Tình Yêu Và Sự Lừa Dối
-
Chương 14
Khuất sau cánh cửa kia cậu đang gục mặt xuống mặc kệ cho nước mắt rơi, mặc kệ cho những lời nói vu vơ bên tai của người qua lại.
Cảm giác nhói đau này ai sẽ là người đau hơn, là cậu hay là nó, không ai có thể đo lường được tình cảm và không ai có thể đo lường được nỗi đau vậy nên cungc không thể nào biết ai đau hơn ai. Chỉ biết rằng, tại nơi đây có 2 con tim đang tổn thương vì nhau.
Cảnh tượng người con trai gục mặt xuống khóc tạo nên khung cảnh đẹp biết bao, có lẽ người đó đang cần một bờ vai. Dù cho khi nãy họ có mạnh mẽ đến chừng nào thì họ cũng sẽ thành một người yếu đuối trước tình yêu mà thôi.
Bóng dáng người con gái xuất hiện bên cạnh cậu, cậu ngước nhìn, một cô nàng có dáng cực chuẩn, mặt được trang điểm kĩ bộ váy bó sát lấy cơ thể lộ ra những đường cong uyển chuyển. Lại nhìn quay lại cánh cửa phòng bệnh của nó khóe môi nhếch lên thành nụ cười tuyệt mĩ nhưng nhìn lại thì là nụ cười cực đểu cáng.
- Anh cần em giúp gì không?
Giọng nói ỏng ẹo của người con gái đó cất lên làm cậu cảm thấy thú vị.
- Anh rất cần...
Nói rồi cậu kéo người con gái đó xuống, họ hôn nhau thắm thiết, mắt cậu không cần nhìn cũng biết có người đang để ý mình trong đầu không ngừng thì thào.
- Em muốn biết cảm giác của tôi? Được! Tôi sẽ cho em nếm trãi cảm giác thú vị này.
Đúng, nó đã nhìn thấy cảnh tượng đó, tim lại càng đau. Nó đã cố gắng đứng dậy đi tìm cậu, dùng hết sức lực của mình để bước đi chỉ mong giải thích rõ cho cậu hiểu nhưng thứ nó nhận lại là gì chứ, chẳng phải cậu đau buồn vì nó mà trái lại còn không có chút cảm giác nào, cậu rất thỏa mãn cho việc làm của mình khi nãy mà. Trượt dài người theo cáng cửa ,nó bật khóc nức nở, bao nhiêu uất ức cứ thế được đà tuôn chảy.
- Tại sao chứ? Tại sao đến cả cậu cũng lừa dối tớ? Thì ra trước kia đều là tớ nhận vơ sao? Thì ra cậu không hề có tình cảm với tớ sao Phan Anh?
- Tớ chịu đựng đủ rồi? Tớ không thể như này mãi nữa? Trước kia ai đã nói với tớ sẽ không bao giờ làm tớ khóc mà, cớ sao lại còn dày vò tớ thêm một lần nữa chứ.
- Có phải cậu muốn trả thù tớ nên mới làm vậy, nếu muốn tớ sẽ cho cậu thỏa mãn nguyện vọng này.
Nước mắt nhòe đi, càng ngày càng nhiều, ánh mắt nó chợt lóe lên khi bắt gặp con dao gọt trái cây kia. Miệng cười chua xót. Nó đi lại với lấy con dao từ từ đưa lại gần cổ tay mình.
Trong khi nguy hiểm gần như rình rập nó thêm lần nữa thì cậu lại quay lưng bước đi một cách phũ phàng. Cậu hiện tại không muốn nhìn thấy nó nữa, cậu đã cho nó biết cảm giác khi nó phản bội cậu rồi, nhiệm vụ hoàn thành cậu cũng chẳng cần biết gì hơn, nó đã có hắn chăm sóc rồi mà.
......... Keng.....
Điều gì đến cũng đến,không thể tránh khỏi được. Con dao rơi từ cánh tay nó xuống, chỉ chút nữa thôi nó sẽ không bị dày vò nữa, và cũng không còn ai phải tổn thương vì nó nữa. Một màu đỏ thẫm lan ra xung quanh, màu máu cũng là màu của trái tim, phải chăng một khi trái tim này tan nát nó cũng sẽ đau mà chảy máu như vậy.
Cả ba con người cùng chịu tổn thương vì nhau. Cả 3 người luôn tồn tại một sự hiểu lầm oan nghiệt. Một người đau khổ vì bị từ chối, một người lạnh lùng đổ lỗi cho người kia còn một người lại dùng cái chết của mình để chấm dứt tất cả. Vậy ai là người có lỗi thật sự, hiển nhiên chẳng bao giờ tìm được câu trả lời bởi trong tình yêu không ai là người có lỗi.
Hiện tại tình trạng nó đang cận kề với cái chết, trong hai người kia ai sẽ là người mang nó trở lại bên mình? Câu hỏi có ẩn số.
Cảm giác nhói đau này ai sẽ là người đau hơn, là cậu hay là nó, không ai có thể đo lường được tình cảm và không ai có thể đo lường được nỗi đau vậy nên cungc không thể nào biết ai đau hơn ai. Chỉ biết rằng, tại nơi đây có 2 con tim đang tổn thương vì nhau.
Cảnh tượng người con trai gục mặt xuống khóc tạo nên khung cảnh đẹp biết bao, có lẽ người đó đang cần một bờ vai. Dù cho khi nãy họ có mạnh mẽ đến chừng nào thì họ cũng sẽ thành một người yếu đuối trước tình yêu mà thôi.
Bóng dáng người con gái xuất hiện bên cạnh cậu, cậu ngước nhìn, một cô nàng có dáng cực chuẩn, mặt được trang điểm kĩ bộ váy bó sát lấy cơ thể lộ ra những đường cong uyển chuyển. Lại nhìn quay lại cánh cửa phòng bệnh của nó khóe môi nhếch lên thành nụ cười tuyệt mĩ nhưng nhìn lại thì là nụ cười cực đểu cáng.
- Anh cần em giúp gì không?
Giọng nói ỏng ẹo của người con gái đó cất lên làm cậu cảm thấy thú vị.
- Anh rất cần...
Nói rồi cậu kéo người con gái đó xuống, họ hôn nhau thắm thiết, mắt cậu không cần nhìn cũng biết có người đang để ý mình trong đầu không ngừng thì thào.
- Em muốn biết cảm giác của tôi? Được! Tôi sẽ cho em nếm trãi cảm giác thú vị này.
Đúng, nó đã nhìn thấy cảnh tượng đó, tim lại càng đau. Nó đã cố gắng đứng dậy đi tìm cậu, dùng hết sức lực của mình để bước đi chỉ mong giải thích rõ cho cậu hiểu nhưng thứ nó nhận lại là gì chứ, chẳng phải cậu đau buồn vì nó mà trái lại còn không có chút cảm giác nào, cậu rất thỏa mãn cho việc làm của mình khi nãy mà. Trượt dài người theo cáng cửa ,nó bật khóc nức nở, bao nhiêu uất ức cứ thế được đà tuôn chảy.
- Tại sao chứ? Tại sao đến cả cậu cũng lừa dối tớ? Thì ra trước kia đều là tớ nhận vơ sao? Thì ra cậu không hề có tình cảm với tớ sao Phan Anh?
- Tớ chịu đựng đủ rồi? Tớ không thể như này mãi nữa? Trước kia ai đã nói với tớ sẽ không bao giờ làm tớ khóc mà, cớ sao lại còn dày vò tớ thêm một lần nữa chứ.
- Có phải cậu muốn trả thù tớ nên mới làm vậy, nếu muốn tớ sẽ cho cậu thỏa mãn nguyện vọng này.
Nước mắt nhòe đi, càng ngày càng nhiều, ánh mắt nó chợt lóe lên khi bắt gặp con dao gọt trái cây kia. Miệng cười chua xót. Nó đi lại với lấy con dao từ từ đưa lại gần cổ tay mình.
Trong khi nguy hiểm gần như rình rập nó thêm lần nữa thì cậu lại quay lưng bước đi một cách phũ phàng. Cậu hiện tại không muốn nhìn thấy nó nữa, cậu đã cho nó biết cảm giác khi nó phản bội cậu rồi, nhiệm vụ hoàn thành cậu cũng chẳng cần biết gì hơn, nó đã có hắn chăm sóc rồi mà.
......... Keng.....
Điều gì đến cũng đến,không thể tránh khỏi được. Con dao rơi từ cánh tay nó xuống, chỉ chút nữa thôi nó sẽ không bị dày vò nữa, và cũng không còn ai phải tổn thương vì nó nữa. Một màu đỏ thẫm lan ra xung quanh, màu máu cũng là màu của trái tim, phải chăng một khi trái tim này tan nát nó cũng sẽ đau mà chảy máu như vậy.
Cả ba con người cùng chịu tổn thương vì nhau. Cả 3 người luôn tồn tại một sự hiểu lầm oan nghiệt. Một người đau khổ vì bị từ chối, một người lạnh lùng đổ lỗi cho người kia còn một người lại dùng cái chết của mình để chấm dứt tất cả. Vậy ai là người có lỗi thật sự, hiển nhiên chẳng bao giờ tìm được câu trả lời bởi trong tình yêu không ai là người có lỗi.
Hiện tại tình trạng nó đang cận kề với cái chết, trong hai người kia ai sẽ là người mang nó trở lại bên mình? Câu hỏi có ẩn số.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook