mươi mét cũ nát.

Toàn Thúc định kiếm đủ tiền sẽ rửa tay gác kiếm, không làm những việc phi pháp nữa mà quay sang làm ăn hợp pháp và xây một tòa nhà đẹp đẽ để cả nhà được sống trong một hoàn cảnh dễ chịu thoải mái. Đáng tiếc là mong muốn ấy cuối cùng không thực hiện được. Nguyên nhân không phải là bị bắt do buôn lậu mà là vì một người đàn bà.

Đúng thư câu quạ khắp nơi đều đen như nhau, đàn ông ai cũng ham sắc. Những người đàn ông trong túi có chút ít tiền thế nào cũng nghĩ đến chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt, Toàn Thúc cũng không ngoại lệ. Khi ví tiền trong túi căng lên, ông ấy cũng giống như bao người đàn ông phất lên nhanh chóng lập tức cưới vợ hai.

Đối với những người đàn ông có gia cảnh, có vợ con, lấy vợ hai chỉ là một kiểu cặp bồ khác, nói cách khác là chơi gái theo kiểu hàng xỉ. Đã là cặp bồ bịch thì tất nhiên chẳng cần phải đầu tư nhiều tình cảm thật. Nhưng Toàn Thúc không vậy, ông ấy đem tất cả tiền bạc cho hết bà vợ hai. Cho hết của mình, ông ấy lại lấy của vợ, hết của vợ, đến cả tiền của con gái ông ấy cũng không tha...

Mỗi một lần nói với tôi về chuyện của cha mình, Tiểu Hà đều vô cùng uất ức. Lúc đó, cô ấy vừa mới đi làm, sau khi cha cô mang sạch của nhà đi thì rất ít khi về nhà, còn mẹ cô thì chỉ biết khóc không biết phải làm gì. Em trai của cô ấy vẫn đang đi học, toàn bộ gánh rặng của gia đình rơi hết xuống vai Tiểu Hà. May mà cô ấy là một người chăm chỉ, ông chủ đối với cô ấy cũng rất tốt, cho cô một mức lương khá cao, nên cũng tạm đủ cho chi tiêu trong gia đình.

Tiểu Hà và những người thân của cô cuối cùng cũng đã quen với cuộc sống thiếu vắng cha. Công ty của cô làm ăn phát đạt, tiền lương của cô cũng được tăng lên.Tuy vậy, cô chưa được hưởng lấy một ngày tử tế, vì cha cô đã mang lại cho cô một cơn ác mộng khác.

Một hôm, bạn của cô gọi điện đến, nói rằng cha cô vay tiền của người ấy với danh nghĩa của cô. Những cú điện thoại như thế sau đó liên tiếp gọi đến số máy của cô, có người thì nói thật, có người thì giả mạo. Nhưng có thật là vay hay không và vay bao nhiêu thì cô không sao biết được, vì cô hoàn toàn không liên lạc được với cha mình. Để tránh sự phiền phức sau đó, cô phải thông báo cho bạn bè biết rằng, khoản tiền mà cha cô vay không có liên quan gì đến cô, cô nhất định sẽ không trả nợ đậy cho cha, dù đó chỉ là một đồng một xu. Cô cứ tưởng rằng như vậy thì sẽ không phải phiền phức với chuyện của cha cô nữa, không ngờ sau đó xảy ra một chuyện làm cô thấy đau lòng hết mức.

Hôm ấy, mẹ cô gọi điện thoại, nói rằng nhà bị cướp. Cô bỏ công việc đang làm dở vội vã chạy về nhà. Nhưng, khi về đến nhà, cô thấy cửa nhà không bị phá, nhưng số tiền và đồ vật quý mà cô cất giấu rất kĩ thì đã không cánh mà bay. Cô biết, người đã lấy những thứ đó không phải là trộm mà chính là cha cô, vì chỉ có người trong nhà mới biết cô giấu đồ ở đâu, và chỉ có cha cô mới điên rồ và mất hết lương tâm lấy hết của cô như vậy.

Trong số đồ mà cô cất giấu, có khá nhiều trang sức mà bà nội đã cho cô, trong những lúc khó khăn nhất cô cũng không chịu bán đi những thứ quý giá đó, cho dù chỉ là một món. Nhưng bây giờ cha cô đã lấy đi tất cả làm sao cô không đau lòng cho được?

Chuyện đến đây, hẳn mọi người sẽ nghĩ rằng đây là một bi kịch gia đình hết sức bình thường chẳng có chút gì gọi là “li kì” cả. Thực ra, điểm li kì trong câu chuyện này là, vì sao Toàn Thúc lại trở nên không còn nhân tính như vậy.

Tiểu Hà vốn cũng không nghĩ được ra, nhưng sau này thì cô đã biết, vì cha cô đã trở về. Sau khi bị vợ hai lột sạch tiền của, Toàn Thúc đã bị bà ta tống cổ vì thấy chẳng còn tác dụng gì. Chẳng có nơi nào để đi, ông ta đành mang theo nỗi ân hận quay trở về gia đình mà có lẽ không còn thuộc về ông ta nữa. Sau khi ông ta trở về, Tiểu Hà đã mắng cho ông ta một trận, nhưng dù sao thì đó cũng là người sinh thành ra cô, cô làm sao có thể để ông lang thang đầu đường xó chợ cho đành!

Nhưng Tiểu Hà vẫn không sao quên được chuyện ông ta đã lấy hết đồ tư trang của cô. Cô vặn hỏi nhiều lần, cuối cùng Toàn Thúc nói, ông cũng không hiểu sao mình lại làm như vậy, chỉ nhớ rằng vợ hai bảo ông về nhà lấy hết những thứ đáng tiền cho bà ta, lúc đầu ông kiên quyết không chịu, song sau khi ăn món canh mà bà ta nấu cho ông thì ông đã nghe bà ta răm rắp. Ông còn nói, trước đó, một khi ông có ý kiến gì với bà ta, thì chỉ cần ăn món canh bà ta nấu cho là lại nghe theo bà ta lập tức.

Toàn Thúc nói, mỗi lần ăn thứ canh ấy xong thì thấy rất yêu vợ hai, cảm thấy không thể thiếu bà ta được. Vì thế bà ta bảo làm gì ông liền lập tức làm theo mà không hề nghĩ ngợi. Trong khi đó, bình thường bà này rất ít khi nấu canh cho ông ăn, trong trí nhớ của ông thì mỗi lần vào kì hành kinh của bà ta thì bà ta mới nấu canh cho ông ăn.

Do đó, có thể khẳng định rằng, canh của mụ vợ hai nhất định có bỏ thuốc, nhưng là loại thuốc gì thì khó mà biết được, những loại thuốc mê thông thường hầu như khó mà có tác dụng đó. Tiểu Hà là người việc gì cũng phải tìm hiểu rõ ràng, vì vậy, cô ấy đã hỏi rất nhiều người, cuối cùng tìm được một lời giải thích khá hợp lý, đó là ông đã bị vợ hai bỏ bùa nên mới trở nên như thế.

Thực ra, Cầu Mỗ cũng đã từng nghe thấy lời đồn tương tự, nghe nói vào cuối thế kỷ trước ở vùng duyên hải Quảng Đông có “làng vợ hai”, trong đó có rất nhiều phụ nữ biết tà thuật này, vì thế đã khiến cho không ít đàn ông Hồng Kông tan cửa nát nhà. Có điều, trước đây chỉ là nghe đồn đại, Cầu Mỗ không tin lắm, cho đến khi chứng kiến sự việc của gia đình Tiểu Hà thì mới biết chuyện đó là có thật.

Chuyện có người phát điên ở Đài hóa thân vào lúc nửa đêm là do một người bạn trên mạng không muốn để lộ danh tính, thậm chí là nick trên mạng cung cấp cho. Người này làm việc tại Đài hóa thân một ngày nọ trong khi đi làm anh ta được biết nhân viên bảo vệ trực đêm trước đã bỏ trốn, còn một công nhân hỏa thiêu giữ chìa khóa nhà thiêu thì đã phát điên, cứ chạy lung tung trong Đài hóa thân, miệng thì nói: “Người ấy chưa chết, người ấy đang đến tìm tôi đòi trả thù!” Anh ta còn phát hiện ra những tro cốt vẫn chưa được xử lý trong một lò thiêu.

Thông thường, sau khi xác chết được thiêu, công nhân lò thiêu sẽ lập tức lấy tro cốt ra, cho dù ban ngày chưa lấy hết ra, thì trước giờ tan ca cũng phải dọn sạch lò. Vì vậy trước giờ làm việc ngày hôm sau, trong lò thiêu không thể có tro cốt được. Anh ta nghi ngờ rằng, người công nhân bị điên và nhân viên bảo vệ đã nhận tiền của người khác xử lý xác chết không rõ danh tính một cách phi pháp và “xác chết” kia rất có thể vẫn chưa chết thật, nên trong lúc bị thiêu đã phát ra tiếng kêu khiến cho công nhân thì sợ đến phát điên, còn nhân viên bảo vệ sợ việc bị bại lộ cũng đã bỏ trốn ngay trong đêm.

Cho đến tận bây giờ, cảnh sát vẫn chưa tìm ra tung tích của nhân viên bảo vệ kia, nên cho đến nay, vụ việc này vẫn là án treo, sự thật có như lời của người bạn trên mạng nói hay không, có lẽ chỉ có nhân viên bảo vệ kia mới biết được.

Cuối cùng, Cầu Mỗ cảm ơn người bạn Diệu Bạch đã dám đứng ra, mặc dù Cầu Mỗ chỉ sắp xếp cho bạn ấy một vai nhỏ, nhưng cũng coi như là một sự đền ơn của bạn ấy đối với Khu trường đại học mà bạn ấy không muốn nói cho tôi biết.

Diệu Bạch nói với Cầu Mỗ, gần đây, khu các trường đại học xảy ra nhiều vụ sinh viên mất tích, theo như bạn ấy biết thì số lượng người mất tích một cách bí ẩn đã lên đến hai chữ số, và cho đến nay không thấy người và cũng chẳng thấy xác đâu. Lúc mới đầu mọi người đều cho rằng, những người không may mắn ấy đã bị lừa đi làm kinh doanh trên mạng, nhà trường cũng tăng cường tuyên truyền về việc này nhưng sự việc tương tự vẫn tiếp tục xảy ra, một số sinh viên khác lại mất tích. Dù gì thì những người mất tích cũng là sinh viên đại học, thêm vào đó là sự tuyên truyền của nhà trường, chắc không thể ngốc nghếch đến mức để người khác lừa như vậy! Vì vậy, mọi người bắt đầu cảm thấy rất đáng nghi, mặt khác, cảnh sát địa phương đã phong tỏa tin tức hoàn toàn, đó chính là nguyên nhân khiến bạn Diệu Bạch không cho tôi biết vị trí của khu các trường đại học này. Có điều, cả nước Trung Quốc có mấy khu các trường đại học? Muốn biết đó là khu nào thì chỉ cần mất chút thời gian là được.

Cho đến nay, vẫn chưa có kết luận về việc sinh viên bị mất tích, nhưng một xác chết ở ven đường đã cung cấp những manh mối. Nghe nói, xác chết này bị rơi khỏi một chiếc xe đít tròn vào lúc nửa đêm tài xế của chiếc xe này định xuống để bê xác chết đó lên, nhưng khi phát hiện có xe khác đang chạy đến bèn cuống cuồng bỏ chạy. Bạn Diệu Bạch đã kiếm được một bức ảnh, còn kiếm được bằng cách nào thì không chịu tiết lộ, vì bức ảnh đó không phải có được từ kênh chính thức.

Qua bức ảnh có thể thấy, người chết đã bị mổ bụng hơn nữa, các cơ quan nội tạng đều không thấy đâu, có dấu vết chứng tỏ rõ là đã bị ai đó cắt lấy mất. Những sự việc khác Cầu Mỗ không cần nói nhiều thì mọi người cũng có thể biết nếu bạn hoặc người thân của bạn đang học tại khu các trường đại học thì hãy cẩn thận!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương