Cha thấy tôi, lúc đầu tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó nổi giận: “Thúy Hỉ, mày đứng lì ra đó làm gì như cái cột gỗ vậy? Mau đưa mẹ mày về đi, cha có việc phải làm!”
Tôi bình thản nói: “Cô ta là ai? Chê chúng tôi cản đường, muốn đuổi đi rồi lại đi tìm người phụ nữ khác để tán tỉnh à?”
“Mày...!mày nói chuyện với cha mày kiểu gì thế hả!” Cha tôi trợn mắt tức giận.
“Tôi nói không đúng à? Ông bỏ rơi vợ con, tôi sẽ đến gặp lãnh đạo của ông để phản ánh!”
Lưu Dao nhỏ giọng hỏi: “Mẹ ơi, cha làm sao vậy?”
Mẹ tôi không nói gì, chỉ ôm chặt Lưu Dao rồi bật khóc.
Cha tôi nhìn xung quanh, thấy có nhiều người tò mò đứng xem, liền hạ giọng: “Thúy Hỉ! Mày lớn rồi, đừng có làm loạn nữa!”
“Tôi cũng muốn hỏi đấy, ông đã lớn như vậy rồi, sao lại có thể làm ra chuyện như thế này, giờ còn quay lại trách ngược tôi?”
Sau lưng tôi, có tiếng bước chân vội vã.


Hơn chục người mặc đồng phục công nhân màu đen tiến lại gần.
Giữa họ là một cô gái khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, tóc thắt hai bím dài, nhìn khá xinh xắn.

Và lạ thay, khi nhìn cô ta, trong lòng tôi có cảm giác kỳ lạ.

Cô ta là ai?
“Cha, chuyện gì vậy?” Cô gái kéo tay áo một người đàn ông đứng cạnh, tầm bốn mươi tuổi.
“Để cha hỏi xem.” Người đàn ông nghiêm nghị nhìn cha tôi.
“Lưu Cường, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Cha tôi vội vàng nói: “Giám đốc Bạch! Xin lỗi, đây là...!vợ cũ của tôi...”
“Vợ...!vợ cũ ư?” Mẹ tôi bật khóc nức nở, nhưng không thốt nổi một lời.
Thật là nhu nhược!
Tôi lạnh lùng nói: “Mẹ dẫn chúng tôi từ làng lên thành phố, không còn gì để ăn, nên mới tìm đến cha.

Không ngờ cha đã cặp kè với người phụ nữ khác.

Giờ mẹ tôi lại bị gọi là vợ cũ? Chúng tôi hoàn toàn không hề biết gì! Cha nói đi, cha đã bao giờ nói với mẹ về việc ly hôn chưa?”
Đồng nghiệp của cha tôi nhìn ông với vẻ khó chịu, có lẽ họ cũng không ngờ một người từng được coi là nhân viên gương mẫu lại có thể hành xử như vậy.
Cô gái xinh đẹp kia nói: “Cha, cha giúp họ đi.


Trông họ tội nghiệp quá.”
Người đàn ông gật đầu và quay sang cha tôi: “Cậu làm như vậy là không đúng rồi, cậu là cán bộ trong nhà máy, sao lại có thể hành xử thế này!”
“Giám đốc Bạch, đây chỉ là hiểu lầm thôi!” Cha tôi lo lắng đến mức trán đã lấm tấm mồ hôi.
Giám đốc Bạch...!À! Bây giờ tôi đã nhớ ra rồi.
Cô gái này chính là nữ chính của cuốn sách - Bạch Tình Tình!
Tôi bất chợt nhìn về phía cô ta, và cô ta cũng đang nhìn tôi, nở nụ cười dịu dàng: “Yên tâm đi, cha tôi nhất định sẽ giúp các bạn.”
Tôi chỉ mỉm cười với cô ta, trong lòng không biết phải cảm thấy như thế nào.
Cô ta là một bạch phú mỹ điển hình, gia đình giàu có, cha mẹ yêu thương, sau này đỗ vào một trường đại học danh giá, có nhiều người đàn ông ưu tú theo đuổi, chồng yêu thương suốt đời, cuộc sống thuận buồm xuôi gió, đúng chuẩn nhân vật Mary Sue trong truyện của tác giả ngốc nghếch đó.
Nhưng phải công nhận là cô ta còn xinh đẹp hơn cả trong sách.
Thấy tôi cứ nhìn, Bạch Tình Tình mỉm cười, hai lúm đồng tiền xinh xắn lộ ra.
Tôi cũng khẽ cười đáp lại, định mệnh của tôi chỉ là nữ phụ, nên tốt nhất là tránh xa nhân vật chính ra, đừng để ánh hào quang của họ làm mù mắt.
Cha quay lại kéo mẹ tôi, nói nhỏ: “Dù có chuyện gì, đợi tôi về rồi nói, đây là giám đốc của chúng tôi! Cô làm loạn như vậy, tôi sẽ mất việc mất.


Cô phải nghĩ cho tôi chứ, tôi xin cô đấy! Đây thật sự là hiểu lầm.

Tôi hứa sẽ giải thích rõ ràng, không có gì liên quan đến cô ta cả, tôi cầu xin cô!”
Mẹ tôi mắt đỏ hoe nhìn Lưu Cường, vẻ mặt có chút dao động.

Người phụ nữ này hiền lành như vậy, sao có thể để chồng khó xử được.
Lưu Dao vẫn khóc, cha tôi thấy có vẻ như đã có hy vọng, vội vàng kéo hai người đi tiếp.
“Tôi sẽ tìm xe ngựa đưa các người về.”
Mẹ nhìn tôi: “Thúy Hỉ, hay chúng ta về trước đi…”
“Mẹ, nếu chúng ta về ngay bây giờ, cha sẽ lập tức phủi tay sạch sẽ, tuyên bố cắt đứt hoàn toàn với mẹ, bà nội cũng không đứng về phía chúng ta đâu, cha cũng không quan tâm, cuối cùng chúng ta sẽ chết đói.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương