Mấy năm trước, Giang Ngu cùng với Lâm Mặc Ngữ cùng từ thủ đô xuống nông thôn!
Giữa hai đối tượng xem mắt là công nhân Chu Văn Dịch ở huyện thành cùng với nam chính Hạ Đông Đình, Lâm Mặc Ngữ không chút do dự lựa chọn gả tới Chu gia, lại thuận miệng có lệ một câu với bà mối tới từ Hạ gia: “Giang Ngu cũng rất tốt!”
Cứ thế, Giang Ngu được gả vào Hạ gia, khiến Lâm Mẫn Ngọc thiếu chút nữa hối hận tới xanh ruột!
Lúc này, trong một căn nhà gạch xanh, đầu Giang Ngu ong ong, vừa mở mắt ra đã thấy một nữ đồng chí xa lạ đang gấp gáp không chờ nổi mà đưa tay nải cho cô, còn nói:
“Tiểu Ngu, mình đã chuẩn bị tay nải cho cậu xong hết rồi, hai tấm vé xe với thư giới thiệu cũng nằm trong này, còn có mấy túi bánh ngọt và mấy bộ quần áo sạch sẽ, cậu đừng ghét bỏ!”
“Anh Triệu cũng dã xin nghỉ đi thăm người thân rồi, chỉ chờ cậu cùng anh ấy về thành.

Triệu gia đã biết cậu, anh Triệu còn cam đoan với mình, chỉ cần cậu mang thai là có thể bước vào cổng Triệu gia, chờ khi về thành còn có thể nhờ người trong nhà sắp xếp công việc giúp hai bọn cậu ở lại thành nữa.


“Anh Triệu là người biết săn sóc lại tốt tính hiếm có, có tiền đồ hơn nhiều so với con thứ Hạ gia.


Cậu theo anh ấy, ngày lành chờ sẵn phía sau!”
“Mình đã nói với anh Triệu rồi, kêu anh ấy 9h đêm mai chờ cậu ở ngoài sân.


Phải biết rằng, vào thập niên 60 thiếu thốn lương thực vật tư này, cho dù có làm công nhân, lương mỗi tháng cũng chỉ mới 20, 30 đồng.

Mấy túi bánh ngọt cùng với mấy bộ quần áo sạch sẽ đã đủ khiến Lâm Mẫn Ngọc phải tốn kém một đống.

Nhưng rất sợ đêm mai Giang Ngu không chịu đi, cho nên Lâm Mẫn Ngọc mới phóng khoáng một lần, còn mơ hồ nói trong cứ điểm thanh niên tri thức đã có ai về thành được.

【 Đêm mai mẹ Đại Bảo muốn bỏ chạy 】
【 Mẹ mình mới là nữ chính! 】
【 Chờ khi mẹ Đại Bảo tái giá, chú Hạ sẽ cưới mẹ mình! 】

Đột nhiên trong đầu Giang Ngu truyền tới giọng nói kích động lại vui sướng của một cô bé, làm Giang Ngu mới vừa xuyên tới ngu ra.

Giang Ngu: “?”
Ngoài ý muốn nghe được tiếng lòng của cô bé, Giang Ngu nhìn ra ngoài cửa sổ đánh giá cô gái đang chậm rãi ăn trứng luộc chỗ cửa.

Cô bé lấy ít lòng trắng trứng đút cho em bé hơn, bộ đồ cô bé đang mặc trên người cũng không tệ lắm, nhưng rõ ràng quần áo rất mộc mạc, là kiểu ăn mặc của những năm 60, 70.

Giang Ngu còn thấy một cặp anh em một cao một thấp cũng đang đứng chỗ cửa, ăn mặc rách nát, xanh xao vàng vọt, dinh dưỡng không đầy đủ, gầy gò vô cùng.

Đứa lớn đã năm sáu tuổi, đứa nhỏ thì ba bốn tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn đen sì hơi ngẩng lên, trông ngoan ngoãn khủng khiếp, há miệng ngoan ngoãn ăn lòng trắng trứng mà Chu Tuyết Âm đút tới, vừa ăn vừa gọi chị chị!
Thế nhưng Chu Tuyết Âm mới đút một vài miếng đã không nỡ đút nữa, vội vàng ăn hết số trứng còn lại.

Giang Ngu còn nghe được cô bé vừa hưng phấn vừa thì thầm với hai anh em:
“Đại Bảo, mỗi ngày mẹ chị đều luộc một quả trứng gà cho chị, đợi lát nữa về nhà còn có bánh bao trắng thật lớn để ăn, có phải mẹ hai em lại không làm gì cho hai em ăn không?”
“Khi nào chú Hạ mới trở về?”
Chỉ chớp mắt, đột nhiên Giang Ngu nhận ra mình đã xuyên vào một cuốn truyện niên đại 60 mẹ kế nuôi con!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương