Tình Yêu Trồng Răng
-
Chương 97: Tình cờ gặp gỡ 3
Cuộc sống ở Thượng Hải của Trần Lãng thực ra rất thoải mái, nếu không tính đến sự chăm sóc ân cần hơi thái quá của ông bà ngoại, sự bao bọc quá mức cẩn thận của cô dì chú bác, dĩ nhiên cũng có chút ân hận nhưng nói thực lòng, sống ở nhà ông bà ngoại thế này, cô thấy không được tự do cho lắm.
Nhà ông bà ngoại của Trần Lãng, những năm trước kia có thể cũng bị liệt vào thành phần “năm phần tử xấu”*, dĩ nhiên nếu đã tồn tại được đến tận bây giờ thì những của cải chiếm được từ chủ nghĩa tư bản này đa phần đều đã được “rửa sạch”, có thể kể đến nhà căn nhà cũ kỹ nhưng rất rộng rãi, tọa lạc trên con đường Hoa Sơn yên bình.
* Năm phần tử xấu: trong cách mạng văn hoá chỉ địa chủ, phú nông, phần tử phản cách mạng, phần tử xấu, phần tử theo cánh hữu.
Con đường Hoa Sơn nằm ở trung tâm thành phố, bình thường chỉ là một con đường nhỏ yên bình nhưng lại bị đường Giang Tô ngang ngược chen chúc đến mức phải quay về phía đông, bởi vậy chỉ có thể coi là một con đường không được rộng rãi cho lắm nhưng với hàng ngô đồng trải dài khắp phố, những tán cây đan cài nhiều lớp mang đến sự dịu dàng yên ả, nhất là trong một buổi tối mà người qua đường không nhiều như thế này.
Qua cửa xe, nhờ ánh đèn cao áp lờ mờ trên đường, Trần Lãng cố gắng đưa mắt nhìn ngắm cảnh vật bên đường. Con đường này ngắm mãi vẫn không thấy chán, tất nhiên là do nó rất độc đáo. Đường Hoa Sơn không thiếu những căn nhà cũ kỹ nhưng đượm nét mê hoặc, mái nhà nhọn nhọn mang phong cách cổ kính pha chút hoài cựu, tất cả đều được bóng râm cây cối che lấp, còn được vô số lưới sắt vây kín, dù chỉ là dưới ánh đèn đường lờ mờ leo lét vẫn thể hiện được mọi vẻ phong tình vốn có.
Người phụ nữ trung tuổi ngồi trên ghế lái chạy thẳng xe vào sân của căn nhà nằm cuối đường Hoa Sơn. Trần Lãng nhìn đồng hồ đeo tay, không ngờ đã là 12h đêm. Cô rất xấu hổ: “Dì ơi, cháu xin lỗi vì lại làm phiền đến dì, thực ra cháu có thể gọi taxi tự về được mà.”
Liễu Sơn Chi nhìn Trần Lãng rồi cười nói: “Tối nay khó gọi taxi lắm, với lại dì lái xe đi đón cháu cũng tiện mà. Bà lão giục dì mấy lần nhưng dì nghĩ ắt hẳn tối nay cháu phải chơi đến muộn nên giờ mới đi đấy.”
Trần Lãng thở dài nói: “Bà ngoại vẫn coi cháu là học sinh cấp ba, hoàn toàn không yên tâm chút nào.”
Liễu Sơn Chi là chị gái của Liễu Gia Tử, cũng chính là dì họ của Trần Lãng, mím môi cười: “Bà rất thương cháu. Cháu không thấy sao, từ lúc cháu dọn về đây ở, bà lão lúc nào cũng cười tươi như hoa, bà chê cháu gầy quá, nên cả ngày cứ thì thầm nhỏ to với cô giúp việc nghĩ cách làm đồ ăn ngon cho cháu.”
Trần Lãng càng nghe càng thấy ngại. Thời gian đi làm và tan sở của cô không ngày nào giống ngày nào, thế mà họ hàng bên này ngày nào cũng phải cho người tới đón đưa khiến Trần Lãng rất ngại ngùng. Đôi lúc Trần Lãng cũng nghi ngờ, rõ ràng những người họ hàng này chỉ là họ hàng xa mà thôi, nói đúng ra họ chỉ là cậu họ, dì họ của cô, bởi vì mẹ cô Liễu Thanh Đề chỉ có một người anh trai ruột, hiện đang định cư ở Mỹ. Dĩ nhiên Liễu Sơn Chi cũng từng lén giải thích cho cô hiểu, đại khái là vì không được sống với cô từ bé nên ông bà đành ký thác tình cảm lên tất cả các cháu chắt khác trong nhà, dốc hết tiền bạc và sức lực ra lo học hành và công việc cho các cháu. Đây cũng là nguyên nhân tại sao mà các cô dì chú bác của cô lại kính yêu ông bà, răm rắp nghe lời ông bà như hiện nay.
Đắm chìm trong sự quan tâm và yêu thương của các trưởng bối, tất nhiên Trần Lãng cảm thấy vô cùng ấm cúng và sung sướng nhưng cô cũng có cảm giác áy náy và bất an. Ông bà ngoại đã già cả như thế mà còn phải nhọc lòng lo lắng cho cô, ăn, mặc, ở, đi lại, việc nào ông bà cũng phải lo nghĩ. Thỉnh thoảng thấy Trần Lãng thức khuya làm việc, ông bà còn đến gõ cửa phòng cô, nhắc nhở: “Bé ơi, ngủ đi!” Việc này khiến Trần Lãng cảm thấy mình giống như đã biến thành trẻ con trong trường mẫu giáo, không biết khóc hay cười nữa.
Trần Lãng quay lại với chủ đề mà Liễu Sơn Chi đang nói dở, cô thở dài: “Chỉ có bà ngoại chê cháu gầy thôi. Bây giờ con gái đều thích vóc dáng thon thả mà.”
Liễu Sơn Chi lườm Trần Lãng một cái, dùng một tay bóp nhẹ vào cánh tay cháu gái: “Thích cái gì mà thích, tay cháu gầy như que củi thế này, cẩn thận kẻo không lấy được chồng đâu.”
Trần Lãng phát sầu vì tự nhiên Liễu Sơn Chi lại nói sang chuyện chồng con, nghĩ bụng: mặc dù mình đang được ông bà ngoại và các dì chăm sóc không khác gì một đứa trẻ nhưng trong mắt họ, trai gái đến tuổi mà chưa lập gia đình đều đã trở thành tâm bệnh của người lớn. Thấy Liễu Sơn Chi đưa xe vào gara rồi tắt máy, Trần Lãng do dự hồi lâu mới mớm lời: “Dì ơi, cháu muốn thuê một căn nhà gần công ty để ở. Ngày nào cũng để mọi người phải đưa đi đón về thế này, cháu ngại lắm ạ!”
Liễu Sơn Chi lập tức dội cho cô một chậu nước lạnh: “Cháu không cần suy nghĩ thêm nữa đâu, chắc chắn bà sẽ không đồng ý.”
Trần Lãng cũng biết cửa ải của bà ngoại không dễ vượt qua, liền thở dài thườn thượt. Liễu Sơn Chi tất nhiên cũng chỉ tâm tư của Trần Lãng, dù sao con bé cũng còn trẻ, thanh niên ai chẳng muốn có không gian của riêng mình để được tự do bay nhảy. Huống hồ ở cùng với người già, đừng nói đến chuyện đi chơi qua đêm, thậm chí chỉ về muộn một tí thôi cũng đã bị giục giã cho đến khi nào về mới thôi, đúng là có hơi rắc rối.
Liễu Sơn Chi ngẫm nghĩ một lúc rồi chốt hạ, nói bằng giọng chắc chắn: “Để dì mua cho cháu chiếc xe cho tiện đi lại nhé.”
Trần Lãng giật mình, vội liên tục xua tay: “Cháu còn chưa có giấy phép lái xe mà, thôi ạ, thôi ạ!”
Liễu Sơn Chi quay lại hỏi: “Vậy cháu muốn dọn ra ngoài ở thật hả?”
Trần Lãng vừa nghe thấy ngữ điệu nhượng bộ này thì không khỏi vui vẻ hơn hẳn, lập tức nói: “Vâng vâng, dì ơi, dì nói với ông bà ngoại hộ cháu nhé!”
Liễu Sơn Chi mỉm cười lắc đầu: “Cháu giống hệt mẹ cháu ấy, mỗi lần xúi dì làm việc xấu đều bày ra cái vẻ tội nghiệp này, làm dì không đồng ý cũng không được.”
Liễu Sơn Chi còn nhỏ hơn Liễu Thanh Đề hai tuổi nhưng lại chín chắn, điềm tĩnh hơn Liễu Thanh Đề. Hai người từ nhỏ đến lớn đều sống cùng nhau, thân thiết đến mức hiểu rất rõ tính cách của đối phương. Mãi đến khi Liễu Thanh Đề đi Bắc Kinh học, hai người mới phải xa nhau nhưng thỉnh thoảng vẫn liên lạc thư từ. Sau khi Liễu Thanh Đề qua đời, nếu ông bà ngoại của Trần Lãng không giấu mọi người cách liên lạc với Trần Lãng thì có lẽ Liễu Sơn Chi đã sớm bay đến Bắc Kinh rồi.
**
Khả năng làm việc của Liễu Sơn Chi cực kỳ đáng tin cậy. Chỉ mất hai ngày đã thu phục được bà ngoại của Trần Lãng. Trần Lãng tò mò hỏi nhỏ dì: “Dì ơi, dì làm thế nào mà thuyết phục được ông bà ngoại cháu thế ạ? Cháu không ngờ họ lại đồng ý.”
Liễu Sơn Chi trả lời vẻ thần bí: “Muốn nghe không? Đưa tai đây dì nói thầm.”
Trần Lãng tin thật liền nghiêng đầu sang, Liễu Sơn Chi nói: “Dì nói với ông bà… Một là, cơ quan của Trần Lãng cách nhà mình xa quá, mất nhiều thời gian đi đi lại lại, làm cháu không có đủ thời gian nghỉ ngơi, không béo được là phải.”
Trần Lãng thắc mắc: “Vậy thứ hai là gì?”
Liễu Sơn Chi cười hai tiếng: “Thứ hai à… Dì không nói nữa, tự cháu nghĩ đi.”
Trần Lãng đảo mắt thật lâu nhưng vẫn không nghĩ ra lý do thứ hai là gì. Nhưng nếu đã đạt được mục đích thì vẫn là chuyện đáng mừng, cô vội lên mạng tìm thông tin cho thuê nhà gần công ty, tranh thủ thời gian chuẩn bị cho “cái tổ” nhỏ của riêng mình để có thể sung sướng hít thở không khí tự do.
Thấy Trần Lãng vùi đầu vào màn hình máy tính, Liễu Sơn Chi mỉm cười đi ra khỏi phòng của Trần Lãng. Lý do thứ hai mà bà úp mở không nói với cháu gái thực ra rất đơn giản, bà chỉ thuyết phục bà ngoại Trần Lãng như thế này: lợi ích lớn nhất khi Trần Lãng dọn ra ngoài ở là có thể tự do kết giao với nhiều bạn bè. Bây giờ là thế kỷ 21 rồi, kiểu cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy không dùng được nữa, tình cảm cần phải được bồi dưỡng, muốn có quả ngọt thì phải có đất tốt. Những điều này đều là những điều kiện cần không thể thiếu nếu muốn lập gia đình.
Dĩ nhiên, tuy lời vàng ngọc của bà lão đã phát ra nhưng không phải tất cả mọi chuyện đều được giải quyết một cách dễ dàng. Ví dụ như câu chuyện Trần Lãng hào hứng đi tìm nhà đã nhanh chóng trở thành một cuốn sử thấm đầy máu và nước mắt. Mục đích của Trần Lãng khi thuê nhà chỉ là để tiện đi lại nên cô thu hẹp phạm vi tìm nhà trong khu vực 2km quanh đường Tân Giang ở Phổ Đông, nhưng sau đó mới nhận ra quá khó để tìm được một căn nhà thích hợp, khó hơn cả lên trời.
Sau vô số lần được nhân viên đại lý môi giới nhà đất dẫn đi khắp nơi, Trần Lãng đều trở về trong thất vọng. Anh nhân viên kia cũng thất vọng không kém, hỏi: “Cô gái xinh đẹp, rốt cuộc cô muốn nhà thế nào?”
|
Trần Lãng chỉ biết thở dài: “Yêu cầu của tôi không cao, chỉ muốn tìm một căn nhà sạch sẽ, có đầy đủ đồ dùng tiện nghi, môi trường yên tĩnh một chút càng tốt.”
Anh nhân viên kia có vẻ không chịu nổi nữa: “Căn vừa mới xem không phải rất phù hợp với yêu cầu của cô hay sao?”
Trần Lãng tròn xoe mắt: “Đúng là phù hợp nhưng nó có tới ba phòng lận, tôi chỉ ở một mình thôi, cần gì phải ở trong nhà to thế? Lãng phí.”
Nhân viên khẽ làu bàu: “Căn hôm qua dẫn cô đi xem không rộng lắm nhưng cô cũng không đồng ý.”
Trần Lãng tỏ ra không mấy dễ chịu: “Tôi có thể đồng ý được sao? Căn đó nhìn thẳng sang nhà đối diện, tôi vừa mở cửa sổ đã thấy một người đàn ông đứng cạnh cửa sổ cạy răng, còn nói với tôi ‘Cô bé, hàng xóm mới hả?’…”
Người kia nổi giận: “Vậy hôm trước nữa thì sao? Tôi cảm thấy căn đó hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của tôi vậy mà cô vẫn không ưng.”
Trần Lãng thở dài nói: “Anh ơi, chủ nhà nói rõ là phải thuê từ hai năm trở lên, tôi không định ở lại Thượng Hải lâu đến mức đó.”
Người nhân viên kia bó tay toàn tập nhưng vẫn luôn tay tìm lại một lượt nữa tất cả các dữ liệu trong máy tính, cuối cùng mắt anh ta cũng sáng lên: “Mỹ nữ, tôi đưa cô đi xem thêm căn này nữa nhé. Căn nhà không tồi, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của cô.”
Trần Lãng gần như đã không còn hy vọng gì nữa. Sau mấy ngày lăn lộn, cô đã hiểu ra một điều “nhà” trong miệng nhân viên môi giới nhà đất đều chỉ là vật phù du. Cô mệt mỏi đi theo người nhân viên kia ra ngoài, loanh quanh một lúc rồi rẽ vào một khu nhà nhỏ yên tĩnh sau đó họ cùng bước vào một căn nhà được trang trí rất tao nhã.
Người nhân viên khen hết nước hết cái, nào là đây là kiểu nhà cho thuê được quản lý an toàn thông minh, ví dụ như khi vào thang máy, chỉ cần quẹt thẻ chuyên dụng một cái là thang máy sẽ đưa tận lên tầng cao nhất của khu nhà. Dưới sự dẫn dắt của người nhân viên, vừa đi ra khỏi thang máy, Trần Lãng đã phát hiện mình đang đứng ở sân thượng cao nhất trong khu nhà, trên sân thượng còn có một khu nhà hai tầng nữa. Trần Lãng đi theo người nhân viên vào trong cánh cửa của ngôi nhà ở tầng cao nhất, cô mới đưa mắt nhìn thoáng qua một cái mà tim đã đập nhanh một nhịp. Đây là một căn nhà có một phòng khách rất rộng rãi, cách bày trí thanh tao, có cả một khu bếp hiện đại khiến Trần Lãng không thể không động lòng. Tuy tiền thuê có cao hơn những nhà trọ khác nhưng Trần Lãng vẫn thấy hài lòng, nghe lời tán dương hết nước hết cái của người nhân viên, nào là vừa hiện đại vừa gọn gàng, nào là chỉ cần thuê trong vòng nửa năm…, cô nói khẽ: “Quyết định căn này đi, tôi cảm thấy được rồi đấy!”
Vừa nghe thấy giọng nói mãn nguyện của Trần Lãng, người nhân viên kia cũng thầm tạ ơn trời đất, nhưng còn chưa vui được đến hai phút, anh ta đã thấy mặt mũi Trần Lãng biến sắc, chỉ vào một chiếc cầu thang nối lên tầng trên trong phòng khách, ngạc nhiên hỏi: “Sao ở đây lại có cầu thang?”
Người nhân viên vội vàng giải thích: “Đây là một khu nhà trọ kiểu giống nhau, chủ nhà chia làm đôi, trên lầu còn có hai phòng ngủ nhỏ nữa, nhưng không có bếp.”
Trần Lãng chau mày: “Là sao, ý là tôi sẽ thuê chung với người khác à? Nếu phải thuê chung với người khác thì tôi không lấy nữa.”
Người nhân viên mỉm cười: “Mỹ nữ cứ bình tĩnh đã. Căn phòng này vốn là cho thuê cả nhưng vì rộng quá nên giá rất cao, không tìm được người thuê. Sau đó chủ nhà chia đôi ra, phần từ cầu thang này lên trên được ngăn cách với bên dưới rồi, còn có khóa riêng nữa, tách biệt tầng trên với tầng dưới rõ ràng mà.” Người nhân viên tiến lên thêm vài bước, gõ nhẹ tay vào cánh cửa gỗ không mấy chắc chắn kia, quả nhiên đang đóng.
Trần Lãng vẫn chưa hết thắc mắc: “Vậy ra vào thì sao? Tôi thấy thang máy chỉ lên đến đây thôi, bên trên vào kiểu gì được?”
Người nhân viên vội giải thích cho cô: “Đi ra ngoài cùng tôi cô sẽ biết ngay.” Ra ngoài Trần Lãng mới nhìn thấy, thì ra trên ban công còn có một cầu thang nhỏ hình xoắn ốc lộ thiên nối thẳng lên tầng hai, thoạt nhìn có vẻ đúng là không dây dưa gì đến tầng dưới cả. Cô thấy thoải mái hơn, hỏi giọng hiếu kỳ: “Tầng hai đã có người thuê chưa?”
Người nhân viên lắc đầu: “Vẫn chưa, mái nhà này bị thấm nước, chủ nhà nói phải sửa sang lại chút nữa rồi tính sau, với lại không có bếp cũng bất tiện.”
Trần Lãng nhếch môi, thầm tự giễu: “Kể cả tầng dưới có nhà bếp hiện đại thì sao chứ, trình độ của tôi gà vịt lắm, chắc cùng lắm cũng chỉ úp bát mì ăn liền, còn lại chỉ cũng để không thôi.”
Nhà ông bà ngoại của Trần Lãng, những năm trước kia có thể cũng bị liệt vào thành phần “năm phần tử xấu”*, dĩ nhiên nếu đã tồn tại được đến tận bây giờ thì những của cải chiếm được từ chủ nghĩa tư bản này đa phần đều đã được “rửa sạch”, có thể kể đến nhà căn nhà cũ kỹ nhưng rất rộng rãi, tọa lạc trên con đường Hoa Sơn yên bình.
* Năm phần tử xấu: trong cách mạng văn hoá chỉ địa chủ, phú nông, phần tử phản cách mạng, phần tử xấu, phần tử theo cánh hữu.
Con đường Hoa Sơn nằm ở trung tâm thành phố, bình thường chỉ là một con đường nhỏ yên bình nhưng lại bị đường Giang Tô ngang ngược chen chúc đến mức phải quay về phía đông, bởi vậy chỉ có thể coi là một con đường không được rộng rãi cho lắm nhưng với hàng ngô đồng trải dài khắp phố, những tán cây đan cài nhiều lớp mang đến sự dịu dàng yên ả, nhất là trong một buổi tối mà người qua đường không nhiều như thế này.
Qua cửa xe, nhờ ánh đèn cao áp lờ mờ trên đường, Trần Lãng cố gắng đưa mắt nhìn ngắm cảnh vật bên đường. Con đường này ngắm mãi vẫn không thấy chán, tất nhiên là do nó rất độc đáo. Đường Hoa Sơn không thiếu những căn nhà cũ kỹ nhưng đượm nét mê hoặc, mái nhà nhọn nhọn mang phong cách cổ kính pha chút hoài cựu, tất cả đều được bóng râm cây cối che lấp, còn được vô số lưới sắt vây kín, dù chỉ là dưới ánh đèn đường lờ mờ leo lét vẫn thể hiện được mọi vẻ phong tình vốn có.
Người phụ nữ trung tuổi ngồi trên ghế lái chạy thẳng xe vào sân của căn nhà nằm cuối đường Hoa Sơn. Trần Lãng nhìn đồng hồ đeo tay, không ngờ đã là 12h đêm. Cô rất xấu hổ: “Dì ơi, cháu xin lỗi vì lại làm phiền đến dì, thực ra cháu có thể gọi taxi tự về được mà.”
Liễu Sơn Chi nhìn Trần Lãng rồi cười nói: “Tối nay khó gọi taxi lắm, với lại dì lái xe đi đón cháu cũng tiện mà. Bà lão giục dì mấy lần nhưng dì nghĩ ắt hẳn tối nay cháu phải chơi đến muộn nên giờ mới đi đấy.”
Trần Lãng thở dài nói: “Bà ngoại vẫn coi cháu là học sinh cấp ba, hoàn toàn không yên tâm chút nào.”
Liễu Sơn Chi là chị gái của Liễu Gia Tử, cũng chính là dì họ của Trần Lãng, mím môi cười: “Bà rất thương cháu. Cháu không thấy sao, từ lúc cháu dọn về đây ở, bà lão lúc nào cũng cười tươi như hoa, bà chê cháu gầy quá, nên cả ngày cứ thì thầm nhỏ to với cô giúp việc nghĩ cách làm đồ ăn ngon cho cháu.”
Trần Lãng càng nghe càng thấy ngại. Thời gian đi làm và tan sở của cô không ngày nào giống ngày nào, thế mà họ hàng bên này ngày nào cũng phải cho người tới đón đưa khiến Trần Lãng rất ngại ngùng. Đôi lúc Trần Lãng cũng nghi ngờ, rõ ràng những người họ hàng này chỉ là họ hàng xa mà thôi, nói đúng ra họ chỉ là cậu họ, dì họ của cô, bởi vì mẹ cô Liễu Thanh Đề chỉ có một người anh trai ruột, hiện đang định cư ở Mỹ. Dĩ nhiên Liễu Sơn Chi cũng từng lén giải thích cho cô hiểu, đại khái là vì không được sống với cô từ bé nên ông bà đành ký thác tình cảm lên tất cả các cháu chắt khác trong nhà, dốc hết tiền bạc và sức lực ra lo học hành và công việc cho các cháu. Đây cũng là nguyên nhân tại sao mà các cô dì chú bác của cô lại kính yêu ông bà, răm rắp nghe lời ông bà như hiện nay.
Đắm chìm trong sự quan tâm và yêu thương của các trưởng bối, tất nhiên Trần Lãng cảm thấy vô cùng ấm cúng và sung sướng nhưng cô cũng có cảm giác áy náy và bất an. Ông bà ngoại đã già cả như thế mà còn phải nhọc lòng lo lắng cho cô, ăn, mặc, ở, đi lại, việc nào ông bà cũng phải lo nghĩ. Thỉnh thoảng thấy Trần Lãng thức khuya làm việc, ông bà còn đến gõ cửa phòng cô, nhắc nhở: “Bé ơi, ngủ đi!” Việc này khiến Trần Lãng cảm thấy mình giống như đã biến thành trẻ con trong trường mẫu giáo, không biết khóc hay cười nữa.
Trần Lãng quay lại với chủ đề mà Liễu Sơn Chi đang nói dở, cô thở dài: “Chỉ có bà ngoại chê cháu gầy thôi. Bây giờ con gái đều thích vóc dáng thon thả mà.”
Liễu Sơn Chi lườm Trần Lãng một cái, dùng một tay bóp nhẹ vào cánh tay cháu gái: “Thích cái gì mà thích, tay cháu gầy như que củi thế này, cẩn thận kẻo không lấy được chồng đâu.”
Trần Lãng phát sầu vì tự nhiên Liễu Sơn Chi lại nói sang chuyện chồng con, nghĩ bụng: mặc dù mình đang được ông bà ngoại và các dì chăm sóc không khác gì một đứa trẻ nhưng trong mắt họ, trai gái đến tuổi mà chưa lập gia đình đều đã trở thành tâm bệnh của người lớn. Thấy Liễu Sơn Chi đưa xe vào gara rồi tắt máy, Trần Lãng do dự hồi lâu mới mớm lời: “Dì ơi, cháu muốn thuê một căn nhà gần công ty để ở. Ngày nào cũng để mọi người phải đưa đi đón về thế này, cháu ngại lắm ạ!”
Liễu Sơn Chi lập tức dội cho cô một chậu nước lạnh: “Cháu không cần suy nghĩ thêm nữa đâu, chắc chắn bà sẽ không đồng ý.”
Trần Lãng cũng biết cửa ải của bà ngoại không dễ vượt qua, liền thở dài thườn thượt. Liễu Sơn Chi tất nhiên cũng chỉ tâm tư của Trần Lãng, dù sao con bé cũng còn trẻ, thanh niên ai chẳng muốn có không gian của riêng mình để được tự do bay nhảy. Huống hồ ở cùng với người già, đừng nói đến chuyện đi chơi qua đêm, thậm chí chỉ về muộn một tí thôi cũng đã bị giục giã cho đến khi nào về mới thôi, đúng là có hơi rắc rối.
Liễu Sơn Chi ngẫm nghĩ một lúc rồi chốt hạ, nói bằng giọng chắc chắn: “Để dì mua cho cháu chiếc xe cho tiện đi lại nhé.”
Trần Lãng giật mình, vội liên tục xua tay: “Cháu còn chưa có giấy phép lái xe mà, thôi ạ, thôi ạ!”
Liễu Sơn Chi quay lại hỏi: “Vậy cháu muốn dọn ra ngoài ở thật hả?”
Trần Lãng vừa nghe thấy ngữ điệu nhượng bộ này thì không khỏi vui vẻ hơn hẳn, lập tức nói: “Vâng vâng, dì ơi, dì nói với ông bà ngoại hộ cháu nhé!”
Liễu Sơn Chi mỉm cười lắc đầu: “Cháu giống hệt mẹ cháu ấy, mỗi lần xúi dì làm việc xấu đều bày ra cái vẻ tội nghiệp này, làm dì không đồng ý cũng không được.”
Liễu Sơn Chi còn nhỏ hơn Liễu Thanh Đề hai tuổi nhưng lại chín chắn, điềm tĩnh hơn Liễu Thanh Đề. Hai người từ nhỏ đến lớn đều sống cùng nhau, thân thiết đến mức hiểu rất rõ tính cách của đối phương. Mãi đến khi Liễu Thanh Đề đi Bắc Kinh học, hai người mới phải xa nhau nhưng thỉnh thoảng vẫn liên lạc thư từ. Sau khi Liễu Thanh Đề qua đời, nếu ông bà ngoại của Trần Lãng không giấu mọi người cách liên lạc với Trần Lãng thì có lẽ Liễu Sơn Chi đã sớm bay đến Bắc Kinh rồi.
**
Khả năng làm việc của Liễu Sơn Chi cực kỳ đáng tin cậy. Chỉ mất hai ngày đã thu phục được bà ngoại của Trần Lãng. Trần Lãng tò mò hỏi nhỏ dì: “Dì ơi, dì làm thế nào mà thuyết phục được ông bà ngoại cháu thế ạ? Cháu không ngờ họ lại đồng ý.”
Liễu Sơn Chi trả lời vẻ thần bí: “Muốn nghe không? Đưa tai đây dì nói thầm.”
Trần Lãng tin thật liền nghiêng đầu sang, Liễu Sơn Chi nói: “Dì nói với ông bà… Một là, cơ quan của Trần Lãng cách nhà mình xa quá, mất nhiều thời gian đi đi lại lại, làm cháu không có đủ thời gian nghỉ ngơi, không béo được là phải.”
Trần Lãng thắc mắc: “Vậy thứ hai là gì?”
Liễu Sơn Chi cười hai tiếng: “Thứ hai à… Dì không nói nữa, tự cháu nghĩ đi.”
Trần Lãng đảo mắt thật lâu nhưng vẫn không nghĩ ra lý do thứ hai là gì. Nhưng nếu đã đạt được mục đích thì vẫn là chuyện đáng mừng, cô vội lên mạng tìm thông tin cho thuê nhà gần công ty, tranh thủ thời gian chuẩn bị cho “cái tổ” nhỏ của riêng mình để có thể sung sướng hít thở không khí tự do.
Thấy Trần Lãng vùi đầu vào màn hình máy tính, Liễu Sơn Chi mỉm cười đi ra khỏi phòng của Trần Lãng. Lý do thứ hai mà bà úp mở không nói với cháu gái thực ra rất đơn giản, bà chỉ thuyết phục bà ngoại Trần Lãng như thế này: lợi ích lớn nhất khi Trần Lãng dọn ra ngoài ở là có thể tự do kết giao với nhiều bạn bè. Bây giờ là thế kỷ 21 rồi, kiểu cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy không dùng được nữa, tình cảm cần phải được bồi dưỡng, muốn có quả ngọt thì phải có đất tốt. Những điều này đều là những điều kiện cần không thể thiếu nếu muốn lập gia đình.
Dĩ nhiên, tuy lời vàng ngọc của bà lão đã phát ra nhưng không phải tất cả mọi chuyện đều được giải quyết một cách dễ dàng. Ví dụ như câu chuyện Trần Lãng hào hứng đi tìm nhà đã nhanh chóng trở thành một cuốn sử thấm đầy máu và nước mắt. Mục đích của Trần Lãng khi thuê nhà chỉ là để tiện đi lại nên cô thu hẹp phạm vi tìm nhà trong khu vực 2km quanh đường Tân Giang ở Phổ Đông, nhưng sau đó mới nhận ra quá khó để tìm được một căn nhà thích hợp, khó hơn cả lên trời.
Sau vô số lần được nhân viên đại lý môi giới nhà đất dẫn đi khắp nơi, Trần Lãng đều trở về trong thất vọng. Anh nhân viên kia cũng thất vọng không kém, hỏi: “Cô gái xinh đẹp, rốt cuộc cô muốn nhà thế nào?”
|
Trần Lãng chỉ biết thở dài: “Yêu cầu của tôi không cao, chỉ muốn tìm một căn nhà sạch sẽ, có đầy đủ đồ dùng tiện nghi, môi trường yên tĩnh một chút càng tốt.”
Anh nhân viên kia có vẻ không chịu nổi nữa: “Căn vừa mới xem không phải rất phù hợp với yêu cầu của cô hay sao?”
Trần Lãng tròn xoe mắt: “Đúng là phù hợp nhưng nó có tới ba phòng lận, tôi chỉ ở một mình thôi, cần gì phải ở trong nhà to thế? Lãng phí.”
Nhân viên khẽ làu bàu: “Căn hôm qua dẫn cô đi xem không rộng lắm nhưng cô cũng không đồng ý.”
Trần Lãng tỏ ra không mấy dễ chịu: “Tôi có thể đồng ý được sao? Căn đó nhìn thẳng sang nhà đối diện, tôi vừa mở cửa sổ đã thấy một người đàn ông đứng cạnh cửa sổ cạy răng, còn nói với tôi ‘Cô bé, hàng xóm mới hả?’…”
Người kia nổi giận: “Vậy hôm trước nữa thì sao? Tôi cảm thấy căn đó hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của tôi vậy mà cô vẫn không ưng.”
Trần Lãng thở dài nói: “Anh ơi, chủ nhà nói rõ là phải thuê từ hai năm trở lên, tôi không định ở lại Thượng Hải lâu đến mức đó.”
Người nhân viên kia bó tay toàn tập nhưng vẫn luôn tay tìm lại một lượt nữa tất cả các dữ liệu trong máy tính, cuối cùng mắt anh ta cũng sáng lên: “Mỹ nữ, tôi đưa cô đi xem thêm căn này nữa nhé. Căn nhà không tồi, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của cô.”
Trần Lãng gần như đã không còn hy vọng gì nữa. Sau mấy ngày lăn lộn, cô đã hiểu ra một điều “nhà” trong miệng nhân viên môi giới nhà đất đều chỉ là vật phù du. Cô mệt mỏi đi theo người nhân viên kia ra ngoài, loanh quanh một lúc rồi rẽ vào một khu nhà nhỏ yên tĩnh sau đó họ cùng bước vào một căn nhà được trang trí rất tao nhã.
Người nhân viên khen hết nước hết cái, nào là đây là kiểu nhà cho thuê được quản lý an toàn thông minh, ví dụ như khi vào thang máy, chỉ cần quẹt thẻ chuyên dụng một cái là thang máy sẽ đưa tận lên tầng cao nhất của khu nhà. Dưới sự dẫn dắt của người nhân viên, vừa đi ra khỏi thang máy, Trần Lãng đã phát hiện mình đang đứng ở sân thượng cao nhất trong khu nhà, trên sân thượng còn có một khu nhà hai tầng nữa. Trần Lãng đi theo người nhân viên vào trong cánh cửa của ngôi nhà ở tầng cao nhất, cô mới đưa mắt nhìn thoáng qua một cái mà tim đã đập nhanh một nhịp. Đây là một căn nhà có một phòng khách rất rộng rãi, cách bày trí thanh tao, có cả một khu bếp hiện đại khiến Trần Lãng không thể không động lòng. Tuy tiền thuê có cao hơn những nhà trọ khác nhưng Trần Lãng vẫn thấy hài lòng, nghe lời tán dương hết nước hết cái của người nhân viên, nào là vừa hiện đại vừa gọn gàng, nào là chỉ cần thuê trong vòng nửa năm…, cô nói khẽ: “Quyết định căn này đi, tôi cảm thấy được rồi đấy!”
Vừa nghe thấy giọng nói mãn nguyện của Trần Lãng, người nhân viên kia cũng thầm tạ ơn trời đất, nhưng còn chưa vui được đến hai phút, anh ta đã thấy mặt mũi Trần Lãng biến sắc, chỉ vào một chiếc cầu thang nối lên tầng trên trong phòng khách, ngạc nhiên hỏi: “Sao ở đây lại có cầu thang?”
Người nhân viên vội vàng giải thích: “Đây là một khu nhà trọ kiểu giống nhau, chủ nhà chia làm đôi, trên lầu còn có hai phòng ngủ nhỏ nữa, nhưng không có bếp.”
Trần Lãng chau mày: “Là sao, ý là tôi sẽ thuê chung với người khác à? Nếu phải thuê chung với người khác thì tôi không lấy nữa.”
Người nhân viên mỉm cười: “Mỹ nữ cứ bình tĩnh đã. Căn phòng này vốn là cho thuê cả nhưng vì rộng quá nên giá rất cao, không tìm được người thuê. Sau đó chủ nhà chia đôi ra, phần từ cầu thang này lên trên được ngăn cách với bên dưới rồi, còn có khóa riêng nữa, tách biệt tầng trên với tầng dưới rõ ràng mà.” Người nhân viên tiến lên thêm vài bước, gõ nhẹ tay vào cánh cửa gỗ không mấy chắc chắn kia, quả nhiên đang đóng.
Trần Lãng vẫn chưa hết thắc mắc: “Vậy ra vào thì sao? Tôi thấy thang máy chỉ lên đến đây thôi, bên trên vào kiểu gì được?”
Người nhân viên vội giải thích cho cô: “Đi ra ngoài cùng tôi cô sẽ biết ngay.” Ra ngoài Trần Lãng mới nhìn thấy, thì ra trên ban công còn có một cầu thang nhỏ hình xoắn ốc lộ thiên nối thẳng lên tầng hai, thoạt nhìn có vẻ đúng là không dây dưa gì đến tầng dưới cả. Cô thấy thoải mái hơn, hỏi giọng hiếu kỳ: “Tầng hai đã có người thuê chưa?”
Người nhân viên lắc đầu: “Vẫn chưa, mái nhà này bị thấm nước, chủ nhà nói phải sửa sang lại chút nữa rồi tính sau, với lại không có bếp cũng bất tiện.”
Trần Lãng nhếch môi, thầm tự giễu: “Kể cả tầng dưới có nhà bếp hiện đại thì sao chứ, trình độ của tôi gà vịt lắm, chắc cùng lắm cũng chỉ úp bát mì ăn liền, còn lại chỉ cũng để không thôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook