Tình Yêu Trồng Răng
-
Chương 4: Phỏng vấn 4
Trần Lãng hoàn toàn không biết mình đã làm “kẻ ngốc” suốt một buổi sáng. Sau khi rời khỏi bộ phận nhân sự, cô tự đi tìm niềm vui bằng cách dạo quanh khu vực lân cận. Nhưng đối tượng khách hàng mà khu CBD nhắm tới là giai cấp có quyền và tiền nên mới chỉ xem giá Trần Lãng đã phải than lên kinh hãi rồi chậc lưỡi, đó hoàn toàn không phải giá tiền mà một nhân viên quèn như cô có thể gánh vác được. Không mua nổi nên đành phải dạo chơi theo kiểu “cưỡi ngựa xem hoa”, có thể dùng cách này để giết thời gian.
Sau khi giải quyết bữa trưa nhanh gọn ở quán trà Kim Hồ gần đó, Trần Lãng nghênh đón cuộc phỏng vấn buổi chiều. Đầu tiên là ông Bao - tổng giám đốc khu vực Trung Quốc. Tên đầy đủ của ông Bao là Bao Hoài Đức, là người trực tiếp ra quyết sách ở nha khoa Hạo Khang trong nước, cũng là một thành viên trong hội đồng quản trị của nha khoa Hạo Khang. Trần Lãng đã từng nghe ông cậu Vu Bác Văn kể về lịch sử làm giàu của Bao Hoài Đức, vốn dĩ ông không xuất thân từ ngành y, thời trẻ lấy được tấm bằng MBA[1] của một trường đại học danh tiếng nước ngoài, ông làm quản lý một công ty y dược có vốn đầu tư nước ngoài một thời gian, thậm chí còn công tác tại một ngân hàng nổi danh nào đó ở Mỹ, sau nữa mới về nước gây dựng sự nghiệp, sau khi đã nghiên cứu điều tra hiểu rõ về thị trường trong nước ông liền “du thuyết”[2] để lấy được nguồn vốn đầu tư từ nước ngoài mở ra thời đại mới của nha khoa Hạo Khang trong nước.
[1] Thạc sỹ quản trị kinh doanh
[2] Du thuyết là từ cổ, chỉ những người đi đến các nước, dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục vua các nước áp dụng chủ trương của mình
Lúc phỏng vấn Trần Lãng thầm đánh giá ông Bao đại danh lẫy lừng này. Ông khoảng trên dưới sáu mươi, nhiều tóc bạc, ít tóc đen nhưng thoạt nhìn thần thái vẫn sáng láng, nho nhã, thông thái. Ông vừa mỉm cười nói chuyện với Trần Lãng về lịch sử phát triển từ khi thành lập đến nay của nha khoa Hạo Khang vừa cầm bút viết viết vẽ vẽ trên cuốn sổ. Trần Lãng biết thừa, chắc chắn ông đang tốc ký ghi lại những nhận xét, đánh giá về mình.
Thực ra thì Bao Hoài Đức không có quá nhiều cảm giác với Trần Lãng, tuy cô gái này rất cuốn hút nhưng thoạt nhìn còn quá trẻ, e là không chiếm được nhiều lòng tin nơi bệnh nhân. Có điều, Bao Hoài Đức chưa vội đưa ra nhận xét ngay, ông vẫn còn một đội nữa, họ sẽ đánh giá và tổng hợp trên nhiều phương diện khác nhau, khi đó sẽ có một bản báo cáo phỏng vấn.
Bao Hoài Đức đọc lướt sơ yếu lý lịch của Trần Lãng, chợt hỏi: “Có thể giải thích cho bác biết tại sao lại từ chức rời khỏi bệnh viện công lập không? Tại sao lại lựa chọn nha khoa Hạo Khang?”
Trần Lãng ngây ra một lúc, không thể nói rằng năm đó vì muốn đi Hong Kong nên mới vứt bỏ thể diện mà từ chức ở bệnh viện, và cũng chẳng thể bảo rằng vì tôn sùng một người mới muốn vào nha khoa Hạo Khang, càng không thể nói chính ông cậu Vu Bác Văn đẩy cô tới phỏng vấn ở nha khoa Hạo Khang được.
Nhưng Trần Lãng là ai chứ? Bộ não chuyển động bằng tốc độ của máy tính xách tay lập tức cho ra đáp án: “Thực ra những kinh nghiệm có được ở bệnh viện rất đáng quý, nhiều bệnh nhân, những chuyện kỳ lạ quái dị cũng nhiều, mấy năm sau khi tốt nghiệp cháu đã tích cóp được từng chút từng chút, cuối cùng đã được rất nhiều kinh nghiệm lâm sàng, thực ra chúng giúp cháu tiến bộ rất nhanh. Tuy nhiên sau đó lại cảm thấy tiếc nuối và thấy chưa đủ, hàng ngày phải vội vội vàng vàng đối phó với một lượng bệnh nhân lớn, việc điều trị làm không đủ cẩn thận, cơ hội ra ngoài học tập và bồi dưỡng cũng chẳng nhiều, e là trong thời gian dài sẽ trở thành ‘ếch ngồi đáy giếng’. Một trong những nguyên nhân vô cùng quan trọng khiến cháu quyết định ra ngoài trải nghiệm chính là muốn tìm cơ hội mở rộng tầm mắt, tiến thêm một bước thăng cấp cho chính mình!”
Thoáng chốc, Trần Lãng cảm thấy câu trả lời này của mình rất quen tai. Suy nghĩ đó vừa xuất hiện cô đã tự cho mình một đáp án chính xác, cuộc phỏng vấn ở học viện nha khoa Hong Kong năm xưa cô cũng dùng những lý do đường đường chính chính này để biện bạch, nếu nói có khác biệt duy nhất thì chính là khi đó cô giải thích bằng tiếng Quảng Đông.
Bao Hoài Đức cũng thấy hơi ngạc nhiên, câu trả lời của Trần Lãng tuy rất lễ phép và theo lối mòn nhưng giọng nói không kiêu ngạo, không nịnh nọt, trôi chảy lưu loát dễ khiến người ta bỏ qua bề ngoài còn khá trẻ tuổi của cô. Sau đó ông lại nghe thấy Trần Lãng nói tiếp: “Cháu đã nghe danh nha khoa Hạo Khang từ lâu cho nên bấy lâu nay đều khá quan tâm đến nó. Trước đây cháu làm ở phòng khám nha khoa bình dân được hai năm, cảm nhận lớn nhất là nó tương đối độc lập nhưng bản thân nhân viên ở đó không trung thành, thường hay thay đổi, khiến người ta… nói thế nào nhỉ… ừm… không thấy an toàn. Cảm giác không an toàn này không chỉ ở bản thân bác sĩ mà thậm chí bao gồm cả bệnh nhân. Sớm nghe danh nha khoa Hạo Khang có văn hóa và lý luận của riêng mình, giờ có cơ hội như thế này cháu muốn thử một lần xem nha khoa Hạo Khang có phải là chén trà mà cháu yêu thích hay không?” Trong lời này của Trần Lãng, có không ít lý luận được lấy từ chỗ ông chủ của phòng khám bình dân – chính là ông cậu Vu Bác Văn – và một phần là bản thân cô nghe trộm được từ các cuộc nói chuyện bình thường, giờ chúng đã phát huy được công dụng, may quá!
Bao Hoài Đức khép cuốn sổ lại, cười nói: “Cô gái nhỏ nhưng khẩu khí thật không nhỏ!” Sau đó ông đứng dậy, vươn tay về phía Trần Lãng: “Bắt tay cái nào! Hoan nghênh cháu đến nếm thử hương vị của nha khoa Hạo Khang. Có điều, e rằng nha khoa Hạo Khang sẽ không phải chén trà mà cháu thích nhưng biết đâu lại là tách cà phê mà cháu thích. Diệp Thần ở ngay phòng bên, cháu trực tiếp vào đó là được.”
Trần Lãng bị chén trà và tách cà phê của Bao Hoài Đức khiến đầu óc mù mờ, ngẩn người đứng đó, hoàn toàn mất đi sự thông minh nhanh trí ban nãy, hơn nửa ngày sau mới phản ứng được rằng: lão hồ ly trước mặt mình đang ra lệnh tiễn khách! Cô lập tức đưa tay ra bắt rồi cười ngượng ngùng rồi bước ra khỏi cửa. Tới ngưỡng cửa, nghĩ đến điều gì đó cô bèn quay lại: “Tổng giám đốc, cháu có thể hỏi một câu không?”
Bao Hoài Đức nhìn cô với vẻ đầy hứng thú: “Dĩ nhiên là được!”
Trần Lãng ngẫm nghĩ một lát cuối cùng vẫn quyết định hỏi : “Tại sao trung tâm trồng răng của nha khoa Hạo Khang lại có quy định không nhận bác sĩ nữ? Thậm chí ngay cả trợ lý cũng không nhận nữ?”
Bao Hoài Đức cười: “Có quy định như vậy à? Tại sao bác không biết nhỉ? Sao thế, cháu có hứng thú với trồng răng à? Trước kia đã từng làm ư?”
Trần Lãng lắc đầu: “Không phải vậy ạ. Nhưng cháu từng làm phụ tá cho một bác sĩ trồng răng nên vẫn cảm thấy hứng thú với nó. Chẳng qua cháu cảm thấy nếu dùng giới tính để phân định thì thật sự quá bất công!”
Bao Hoài Đức ngẫm nghĩ hồi lâu: “Thế này đi, bác sẽ nói chuyện với chủ nhiệm trung tâm trồng răng cho cháu một cơ hội công bằng, nhưng kết quả cuối cùng thế nào thì bác không giúp được cháu đâu.”
Vốn dĩ Trần Lãng muốn bản thân tỏ ra bẽn lẽn một chút nhưng vẫn nhịn được mà vội vàng bước về phía Bao Hoài Đức, gập người thành một góc chín mươi độ: “Cảm ơn bác ạ!” Nói xong bỗng có cảm giác chột dạ không biết từ đâu tới liền chuồn mất.
Du Thiên Dã cúp máy kết thúc cuộc điện thoại do Bao Hoài Đức gọi tới, quay lại liếc nhìn Bao Huân đang ngồi trong góc ôm máy tính xách tay di chuột điên loạn, thoạt nhìn có vẻ khá bận bịu.
“Bao Huân, cái người cậu nhắc tới sáng nay, đúng rồi, tên là Trần Lãng thì phải, đúng là một ‘nhân vật’.”
Bao Huân tiếp tục gõ bàn phím chơi trò Sodoku[3]: “Sao vậy?”
[3] là một loại trò chơi lôgic và cách chơi là điền số từ 1 đến 9 vào những ô trống sao cho mỗi cột dọc, mỗi hàng ngang, mỗi phân vùng nhỏ (ô 3x3) có đủ các số từ 1 đến 9 mà không được lặp lại.
Du Thiên Dã đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh cao một mét tám, thoạt nhìn có vẻ điển trai tuấn tú nhưng không ai không biết đến nụ cười lạnh lùng trên môi anh: “Vừa nãy lão gia gọi điện cho tôi, bảo người mới tới phỏng vấn khiển trách tôi, cho rằng tôi kỳ thị phụ nữ, nhắc tôi lúc phỏng vấn nhất định phải bỏ cái tính kỳ thị đó, đối xử bình đẳng với mọi người.”
Bao Huân tỏ vẻ không thể tin nổi: “Không phải chứ, thật sự có người không sợ chết hay sao? ‘Kẻ ngốc’ đó chắc chắn điên rồi, dám đắc tội với tổng giám sát Du, chủ nhiệm Du?”
Du Thiên Dã nhướn mày, gật đầu với Bao Huân: “Thật bất hạnh, trên thế giới này thật sự có người can đảm như vậy đấy.”
Bao Huân không che giấu được tâm trạng sóng cuộn trào dâng mãnh liệt, chỉ mới tưởng tượng ra cảnh tượng giương cung bạt kiếm hiếm có trong lịch sử anh đã thấy kích động đến mức khó có thể tự điều chỉnh bản thân. Anh không thể chờ thêm nữa bèn hỏi: “Mấy giờ các anh bắt đầu phỏng vấn? Em xin ngồi cạnh nghe được không?”
Du Thiên Dã không nhịn được nụ cười khổ sở: “Lắm chuyện, sao cậu hệt như Vương Hâm vậy, đều thiếu kiên nhẫn như nhau. Chẳng phải chỉ là một con nhóc lừa đảo thôi sao, lát nữa tôi sẽ đến chỗ cô ta xem sao.”
Bao Huân vô cùng ao ước, vô cùng khát vọng nhưng cũng vô cùng thất vọng, oán thán: “Em vẫn muốn lắp một máy camera trong phòng tiếp khách của các anh, thế mà không một ai đồng ý, xem đi, lần này hay chưa, trò hay mà không được xem trực tiếp!”
Vương Hâm đi ngang qua cửa phòng đúng lúc nghe thấy câu cuối bèn ba chân bốn cẳng xông thẳng vào trong: “Đừng quên em nhé, ở đâu có trò hay? Trò hay ở đâu?”
Du Thiên Dã vô cùng thất vọng, hận không thể rèn sắt thành thép lắc đầu nhìn Vương Hâm. Bao Huân cũng bị cậu chàng làm cho không biết nên khóc hay cười: “Sao chỗ nào cũng thấy cái mặt cậu vậy? Hóng hớt cái gì, đi đến chỗ nào râm mát mà hóng hớt!”
Sau khi giải quyết bữa trưa nhanh gọn ở quán trà Kim Hồ gần đó, Trần Lãng nghênh đón cuộc phỏng vấn buổi chiều. Đầu tiên là ông Bao - tổng giám đốc khu vực Trung Quốc. Tên đầy đủ của ông Bao là Bao Hoài Đức, là người trực tiếp ra quyết sách ở nha khoa Hạo Khang trong nước, cũng là một thành viên trong hội đồng quản trị của nha khoa Hạo Khang. Trần Lãng đã từng nghe ông cậu Vu Bác Văn kể về lịch sử làm giàu của Bao Hoài Đức, vốn dĩ ông không xuất thân từ ngành y, thời trẻ lấy được tấm bằng MBA[1] của một trường đại học danh tiếng nước ngoài, ông làm quản lý một công ty y dược có vốn đầu tư nước ngoài một thời gian, thậm chí còn công tác tại một ngân hàng nổi danh nào đó ở Mỹ, sau nữa mới về nước gây dựng sự nghiệp, sau khi đã nghiên cứu điều tra hiểu rõ về thị trường trong nước ông liền “du thuyết”[2] để lấy được nguồn vốn đầu tư từ nước ngoài mở ra thời đại mới của nha khoa Hạo Khang trong nước.
[1] Thạc sỹ quản trị kinh doanh
[2] Du thuyết là từ cổ, chỉ những người đi đến các nước, dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục vua các nước áp dụng chủ trương của mình
Lúc phỏng vấn Trần Lãng thầm đánh giá ông Bao đại danh lẫy lừng này. Ông khoảng trên dưới sáu mươi, nhiều tóc bạc, ít tóc đen nhưng thoạt nhìn thần thái vẫn sáng láng, nho nhã, thông thái. Ông vừa mỉm cười nói chuyện với Trần Lãng về lịch sử phát triển từ khi thành lập đến nay của nha khoa Hạo Khang vừa cầm bút viết viết vẽ vẽ trên cuốn sổ. Trần Lãng biết thừa, chắc chắn ông đang tốc ký ghi lại những nhận xét, đánh giá về mình.
Thực ra thì Bao Hoài Đức không có quá nhiều cảm giác với Trần Lãng, tuy cô gái này rất cuốn hút nhưng thoạt nhìn còn quá trẻ, e là không chiếm được nhiều lòng tin nơi bệnh nhân. Có điều, Bao Hoài Đức chưa vội đưa ra nhận xét ngay, ông vẫn còn một đội nữa, họ sẽ đánh giá và tổng hợp trên nhiều phương diện khác nhau, khi đó sẽ có một bản báo cáo phỏng vấn.
Bao Hoài Đức đọc lướt sơ yếu lý lịch của Trần Lãng, chợt hỏi: “Có thể giải thích cho bác biết tại sao lại từ chức rời khỏi bệnh viện công lập không? Tại sao lại lựa chọn nha khoa Hạo Khang?”
Trần Lãng ngây ra một lúc, không thể nói rằng năm đó vì muốn đi Hong Kong nên mới vứt bỏ thể diện mà từ chức ở bệnh viện, và cũng chẳng thể bảo rằng vì tôn sùng một người mới muốn vào nha khoa Hạo Khang, càng không thể nói chính ông cậu Vu Bác Văn đẩy cô tới phỏng vấn ở nha khoa Hạo Khang được.
Nhưng Trần Lãng là ai chứ? Bộ não chuyển động bằng tốc độ của máy tính xách tay lập tức cho ra đáp án: “Thực ra những kinh nghiệm có được ở bệnh viện rất đáng quý, nhiều bệnh nhân, những chuyện kỳ lạ quái dị cũng nhiều, mấy năm sau khi tốt nghiệp cháu đã tích cóp được từng chút từng chút, cuối cùng đã được rất nhiều kinh nghiệm lâm sàng, thực ra chúng giúp cháu tiến bộ rất nhanh. Tuy nhiên sau đó lại cảm thấy tiếc nuối và thấy chưa đủ, hàng ngày phải vội vội vàng vàng đối phó với một lượng bệnh nhân lớn, việc điều trị làm không đủ cẩn thận, cơ hội ra ngoài học tập và bồi dưỡng cũng chẳng nhiều, e là trong thời gian dài sẽ trở thành ‘ếch ngồi đáy giếng’. Một trong những nguyên nhân vô cùng quan trọng khiến cháu quyết định ra ngoài trải nghiệm chính là muốn tìm cơ hội mở rộng tầm mắt, tiến thêm một bước thăng cấp cho chính mình!”
Thoáng chốc, Trần Lãng cảm thấy câu trả lời này của mình rất quen tai. Suy nghĩ đó vừa xuất hiện cô đã tự cho mình một đáp án chính xác, cuộc phỏng vấn ở học viện nha khoa Hong Kong năm xưa cô cũng dùng những lý do đường đường chính chính này để biện bạch, nếu nói có khác biệt duy nhất thì chính là khi đó cô giải thích bằng tiếng Quảng Đông.
Bao Hoài Đức cũng thấy hơi ngạc nhiên, câu trả lời của Trần Lãng tuy rất lễ phép và theo lối mòn nhưng giọng nói không kiêu ngạo, không nịnh nọt, trôi chảy lưu loát dễ khiến người ta bỏ qua bề ngoài còn khá trẻ tuổi của cô. Sau đó ông lại nghe thấy Trần Lãng nói tiếp: “Cháu đã nghe danh nha khoa Hạo Khang từ lâu cho nên bấy lâu nay đều khá quan tâm đến nó. Trước đây cháu làm ở phòng khám nha khoa bình dân được hai năm, cảm nhận lớn nhất là nó tương đối độc lập nhưng bản thân nhân viên ở đó không trung thành, thường hay thay đổi, khiến người ta… nói thế nào nhỉ… ừm… không thấy an toàn. Cảm giác không an toàn này không chỉ ở bản thân bác sĩ mà thậm chí bao gồm cả bệnh nhân. Sớm nghe danh nha khoa Hạo Khang có văn hóa và lý luận của riêng mình, giờ có cơ hội như thế này cháu muốn thử một lần xem nha khoa Hạo Khang có phải là chén trà mà cháu yêu thích hay không?” Trong lời này của Trần Lãng, có không ít lý luận được lấy từ chỗ ông chủ của phòng khám bình dân – chính là ông cậu Vu Bác Văn – và một phần là bản thân cô nghe trộm được từ các cuộc nói chuyện bình thường, giờ chúng đã phát huy được công dụng, may quá!
Bao Hoài Đức khép cuốn sổ lại, cười nói: “Cô gái nhỏ nhưng khẩu khí thật không nhỏ!” Sau đó ông đứng dậy, vươn tay về phía Trần Lãng: “Bắt tay cái nào! Hoan nghênh cháu đến nếm thử hương vị của nha khoa Hạo Khang. Có điều, e rằng nha khoa Hạo Khang sẽ không phải chén trà mà cháu thích nhưng biết đâu lại là tách cà phê mà cháu thích. Diệp Thần ở ngay phòng bên, cháu trực tiếp vào đó là được.”
Trần Lãng bị chén trà và tách cà phê của Bao Hoài Đức khiến đầu óc mù mờ, ngẩn người đứng đó, hoàn toàn mất đi sự thông minh nhanh trí ban nãy, hơn nửa ngày sau mới phản ứng được rằng: lão hồ ly trước mặt mình đang ra lệnh tiễn khách! Cô lập tức đưa tay ra bắt rồi cười ngượng ngùng rồi bước ra khỏi cửa. Tới ngưỡng cửa, nghĩ đến điều gì đó cô bèn quay lại: “Tổng giám đốc, cháu có thể hỏi một câu không?”
Bao Hoài Đức nhìn cô với vẻ đầy hứng thú: “Dĩ nhiên là được!”
Trần Lãng ngẫm nghĩ một lát cuối cùng vẫn quyết định hỏi : “Tại sao trung tâm trồng răng của nha khoa Hạo Khang lại có quy định không nhận bác sĩ nữ? Thậm chí ngay cả trợ lý cũng không nhận nữ?”
Bao Hoài Đức cười: “Có quy định như vậy à? Tại sao bác không biết nhỉ? Sao thế, cháu có hứng thú với trồng răng à? Trước kia đã từng làm ư?”
Trần Lãng lắc đầu: “Không phải vậy ạ. Nhưng cháu từng làm phụ tá cho một bác sĩ trồng răng nên vẫn cảm thấy hứng thú với nó. Chẳng qua cháu cảm thấy nếu dùng giới tính để phân định thì thật sự quá bất công!”
Bao Hoài Đức ngẫm nghĩ hồi lâu: “Thế này đi, bác sẽ nói chuyện với chủ nhiệm trung tâm trồng răng cho cháu một cơ hội công bằng, nhưng kết quả cuối cùng thế nào thì bác không giúp được cháu đâu.”
Vốn dĩ Trần Lãng muốn bản thân tỏ ra bẽn lẽn một chút nhưng vẫn nhịn được mà vội vàng bước về phía Bao Hoài Đức, gập người thành một góc chín mươi độ: “Cảm ơn bác ạ!” Nói xong bỗng có cảm giác chột dạ không biết từ đâu tới liền chuồn mất.
Du Thiên Dã cúp máy kết thúc cuộc điện thoại do Bao Hoài Đức gọi tới, quay lại liếc nhìn Bao Huân đang ngồi trong góc ôm máy tính xách tay di chuột điên loạn, thoạt nhìn có vẻ khá bận bịu.
“Bao Huân, cái người cậu nhắc tới sáng nay, đúng rồi, tên là Trần Lãng thì phải, đúng là một ‘nhân vật’.”
Bao Huân tiếp tục gõ bàn phím chơi trò Sodoku[3]: “Sao vậy?”
[3] là một loại trò chơi lôgic và cách chơi là điền số từ 1 đến 9 vào những ô trống sao cho mỗi cột dọc, mỗi hàng ngang, mỗi phân vùng nhỏ (ô 3x3) có đủ các số từ 1 đến 9 mà không được lặp lại.
Du Thiên Dã đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh cao một mét tám, thoạt nhìn có vẻ điển trai tuấn tú nhưng không ai không biết đến nụ cười lạnh lùng trên môi anh: “Vừa nãy lão gia gọi điện cho tôi, bảo người mới tới phỏng vấn khiển trách tôi, cho rằng tôi kỳ thị phụ nữ, nhắc tôi lúc phỏng vấn nhất định phải bỏ cái tính kỳ thị đó, đối xử bình đẳng với mọi người.”
Bao Huân tỏ vẻ không thể tin nổi: “Không phải chứ, thật sự có người không sợ chết hay sao? ‘Kẻ ngốc’ đó chắc chắn điên rồi, dám đắc tội với tổng giám sát Du, chủ nhiệm Du?”
Du Thiên Dã nhướn mày, gật đầu với Bao Huân: “Thật bất hạnh, trên thế giới này thật sự có người can đảm như vậy đấy.”
Bao Huân không che giấu được tâm trạng sóng cuộn trào dâng mãnh liệt, chỉ mới tưởng tượng ra cảnh tượng giương cung bạt kiếm hiếm có trong lịch sử anh đã thấy kích động đến mức khó có thể tự điều chỉnh bản thân. Anh không thể chờ thêm nữa bèn hỏi: “Mấy giờ các anh bắt đầu phỏng vấn? Em xin ngồi cạnh nghe được không?”
Du Thiên Dã không nhịn được nụ cười khổ sở: “Lắm chuyện, sao cậu hệt như Vương Hâm vậy, đều thiếu kiên nhẫn như nhau. Chẳng phải chỉ là một con nhóc lừa đảo thôi sao, lát nữa tôi sẽ đến chỗ cô ta xem sao.”
Bao Huân vô cùng ao ước, vô cùng khát vọng nhưng cũng vô cùng thất vọng, oán thán: “Em vẫn muốn lắp một máy camera trong phòng tiếp khách của các anh, thế mà không một ai đồng ý, xem đi, lần này hay chưa, trò hay mà không được xem trực tiếp!”
Vương Hâm đi ngang qua cửa phòng đúng lúc nghe thấy câu cuối bèn ba chân bốn cẳng xông thẳng vào trong: “Đừng quên em nhé, ở đâu có trò hay? Trò hay ở đâu?”
Du Thiên Dã vô cùng thất vọng, hận không thể rèn sắt thành thép lắc đầu nhìn Vương Hâm. Bao Huân cũng bị cậu chàng làm cho không biết nên khóc hay cười: “Sao chỗ nào cũng thấy cái mặt cậu vậy? Hóng hớt cái gì, đi đến chỗ nào râm mát mà hóng hớt!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook