Bây giờ, Tú Tú đã khác, cô không còn nhút nhát yếu đuối như trước nữa.


Cô cần những thứ mới để phục vụ cho nhu cầu riêng, có thể trên núi sẽ có nhiều thứ hay ho để mang về.


Đeo cái gùi sẽ giúp che giấu những thứ đó, để bà nội không nghi ngờ.


Tú Tú liền cười nói: “Mẹ, giờ con đâu còn nhỏ, sao lại không gùi nổi cái gùi chứ? Mấy cô gái trong làng mình ai mà không từ năm sáu tuổi đã ra đồng làm việc? Thế này nhé, hai mẹ con mình mỗi người gùi một cái.

” Mã Ái Liên thấy con gái nhất quyết muốn gùi, liền cười nói: “Con lớn rồi không nghe lời mẹ nữa nhỉ.


Thôi được, con gùi thì gùi cái gùi nhỏ bên kia kìa.

” Tú Tú vui mừng, vác cái gùi nhỏ lên vai, hớn hở cùng Mã Ái Liên ra khỏi nhà.


Hai mẹ con vừa đi ra khỏi sân, Mã Ái Liên vừa cười vừa nói: “Lâu rồi không lên núi, mấy hôm trước lại vừa mưa to, chắc chắn trên núi có nhiều rau dại mọc lên.


” Tú Tú cười đáp: “Mẹ, hai mẹ con mình hái nhiều rau dại về, rồi làm bánh rau dại ăn.

” Mã Ái Liên thấy Tú Tú vui vẻ, liền hỏi dò: “Hiểu Mẫn giới thiệu đối tượng đó cho con, con thấy thế nào?” Tú Tú đỏ mặt nói: “Mẹ, giờ đang đi lên núi, mẹ đừng nhắc chuyện hẹn hò nữa.

” Mã Ái Liên thấy con gái ngượng ngùng, vui lắm, cười gật đầu liên tục: “Được rồi, được rồi, chúng ta lên núi đào rau dại, không nhắc chuyện hẹn hò nữa!” Quay đầu lại nhìn, Tú Tú thấy con chó Đại Hoàng nhà mình cũng đi theo, liền thu lại nụ cười, nghiêm nghị nói với nó: “Đại Hoàng, ta cùng mẹ lên núi, ngươi phải ở nhà trông nhà cho ngoan nhé!” Đại Hoàng “gâu” lên một tiếng, mặc dù nó rất muốn đi theo Tú Tú và Mã Ái Liên lên núi, nhưng giờ chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trước cửa nhà, nhìn theo hai chủ nhân rời đi.


Mã Ái Liên thấy con chó Đại Hoàng nghe lời con gái mình như vậy, bật cười nói: “Nó đúng là rất nghe lời con đấy!” Tú Tú cũng cười đáp: “Mẹ, nó là do con nuôi lớn từ nhỏ, dám không nghe con sao.

” Tú Tú nhớ lại ngày mình nhặt Đại Hoàng về, lúc đó nó chỉ là một chú chó con ốm yếu, lang thang.


Sau khi được Tú Tú chăm sóc tận tình, bây giờ Đại Hoàng đã trở thành một chú chó lớn oai phong.


Vừa đi cùng Mã Ái Liên về phía sau núi, trong đầu Tú Tú lại nghĩ đến chuyện lần trước đi xem mắt.


Lần trước gặp Cố Dung Cẩn, buổi gặp mặt đã rối tung cả lên.



Cô còn nói mấy câu ngớ ngẩn như “Chúng tôi sinh ra đã là nông dân”.


Không biết chàng trai đó có nghĩ cô ngốc không nữa.


Sao vừa nhìn thấy anh đẹp trai là đầu lưỡi lại cứng đơ thế chứ? Thật là mất mặt! * Từ Gia Tinh thấy Tú Tú và Mã Ái Liên từ sân nhà mình đi ra, lại nghe Mã Ái Liên hỏi chuyện Tú Tú đi xem mắt, trong lòng không khỏi cảm thấy đau xót.


Tú Tú vui vẻ như vậy, chắc là sớm đã quên mất anh rồi.


Nhưng còn anh, ngày đêm vẫn mong nhớ về cô.


Anh phải để Tú Tú biết rằng anh đang rất đau khổ! Nghĩ vậy, Từ Gia Tinh nhặt một viên đá trên đất, rón rén từ góc tường ném về phía Tú Tú.


Cứ tưởng làm thế sẽ khiến Tú Tú chú ý, ai ngờ ném trật, không trúng cô mà lại trúng vào Đại Hoàng.


Đại Hoàng đang vẫy đuôi đi vòng quanh sân, bỗng nhiên bị viên đá đập trúng đầu, lập tức nổi giận.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương