Tần Thư nghi ngờ: "Vụ án lớn?"
"Đúng vậy, hai người kia không phải lần đầu tiên cướp! "
Tần Thư nghe đội trưởng Lý nói, con hẻm đó không phải lần đầu tiên xảy ra chuyện, xung quanh con hẻm đó thường xuyên xảy ra cướp bóc, còn xảy ra một vụ án mạng.

Nhưng họ vẫn không bắt được hung thủ.

Lần này! bị Tần Thư đụng phải, hơn nữa không biết hai người kia có phải bị Tần Thư đánh sợ hay không, chỉ cần thẩm vấn sơ qua, người đàn ông thấp bé đã khai báo hết mọi chuyện.

Hai người này chính là thủ phạm!
Chính Tần Thư đã bắt được hai người này, lập được công lớn, nhất định phải khen thưởng, Tần Thư cũng có thể dựa vào đó để vào làm việc ở đồn công an.

Đội trưởng Lý sợ Tần Thư từ chối, lại nói thêm rằng Tần Thư đừng vội vàng từ chối, có thể về quân đội bàn bạc với đối tượng của cô, nói thời buổi này nữ đồng chí có thể làm công an là điều không dễ dàng!
Tần Thư suy nghĩ một chút, cô biết chữa bệnh, nhưng ở thời đại này cô không có chứng chỉ, không có tư cách hành nghề y, không thể vào bệnh viện.


Thời buổi này muốn vào đại học vẫn phải có thư giới thiệu, vào đại học Công Nông Binh, kỳ thi tuyển sinh đại học phải đến năm sau mới được diễn ra lại.

Cô và Minh Trường Viễn không hợp nhau, nếu ly hôn, cô chắc chắn sẽ không quay về nhà họ Tần.

Làm việc ở đồn công an, làm việc đến khi kỳ thi tuyển sinh đại học được diễn ra, sau đó thi vào đại học Y khoa để quay trở lại lĩnh vực y học cũng được.

Quyết định xong.

Tần Thư nhìn đội trưởng Lý, chuẩn bị nói ngày mai sẽ cho ông ấy câu trả lời.

Lời đến bên miệng, còn chưa kịp nói ra.

Cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra.


Tần Thư và đội trưởng Lý đồng loạt quay đầu lại.

Chu Đan Thanh.

Chu Đan Thanh vịn khung cửa, khuôn mặt ngăm đen đỏ bừng, thở hổn hển.

Cô nhìn Tần Thư đang ngồi đó, vẻ mặt u oán: "Tần Thư! Không phải đã nói sáng nay tôi đến tìm cô sao? Sao cô không đợi tôi, lại chạy đến đây, cô có biết tôi từ đây đến bệnh viện, sau đó được y tá thông báo cô đến đây là tâm trạng gì không?"
Tần Thư định giải thích: "Tôi! "
Chu Đan Thanh cắt ngang lời cô: "Đi thôi, tôi đạp xe đưa cô đến quân đội, vừa hay bây giờ trời chưa nắng gắt, lát nữa muộn rồi nắng sẽ rất gắt.

"
Tần Thư từ chối: "Không cần phiền phức như vậy, tôi tự bắt xe đến đó là được.

"
"Cháu lại đây uống nước đi, chạy vội như vậy, chắc chắn là khát nước rồi.

"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương