Cô dùng sức nhéo vào đùi mình một cái, đau đến mức khiến Lăng Dao suýt kêu thành tiếng, nước mắt của cô chảy càng nhiều hơn, nhìn chằm chằm người đang đi về phía mình không chớp mắt.

Cô cảm nhận được cơn đau, chẳng lẽ tất cả mọi thứ này đều là thật? Chẳng lẽ cô sống lại rồi, quay về lúc mẹ vẫn còn đây?
"Dao Dao, đến đây, uống thuốc đi nào.

" Lăng Tuyết Mai bưng thuốc đến trước mặt Lăng Dao, thấy giọt nước mắt trên mặt cô, bà ấy đau lòng nhíu mày một cái: "Có phải vết thương lại đau rồi không? Tới đây để mẹ xem xem.

"
Bà ấy đặt chén thuốc sang một bên, rồi ngồi xuống bên mép giường, đang định vén chăn lên kiểm tra vết thương của Lăng Dao thì bị cô ôm chầm lấy.

"Mẹ! Con nhớ mẹ lắm!" Lăng Dao ôm Lăng Tuyết Mai thật chặt, cảm nhận mùi hương quen thuộc trên người bà ấy.

Kiếp này cô sẽ bảo vệ mẹ thật tốt, tuyệt đối không để Chu Vũ tổn hại đến mẹ nữa.

Lăng Tuyết Mai dịu dàng vỗ lưng Lăng Dao, trên mặt nở nụ cười hiền từ: "Lớn vậy rồi mà còn nhõng nhẽo nữa.


"
"Mẹ! Sau này chúng ta đừng xa nhau nữa được không?" Lăng Dao ngẩng đầu lên nhìn Lăng Tuyết Mai.

Tốt thật, lúc này cô vân chưa lập gia đình, không gặp Chu Vũ, mẹ cũng chưa qua đời vì bị bệnh, mọi thứ vẫn còn kịp.

Kiếp này cô muốn những người từng tổn thương mình phải trả cái giá thật đắt.

"Đứa nhỏ ngốc này! Dù gì sau này con cũng phải lập gia đình, chẳng lẽ con cưới chồng rồi cũng dẫn mẹ theo sao?" Lăng Tuyết Mai dùng tay búng trán Lăng Dao.

"Con sẽ mang theo mẹ, nếu người ta không đồng ý thì con không cưới.

"
Lăng Tuyết Mai không khỏi bật cười, bà ấy đưa tay cầm lấy chén thuốc: "Tới đây, uống thuốc trước đi.


"
"Dạ.

" Lăng Dao cười nhận lấy chén thuốc, ngẩng đầu lên uống một hơi hết sạch.

Lăng Tuyết Mai kinh ngạc nhìn Lăng Dao: "Dao Dao, con không sợ đắng sao?" Con gái mình sợ uống thuốc nhất mà, lần nào uống thuốc cũng nhíu chặt mày, cũng vì vậy nên lần nào uống thuốc bà ấy cũng chuẩn bị kẹo hoặc trái cây để dụ cô uống hết.

Lăng Dao cười lắc đầu: "Thuốc này không đắng chút nào hết.

" So với những khổ đau của kiếp trước thì chút đắng nào không thấm vào đâu cả.

Lăng Tuyết Mai lấy viên kẹo trong túi ra, lột lớp giấy bọc rồi nhét vào trong miệng Lăng Dao: "Ăn kẹo xong rồi ngủ đi.

"
"Dạ.

" Lăng Dao ngoan ngoãn trả lời, vị ngọt ngập tràn trong miệng, đây là mùi vị của sự hạnh phúc.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương