Thời buổi này, người bình thường không mua được vé giường nằm, trừ khi có chức vụ nhất định, hoặc là có quan hệ thân thiết, Dư Mẫn dĩ nhiên không có phúc phận đó.
May mắn là cô cũng khá may mắn, chỗ ngồi của cô ở gần cửa sổ.
Hơn nữa, đây là tàu chuyên chở thanh niên trí thức, đều là những người có học thức, mọi người đều khá lịch sự, không ồn ào náo nhiệt, cũng không có những mùi lạ.
Một hàng ba chỗ ngồi, ở giữa là một chiếc bàn, đối diện cũng có một hàng ghế.
Đối diện Dư Mẫn là ba thanh niên trí thức nam.
Người ngồi đối diện cô có đôi mắt phượng, môi mỏng, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng trẻo mịn màng, đeo một cặp kính không gọng, khí chất lạnh lùng, im lặng ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, để lộ một bên mặt góc cạnh, đẹp như tranh vẽ.
Trong toa xe, hơn nửa số nữ sinh đều thỉnh thoảng nhìn sang anh chàng đó.
Dư Mẫn chỉ khẽ liếc nhìn rồi bình tĩnh thu hồi tầm mắt.
Khi còn trẻ, Dư Hồng Quân cũng có ngoại hình khá điển trai, nếu không thì sao có thể khiến mẹ cô động lòng.
Sự thật đã chứng minh, đàn ông không có ai tốt cả.
Cô nữ sinh ngồi cạnh Dư Mẫn, lúc này hai mắt đã sáng lấp lánh.
Dư Mẫn lắc đầu.
Hàng ghế sáu người của bọn họ có năm người ngồi, hình như còn một người chưa đến.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.
Một giọng nam thu hút sự chú ý của cô: "Xin nhường đường một chút, ngại quá! "
Dư Mẫn nhìn sang.
Một nam thanh niên cao lớn, vẻ mặt chất phác đang xách theo túi lớn túi nhỏ đi từ toa khác sang, miệng liên tục nói cảm ơn những người đi đường.
"Toa số 11, chỗ 03.
" Anh ta đứng trước chỗ Dư Mẫn, cúi đầu nhìn số ghế: "Là chỗ này.
"
Vừa ngồi xuống, anh ta đã nhiệt tình chào hỏi mọi người: "Chào mọi người, tôi là Trần Trí Bân, người thủ đô, rất vui được làm quen với mọi người, mọi người đều đi "nhảy dù" à? Để tôi nói trước nhé, nơi tôi đến là đại đội Bách Gia Bình huyện Giang Hoa tỉnh S.
"
Dư Mẫn ngạc nhiên nhìn anh ta.
Trùng hợp vậy sao?
Bình thường thanh niên trí thức đều nhập độ (*)i trong cùng một tỉnh, cô là vì muốn tìm ông ngoại nên mới đến huyện Giang Hoa.
Không ngờ lại gặp được người đồng hành.
(* )Nhập đội : tham gia đội sản xuất ở nông thôn (thanh niên trí thức tham gia phong trào vô sản hoá bằng cách gia nhập các công xã, đội sản xuất ở nông thôn trong đại cách mạng văn hoá Trung quốc)
Nam thanh niên trí thức đối diện Trần Trí Bân lên tiếng trước: "Chào cậu, tôi là Lưu Ba Tuấn, tôi đến tỉnh Bắc Hồ.
"
Tỉnh Bắc Hồ, nhà cậu hai cô ở nông trường bên đó.
Dư Mẫn không khỏi nghĩ đến, tâm trạng trùng xuống.
Có anh ta mở đầu.
Một thanh niên trí thức nam khác cũng lên tiếng: "Chào mọi người, tôi là Tiền Quốc An! "
Đến lượt chàng trai lạnh lùng kia.
Anh ta dường như không nghe thấy gì, vẫn bất động.
Trần Trí Bân lớn tiếng nhắc nhở: "Này cậu bạn, đến lượt cậu đấy.
"
Nghe vậy, Chương Diệp lúc này mới thu hồi tầm mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: "Chương Diệp, đại đội Bách Gia Bình.
"
Giọng nói lạnh lùng hệt như con người anh ta.
Nhưng Dư Mẫn lại bị nội dung anh ta nói thu hút sự chú ý: Đại đội Bách Gia Bình? Là nơi cô đang nghĩ đến sao?
Không để cô kịp suy nghĩ nhiều, Trần Trí Bân đã kinh ngạc xen lẫn vui mừng: "Chương Diệp, trùng hợp vậy, chúng ta lại còn nhập đội cùng một đại đội, đúng là có duyên.
"
Chương Diệp không nói gì.
Coi như là ngầm thừa nhận.
Hóa ra đúng là đại đội Bách Gia Bình đó.
Dư Mẫn thầm nghĩ.
Bên cạnh vang lên giọng nói nhỏ nhẹ của nữ thanh niên trí thức: "Chương Diệp, cái tên thật hay.
"
Dư Mẫn: "! "
Cô ta không kìm được, tự giới thiệu: "Tôi tên là Đổng Thiến, bố tôi là chủ nhiệm phân xưởng nhà máy thép thủ đô, mẹ tôi làm việc ở Hội Phụ nữ, lần này tôi cũng đến tỉnh S, nhưng là ở huyện Thiều Quan, không biết có gần huyện Giang Hoa không nhỉ? Trần ca, làm phiền anh chăm sóc nhiều hơn nhé.
"
Lời này tuy là nói với Trần Trí Bân, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Chương Diệp.
Đúng là – lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết.
* 司马昭之心,路人皆知 : lòng dạ Tư Mã Chiêu, người ngoài đường cũng biết (Tư Mã Chiêu chuyên quyền âm mưu cướp ngôi nhà Nguỵ, ý chỉ âm mưu không che giấu ai được)
Huyện Thiều Quan?
Chẳng phải đó là nơi cậu cả cô nhập đội sao?
Cô nhớ, cậu cả và anh chị họ cô đều ở đại đội Hồng Gia.
Chắc là không trùng hợp như vậy đâu nhỉ?
Trần Trí Bân cười lớn: "Dễ mà, dễ mà.
"
Anh ta không hề nhận ra điều gì khác thường.
Đổng Thiến nhìn vẻ mặt thản nhiên của Chương Diệp, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook