Tình Yêu Và Sự Lừa Dối
-
Chương 11
Nhìn bóng cậu rời đi hắn không khỏi thắc mắc nhưng cũng gạt ý nghĩ kia đi. Mở nhẹ cánh cửa phòng bệnh chậm rãi bước đến. Khắp căn phòng thật trống trải, mùi thuốc sát trùng theo không khí mà lan tỏa khó chịu. Nó nằm đó,thần sắc dường như đã tốt hơn nhưng chưa có dấu hiệu tỉnh lại, đôi mắt vẫn nhắm nghiền không chịu mở. Đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt nó lòng hắn chợt nhói lên, giọng nói cũng vì thế mà trở nên nhẹ nhàng mang chút ưu sầu.
- Đã bao lâu rồi,bao lâu anh không còn được nhìn thấy em bên cạnh anh nữa? Ánh mắt,nụ cười,bờ môi này đã lâu rồi không còn thuộc về anh nữa mà nó bây giờ đã dành cho người khác nhưng...
Hắn dừng lại nhìn vào nó,trên môi ai đó đang khẽ nở nụ cười, không hiểu nó có nghe được những gì hắn nói không hay tâm hồn đang vui chơi ở một nơi nào đó mà cười thích thú.
Đẹp thật,nụ cười đẹp tựa nắng mai,không chút muộn phiền ưu tư, không chút đau khổ như thực tại,nụ cười hồn nhiên.
Đưa tay chạm vào bờ môi ấy,hắn cười như có như không,ánh mắt nhìn nó đầy tuyệt vọng.
- Em cười rất đẹp,đến bây giờ anh mới biết cảm giác này. Đau! Đau lắm! Phải chăng trước kia anh cũng làm em đau đến như vậy?. Anh muốn chúng ta quay lại nhưng anh biết điều đó là không thể.
Mắt hắn giờ rất long lanh,là sao vậy? Là hắn khóc, hắn khóc thêm lần nữa rồi, giọt nước trong suốt rơi xuống cánh tay nó. Hắn không hề biết rằng người cạnh đã tỉnh vì giọt nước ấy. Nó vẫn nằm im không mở mắt nghe hắn tiếp tục trút bầu tâm sự.
- Nhi, giờ em chưa tỉnh đúng không? Anh biết em không nghe được anh nói gì đâu nên cho anh khóc trước em 1 lần thôi nhé.
Nói rồi hắn nắm chặt lấy bàn tay nó, từng giọt nước cứ đua nhau chảy dài trên gò má kia.
- Em có biết khi em rời xa anh, anh mới biết là anh yêu em không... Anh khi đó đã lừa gạt tình cảm của em, lấy em ra làm một món đồ chơi như bao cô gái khác nhưng anh không ngờ em lại khác với họ, em đã bước vào cuộc đời anh từ khi nào.
- Anh đã sai khi đối xử với em như vậy, anh đã sai khi tự động trao em cho một người khác... Nhưng anh cũng đã đúng khi người bên cạnh em là Phan Anh, cậu ấy sẽ chăm sóc và đối xử với em tốt hơn anh.
Hắn vẫn gục mặt khóc không nhìn thấy trên khóe mi người kia cũng đang có thứ chất lỏng gì đó tràn ra, tiếng nấc nơi cổ họng đang cố gắng kìm nén không cho bật ra thành tiếng. Nhưng...
...Hức...hức...
Hắn giật mình nhìn lên,nó vẫn chưa mở mắt nhưng từng giọt từng giọt long lanh vẫn đang chảy dài.
- Nhi, em tỉnh rồi mà, em mở mắt ra nhìn anh đi.
Nó từ từ mở mắt ra, đọng trong đó là cả một màn sương mờ ảo, hắn nhìn nó, nó nhìn hắn, 2 con tim chung cảm xúc, hắn ôm chặt lấy nó, lại khóc, nhưng không chỉ là 2 người mà là 3 người.
Đau nhói khi nhìn nó khóc vì người khác, cậu không thể chịu đựng được, quay người lặng lẽ rời khỏi đó không một ai quan tâm.
Thực ra cậu không hề đi xử lí Hồng Anh mà âm thầm quan sát hắn, từng câu nói, từng hành động của hắn tất cả đã thu vào tầm mắt cậu. Thì ra hắn yêu nó đến như vậy, hắn giờ có thể khóc vì nó giống cậu rồi. Tự nhận xét 1 câu “Thật tốt” nhưng rồi tự động lại rơi nước mắt.
Bước đi trong vô thức,mọi người qua lại đông đúc tấp nập nhưng hiển nhiên chẳng một ai để tâm đến cậu. Thật là u buồn, đôi chân không định hướng mà cứ bước đi như vậy, để mặc cho cơn mưa giá buốt kia phả tới tấp vào cậu. Nhưng chẳng phải vậy sẽ tốt hơn sao,nó có thể giúp cậu rửa đi chút ít nỗi đau mà.
- Tớ sẽ tự rút lui, giờ anh ta có thể cho cậu hạnh phúc rồi, anh ta có thể thay đổi vì cậu mà. Tớ sẽ đi.
Cậu tự nói rồi lại tự cười khẩy bản thân mình.
- Đã nói là từ bỏ nhưng sao vẫn nhức nhối đến vậy chứ? Tớ thật ngu ngốc mà.... AAA.... - Cậu hét lên để giải tỏa tâm trạng, rồi ngã lưng luôn xuống bãi có.
Người qua đường nhìn vậy chỉ buông một câu “ Thật tội nghiệp” rồi lại bước đi.
..... Phòng bệnh của nó.....
2 người chẳng hề biết đến sự tồn tại của người kia,hắn vẫn ôm chặt lấy nó, không ai nói với ai câu nào chỉ lặng lẽ như vậy. Đột nhiên...
- Đã bao lâu rồi,bao lâu anh không còn được nhìn thấy em bên cạnh anh nữa? Ánh mắt,nụ cười,bờ môi này đã lâu rồi không còn thuộc về anh nữa mà nó bây giờ đã dành cho người khác nhưng...
Hắn dừng lại nhìn vào nó,trên môi ai đó đang khẽ nở nụ cười, không hiểu nó có nghe được những gì hắn nói không hay tâm hồn đang vui chơi ở một nơi nào đó mà cười thích thú.
Đẹp thật,nụ cười đẹp tựa nắng mai,không chút muộn phiền ưu tư, không chút đau khổ như thực tại,nụ cười hồn nhiên.
Đưa tay chạm vào bờ môi ấy,hắn cười như có như không,ánh mắt nhìn nó đầy tuyệt vọng.
- Em cười rất đẹp,đến bây giờ anh mới biết cảm giác này. Đau! Đau lắm! Phải chăng trước kia anh cũng làm em đau đến như vậy?. Anh muốn chúng ta quay lại nhưng anh biết điều đó là không thể.
Mắt hắn giờ rất long lanh,là sao vậy? Là hắn khóc, hắn khóc thêm lần nữa rồi, giọt nước trong suốt rơi xuống cánh tay nó. Hắn không hề biết rằng người cạnh đã tỉnh vì giọt nước ấy. Nó vẫn nằm im không mở mắt nghe hắn tiếp tục trút bầu tâm sự.
- Nhi, giờ em chưa tỉnh đúng không? Anh biết em không nghe được anh nói gì đâu nên cho anh khóc trước em 1 lần thôi nhé.
Nói rồi hắn nắm chặt lấy bàn tay nó, từng giọt nước cứ đua nhau chảy dài trên gò má kia.
- Em có biết khi em rời xa anh, anh mới biết là anh yêu em không... Anh khi đó đã lừa gạt tình cảm của em, lấy em ra làm một món đồ chơi như bao cô gái khác nhưng anh không ngờ em lại khác với họ, em đã bước vào cuộc đời anh từ khi nào.
- Anh đã sai khi đối xử với em như vậy, anh đã sai khi tự động trao em cho một người khác... Nhưng anh cũng đã đúng khi người bên cạnh em là Phan Anh, cậu ấy sẽ chăm sóc và đối xử với em tốt hơn anh.
Hắn vẫn gục mặt khóc không nhìn thấy trên khóe mi người kia cũng đang có thứ chất lỏng gì đó tràn ra, tiếng nấc nơi cổ họng đang cố gắng kìm nén không cho bật ra thành tiếng. Nhưng...
...Hức...hức...
Hắn giật mình nhìn lên,nó vẫn chưa mở mắt nhưng từng giọt từng giọt long lanh vẫn đang chảy dài.
- Nhi, em tỉnh rồi mà, em mở mắt ra nhìn anh đi.
Nó từ từ mở mắt ra, đọng trong đó là cả một màn sương mờ ảo, hắn nhìn nó, nó nhìn hắn, 2 con tim chung cảm xúc, hắn ôm chặt lấy nó, lại khóc, nhưng không chỉ là 2 người mà là 3 người.
Đau nhói khi nhìn nó khóc vì người khác, cậu không thể chịu đựng được, quay người lặng lẽ rời khỏi đó không một ai quan tâm.
Thực ra cậu không hề đi xử lí Hồng Anh mà âm thầm quan sát hắn, từng câu nói, từng hành động của hắn tất cả đã thu vào tầm mắt cậu. Thì ra hắn yêu nó đến như vậy, hắn giờ có thể khóc vì nó giống cậu rồi. Tự nhận xét 1 câu “Thật tốt” nhưng rồi tự động lại rơi nước mắt.
Bước đi trong vô thức,mọi người qua lại đông đúc tấp nập nhưng hiển nhiên chẳng một ai để tâm đến cậu. Thật là u buồn, đôi chân không định hướng mà cứ bước đi như vậy, để mặc cho cơn mưa giá buốt kia phả tới tấp vào cậu. Nhưng chẳng phải vậy sẽ tốt hơn sao,nó có thể giúp cậu rửa đi chút ít nỗi đau mà.
- Tớ sẽ tự rút lui, giờ anh ta có thể cho cậu hạnh phúc rồi, anh ta có thể thay đổi vì cậu mà. Tớ sẽ đi.
Cậu tự nói rồi lại tự cười khẩy bản thân mình.
- Đã nói là từ bỏ nhưng sao vẫn nhức nhối đến vậy chứ? Tớ thật ngu ngốc mà.... AAA.... - Cậu hét lên để giải tỏa tâm trạng, rồi ngã lưng luôn xuống bãi có.
Người qua đường nhìn vậy chỉ buông một câu “ Thật tội nghiệp” rồi lại bước đi.
..... Phòng bệnh của nó.....
2 người chẳng hề biết đến sự tồn tại của người kia,hắn vẫn ôm chặt lấy nó, không ai nói với ai câu nào chỉ lặng lẽ như vậy. Đột nhiên...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook