Tiếng kêu ca râm ran: “Nón của tớ đâu rồi?” “Chiếc giày cao gót còn lại của tớ đâu?” “Tiểu Điền, tô thêm son cho tớ với, lúc nãy tớ lỡ lau mất rồi.
” Cô gái trắng trẻo và hai người bạn cũng vội vàng thay trang phục mới.
Chị Trương nhìn phòng hóa trang loạn xạ không chịu được, bèn quát lên: “Các cô thật là, lúc nãy có bao nhiêu thời gian để chuẩn bị, sao không làm cho xong, giờ thì cuống cả lên như kiến bò! Hôm nào phải cho các cô học một khóa nghiêm túc về thái độ làm việc mới được!” Vừa dứt lời, chị nhìn thấy một cô gái trông như thiên nga kiêu sa đang từ từ bước đến chỗ mình.
Người phụ nữ mặc trang phục biểu diễn, trang điểm tinh tế và cao quý, dáng vẻ ung dung mà kiêu sa, như một ngôi sao lấp lánh giữa căn phòng hóa trang hỗn loạn.
Chị Trương nhìn không rời mắt khỏi khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ ấy, nhan sắc của cô gái này đẹp đến mức khiến người ta không thể dời mắt.
Cô gái này là ai? Sao lại xinh đẹp đến vậy? Giống như một nàng tiên hạ phàm! So với cô ấy, những cô gái xinh đẹp trong đoàn văn công bỗng chốc như bị lu mờ.
Khi cô đến gần, đôi mắt đen láy như nước nhìn thẳng vào chị Trương, khẽ mỉm cười và nói: “Chị Trương, em đã chuẩn bị xong rồi.
” Chị Trương sực tỉnh, chợt nhận ra, cô gái này chẳng phải là Lưu Tú Tú hay sao! “Dòng sông lớn dập dềnh sóng nước, gió thổi lúa thơm ngát hai bên bờ…” Tiếng hát ngọt ngào từ đoàn hợp xướng vang lên, bên dưới sân khấu, khán giả đều bị cuốn hút bởi giai điệu mê hoặc đó.
Chỉ có một người lính trẻ ngồi dưới sân khấu, mơ màng như sắp ngủ gật.
Dưới ánh đèn, gương mặt anh vô cùng điển trai, đến mức người bạn đồng hành là hải quân Lý Vân Long cũng phải ngẩn ngơ.
Rõ ràng đến xem biểu diễn, vậy mà cuối cùng lại thành ra ngồi ngắm Cố Dung Cẩn! Vẻ đẹp của Cố Dung Cẩn còn nổi bật hơn cả buổi hợp xướng tối nay! Cậu ấy đẹp trai quá, nhưng lại chẳng mảy may để ý đến phụ nữ, nếu không thì đâu đến nỗi độc thân tới giờ! Nhan sắc này, đừng nói là phụ nữ, ngay cả đàn ông cũng không cưỡng lại nổi! “Trung úy Lý, buổi biểu diễn kết thúc rồi sao?” Lý Vân Long đang mải mê ngắm nhìn Cố Dung Cẩn, chợt nghe mỹ nam bên cạnh lên tiếng, quay lại nhìn mình.
Anh ta không hề biết rằng Lý Vân Long vừa rồi đã nhìn nhan sắc của mình đến mức mất cả hồn.
Lý Vân Long vội vàng lấy lại tinh thần, nhìn lên sân khấu rồi đáp: “Chưa đâu! Còn đang ở bài thứ hai thôi, còn một bài nữa cơ.
” Cố Dung Cẩn lúc này mới tỉnh hẳn, cố gắng giữ sự tập trung.
Nghỉ phép được vài ngày, lại bị trưởng thôn Cố Hưng Bang kéo đi xem hợp xướng, không đi thì lại mất mặt với anh ta.
Thế là Cố Dung Cẩn đành miễn cưỡng đến đây, dù anh chẳng mấy hứng thú với mấy buổi biểu diễn kiểu này.
Cố Dung Cẩn nhìn lên sân khấu, thấy các diễn viên hợp xướng ai nấy đều trang điểm giống nhau, kiểu tóc giống nhau, trang phục giống nhau, thật khó phân biệt ai với ai.
Nhưng ở một góc sân khấu, có một cô gái thu hút sự chú ý của anh —— dáng người cô cao ráo, khoảng 1m67, trang điểm nhẹ nhàng, hoàn toàn khác biệt với những cô gái khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook