Chu Đan Thanh liếc nhìn đội trưởng Lý đang đứng bên cạnh: "Không phiền chú! à đội trưởng Lý quan tâm.

"
Tần Thư nói: "Đến đó thì hai người, nhưng lúc về cô là con gái một mình đạp xe không an toàn.

"
"Tôi sẽ sắp xếp thêm một người đi cùng.

" Đội trưởng Lý lên tiếng: "Vậy cứ quyết định như vậy, Tiểu Chu, cháu đưa đồng chí Tần đến quân đội.

"
"Đồng chí Tần, cô suy nghĩ một chút, tôi đi làm việc trước đây.

"
Đội trưởng Lý nói xong, liền rời đi.

Chu Đan Thanh đi đến trước mặt Tần Thư, kéo Tần Thư đi.

Tần Thư đành đeo ba lô, đi theo Chu Đan Thanh ra khỏi văn phòng.

Xe đạp là loại 26 inch.

Người công an trẻ tuổi đi cùng đạp xe loại 28 inch, vừa hay chở ba lô của Tần Thư.


Chu Đan Thanh lên xe đạp, đạp vài vòng về phía trước, bảo Tần Thư chạy theo, sau đó nhảy lên xe.

Tần Thư ngồi lên xe thành công.

Chu Đan Thanh đạp xe: "Ngồi cho vững.

"
Tần Thư đáp: "Ừm.

"
Ra khỏi đồn công an.

Xe đạp ra khỏi thành phố, xung quanh trở nên hoang vắng, ngoài con đường lớn ra, xung quanh chỉ có ruộng lúa hoặc cây cối.

Trên con đường đất có dấu vết rõ ràng bị bánh xe tải cán qua.

Tần Thư ghi nhớ tuyến đường.

Giọng Chu Đan Thanh vang lên: "Sắp đến rồi.

"
Tần Thư nhận ra điều gì đó: "Đan Thanh, cô rất quen thuộc nơi này nhỉ? Thường xuyên đến phải không?"

Tai Chu Đan Thanh đỏ ửng: "Không quen, không thường xuyên đến.

"
Tần Thư biết Chu Đan Thanh đang nói dối, nhưng không vạch trần, tiếp tục ghi nhớ đường đi.

Phía sau vang lên tiếng xe.

Tần Thư quay đầu lại nhìn, một chiếc xe tải quân sự đang chạy từ phía xa đối diện đến.

Tần Thư thu hồi tầm mắt.

Thời gian trôi qua, chiếc xe tải quân sự ngày càng đến gần.

Người đồng chí lái xe nhìn Chu Đan Thanh đang đạp xe, nói với người đang nhắm mắt dưỡng thần trên ghế phụ: "Trường Chinh, cậu nhìn xem người đang đạp xe phía trước có phải là đối tượng của Trương Toàn An không?"
Cố Trường Chinh thậm chí còn không thèm mở mắt: "Không phải tôi nói cậu, Đặng Phong Niên, cậu cứ nhìn chằm chằm vào đối tượng của Trương Toàn An làm gì?"
Đặng Phong Niên nhìn bóng lưng xinh đẹp trên ghế sau, mỉm cười: "Đối tượng của Trương Toàn An còn chở theo một nữ đồng chí.

"
"Nữ đồng chí?" Cố Trường Chinh lập tức mở mắt, ngồi thẳng người: "Để tôi xem nào!"
Đặng Phong Niên mỉm cười: "Trường Chinh, đừng vội, để tôi bấm còi.

"
"Bíp!"
"Bíp bíp!"
Tần Thư và Chu Đan Thanh đồng loạt quay đầu lại nhìn.

Chu Đan Thanh tấp xe vào lề đường, đợi xe tải quân sự đi qua rồi mới đi tiếp.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương