“Phương Phương, cháu nói thật không? Cái cô Dương Ái Thu đó thật sự sống sung sướng thế sao?” Dương Thúy Chi hỏi lại với vẻ không tin.
Dương Phương Phương gật đầu lia lịa - tuy động tác đó hơi kỳ quặc vì cô nàng không có cổ: “Cô ơi, cháu nói dối cô làm gì? Cháu tận mắt nhìn thấy! Cô đúng là khổ quá, đúng là nghèo thật!” Nghe vậy, lòng ganh tị của Dương Thúy Chi lại dâng lên.
Dương Thúy Chi lườm cháu một cái: “Phương Phương, cháu không biết đấy thôi, bà già ấy trong nhà không nghèo đâu! Bà ta chỉ keo kiệt với mình cô thôi! Trong nhà có bao nhiêu tiền của, đồ tốt đều để dành cho con gái ruột bà ta hết!” Nghe vậy, Dương Phương Phương đập tay lên bàn, tức giận: “Cô, không thể để người ta coi thường mình như vậy được! Cô là con dâu cả được chiều chuộng từ nhỏ, lấy chồng là để được sung sướng, sao có thể để nhà họ đối xử như vậy?” Dương Thúy Chi ban đầu không nghĩ mình bị khinh thường, nhưng sau khi nghe cháu gái nói rồi nghĩ đến cuộc sống tốt đẹp của Dương Ái Thu, cô đột nhiên thấy tủi thân vô cùng.
Nghĩ đến thái độ của chồng mình là Lưu Ái Quốc và mẹ chồng Mã Ái Liên đối với mình, Dương Thúy Chi bất chợt cảm thấy phẫn nộ.
“Phương Phương, cô nói cháu nghe, bà già đó trong mắt chỉ có con gái ruột của bà ta thôi! Như hôm qua đó, bà ấy cùng con gái lên núi, không biết nhặt được cái gì tốt, sợ cô nhìn thấy nên lén lút mang về phòng con gái bà ta!” Nghe nói có thứ gì tốt, mắt Dương Phương Phương lập tức sáng lên, nhìn chăm chăm về phía phòng Tú Tú, hỏi: “Cô nói là thứ đó ở trong phòng Lưu Tú Tú? Giờ Tú Tú không có nhà, sao cô không vào xem thử?” Nói đến chuyện này, Dương Thúy Chi lại thấy giận đến mức không chịu được, trút bực tức vào cháu gái: “Không phải vì dượng cháu không cho phép sao! Chỉ biết nghe lời mẹ với em gái, chẳng bao giờ nghĩ đến gia đình mình!” Dương Phương Phương trừng mắt, ghé sát vào tai Dương Thúy Chi thì thầm: “Cô, biết đâu thứ đó là chân gấu thì sao!” Dương Phương Phương nghĩ đến món chân gấu thơm ngon.
Dù chưa được ăn bao giờ, nhưng cô từng nghe bố mình, Dương Tích Kim, nói rằng món này còn ngon hơn thịt gấu rất nhiều.
Nếu được ăn một miếng, chắc ngon đến bay lên mây! Là một người mê ăn, tất nhiên Dương Phương Phương không muốn bỏ lỡ cơ hội quý giá này! Nhìn thấy phòng của Tú Tú không có ai, Dương Phương Phương lập tức đứng phắt dậy: “Cô ơi, cô không dám vào phòng cô em chồng, để cháu đi! Cháu giúp cô xem xem bà mẹ chồng cất giấu thứ gì cho con gái!” “Ai ai ai —” Dương Thúy Chi vội vàng đứng lên kéo Dương Phương Phương lại, lo lắng nói, “Dượng cháu đã cảnh cáo cô không được vào phòng cô em chồng.
Cháu đừng đi, không thì ông ấy về lại nổi giận với cô.
” Dương Thúy Chi tuy có ý định xấu nhưng lại không đủ can đảm, lúc muốn làm chuyện gì đó lại đâm ra nhút nhát.
Còn Dương Phương Phương thì khác, không đầu óc nhưng lại gan to, kết hợp với cô mình đúng là thành cặp trời sinh.
Nghe nói trong phòng Tú Tú có thứ tốt, tất nhiên họ không dễ gì bỏ qua.
Dương Phương Phương lườm cô mình: “Cô sợ gì chứ? Thứ của mẹ chồng thì chẳng phải là của cô sao? Cô lấy chồng bao nhiêu năm rồi mà toàn sống trong uất ức! Cô không thể tiếp tục để bà mẹ chồng và em chồng cưỡi trên đầu nữa, sống thế này sao chịu nổi hả cô!” Bị Dương Phương Phương kích động, Dương Thúy Chi cũng đột nhiên cảm thấy cuộc sống này không thể tiếp tục như vậy được! Nhìn thấy cô mình như bị biến thành người khác, Dương Phương Phương lại tiếp tục khích bác: “Cô, nếu cháu mà lấy chồng, cháu tuyệt đối sẽ không để mình phải sống như cô! Nếu mẹ chồng và chồng cháu dám bắt nạt cháu, cháu sẽ làm ầm lên cho ra nhẽ! Cô ạ, cô chỉ thiếu mỗi việc làm ầm lên thôi!” Dương Thúy Chi nghe cháu nói liền vỗ đùi đánh đét: “Đúng vậy, phải làm ầm lên! Phương Phương, cháu nói đúng lắm, cô vì mềm yếu nên mới bị cả nhà họ coi thường! Nếu cô đã là người nhà họ Lưu, thì đồ của họ Lưu cũng là của cô! Đi, chúng ta xem bà già đó giấu cái gì trong phòng cô em chồng!” Đúng ý Dương Phương Phương, cả hai nói làm là làm, lao thẳng đến phòng của Tú Tú.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook