Tình Yêu Xuyên Không
-
Chương 53: Đau khổ
Trong giấc mơ, cô thấy một đứa trẻ đang nắm tay mình đi trên một con đường rất dài không có điểm kết thúc. Bỗng chợt đứa bé đó buông tay cô ra và chạy đi mất tăm. Cô cố gắng đuổi theo cũng không được, gọi đứa bé đó tới khàn giọng cũng không có một tiếng trẻ con đáp lại.
- AAAAA - Cô hét lên rồi ngồi bật dậy
Nhìn mọi thứ xung quanh, vầng trán cô đã lấm tấm mồ hôi, cô cảm giác được lưng mình ướt đẫm. Là ác mộng, cô mơ thấy ác mộng thôi! Cô cố trấn tĩnh bản thân lại. Nhìn thấy Nhũ Văn đi vào, mặt đã sưng hết lên, cô cảm thấy có điều không tốt sắp xảy ra
- Nhũ Văn... Con của ta...? - cô lo lắng hỏi
- Hoàng Hậu... Con của người.... Em xin lỗi, em tới quá muộn - Nhũ Văn nghe vậy quỳ xuống khóc nức nở
Nghĩ xong câu nói của Nhũ Văn, đầu óc cô choáng váng, giống như là một tia sét đánh xuống đầu của cô vậy. Cô vội vàng ôm lấy bụng mình, cô không tin, cô không tin, con của cô không thể chết dễ dàng như vậy được, tại sao có thể như vậy được. Cô không bao giờ tin vào sự thật này... nhưng tại cô lại phải khóc chứ, con đâu có chết khóc có ích gì...
- Hoàng Hậu, người đừng hy vọng nữa.... Đứa bé đã không còn nữa rồi - Nhũ Văn thương xót nói
- Không thể nào.... Không thể nào.... - Cô nghẹn ngào nói
- Hoàng Hậu, người phải mạnh mẽ lên - Nhũ Văn an ủi cô
Cô không muốn tin vào sự thật. Con của cô, cô không bao giờ tin, cô đi xuống giường, giống như một kẻ đên cô đập phá toàn bộ đồ đạc trong phòng, tất cả bình xứ đắt giá đều vỡ tan tành dưới đất, cô không còn quản nhiều nữa, thể diện cũng vất bỏ bây giờ cô chỉ muốn phát tiết, trái tim cô đau quá, con của cô, tại sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy, tại sao không cho cô một đứa con?
Sau mấy canh giờ phát tiết, cô ngồi xụp xuống mặt đất lạnh buốt. Cô đã quá mệt mỏi rồi, tại sao cô mất con hắn lại không thấy bóng dáng, chẳng lẽ ở bên Tử Y? Nàng ta cùng cô ngã chắc cũng đã xảy thai... Nhưng cái thai kia đâu phải con của hắn! Đó là nghiệt chủng của nàng ta với một tên đàn ông khác, căn bản đứa con đó không nên có, đây là cô đã giúp giặc rồi.
- Nhũ Văn - giọng cô khàn khàn nói
- Dạ - Nhũ Văn đi vào nói
- Gọi hai người sát thủ kia tới cho ta - Cô nhỏ giọng nói
- Vâng - Nhũ Văn vâng lời liền chạy đi luôn
Một lát sau, trong phòng liền như chớp mắt xuất hiện hai bóng đen. Cô trầm tĩnh ngồi trên ghế uống một ngụm trà. Hai sát thủ kia quỳ xuống đang đợi trách phát
- Ta hỏi các ngươi, lúc đó sao các ngươi không ra cứu ta - Cô khẽ hỏi
- Thư chủ nhân, chúng thuộc hạ có xông ra cứu người... Nhưng lúc phi thân ra liền có hai ám vệ khác không biết từ đâu ra chặn đường bọn thuộc hạ, khiến bọn thuộc hạ trở tay không kịp - Người bên phải bẩm báo
- Các ngươi nghĩ là ám vệ của ai? - Cô nhìn cả hai người hỏi
- Có thể là của Mạc Quý Phi ạ - Người quỳ bên trái liền nói
-....- Cô nghe vậy liền im lặng, sau đó xua tay ra lệnh cho hai người lui ra
Mạc Tử Y, được lắm, hay cho việc dám hãm hại con của cô. Thù này cô tất báo, con của cô, đứa con cô đặt hết hy vọng vào nó, đứa con cô ngày nhớ đêm mong nó ra đời vậy mà chỉ không bao lâu liền bị nàng ta tính kế giết hại. Thử hỏi xem thù này không báo có được không? Mạc Tử Y muốn với với cô phải không, được cô chấp nhận cuộc chiến này.
Cô ngồi yên lặng trong đình viên của mình, mùa đông tới rồi trời thật lạnh, nhưng cô chỉ mặc một cái áo mỏng, cô muốn cảm giác buốt lạnh này xua tan đi nỗi đau đang giằng xé trong bản thân mình. Cô muốn để cái giá lạnh này an ủi bản thân một chút, có thể nỗi đau sẽ dịu đi. Đang ngồi thẫn thờ, bỗng có tiếng thái giám thông báo
- Hoàng Thượng giá lâm! - Tiếng vang của công công
Cô liền được Nhũ Văn dìu đi đón giá, hành lễ xong, cô liền đứng dậy đi theo hắn vào bên trong tẩm cung. Hắn bộ dáng rất lạnh nhạt ngồi xuống, cô cảm thấy ánh mắt hắn có một chút âm độc nhìn cô. Có lẽ mấy ngày qua luôn ở bên cạnh Tử Y đã nghe nàng ta vu oan cho cô không ít rồi
- Nói, tại sao lại đẩy Tử Y xảy thai - Hắn lạnh lùng hỏi
- Câu đầu tiên ngươi hỏi ta sau khi ta mất con đây sao? - Cô cười tự diễu nói
- Ngươi, đồ độc ác, tới con của mình ngươi cũng không tiếc vất bỏ để giết con của Tử Y - Hắn tức giận đập bàn nói
- Cái mắt nào của ngươi thấy ta giết con của Tử Y? - Cô trầm lặng ngước mắt lên hỏi hắn
Ngươi xưa quả nhiên nói đúng. Đừng bao giờ tin vào tình yêu của hoàng đế nếu không cái nhận được sẽ chỉ là đau khổ mà thôi. Cô đã quá ngu ngốc, đã quá tin tưởng tình yêu của hắn một cách tuyệt đối như vậy. Lòng cô buốt giá và lạnh lẽo, hắn quan tâm con của Tử Y vậy con của cô thì tính sao đây, ai mới là người độc ác, là ai mới phải đây?
- Ngươi còn không chịu thừa nhận, chính nha hoàn của Tử Y chứng kiến hết tất thảy ngươi còn chối cãi? - Hắn lạnh lùng quay lưng nói
- Ngươi tin vào lời một nha hoàn? Kể cả ta có giết nhưng nha hoàn đó bảo không phải ta ngươi cũng tin? - Cô nhìn hắn tức giận nói
- Ngươi thừa nhận đã giết con của Tử Y? - Hắn nghe vậy liền quay mặt lại nói
Hắn không ngờ cô có thể nói như vậy! Lúc đầu khi nhận được tin cô và Tử Y bị xảy thai hắn đã đau lòng biết nhường nào, hai đứa con của hắn, hắn còn chưa kịp nhìn mặt chúng vậy mà chúng đã chết rồi. Hắn liền nghe được bẩm báo từ nha hoàn của Tử Y, hắn nghe kể đầu đuôi câu chuyện, từ lúc cô đánh Tử Y rồi tới lúc cô đẩy Tử Y xuống cầu, tất thảy sự yếu thế Tử Y liền nhận được hết. Quả nhiên cô là loại đàn bà tâm địa rắn rết, ngay cả con cũng không tiếc hy sinh.
- Ngươi muốn nghĩ như nào tuỳ ngươi, ta không làm.... Mời người về cho - Cô mệt mỏi nhằm mắt lại nói
" Chát "
Một tiếng bạt tai vang lên
Hắn... Hắn tát cô... Khoé miệng cô có ít máu chảy xuống. Cô nhếch miệng cười chua chát, hoá ra... hoá ra niềm hy vọng của cô, cô hy vọng hắn sẽ mở to mắt ra mà suy xét nhưng không ngờ rằng, hắn lại mụ mị chỉ tin vào một bên.... Cô cười xót xa thay cho đứa con của mình. Con ơi, cha của con hoá ra là một người không chính chực như vậy
" Chát "
Một tiếng bạt tai nữa vang lên.... Nhưng lần này là cô tát hắn
Cô nhìn hắn bằng nửa con mắt, sự khinh bỉ chứa đầy ánh mắt của cô. Nha hoàn thái giám đứng bên cạnh chân đã run run mà quỳ hết xuống. Cả không gian rơi vào trầm lặng tới đáng sợ. Khí chất của cả cô và hắn làm cho không gian trở lên ngột ngạt là thường.... Cô cũng chẳng muốn tiếp tục nhìn hắn nữa liền mở miệng nói
- Cút - cô lạnh lùng nói
- AAAAA - Cô hét lên rồi ngồi bật dậy
Nhìn mọi thứ xung quanh, vầng trán cô đã lấm tấm mồ hôi, cô cảm giác được lưng mình ướt đẫm. Là ác mộng, cô mơ thấy ác mộng thôi! Cô cố trấn tĩnh bản thân lại. Nhìn thấy Nhũ Văn đi vào, mặt đã sưng hết lên, cô cảm thấy có điều không tốt sắp xảy ra
- Nhũ Văn... Con của ta...? - cô lo lắng hỏi
- Hoàng Hậu... Con của người.... Em xin lỗi, em tới quá muộn - Nhũ Văn nghe vậy quỳ xuống khóc nức nở
Nghĩ xong câu nói của Nhũ Văn, đầu óc cô choáng váng, giống như là một tia sét đánh xuống đầu của cô vậy. Cô vội vàng ôm lấy bụng mình, cô không tin, cô không tin, con của cô không thể chết dễ dàng như vậy được, tại sao có thể như vậy được. Cô không bao giờ tin vào sự thật này... nhưng tại cô lại phải khóc chứ, con đâu có chết khóc có ích gì...
- Hoàng Hậu, người đừng hy vọng nữa.... Đứa bé đã không còn nữa rồi - Nhũ Văn thương xót nói
- Không thể nào.... Không thể nào.... - Cô nghẹn ngào nói
- Hoàng Hậu, người phải mạnh mẽ lên - Nhũ Văn an ủi cô
Cô không muốn tin vào sự thật. Con của cô, cô không bao giờ tin, cô đi xuống giường, giống như một kẻ đên cô đập phá toàn bộ đồ đạc trong phòng, tất cả bình xứ đắt giá đều vỡ tan tành dưới đất, cô không còn quản nhiều nữa, thể diện cũng vất bỏ bây giờ cô chỉ muốn phát tiết, trái tim cô đau quá, con của cô, tại sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy, tại sao không cho cô một đứa con?
Sau mấy canh giờ phát tiết, cô ngồi xụp xuống mặt đất lạnh buốt. Cô đã quá mệt mỏi rồi, tại sao cô mất con hắn lại không thấy bóng dáng, chẳng lẽ ở bên Tử Y? Nàng ta cùng cô ngã chắc cũng đã xảy thai... Nhưng cái thai kia đâu phải con của hắn! Đó là nghiệt chủng của nàng ta với một tên đàn ông khác, căn bản đứa con đó không nên có, đây là cô đã giúp giặc rồi.
- Nhũ Văn - giọng cô khàn khàn nói
- Dạ - Nhũ Văn đi vào nói
- Gọi hai người sát thủ kia tới cho ta - Cô nhỏ giọng nói
- Vâng - Nhũ Văn vâng lời liền chạy đi luôn
Một lát sau, trong phòng liền như chớp mắt xuất hiện hai bóng đen. Cô trầm tĩnh ngồi trên ghế uống một ngụm trà. Hai sát thủ kia quỳ xuống đang đợi trách phát
- Ta hỏi các ngươi, lúc đó sao các ngươi không ra cứu ta - Cô khẽ hỏi
- Thư chủ nhân, chúng thuộc hạ có xông ra cứu người... Nhưng lúc phi thân ra liền có hai ám vệ khác không biết từ đâu ra chặn đường bọn thuộc hạ, khiến bọn thuộc hạ trở tay không kịp - Người bên phải bẩm báo
- Các ngươi nghĩ là ám vệ của ai? - Cô nhìn cả hai người hỏi
- Có thể là của Mạc Quý Phi ạ - Người quỳ bên trái liền nói
-....- Cô nghe vậy liền im lặng, sau đó xua tay ra lệnh cho hai người lui ra
Mạc Tử Y, được lắm, hay cho việc dám hãm hại con của cô. Thù này cô tất báo, con của cô, đứa con cô đặt hết hy vọng vào nó, đứa con cô ngày nhớ đêm mong nó ra đời vậy mà chỉ không bao lâu liền bị nàng ta tính kế giết hại. Thử hỏi xem thù này không báo có được không? Mạc Tử Y muốn với với cô phải không, được cô chấp nhận cuộc chiến này.
Cô ngồi yên lặng trong đình viên của mình, mùa đông tới rồi trời thật lạnh, nhưng cô chỉ mặc một cái áo mỏng, cô muốn cảm giác buốt lạnh này xua tan đi nỗi đau đang giằng xé trong bản thân mình. Cô muốn để cái giá lạnh này an ủi bản thân một chút, có thể nỗi đau sẽ dịu đi. Đang ngồi thẫn thờ, bỗng có tiếng thái giám thông báo
- Hoàng Thượng giá lâm! - Tiếng vang của công công
Cô liền được Nhũ Văn dìu đi đón giá, hành lễ xong, cô liền đứng dậy đi theo hắn vào bên trong tẩm cung. Hắn bộ dáng rất lạnh nhạt ngồi xuống, cô cảm thấy ánh mắt hắn có một chút âm độc nhìn cô. Có lẽ mấy ngày qua luôn ở bên cạnh Tử Y đã nghe nàng ta vu oan cho cô không ít rồi
- Nói, tại sao lại đẩy Tử Y xảy thai - Hắn lạnh lùng hỏi
- Câu đầu tiên ngươi hỏi ta sau khi ta mất con đây sao? - Cô cười tự diễu nói
- Ngươi, đồ độc ác, tới con của mình ngươi cũng không tiếc vất bỏ để giết con của Tử Y - Hắn tức giận đập bàn nói
- Cái mắt nào của ngươi thấy ta giết con của Tử Y? - Cô trầm lặng ngước mắt lên hỏi hắn
Ngươi xưa quả nhiên nói đúng. Đừng bao giờ tin vào tình yêu của hoàng đế nếu không cái nhận được sẽ chỉ là đau khổ mà thôi. Cô đã quá ngu ngốc, đã quá tin tưởng tình yêu của hắn một cách tuyệt đối như vậy. Lòng cô buốt giá và lạnh lẽo, hắn quan tâm con của Tử Y vậy con của cô thì tính sao đây, ai mới là người độc ác, là ai mới phải đây?
- Ngươi còn không chịu thừa nhận, chính nha hoàn của Tử Y chứng kiến hết tất thảy ngươi còn chối cãi? - Hắn lạnh lùng quay lưng nói
- Ngươi tin vào lời một nha hoàn? Kể cả ta có giết nhưng nha hoàn đó bảo không phải ta ngươi cũng tin? - Cô nhìn hắn tức giận nói
- Ngươi thừa nhận đã giết con của Tử Y? - Hắn nghe vậy liền quay mặt lại nói
Hắn không ngờ cô có thể nói như vậy! Lúc đầu khi nhận được tin cô và Tử Y bị xảy thai hắn đã đau lòng biết nhường nào, hai đứa con của hắn, hắn còn chưa kịp nhìn mặt chúng vậy mà chúng đã chết rồi. Hắn liền nghe được bẩm báo từ nha hoàn của Tử Y, hắn nghe kể đầu đuôi câu chuyện, từ lúc cô đánh Tử Y rồi tới lúc cô đẩy Tử Y xuống cầu, tất thảy sự yếu thế Tử Y liền nhận được hết. Quả nhiên cô là loại đàn bà tâm địa rắn rết, ngay cả con cũng không tiếc hy sinh.
- Ngươi muốn nghĩ như nào tuỳ ngươi, ta không làm.... Mời người về cho - Cô mệt mỏi nhằm mắt lại nói
" Chát "
Một tiếng bạt tai vang lên
Hắn... Hắn tát cô... Khoé miệng cô có ít máu chảy xuống. Cô nhếch miệng cười chua chát, hoá ra... hoá ra niềm hy vọng của cô, cô hy vọng hắn sẽ mở to mắt ra mà suy xét nhưng không ngờ rằng, hắn lại mụ mị chỉ tin vào một bên.... Cô cười xót xa thay cho đứa con của mình. Con ơi, cha của con hoá ra là một người không chính chực như vậy
" Chát "
Một tiếng bạt tai nữa vang lên.... Nhưng lần này là cô tát hắn
Cô nhìn hắn bằng nửa con mắt, sự khinh bỉ chứa đầy ánh mắt của cô. Nha hoàn thái giám đứng bên cạnh chân đã run run mà quỳ hết xuống. Cả không gian rơi vào trầm lặng tới đáng sợ. Khí chất của cả cô và hắn làm cho không gian trở lên ngột ngạt là thường.... Cô cũng chẳng muốn tiếp tục nhìn hắn nữa liền mở miệng nói
- Cút - cô lạnh lùng nói
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook