Tình Yêu Vĩnh Cửu
-
Chương 10
Mặc dù đức vua đã quyết định sẽ bù đắp những thiệt hại về người và của ở làng Đông tuy nhiên với một điều kiện. Chính là để Linh Lan ở lại đế quốc Tristan với vai trò là sứ thần của làng Đông. Nhưng thực chất là biến cô trở thành con tin. A Thất đành miễn cưỡng làm theo bởi đối với anh căn bản làng Đông quan trọng hơn và anh tin cô sẽ ko gặp nguy hiểm hay bị bạc đãi.
" Em ko muốn ở đây đâu, anh cho em theo về đi " Linh Lan bật khóc nức nở, cô ko thể tin nổi vì chỉ mới một phút trước cô đang rất vui vì sắp được trở về làng Đông. Vậy mà Lous bất ngờ ra điều kiện khiến cô và A Thất trở tay ko kịp.
A Thất hôn lên trán cô, dù rất ko can tâm nhưng anh ko thể làm trái lệnh Lous. Bởi làng Đông cũng đang ở vị trí vô cùng nguy hiểm, anh ko thể để mồ hôi xương máu mà cha ông ta đã vất vả, cực nhọc xây dựng nên.
" Linh Lan em chịu khổ rồi " Dứt lời anh đã buông người cô ra và lên tàu hoả cho kịp giờ.
Tầm giờ đó Tịnh Yên và A Châu cũng chuẩn bị khởi hành về làng Đông.
Đế quốc Tristan đáng ghét, nếu ko phải vì tình trạng quá tải thì cô và A Châu đã cùng về với A Thất. Cầm hai vé tàu, cô vô cùng đau xót cho bao giọt mồ hôi nước mắt và mình đã phải đánh đổi để đổi lấy hai cái vé tàu rách nát, vàng ố.
" Ơ con bé này lại chạy đi đâu rồi? "
Ko thấy A Châu, cô lại phải chạy đi tìm. Rẽ xuống quầy bán báo bên tay phải, cô vô tình đập trúng cơ ngực săn chắc của ai đó. Rối rít xin lỗi, cô tính quay lại thì phát hiện một hàng người lính mặc quân phục, hông dắt súng chìn chằm chằm vào cô.
" Xin thứ lỗi, tôi theo lệnh của hoàng tử Lous đưa quý cô đây trở lại cung điện "
Tịnh Yên tròn xoe mắt, nhận ra gã chính là thượng tướng, cái tên mà lúc nào mặt cũng một sắc thái là vô cảm, luôn luôn đứng sau hoàng tử Lous.
" Anh là ai? Tôi ko biết anh. Anh đi ra đi " Tịnh Yên nói một mạch dài hơi rồi chạy béng mất. Ai ngờ lại bị lôi về cung điện do chính tay gã đưa về.
Cô nhìn thấy Linh Lan, vội vàng chạy tới, hai người ôm nhau rất chặt: " Tớ xin lỗi, tại tớ mà cậu bị đưa tới đây "
Cô an ủi Linh Lan: " Thôi ko sao đâu. Tớ ổn mà " Nhưng sự thật là có ông trời mới ổn sau vụ này. Đùng phát bị bắt cóc rồi đưa tới cái chốn ko thể ưa nổi.
" Em ko muốn ở đây đâu, anh cho em theo về đi " Linh Lan bật khóc nức nở, cô ko thể tin nổi vì chỉ mới một phút trước cô đang rất vui vì sắp được trở về làng Đông. Vậy mà Lous bất ngờ ra điều kiện khiến cô và A Thất trở tay ko kịp.
A Thất hôn lên trán cô, dù rất ko can tâm nhưng anh ko thể làm trái lệnh Lous. Bởi làng Đông cũng đang ở vị trí vô cùng nguy hiểm, anh ko thể để mồ hôi xương máu mà cha ông ta đã vất vả, cực nhọc xây dựng nên.
" Linh Lan em chịu khổ rồi " Dứt lời anh đã buông người cô ra và lên tàu hoả cho kịp giờ.
Tầm giờ đó Tịnh Yên và A Châu cũng chuẩn bị khởi hành về làng Đông.
Đế quốc Tristan đáng ghét, nếu ko phải vì tình trạng quá tải thì cô và A Châu đã cùng về với A Thất. Cầm hai vé tàu, cô vô cùng đau xót cho bao giọt mồ hôi nước mắt và mình đã phải đánh đổi để đổi lấy hai cái vé tàu rách nát, vàng ố.
" Ơ con bé này lại chạy đi đâu rồi? "
Ko thấy A Châu, cô lại phải chạy đi tìm. Rẽ xuống quầy bán báo bên tay phải, cô vô tình đập trúng cơ ngực săn chắc của ai đó. Rối rít xin lỗi, cô tính quay lại thì phát hiện một hàng người lính mặc quân phục, hông dắt súng chìn chằm chằm vào cô.
" Xin thứ lỗi, tôi theo lệnh của hoàng tử Lous đưa quý cô đây trở lại cung điện "
Tịnh Yên tròn xoe mắt, nhận ra gã chính là thượng tướng, cái tên mà lúc nào mặt cũng một sắc thái là vô cảm, luôn luôn đứng sau hoàng tử Lous.
" Anh là ai? Tôi ko biết anh. Anh đi ra đi " Tịnh Yên nói một mạch dài hơi rồi chạy béng mất. Ai ngờ lại bị lôi về cung điện do chính tay gã đưa về.
Cô nhìn thấy Linh Lan, vội vàng chạy tới, hai người ôm nhau rất chặt: " Tớ xin lỗi, tại tớ mà cậu bị đưa tới đây "
Cô an ủi Linh Lan: " Thôi ko sao đâu. Tớ ổn mà " Nhưng sự thật là có ông trời mới ổn sau vụ này. Đùng phát bị bắt cóc rồi đưa tới cái chốn ko thể ưa nổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook