Tình Yêu Trồng Răng
-
Chương 90: Chia tay 4
Đối với người trẻ tuổi, tình yêu có lẽ là một bài toán khó khiến người ta u mê mụ mẫm. Nhưng đối với hai ông chủ của hai phòng khám nha khoa Hạo Khang và Bác Văn thì tình yêu của thanh niên thực ra không liên quan gì đến nỗi đau, chẳng qua chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ trong cả câu chuyện lớn mà thôi.
Tuy nhìn bề ngoài, khúc nhạc đệm này khiến Vu Bác Văn không thể không nhượng bộ đôi chút, ông còn thân chinh bay từ nơi xa ngàn dặm về tới Bắc Kinh, đạt thành hiệp ước hợp tác với ông Bao Hoài Đức của nha khoa Hạo Khang nhưng suy cho cùng, việc hai đối thủ mạnh quay sang bắt tay với nhau cũng không phải chuyện xấu, nhất là trong thời đại này, chưa kể đến những phòng khám nha khoa mới mở mọc nhan nhản như nấm sau cơn mưa, còn có những công ty rục rịch lên sàn chứng khoán như hổ rình mồi, tiến thẳng vào ngành công nghiệp trồng răng, mưu đồ “ngoạm được một miếng bánh ngọt”. Huống hồ ai nấy đều mạnh, không xuất hiện theo những cách thông thường, dù là tằm ăn rỗi cũng khiến người ta thấy phiền lòng.
Vì thế, nụ cười trong tối hôm nay của cả Vu Bác Văn lẫn Bao Hoài Đức đều nhã nhặn và đầy phép tắc. Tuy ngoài trời nhiệt độ đã hạ thấp nhưng trong phòng vẫn ấm áp, ai nấy đều giữ nguyên nụ cười.
Sau khi chào tạm biệt đám người của nha khoa Hạo Khang, Vu Bác Văn đi cùng Liễu Gia Tử và mấy người nữa, ông ngồi trên hàng ghế sau của chiếc Audi, thu lại nụ cười tươi rói ban nãy, hỏi với giọng mệt mỏi: “Trần Lãng đâu, về trước rồi à?”
Liễu Gia Tử vội đáp: “Con bé nhắn tin cho em, nói ra ngoài có chút việc, lát sẽ tự về nhà.”
Vu Bác Văn ừ một tiếng, “Cậu đã hẹn Du Thiên Dã cho anh chưa?”
Liễu Gia Tử đáp: “Hẹn rồi ạ, nửa tiếng nữa, ở phòng trà Hinh Minh.”
Vu Bác Văn lại ừ tiếng nữa rồi không nói gì nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong đầu Liễu Gia Tử cũng xuất hiện rất nhiều suy nghĩ, thực ra cách làm việc này của ông chủ không giống như bình thường, khiến anh ta vẫn mông lung chưa hiểu mô tê gì, hồi lâu sau mới dám hỏi: “Chủ tịch, điều kiện mà Hạo Khang đưa ra thực sự không công bằng, nói tóm lại, việc bình chọn lần này và cả chuyện kêu gọi vốn đầu tư, việc hợp tác này mang lại cho họ rất nhiều lợi ích… Có phải chúng ta đã rộng rãi với họ quá không?”
Vu Bác Văn vẫn nhắm mắt: “Rộng rãi? Có rộng bằng biển cả không? Cậu nên biết rằng biển cả chưa bao giờ nói nó được tạo thành từ hàng trăm con sông, cũng chưa bao giờ nhận mình là biển.”
Liễu Gia Tử hoàn toàn không hiểu, bèn nhìn Vu Bác Văn bằng ánh mắt thắc mắc. Vu Bác Văn liền mở to mắt, mỉm cười: “Người trẻ tuổi rất sung sức, nhưng thỉnh thoảng cũng có lúc không ổn định và nóng vội, toàn thân toát ra sự tàn ác. Cậu nên đọc kinh của nhà Phật nhiều hơn, việc gì cũng vậy, có nhân mới có quả, phải giữa tâm tịnh mới được.”
Liễu Gia Tử không biết phải nói gì nữa: “Anh bắt đầu tín Phật từ bao giờ thế, sao em không biết?”
Vu Bác Văn lại nhắm mắt và bỏ mặc cậu em vợ ở đó. Người đã từng dạo quanh hoàng tuyền một lần, tín hay không tín điều gì cũng chẳng còn quan trọng nữa, niềm tin là một quả cân, nhiều khi phải có nó mới cảm thấy vững tâm rằng cả gia đình được bình an, toàn gia quyến được khỏe mạnh, chỉ vậy mà thôi.
Hồi lâu sau Vu Bác Văn mới mở mắt, chậm rãi nói: “Cậu trẻ tuổi như vậy mà sao còn giáo điều hơn cả tôi? Phải học cách biến những thứ bất lợi thành có lợi. Thông qua chuyện liên minh hợp tác lần này, hãy cử các bác sĩ đến nha khoa Hạo Khang học hỏi, tăng dần chất lượng khám chữa bệnh của nha khoa Bác Văn.”
Bấy giờ Liễu Gia Tử mới hiểu ra, anh ta gật đầu như gà mổ thóc, thầm nghĩ: đúng là cáo già, cây cao bóng cả, gừng càng già càng cay!
Một lúc lâu sau Vu Bác Văn chợt nói: “Bệnh viện Đại Nghiệp phía nam thế nào rồi?”
Liễu Gia Tử lập tức báo cáo, “Nghe nói sắp sửa thu mua bệnh viện nha khoa Trường Giang ở Thượng Hải, bây giờ đã bước vào giai đoạn cuối cùng.”
Vu Bác Văn ừ một tiếng: “Cậu có biết điều đó nghĩa là gì không?”
Liễu Gia Tử thoáng nghi hoặc, cuối cũng Vu Bác Văn vẫn thong thả cất lời, “Có nghĩa là số phận của các trung tâm điều trị nha khoa ở Trung Quốc đã bắt đầu có bước chuyển mình, trước kia vốn chỉ hạn chế trong hai hình thức, một là bệnh viện công lập, hai là phòng khám tư nhân thuần túy, nhưng dần dần đã thay đổi rất nhiều, hai hình thức cùng lúc kết hợp với nhau. Khi chúng ta còn đang ngập ngừng trong vấn đề thu hút vốn nước ngoài và đưa lên sàn chứng khoán thế nào, khát vọng trở thành ông trùm tư bản thì những ông trùm tư bản thực thụ - cũng chính là những công ty hùng mạnh mới lên sàn chứng khoán đã trông thấy miếng bánh béo bở này nên cũng muốn nhảy vào, muốn phân chia thị trường nha khoa.”
Liễu Gia Tử vẫn chưa hết hoài nghi, “Họ mua lại toàn bộ phương thức vận hành của bệnh viện đó, có thể làm ăn được trong nước không?”
Vu Bác Văn chầm chậm nhếch miệng cười, “Đó không phải vấn đề chủ yếu mà chúng ta cần bàn luận. Điều đáng lo ngại mà chúng ta cần suy nghĩ là: nếu họ thành công, nhảy được vào thị trường nha khoa thì chúng ta phải làm sao?”
*
Sau khi rời khỏi khu vườn, Trần Lãng không kiềm chế được bản thân, cô lại tới khu nhà ở của Du Thiên Dã, ngồi trên ghế đá ở hoa viên của khu nhà, vừa muốn rời khỏi đây lại vừa muốn ở lại.
Cô ngước lên nhìn khung cửa sổ nhà Du Thiên Dã, vẫn tối om chẳng có chút ánh sáng nào. “Chắc là bữa tiệc vẫn chưa hạ màn.” Cô thầm đoán như vậy.
Bắc Kinh tháng mười một, nhiệt độ ban đêm hạ xuống rất thấp, gió Tây Bắc cấp 2-3 bắt đầu thổi mạnh, chiếc áo khoác mỏng của Trần Lãng dường như quá yếu đuối, cả màu môi lẫn sắc mặt cô đều trở nên nhợt nhạt nhưng cô vẫn cố chấp chờ đợi, cứ mãi ngẩng lên nhìn vào cánh cửa sổ tối om đó, không chịu ra về.
Chẳng biết đã bao lâu sau, bỗng có giọng nói của một bà lão vang lên bên tai, “Cháu gái à, đã muộn thế này mà sao cháu vẫn chưa về nhà?”
Trần Lãng giật mình, đưa mắt nhìn sang thì trông thấy một bà lão đang xách túi nilon đứng trước mặt nhìn mình bằng ánh mắt ngạc nhiên. Bà lão này trông rất quen, Trần Lãng đang định lên tiếng thì đối phương như nhận ra điều gì đó: “Cháu tìm bác sĩ Du đúng không? Hình như bà từng gặp cháu rồi.” Bà vừa nói vừa ném túi nilon đang xách trên tay vào thùng rác cách đó không xa một cách chuẩn xác. Nói đoạn, bà lão lại tiếp tục, “May quá bác sĩ Du đây rồi, cuối cùng cậu cũng về, cô gái này đang ngồi đây chờ cậu nè!”
Trần Lãng quay đầu nhìn về phía sau, quả nhiên Du Thiên Dã đang xuất hiện ngay trước mặt cô, anh đang nhìn cô bằng nét mặt nghiêm túc, cất tiếng sau một hồi im lặng: “Sao lại là em?”
Trần Lãng ngẩn người, đang không biết trả lời thế nào thì bà lão nói: “Đây không phải lần đầu tiên cô gái này đến đây đâu, tuần trước cô ấy ở ngoài hành lang chờ cậu mãi đấy.”
Vẻ thoải mái thoáng hiện trong mắt Du Thiên Dã, đang định lên tiếng thì anh quay sang nói với bà lão đang nhìn mình bằng ánh mắt tò mò, “Bác Trương, ban đêm gió lạnh lắm, sao bác còn chưa lên nhà ạ?”
Bà lão nhìn hai người bằng ánh mắt đầy vẻ hứng thú, cười ha ha bảo: “Tôi biết rồi, tôi là kỳ đà cản mũi hai cô cậu chứ gì. Thôi được, tôi lên trước vậy.”
Nhưng sau khi bà lão không còn ở đó, bầu không khí giữa Trần Lãng và Du Thiên Dã lại rơi vào im lặng. Thật lâu sau Du Thiên Dã mới lên tiếng hỏi: “Tuần trước em tới đây à?”
Không hiểu sao trong lòng Trần Lãng lại dâng lên một dự cảm không lành, cô gật đầu vẻ rầu rĩ.
Du Thiên Dã nhìn Trần Lãng một cách chăm chú, nhưng trên gương mặt anh không thể hiện quá nhiều cảm xúc: “Trần Lãng, anh đang băn khoăn về rất nhiều chuyện, muốn chính miệng em nói cho anh nghe.”
Hoàn cảnh và lời đối thoại này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Trần Lãng. Trần Lãng dần đứng thẳng lưng, cố trả lời bằng giọng bình tĩnh nhất có thể: “Anh muốn hỏi chuyện gì?”
Mắt Du Thiên Dã hơi lóe sáng, anh chợt hỏi: “Liễu Gia Tử là gì của em?”
Trần Lãng thoáng sửng sốt, cô không nhận ra hàm ý ẩn chứa sau câu hỏi của anh, đành nói: “Liễu Gia Tử… thực ra là cậu em.”
Du Thiên Dã khẽ nhắc lại chữ “cậu”, rồi anh hạ thấp giọng nói: “Thế còn Vu Bác Văn?”
Trần Lãng ngỡ ngàng. Chẳng hiểu tại sao đêm nay Du Thiên Dã lại khiến cô cảm thấy bí bách ngột ngạt, khiến cô không thể tự nhiên như khi đối diện với Bao Huân, vì thế cô trả lời: “Vu Bác Văn… cũng là cậu của em.”
Du Thiên Dã nhìn Trần Lãng thật kỹ, hồi lâu sau mới nói một câu, trong giọng nói còn thấp thoáng vẻ châm biếm: “Trần Lãng, em có nhiều cậu quá nhỉ?”
Trần Lãng đứng hình.
Sau một thoáng im lặng, Trần Lãng đang định lên tiếng thì cô bỗng nghe thấy Du Thiên Dã nói: “Thôi được. Mới nửa tiếng trước thôi, anh vừa chào tạm biệt hai ông cậu của em xong. Một người cậu của em, cũng chính là ông chủ của nha khoa Bác Văn – Vu Bác Văn – đã vẽ ra cho anh một viễn cảnh tuyệt vời. Một ngày nào đó, nếu anh không muốn ở lại nha khoa Hạo Khang nữa, cho dù muốn đến nha khoa Bác Văn hay tự mở phòng khám của riêng mình, ông ấy sẽ ủng hộ anh hết sức có thể.”
Nghe xong, Trần Lãng hết sức ngạc nhiên: “Ông ấy… ông ấy vừa đến tìm anh à?”
Du Thiên Dã thở hắt ra một hơi thật dài: “Phải, ông ấy đến tìm anh, ông ấy nói thẳng với anh rằng: vì con gái, ông ấy có thể hy sinh hơn bây giờ rất nhiều!” Dừng lại một lát, Du Thiên Dã nói với giọng tự giễu cợt bản thân, “Trần Lãng, lúc biết Vu Bác Văn là cậu của em, anh đã ngạc nhiên lắm rồi. Không ngờ thực ra ông ấy lại chính là cha ruột em.”
Trần Lãng cứng họng, nhưng cô không biết nên giải thích từ đâu, bất chợt, lòng cô trào dâng thứ cảm giác đau xót, khẽ nói: “Ông ấy có phải là cha em hay không quan trọng đến vậy à?”
Du Thiên Dã thoáng trầm ngâm, vẻ miên man dần hiện trên gương mặt anh, “Chắc là không. Nhưng nếu anh biết trước thì có lẽ chúng mình sẽ không bắt đầu.”
Trần Lãng cảm thấy lý do này thật khác thường, sắc mặt cô ảm đạm dần: “Tại sao? Chỉ vì ông ấy là cha em thôi à?”
Du Thiên Dã liếc nhìn Trần Lãng, sắc mặt anh ngày càng xấu, lát sau mới dần cất tiếng, “Trần Lãng, không chỉ vì lý do ấy. Nhưng thôi đừng nói ra nữa, có lẽ duyên phận giữa chúng ta đã cạn rồi, dừng lại ở đây thôi em.”
Đầu Trần Lãng nổ bùm một tiếng, cô không sao tin nổi. Đêm nay, lúc ngồi trong khu vườn, cô đã tưởng tượng ra vô số hoàn cảnh gặp nhau của hai người họ, chỉ không có hoàn cảnh này. Trần Lãng lắc đầu, cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân, cô hỏi: “Tại sao? Em tưởng rằng chỉ cần đủ tin tưởng nhau thì mọi hiểu lầm đều có thể được sáng tỏ.”
Nhưng Du Thiên Dã lại lắc đầu, “Trần Lãng, chẳng lẽ em cho rằng sau khi đã trải qua bao nhiêu sự việc như vậy mà chúng ta còn có thể trở lại như xưa sao? Anh hoàn toàn không hiểu em một chút nào, gia đình của em, bằng cấp của em, thân phận của em, em giống như một dấu hỏi lớn khiến anh không biết đâu mới là em thật sự!”
Trần Lãng có cảm giác chân mình đang mềm dần, có lẽ tất cả chẳng qua chỉ là tâm nguyện của một mình cô. Tình yêu của anh và em chẳng qua chỉ là một giấc mộng kê vàng, không chịu nổi một thử thách nhỏ. Cô nói thật chậm: “Em cứ tưởng hai người yêu nhau là vì đối phương chính là người ấy, có liên quan gì đến hoàn cảnh gia đình hay bằng cấp chứ?”
Du Thiên Dã lặng lẽ nhìn Trần Lãng rồi anh chợt nở nụ cười đơn độc: “Đó là ý kiến của riêng em mà thôi, anh không nghĩ như vậy. Anh chỉ mong có được một tình yêu bình thường, hai người có thể nắm tay nhau đi về phía trước, chỉ vậy mà thôi. Nếu em đủ thẳng thắn và chân thành với anh, đáng lẽ em nên nói cho anh biết từ lâu rồi, nói cho anh biết em là con gái của Vu Bác Văn, và cả thân phận vốn là thành viên hội đồng quản trị của nha khoa Bác Văn nữa.”
Trần Lãng thoáng sững sờ, mặc kệ đó là nguyên nhân của sự trùng hợp ngẫu nhiên, lỗi của cô là không nói cho anh biết sớm hơn, vì vậy cô không cách nào phản bác lại lời buộc tội này, chỉ có thể nhẹ nhàng nói: “Em cứ tưởng những điều đó không quan trọng.”
Du Thiên Dã không nói tiếp mà chỉ im lặng. Anh không nhìn thẳng vào mắt Trần Lãng mà chỉ nhìn cục đá nhỏ dưới chân, nhớ đến câu nói và tiếng cười khúc khích của Liễu Gia Tử lúc ra đến cửa quán trà: “Anh zai à, suy nghĩ thật kỹ trước khi ra quyết định nhé. Bây giờ trong tay Trần Lãng có kha khá cổ phần của nha khoa Bác Văn đấy, xem xét theo tình hình hiện nay, có lẽ tương lai còn nhiều hơn thế nữa.”
Du Thiên Dã lắc đầu hòng xóa bỏ câu nói và điệu cười đầy hàm ý đó của Liễu Gia Tử ra khỏi tâm trí mình nhưng rõ ràng là chẳng có tác dụng gì, thậm chí anh còn nghĩ đến cả lời xì xào bàn tán vô tình nghe được từ các đồng nghiệp: “Chủ nhiệm Du xui quá, bị hai người phụ nữ đùa giỡn quay vòng vòng.”
Có người đáp: “Tuy là bị đùa giỡn nhưng Trần Lãng khác hẳn Lâm Hiểu Tuyền, có khi chủ nhiệm Du sắp được thăng chức cũng nên.”
“Ôi dào, làm bác sĩ với làm ông chủ cũng như nhau cả thôi.”.
…
Chưa dừng lại ở đó, ánh mắt khác nhau của mọi người khi nhìn mình, giọng điệu khác nhau của mọi người khi bàn luận về chuyện của mình ùa vào một cách hỗn loạn trong đầu anh như những cảnh phim quay chậm, khiến Du Thiên Dã hết sức hoài nghi về lòng tự tôn và sự thanh cao không cần thiết của mình, càng nghĩ càng thấy phiền lòng.
Vầng trăng chuyển động chậm chạp trên bầu trời, nấp mình sau đám mây đen.
Một người trầm mặc nghĩa là không có gì để nói, hai người trầm mặc nghĩa là cô tịch.
Sau một khoảng thời gian im lặng khá dài, Trần Lãng cất tiếng trước, “Em cũng chỉ hy vọng có được một tình yêu bình thường, chẳng lẽ tình yêu của chúng ta hiện nay không bình thường ư?”
Cuối cùng Du Thiên Dã ngẩng lên, hai cặp mắt của họ đối diện trực tiếp với nhau nhưng trong ánh mắt ai nấy đều là vẻ trống rỗng: “Tất nhiên là không. Sau khi trải qua những chuyện đó, anh không nghĩ chúng ta còn có thể quay lại như xưa!”
Trần Lãng há miệng thở hổn hển, tâm trạng càng lúc càng sa sút, sa sút tận xuống đáy tận cùng, cô chậm chạp buông lời: “Anh vẫn không tin em!”
Du Thiên Dã nhìn cô, ánh mắt kiên định như đã hạ quyết tâm, anh nhẫn tâm nói: “Bây giờ đứng đây nói những chuyện này còn có ý nghĩa gì nữa? Nha khoa Hạo Khang và nha khoa Bác Văn đã tỏ rõ ý định tiến hành chiến lược liên minh rồi. Tờ giấy đó đã bị cha ruột em vấy bẩn từ lâu rồi. Trần Lãng, có lẽ sự khác biệt giữa hai ta quá lớn, anh không còn sức tiếp tục chống đỡ nữa.”
Trần Lãng chẳng còn nghe rõ câu nói tiếp theo, cô chỉ thì thào nhắc lại: “Tờ giấy đó đã bị cha ruột em vấy bẩn từ lâu rồi.”
Trần Lãng có cảm giác sức lực toàn thân đã suy kiệt đến tận cùng, chỉ còn lòng tự trọng làm bệ đỡ. Gương mặt cô trắng bệch, hai mắt tối tăm không một tia sáng, ảm đạm và đau buồn. Giọng nói của Trần Lãng cũng lạnh dần, trong đó là sự chán nản không hề che giấu: “Em từng nghĩ, cho dù tất cả mọi người trên đời nghi oan cho em thì anh cũng không nằm trong số những người đó, nhưng em sai rồi; dù vậy, em vẫn giữ lại cho mình một chút ảo tưởng, thậm chí còn nghĩ tất cả mọi chuyện chỉ là hiểu lầm mà thôi, nhưng em lại sai một lần nữa, lại còn sai một cách trầm trọng.” Nói xong, cô nhìn thật sâu vào mắt Du Thiên Dã, rồi không nói năng gì nữa, chậm chạp quay người toan bỏ đi.
Du Thiên Dã chỉ biết trơ mắt nhìn Trần Lãng bỏ đi, nhưng cái miệng lại không nghe theo sự điều khiển của trí óc: “Trần Lãng, muộn quá rồi, để anh đưa em về.”
Trần Lãng dừng bước nhưng không quay lại, cô sợ một khi quay lại sẽ bị Du Thiên Dã phát hiện những giọt nước mắt đang ứa ra trong hốc mắt mình. Cô cố ngửa mặt lên cao, vì chỉ cần khẽ chớp một cái thôi, chắc chắn nước mắt sẽ thi nhau rơi xuống. Cô hít thật sâu, sợ Du Thiên Dã nhận ra tiếng khóc ẩn trong giọng nói của mình, lắc đầu và nói: “Không cần đâu, chủ nhiệm Du. Hãy làm theo lời anh nói đi, chúng ta dừng lại ở đây thôi.”
Sắc mặt Du Thiên Dã hoàn toàn chẳng còn cảm xúc, anh trơ mắt nhìn Trần Lãng sải bước rời khỏi khoảnh sân nhỏ. Cô đi nhanh như vậy, vội vã như vậy, chỉ sợ một khi dừng lại thì tất cả niềm kiêu ngạo sẽ bị giết chết, tất cả kiên trì sẽ sụp đổ.
Phải dùng hết sức Du Thiên Dã mới kiềm chế được đôi tay của mình, cố kiềm chế cơn xúc động muốn giữ Trần Lãng lại, anh thầm nghĩ: Cứ như vậy, cứ như vậy đi.
Có lẽ tình yêu sẽ khiến con người ta trở nên nhỏ bé nhưng chắc chắn tình yêu sẽ không được trao đổi bằng lòng tự trọng. Tòa thành tình ái của Trần Lãng và Du Thiên Dã cuối cùng cũng sụp đổ trong giây phút ấy, chúng đã trở thành một đống phế tích.
Tuy nhìn bề ngoài, khúc nhạc đệm này khiến Vu Bác Văn không thể không nhượng bộ đôi chút, ông còn thân chinh bay từ nơi xa ngàn dặm về tới Bắc Kinh, đạt thành hiệp ước hợp tác với ông Bao Hoài Đức của nha khoa Hạo Khang nhưng suy cho cùng, việc hai đối thủ mạnh quay sang bắt tay với nhau cũng không phải chuyện xấu, nhất là trong thời đại này, chưa kể đến những phòng khám nha khoa mới mở mọc nhan nhản như nấm sau cơn mưa, còn có những công ty rục rịch lên sàn chứng khoán như hổ rình mồi, tiến thẳng vào ngành công nghiệp trồng răng, mưu đồ “ngoạm được một miếng bánh ngọt”. Huống hồ ai nấy đều mạnh, không xuất hiện theo những cách thông thường, dù là tằm ăn rỗi cũng khiến người ta thấy phiền lòng.
Vì thế, nụ cười trong tối hôm nay của cả Vu Bác Văn lẫn Bao Hoài Đức đều nhã nhặn và đầy phép tắc. Tuy ngoài trời nhiệt độ đã hạ thấp nhưng trong phòng vẫn ấm áp, ai nấy đều giữ nguyên nụ cười.
Sau khi chào tạm biệt đám người của nha khoa Hạo Khang, Vu Bác Văn đi cùng Liễu Gia Tử và mấy người nữa, ông ngồi trên hàng ghế sau của chiếc Audi, thu lại nụ cười tươi rói ban nãy, hỏi với giọng mệt mỏi: “Trần Lãng đâu, về trước rồi à?”
Liễu Gia Tử vội đáp: “Con bé nhắn tin cho em, nói ra ngoài có chút việc, lát sẽ tự về nhà.”
Vu Bác Văn ừ một tiếng, “Cậu đã hẹn Du Thiên Dã cho anh chưa?”
Liễu Gia Tử đáp: “Hẹn rồi ạ, nửa tiếng nữa, ở phòng trà Hinh Minh.”
Vu Bác Văn lại ừ tiếng nữa rồi không nói gì nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong đầu Liễu Gia Tử cũng xuất hiện rất nhiều suy nghĩ, thực ra cách làm việc này của ông chủ không giống như bình thường, khiến anh ta vẫn mông lung chưa hiểu mô tê gì, hồi lâu sau mới dám hỏi: “Chủ tịch, điều kiện mà Hạo Khang đưa ra thực sự không công bằng, nói tóm lại, việc bình chọn lần này và cả chuyện kêu gọi vốn đầu tư, việc hợp tác này mang lại cho họ rất nhiều lợi ích… Có phải chúng ta đã rộng rãi với họ quá không?”
Vu Bác Văn vẫn nhắm mắt: “Rộng rãi? Có rộng bằng biển cả không? Cậu nên biết rằng biển cả chưa bao giờ nói nó được tạo thành từ hàng trăm con sông, cũng chưa bao giờ nhận mình là biển.”
Liễu Gia Tử hoàn toàn không hiểu, bèn nhìn Vu Bác Văn bằng ánh mắt thắc mắc. Vu Bác Văn liền mở to mắt, mỉm cười: “Người trẻ tuổi rất sung sức, nhưng thỉnh thoảng cũng có lúc không ổn định và nóng vội, toàn thân toát ra sự tàn ác. Cậu nên đọc kinh của nhà Phật nhiều hơn, việc gì cũng vậy, có nhân mới có quả, phải giữa tâm tịnh mới được.”
Liễu Gia Tử không biết phải nói gì nữa: “Anh bắt đầu tín Phật từ bao giờ thế, sao em không biết?”
Vu Bác Văn lại nhắm mắt và bỏ mặc cậu em vợ ở đó. Người đã từng dạo quanh hoàng tuyền một lần, tín hay không tín điều gì cũng chẳng còn quan trọng nữa, niềm tin là một quả cân, nhiều khi phải có nó mới cảm thấy vững tâm rằng cả gia đình được bình an, toàn gia quyến được khỏe mạnh, chỉ vậy mà thôi.
Hồi lâu sau Vu Bác Văn mới mở mắt, chậm rãi nói: “Cậu trẻ tuổi như vậy mà sao còn giáo điều hơn cả tôi? Phải học cách biến những thứ bất lợi thành có lợi. Thông qua chuyện liên minh hợp tác lần này, hãy cử các bác sĩ đến nha khoa Hạo Khang học hỏi, tăng dần chất lượng khám chữa bệnh của nha khoa Bác Văn.”
Bấy giờ Liễu Gia Tử mới hiểu ra, anh ta gật đầu như gà mổ thóc, thầm nghĩ: đúng là cáo già, cây cao bóng cả, gừng càng già càng cay!
Một lúc lâu sau Vu Bác Văn chợt nói: “Bệnh viện Đại Nghiệp phía nam thế nào rồi?”
Liễu Gia Tử lập tức báo cáo, “Nghe nói sắp sửa thu mua bệnh viện nha khoa Trường Giang ở Thượng Hải, bây giờ đã bước vào giai đoạn cuối cùng.”
Vu Bác Văn ừ một tiếng: “Cậu có biết điều đó nghĩa là gì không?”
Liễu Gia Tử thoáng nghi hoặc, cuối cũng Vu Bác Văn vẫn thong thả cất lời, “Có nghĩa là số phận của các trung tâm điều trị nha khoa ở Trung Quốc đã bắt đầu có bước chuyển mình, trước kia vốn chỉ hạn chế trong hai hình thức, một là bệnh viện công lập, hai là phòng khám tư nhân thuần túy, nhưng dần dần đã thay đổi rất nhiều, hai hình thức cùng lúc kết hợp với nhau. Khi chúng ta còn đang ngập ngừng trong vấn đề thu hút vốn nước ngoài và đưa lên sàn chứng khoán thế nào, khát vọng trở thành ông trùm tư bản thì những ông trùm tư bản thực thụ - cũng chính là những công ty hùng mạnh mới lên sàn chứng khoán đã trông thấy miếng bánh béo bở này nên cũng muốn nhảy vào, muốn phân chia thị trường nha khoa.”
Liễu Gia Tử vẫn chưa hết hoài nghi, “Họ mua lại toàn bộ phương thức vận hành của bệnh viện đó, có thể làm ăn được trong nước không?”
Vu Bác Văn chầm chậm nhếch miệng cười, “Đó không phải vấn đề chủ yếu mà chúng ta cần bàn luận. Điều đáng lo ngại mà chúng ta cần suy nghĩ là: nếu họ thành công, nhảy được vào thị trường nha khoa thì chúng ta phải làm sao?”
*
Sau khi rời khỏi khu vườn, Trần Lãng không kiềm chế được bản thân, cô lại tới khu nhà ở của Du Thiên Dã, ngồi trên ghế đá ở hoa viên của khu nhà, vừa muốn rời khỏi đây lại vừa muốn ở lại.
Cô ngước lên nhìn khung cửa sổ nhà Du Thiên Dã, vẫn tối om chẳng có chút ánh sáng nào. “Chắc là bữa tiệc vẫn chưa hạ màn.” Cô thầm đoán như vậy.
Bắc Kinh tháng mười một, nhiệt độ ban đêm hạ xuống rất thấp, gió Tây Bắc cấp 2-3 bắt đầu thổi mạnh, chiếc áo khoác mỏng của Trần Lãng dường như quá yếu đuối, cả màu môi lẫn sắc mặt cô đều trở nên nhợt nhạt nhưng cô vẫn cố chấp chờ đợi, cứ mãi ngẩng lên nhìn vào cánh cửa sổ tối om đó, không chịu ra về.
Chẳng biết đã bao lâu sau, bỗng có giọng nói của một bà lão vang lên bên tai, “Cháu gái à, đã muộn thế này mà sao cháu vẫn chưa về nhà?”
Trần Lãng giật mình, đưa mắt nhìn sang thì trông thấy một bà lão đang xách túi nilon đứng trước mặt nhìn mình bằng ánh mắt ngạc nhiên. Bà lão này trông rất quen, Trần Lãng đang định lên tiếng thì đối phương như nhận ra điều gì đó: “Cháu tìm bác sĩ Du đúng không? Hình như bà từng gặp cháu rồi.” Bà vừa nói vừa ném túi nilon đang xách trên tay vào thùng rác cách đó không xa một cách chuẩn xác. Nói đoạn, bà lão lại tiếp tục, “May quá bác sĩ Du đây rồi, cuối cùng cậu cũng về, cô gái này đang ngồi đây chờ cậu nè!”
Trần Lãng quay đầu nhìn về phía sau, quả nhiên Du Thiên Dã đang xuất hiện ngay trước mặt cô, anh đang nhìn cô bằng nét mặt nghiêm túc, cất tiếng sau một hồi im lặng: “Sao lại là em?”
Trần Lãng ngẩn người, đang không biết trả lời thế nào thì bà lão nói: “Đây không phải lần đầu tiên cô gái này đến đây đâu, tuần trước cô ấy ở ngoài hành lang chờ cậu mãi đấy.”
Vẻ thoải mái thoáng hiện trong mắt Du Thiên Dã, đang định lên tiếng thì anh quay sang nói với bà lão đang nhìn mình bằng ánh mắt tò mò, “Bác Trương, ban đêm gió lạnh lắm, sao bác còn chưa lên nhà ạ?”
Bà lão nhìn hai người bằng ánh mắt đầy vẻ hứng thú, cười ha ha bảo: “Tôi biết rồi, tôi là kỳ đà cản mũi hai cô cậu chứ gì. Thôi được, tôi lên trước vậy.”
Nhưng sau khi bà lão không còn ở đó, bầu không khí giữa Trần Lãng và Du Thiên Dã lại rơi vào im lặng. Thật lâu sau Du Thiên Dã mới lên tiếng hỏi: “Tuần trước em tới đây à?”
Không hiểu sao trong lòng Trần Lãng lại dâng lên một dự cảm không lành, cô gật đầu vẻ rầu rĩ.
Du Thiên Dã nhìn Trần Lãng một cách chăm chú, nhưng trên gương mặt anh không thể hiện quá nhiều cảm xúc: “Trần Lãng, anh đang băn khoăn về rất nhiều chuyện, muốn chính miệng em nói cho anh nghe.”
Hoàn cảnh và lời đối thoại này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Trần Lãng. Trần Lãng dần đứng thẳng lưng, cố trả lời bằng giọng bình tĩnh nhất có thể: “Anh muốn hỏi chuyện gì?”
Mắt Du Thiên Dã hơi lóe sáng, anh chợt hỏi: “Liễu Gia Tử là gì của em?”
Trần Lãng thoáng sửng sốt, cô không nhận ra hàm ý ẩn chứa sau câu hỏi của anh, đành nói: “Liễu Gia Tử… thực ra là cậu em.”
Du Thiên Dã khẽ nhắc lại chữ “cậu”, rồi anh hạ thấp giọng nói: “Thế còn Vu Bác Văn?”
Trần Lãng ngỡ ngàng. Chẳng hiểu tại sao đêm nay Du Thiên Dã lại khiến cô cảm thấy bí bách ngột ngạt, khiến cô không thể tự nhiên như khi đối diện với Bao Huân, vì thế cô trả lời: “Vu Bác Văn… cũng là cậu của em.”
Du Thiên Dã nhìn Trần Lãng thật kỹ, hồi lâu sau mới nói một câu, trong giọng nói còn thấp thoáng vẻ châm biếm: “Trần Lãng, em có nhiều cậu quá nhỉ?”
Trần Lãng đứng hình.
Sau một thoáng im lặng, Trần Lãng đang định lên tiếng thì cô bỗng nghe thấy Du Thiên Dã nói: “Thôi được. Mới nửa tiếng trước thôi, anh vừa chào tạm biệt hai ông cậu của em xong. Một người cậu của em, cũng chính là ông chủ của nha khoa Bác Văn – Vu Bác Văn – đã vẽ ra cho anh một viễn cảnh tuyệt vời. Một ngày nào đó, nếu anh không muốn ở lại nha khoa Hạo Khang nữa, cho dù muốn đến nha khoa Bác Văn hay tự mở phòng khám của riêng mình, ông ấy sẽ ủng hộ anh hết sức có thể.”
Nghe xong, Trần Lãng hết sức ngạc nhiên: “Ông ấy… ông ấy vừa đến tìm anh à?”
Du Thiên Dã thở hắt ra một hơi thật dài: “Phải, ông ấy đến tìm anh, ông ấy nói thẳng với anh rằng: vì con gái, ông ấy có thể hy sinh hơn bây giờ rất nhiều!” Dừng lại một lát, Du Thiên Dã nói với giọng tự giễu cợt bản thân, “Trần Lãng, lúc biết Vu Bác Văn là cậu của em, anh đã ngạc nhiên lắm rồi. Không ngờ thực ra ông ấy lại chính là cha ruột em.”
Trần Lãng cứng họng, nhưng cô không biết nên giải thích từ đâu, bất chợt, lòng cô trào dâng thứ cảm giác đau xót, khẽ nói: “Ông ấy có phải là cha em hay không quan trọng đến vậy à?”
Du Thiên Dã thoáng trầm ngâm, vẻ miên man dần hiện trên gương mặt anh, “Chắc là không. Nhưng nếu anh biết trước thì có lẽ chúng mình sẽ không bắt đầu.”
Trần Lãng cảm thấy lý do này thật khác thường, sắc mặt cô ảm đạm dần: “Tại sao? Chỉ vì ông ấy là cha em thôi à?”
Du Thiên Dã liếc nhìn Trần Lãng, sắc mặt anh ngày càng xấu, lát sau mới dần cất tiếng, “Trần Lãng, không chỉ vì lý do ấy. Nhưng thôi đừng nói ra nữa, có lẽ duyên phận giữa chúng ta đã cạn rồi, dừng lại ở đây thôi em.”
Đầu Trần Lãng nổ bùm một tiếng, cô không sao tin nổi. Đêm nay, lúc ngồi trong khu vườn, cô đã tưởng tượng ra vô số hoàn cảnh gặp nhau của hai người họ, chỉ không có hoàn cảnh này. Trần Lãng lắc đầu, cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân, cô hỏi: “Tại sao? Em tưởng rằng chỉ cần đủ tin tưởng nhau thì mọi hiểu lầm đều có thể được sáng tỏ.”
Nhưng Du Thiên Dã lại lắc đầu, “Trần Lãng, chẳng lẽ em cho rằng sau khi đã trải qua bao nhiêu sự việc như vậy mà chúng ta còn có thể trở lại như xưa sao? Anh hoàn toàn không hiểu em một chút nào, gia đình của em, bằng cấp của em, thân phận của em, em giống như một dấu hỏi lớn khiến anh không biết đâu mới là em thật sự!”
Trần Lãng có cảm giác chân mình đang mềm dần, có lẽ tất cả chẳng qua chỉ là tâm nguyện của một mình cô. Tình yêu của anh và em chẳng qua chỉ là một giấc mộng kê vàng, không chịu nổi một thử thách nhỏ. Cô nói thật chậm: “Em cứ tưởng hai người yêu nhau là vì đối phương chính là người ấy, có liên quan gì đến hoàn cảnh gia đình hay bằng cấp chứ?”
Du Thiên Dã lặng lẽ nhìn Trần Lãng rồi anh chợt nở nụ cười đơn độc: “Đó là ý kiến của riêng em mà thôi, anh không nghĩ như vậy. Anh chỉ mong có được một tình yêu bình thường, hai người có thể nắm tay nhau đi về phía trước, chỉ vậy mà thôi. Nếu em đủ thẳng thắn và chân thành với anh, đáng lẽ em nên nói cho anh biết từ lâu rồi, nói cho anh biết em là con gái của Vu Bác Văn, và cả thân phận vốn là thành viên hội đồng quản trị của nha khoa Bác Văn nữa.”
Trần Lãng thoáng sững sờ, mặc kệ đó là nguyên nhân của sự trùng hợp ngẫu nhiên, lỗi của cô là không nói cho anh biết sớm hơn, vì vậy cô không cách nào phản bác lại lời buộc tội này, chỉ có thể nhẹ nhàng nói: “Em cứ tưởng những điều đó không quan trọng.”
Du Thiên Dã không nói tiếp mà chỉ im lặng. Anh không nhìn thẳng vào mắt Trần Lãng mà chỉ nhìn cục đá nhỏ dưới chân, nhớ đến câu nói và tiếng cười khúc khích của Liễu Gia Tử lúc ra đến cửa quán trà: “Anh zai à, suy nghĩ thật kỹ trước khi ra quyết định nhé. Bây giờ trong tay Trần Lãng có kha khá cổ phần của nha khoa Bác Văn đấy, xem xét theo tình hình hiện nay, có lẽ tương lai còn nhiều hơn thế nữa.”
Du Thiên Dã lắc đầu hòng xóa bỏ câu nói và điệu cười đầy hàm ý đó của Liễu Gia Tử ra khỏi tâm trí mình nhưng rõ ràng là chẳng có tác dụng gì, thậm chí anh còn nghĩ đến cả lời xì xào bàn tán vô tình nghe được từ các đồng nghiệp: “Chủ nhiệm Du xui quá, bị hai người phụ nữ đùa giỡn quay vòng vòng.”
Có người đáp: “Tuy là bị đùa giỡn nhưng Trần Lãng khác hẳn Lâm Hiểu Tuyền, có khi chủ nhiệm Du sắp được thăng chức cũng nên.”
“Ôi dào, làm bác sĩ với làm ông chủ cũng như nhau cả thôi.”.
…
Chưa dừng lại ở đó, ánh mắt khác nhau của mọi người khi nhìn mình, giọng điệu khác nhau của mọi người khi bàn luận về chuyện của mình ùa vào một cách hỗn loạn trong đầu anh như những cảnh phim quay chậm, khiến Du Thiên Dã hết sức hoài nghi về lòng tự tôn và sự thanh cao không cần thiết của mình, càng nghĩ càng thấy phiền lòng.
Vầng trăng chuyển động chậm chạp trên bầu trời, nấp mình sau đám mây đen.
Một người trầm mặc nghĩa là không có gì để nói, hai người trầm mặc nghĩa là cô tịch.
Sau một khoảng thời gian im lặng khá dài, Trần Lãng cất tiếng trước, “Em cũng chỉ hy vọng có được một tình yêu bình thường, chẳng lẽ tình yêu của chúng ta hiện nay không bình thường ư?”
Cuối cùng Du Thiên Dã ngẩng lên, hai cặp mắt của họ đối diện trực tiếp với nhau nhưng trong ánh mắt ai nấy đều là vẻ trống rỗng: “Tất nhiên là không. Sau khi trải qua những chuyện đó, anh không nghĩ chúng ta còn có thể quay lại như xưa!”
Trần Lãng há miệng thở hổn hển, tâm trạng càng lúc càng sa sút, sa sút tận xuống đáy tận cùng, cô chậm chạp buông lời: “Anh vẫn không tin em!”
Du Thiên Dã nhìn cô, ánh mắt kiên định như đã hạ quyết tâm, anh nhẫn tâm nói: “Bây giờ đứng đây nói những chuyện này còn có ý nghĩa gì nữa? Nha khoa Hạo Khang và nha khoa Bác Văn đã tỏ rõ ý định tiến hành chiến lược liên minh rồi. Tờ giấy đó đã bị cha ruột em vấy bẩn từ lâu rồi. Trần Lãng, có lẽ sự khác biệt giữa hai ta quá lớn, anh không còn sức tiếp tục chống đỡ nữa.”
Trần Lãng chẳng còn nghe rõ câu nói tiếp theo, cô chỉ thì thào nhắc lại: “Tờ giấy đó đã bị cha ruột em vấy bẩn từ lâu rồi.”
Trần Lãng có cảm giác sức lực toàn thân đã suy kiệt đến tận cùng, chỉ còn lòng tự trọng làm bệ đỡ. Gương mặt cô trắng bệch, hai mắt tối tăm không một tia sáng, ảm đạm và đau buồn. Giọng nói của Trần Lãng cũng lạnh dần, trong đó là sự chán nản không hề che giấu: “Em từng nghĩ, cho dù tất cả mọi người trên đời nghi oan cho em thì anh cũng không nằm trong số những người đó, nhưng em sai rồi; dù vậy, em vẫn giữ lại cho mình một chút ảo tưởng, thậm chí còn nghĩ tất cả mọi chuyện chỉ là hiểu lầm mà thôi, nhưng em lại sai một lần nữa, lại còn sai một cách trầm trọng.” Nói xong, cô nhìn thật sâu vào mắt Du Thiên Dã, rồi không nói năng gì nữa, chậm chạp quay người toan bỏ đi.
Du Thiên Dã chỉ biết trơ mắt nhìn Trần Lãng bỏ đi, nhưng cái miệng lại không nghe theo sự điều khiển của trí óc: “Trần Lãng, muộn quá rồi, để anh đưa em về.”
Trần Lãng dừng bước nhưng không quay lại, cô sợ một khi quay lại sẽ bị Du Thiên Dã phát hiện những giọt nước mắt đang ứa ra trong hốc mắt mình. Cô cố ngửa mặt lên cao, vì chỉ cần khẽ chớp một cái thôi, chắc chắn nước mắt sẽ thi nhau rơi xuống. Cô hít thật sâu, sợ Du Thiên Dã nhận ra tiếng khóc ẩn trong giọng nói của mình, lắc đầu và nói: “Không cần đâu, chủ nhiệm Du. Hãy làm theo lời anh nói đi, chúng ta dừng lại ở đây thôi.”
Sắc mặt Du Thiên Dã hoàn toàn chẳng còn cảm xúc, anh trơ mắt nhìn Trần Lãng sải bước rời khỏi khoảnh sân nhỏ. Cô đi nhanh như vậy, vội vã như vậy, chỉ sợ một khi dừng lại thì tất cả niềm kiêu ngạo sẽ bị giết chết, tất cả kiên trì sẽ sụp đổ.
Phải dùng hết sức Du Thiên Dã mới kiềm chế được đôi tay của mình, cố kiềm chế cơn xúc động muốn giữ Trần Lãng lại, anh thầm nghĩ: Cứ như vậy, cứ như vậy đi.
Có lẽ tình yêu sẽ khiến con người ta trở nên nhỏ bé nhưng chắc chắn tình yêu sẽ không được trao đổi bằng lòng tự trọng. Tòa thành tình ái của Trần Lãng và Du Thiên Dã cuối cùng cũng sụp đổ trong giây phút ấy, chúng đã trở thành một đống phế tích.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook