Tình Yêu Tuổi 13
-
Chương 1: Đứa em gái "" dễ thương""
Như mọi ngày, vào lúc 5h30", hai con mắt của nó như định sẵn giờ "" mở cửa "",đôi mắt sáng lấp lánh như một tiểu tinh tinh bé nhỏ giữa bóng tối u ám của tiết trời mùa đông lạnh giá. Nó bước xuống giường, nhìn ra ngoài cửa sổ: bóng đêm nhẹ nhàng bao trùm lên cả con phố nơi nó đang sống, vài ánh đèn le lói phía xa xa. Nó nhìn mà có chút sợ hãi.
Bỏ qua cái cửa sổ đem lại hình ảnh ghê rợn đó, nó bước xuống cầu thang. Cả ngôi nhà không chút ánh sáng, nhưng nó vẫn phải bước tiếp, vì thứ đang đợi nó ở phòng khách không thể dễ dàng bỏ qua như cái cửa sổ được. Tách. Nó bật đèn lên, ơn trời, nó đã an toàn đi đến phòng khách và không gặp bất cứ trở ngại gì: không đánh thức giấc ngủ của "" hoàng hậu nương nương "", và cô "" công chúa đanh đá "" là em nó. Họ mà tỉnh dậy thì nó khó mà bảo toàn tính mạng được.
Chậc. Ở phòng khách là cả một "" bãi chiến trường "" đang chờ nó. "" Bãi chiến trường "" đó không ai khác do đám bạn thân của nó bày ra. Chúng nó toàn một lũ ác ôn. Nó than thở. Mọi chuyện là như vầy: hôm qua là ngày nó tròn 13 tuổi, nó muốn làm một bữa tiệc nhỏ để đãi bạn bè.
Một bữa tiệc đúng nghĩa theo ý nó là: thứ nhất: phải đông đủ bạn bè, người thân ở mức độ ba mẹ và chị em ruột thịt; thứ hai: mọi người phải vui vẻ hết cỡ, thật tự nhiên chơi đùa, coi nhà nó như nhà mình. Chứ mấy thứ như bánh gato 4, 5tầng hay trang phục lộng lẫy nó không cần, mấy cái đó với nó vô nghĩa lắm. Có đi cũng phải có lại, bữa tiệc của nó rất rất vui, diễn ra y như ý của nó- đó là "" đi"". Còn ""lại"", dĩ nhiên là nó sẽ phải một mình dẹp hết đống lộn xộn đó- MỘT MÌNH!CHỈ MỘT MÌNH! Nghĩ tới đó là nó lại thấy tủi thân vô cùng.
Nhưng biết làm sao bây giờ, nó không dọn xong đống lộn xộn và bừa bộn này thì "" Thái Hậu nương nương"" sẽ giết chết nó mất. ""Lũ bạn xấu xa chết tiệt, tao nguyền rủa chúng mày khi về nhà, uống nước sặc nước, ăn đồ ăn mắc nghẹn. U hu hu, trời ơi sao con khổ vầy nè!"" Nó ngồi trên ghế sụt sịt tiếc thương cho "" số phận hẩm hiu của mình"".
"" Ồn ào quá! Khóc ít thôi cô nương, làm mất giấc của người ta."". Nó ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là em nó. Làm hết hồn. Em nó thản nhiên bước vào "" bãi chiến trường"", dọn dọn dẹp dẹp. Nó ngồi trơ ra nhìn. “Cô nương à đợi tui kêu mới chịu dọn sao. Hay cô định để cho tui dọn một mình!"".
Nó đơ người trong 2 giây, sau đó lập tức dọn dẹp cùng em nó. Em nó tuy chỉ kém nó có một tuổi nhưng nó dù gì thì vẫn là một người chị đúng nghĩa chứ bộ, nghe em mình nói vậy mà nó cứ thấy trong lòng có chút bực tức. Em nó là con gái nên hai chị em dễ tiếp xúc lắm.
Nhưng có điều, em nó không bao giờ coi nó là chị, xưng hô là ""tui"", gọi nó "" cô nương"" hoặc nếu không thì gọi luôn tên nó. Em nó hay ""lên lớp"" bắt nó phải làm cái này cái nọ, sai bảo và khuyên nhủ nó y như là "" má"" nó dzậy đó. Em nó ghê gớm là vậy nhưng cũng có nhiều lúc tốt bụng và tình cảm lắm: hay giúp nó làm việc nhà: làm mọi việc nó nhờ( trong phạm vi có thể); nhiều lúc xem phim đến đoạn bi kịch em nó cũng khóc,... và một số việc mà nó không kịp nhớ.
Em nó là vậy, bề ngoài thì mạnh mẽ nhưng nội tâm bên trong không xấu và cũng tình cảm. Cuối cùng cũng dọn xong, nó nhìn thành quả lao động cực nhọc mà lòng lâng lâng. Nó liếc nhìn đồng hồ, 6h30". Trời, đã hơn một tiếng rồi sao, không ngờ chỉ có dọn dẹp mà lâu đến vậy. Đấy là có 2 đứa và tốc độ dọn dẹp "" tên lửa"" của em nó, nó không thể tưởng tượng được, nếu một mình nó dọn thì sẽ hết bao lâu.
Cũng may vì hôm nay là chủ nhật, không thì giờ nó đã ba chân bốn cẳng tốc hành đến trường rồi. "" Á!"". Nó chợt nhớ ra, chủ nhật thì nó sẽ phải cắm cơm để cả nhà ăn sáng chứ "" Thái hậu nương nương"" còn lâu mới chịu dậy mua đồ ăn sáng. "" Gì vậy cô nương! Bộ quên gì hả?"". ""Ư..ưn... Tao quên chưa cắm cơm. Mẹ dậy mà biết chắc lột da tao quá mày. Bây giờ mới cắm thì làm sao mà kịp.""Sau khi nghe câu nói của nó, em nó nói một câu cụt lủn nhưng mà làm nó thấy nhẹ nhõm vô cùng:
- Tui cắm rồi!
- Bây giờ vào bếp nấu đồ ăn! Mau lên, không kịp bữa sáng mẹ la đó!
Nó gật đầu và đi theo em nó vào bếp, Bây giờ, tự nhiên nó có cảm giác là sau này nó sẽ tin tưởng em nó vô điều kiện...
Bỏ qua cái cửa sổ đem lại hình ảnh ghê rợn đó, nó bước xuống cầu thang. Cả ngôi nhà không chút ánh sáng, nhưng nó vẫn phải bước tiếp, vì thứ đang đợi nó ở phòng khách không thể dễ dàng bỏ qua như cái cửa sổ được. Tách. Nó bật đèn lên, ơn trời, nó đã an toàn đi đến phòng khách và không gặp bất cứ trở ngại gì: không đánh thức giấc ngủ của "" hoàng hậu nương nương "", và cô "" công chúa đanh đá "" là em nó. Họ mà tỉnh dậy thì nó khó mà bảo toàn tính mạng được.
Chậc. Ở phòng khách là cả một "" bãi chiến trường "" đang chờ nó. "" Bãi chiến trường "" đó không ai khác do đám bạn thân của nó bày ra. Chúng nó toàn một lũ ác ôn. Nó than thở. Mọi chuyện là như vầy: hôm qua là ngày nó tròn 13 tuổi, nó muốn làm một bữa tiệc nhỏ để đãi bạn bè.
Một bữa tiệc đúng nghĩa theo ý nó là: thứ nhất: phải đông đủ bạn bè, người thân ở mức độ ba mẹ và chị em ruột thịt; thứ hai: mọi người phải vui vẻ hết cỡ, thật tự nhiên chơi đùa, coi nhà nó như nhà mình. Chứ mấy thứ như bánh gato 4, 5tầng hay trang phục lộng lẫy nó không cần, mấy cái đó với nó vô nghĩa lắm. Có đi cũng phải có lại, bữa tiệc của nó rất rất vui, diễn ra y như ý của nó- đó là "" đi"". Còn ""lại"", dĩ nhiên là nó sẽ phải một mình dẹp hết đống lộn xộn đó- MỘT MÌNH!CHỈ MỘT MÌNH! Nghĩ tới đó là nó lại thấy tủi thân vô cùng.
Nhưng biết làm sao bây giờ, nó không dọn xong đống lộn xộn và bừa bộn này thì "" Thái Hậu nương nương"" sẽ giết chết nó mất. ""Lũ bạn xấu xa chết tiệt, tao nguyền rủa chúng mày khi về nhà, uống nước sặc nước, ăn đồ ăn mắc nghẹn. U hu hu, trời ơi sao con khổ vầy nè!"" Nó ngồi trên ghế sụt sịt tiếc thương cho "" số phận hẩm hiu của mình"".
"" Ồn ào quá! Khóc ít thôi cô nương, làm mất giấc của người ta."". Nó ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là em nó. Làm hết hồn. Em nó thản nhiên bước vào "" bãi chiến trường"", dọn dọn dẹp dẹp. Nó ngồi trơ ra nhìn. “Cô nương à đợi tui kêu mới chịu dọn sao. Hay cô định để cho tui dọn một mình!"".
Nó đơ người trong 2 giây, sau đó lập tức dọn dẹp cùng em nó. Em nó tuy chỉ kém nó có một tuổi nhưng nó dù gì thì vẫn là một người chị đúng nghĩa chứ bộ, nghe em mình nói vậy mà nó cứ thấy trong lòng có chút bực tức. Em nó là con gái nên hai chị em dễ tiếp xúc lắm.
Nhưng có điều, em nó không bao giờ coi nó là chị, xưng hô là ""tui"", gọi nó "" cô nương"" hoặc nếu không thì gọi luôn tên nó. Em nó hay ""lên lớp"" bắt nó phải làm cái này cái nọ, sai bảo và khuyên nhủ nó y như là "" má"" nó dzậy đó. Em nó ghê gớm là vậy nhưng cũng có nhiều lúc tốt bụng và tình cảm lắm: hay giúp nó làm việc nhà: làm mọi việc nó nhờ( trong phạm vi có thể); nhiều lúc xem phim đến đoạn bi kịch em nó cũng khóc,... và một số việc mà nó không kịp nhớ.
Em nó là vậy, bề ngoài thì mạnh mẽ nhưng nội tâm bên trong không xấu và cũng tình cảm. Cuối cùng cũng dọn xong, nó nhìn thành quả lao động cực nhọc mà lòng lâng lâng. Nó liếc nhìn đồng hồ, 6h30". Trời, đã hơn một tiếng rồi sao, không ngờ chỉ có dọn dẹp mà lâu đến vậy. Đấy là có 2 đứa và tốc độ dọn dẹp "" tên lửa"" của em nó, nó không thể tưởng tượng được, nếu một mình nó dọn thì sẽ hết bao lâu.
Cũng may vì hôm nay là chủ nhật, không thì giờ nó đã ba chân bốn cẳng tốc hành đến trường rồi. "" Á!"". Nó chợt nhớ ra, chủ nhật thì nó sẽ phải cắm cơm để cả nhà ăn sáng chứ "" Thái hậu nương nương"" còn lâu mới chịu dậy mua đồ ăn sáng. "" Gì vậy cô nương! Bộ quên gì hả?"". ""Ư..ưn... Tao quên chưa cắm cơm. Mẹ dậy mà biết chắc lột da tao quá mày. Bây giờ mới cắm thì làm sao mà kịp.""Sau khi nghe câu nói của nó, em nó nói một câu cụt lủn nhưng mà làm nó thấy nhẹ nhõm vô cùng:
- Tui cắm rồi!
- Bây giờ vào bếp nấu đồ ăn! Mau lên, không kịp bữa sáng mẹ la đó!
Nó gật đầu và đi theo em nó vào bếp, Bây giờ, tự nhiên nó có cảm giác là sau này nó sẽ tin tưởng em nó vô điều kiện...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook