Tình Yêu Trồng Răng
-
Chương 128: Giao thừa 22
Hội nghị trồng răng quốc tế đang diễn ra rầm rộ chưa từng có. Trần Lãng bỏ lỡ chương trình tại hội trường chính vào ngày đầu tiên nên tất nhiên cô không thể bỏ lỡ ngày thứ hai.
Tối qua cô ngủ muộn, còn mang đầy bụng tâm sự nhưng điều đó không gây trở ngại cho việc dậy sớm vào sáng nay. Cô ngồi cạnh chủ nhiệm Từ, ngạc nhiên nhìn màn hình lớn trước mắt. các chuyên gia, học giả nổi tiếng cả trong và ngoài nước đều lên sân khấu, còn cả giải phẫu trực tiếp được phát công khai trên màn hình lớn. Trần Lãng thậm chí nhìn thấy cả giáo sư ngành trồng răng đã từng dạy cô tại học viện nha khoa cô theo học thời đại học, giải phẫu trồng răng xử lý vấn đề tổn hại xương ổ răng mức độ lớn, cô không khỏi tán thưởng vị giáo sư này. Nói tóm lại, hôm nay thu hoạch được không ít. Cô càng xem càng thấy hào hứng, thật đã đời!
Giờ nghỉ giải lao, hai người đứng uống trà ngoài hành lang, Trần Lãng bèn hỏi chủ nhiệm Từ: “Hôm qua cháu cũng xuất hiện trên màn hình như hồi nãy hả chú?”
Chủ nhiệm Từ gật đầu, “Phải rồi. Có phải cháu cũng tự thấy mình rất giỏi không?”
Tuy trong lòng nói có nhưng ngoài mặt cô vẫn tỏ ra ngại ngùng, chỉ biết cười gượng hai tiếng: “Công việc của cháu đơn giản ấy mà, quá trình cấy implant giáo sư đã làm rồi, cháu chỉ làm nốt phần việc còn lại thôi. May mà cháu không biết là được phát sóng trực tiếp hoành tráng như vậy, nếu không sẽ hồi hộp lắm, biết đâu còn làm hỏng việc cũng nên.”
Chủ nhiệm Từ nhìn Trần Lãng: “Chú còn không hiểu cháu hay sao? Đừng khiêm tốn nữa.”
Trần Lãng vội nịnh bợ: “Chủ nhiệm, ngày hôm qua của chú thế nào? Nếu cháu về kịp, nhất định sẽ đến cổ vũ chú nhiệt tình.”
Chủ nhiệm Từ lẩm bẩm: “Đâu có gì to tát, chỉ là hướng dẫn những động tác đơn giản thôi mà, dễ ợt chứ có gì khó khăn đâu. Nhưng dù sao thì việc giáo sư Steven cho cháu cơ hội thể hiện như vậy thật sự quá tốt, cháu không biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ cháu đâu.”
Trần Lãng chỉ dạ một tiếng rồi mơ hồ nói: “Chẳng phải giáo sư nói cho các bác sĩ trẻ chúng cháu nhiều cơ hội thể hiện sao?” Sau đó cô mỉm cười nói: “Chủ nhiệm Từ, chú cũng nên học theo giáo sư, đừng giấu bí kíp nữa, bật mí cho cháu đi mà.”
Chủ nhiệm Từ kêu oai oái: “Mấy bí kíp của chú chắc cháu chẳng cần đâu, vì chẳng phải cháu đã học được hết rồi sao? Hơn nữa cháu cũng sắp phải theo giáo sư Steven đi HongKong đào tạo chuyên sâu rồi. Học xong cháu có thể ứng dụng rất nhiều kiến thức mới vào thực tế, làm tăng khả năng ứng biến với tình hình.”
Đột nhiên có hai người đi qua họ. Một trong số hai người đó dừng bước, nói với cô và chủ nhiệm Từ: “Đã lâu không gặp, chủ nhiệm Từ.”
Chủ nhiệm Từ vội nắm lấy bàn tay đã chìa ra của đối phương, “Đã lâu không gặp, bác sĩ Du. Tôi rất thích cuộc giải phẫu của anh chiều qua.”
Du Thiên Dã vội nói mấy câu khiêm tốn rồi nói với Trần Lãng đang đứng cạnh chủ nhiệm Từ, “Trần Lãng, hôm qua về muộn như thế, em có được nghỉ ngơi nhiều không?”
Trần Lãng vội lắc đầu: “Không sao ạ. Cảm ơn bác sĩ Du đã đưa em về.”
Người nào đó đứng cạnh Du Thiên Dã bất ngờ lên tiếng: “Trần Lãng, đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau. Tôi cũng theo dõi cuộc phẫu thuật trực tiếp sáng qua của cô, cô thể hiện rất tốt.”
Trần Lãng nhìn Đặng Vĩ phía đối diện với vẻ không mấy tự nhiên, chỉ trả lời đúng hai chữ ngắn gọn: “Cảm ơn.” Rồi lập tức nhìn sang chỗ khác, không nhìn Đặng Vĩ nữa.
Đặng Vĩ vẫn chưa chịu thôi, còn nói: “Ừm… Chuyện trước đây… Là do tôi đã quá võ đoán, cô đừng để bụng nữa nhé.”
Trần Lãng miễn cưỡng chuyển tầm mắt hướng về phía Đặng Vĩ, xị mặt đáp: “Không sao, tôi đã quên hết rồi.”
Đặng Vĩ xấu hổ không biết nên trả lời thế nào, cuối cùng Du Thiên Dã là người phá vỡ bầu không khí trầm lắng này, “Trần Lãng, bọn anh đi trước, liên lạc sau nhé.”
Trần Lãng gật đầu đồng ý.
Vừa đi cùng Du Thiên Dã, Đặng Vĩ vừa nói giọng than vãn: “Xem như tôi đã hiểu thế nào là làm phúc phải tội rồi. Biết thế lúc đầu tôi không đứng về phía anh cho xong. Anh xem Trần Lãng bây giờ kìa, lẩn tránh tôi như tránh rắn rết.”
Du Thiên Dã không trả lời mà vẫn tiếp tục đi về phía trước. Đặng Vĩ vẫn không thôi lải nhải: “Hai người làm lành từ bao giờ mà tôi không biết nhỉ? Nhưng hai người cũng được xem là trải qua bao sóng gió mới về được với nhau, đừng nói là không mời tôi dự đám cưới nhé.”
Cuối cùng Du Thiên Dã cũng dừng bước, liếc mắt nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng quát Đặng Vĩ: “Anh có thôi đi không?”
Đặng Vĩ thoáng sững người, có vẻ không vui: “Đừng trọng sắc khinh bạn thế chứ, không mời thì thôi, sao phải nổi cáu làm gì?”
Du Thiên Dã tỏ ra bất đắc dĩ, nói: “Anh nghĩ nhiều quá rồi, sẽ không có ngày đó đâu.”
“Ngày nào cơ?”
Giọng Du Thiên Dã trở nên mơ màng: “Quan hệ của chúng tôi không phải như anh nghĩ, vì vậy, đám cưới mà anh mong mỏi không thể diễn ra.” Nói xong liền rảo bước đi tiếp.
Đặng Vĩ cảm thấy bản thân đã quá lỗ mãng, nhớ lại dáng vẻ không được tự nhiên của Trần Lãng ban nãy, anh lập tức chạy theo Du Thiên Dã, miệng không ngừng giải thích: “Thảo nào người ta nói con gái với tiểu nhân đều khó nuôi. Trần Lãng này cũng hẹp hòi quá đấy, có phải đến giờ cô ta vẫn không chịu tha thứ cho anh? Hay là tôi tìm cô ta nói cho rõ ràng nhé?”
Du Thiên Dã liếc nhìn Đặng Vĩ một cái rồi lắc đầu: “Khỏi cần. Tất cả đã là quá khứ rồi!”
Đặng Vĩ tỏ ra nghi ngờ: “Thật sao?”
Trong mắt Du Thiên Dã ánh lên một thứ tình cảm khó hiểu, nhưng ngoài miệng lại khẳng định: “Thật!”
Có lẽ vẫn còn đau đớn, vẫn còn hối hận, nhưng tất cả đều đã là quá khứ, ai bảo anh có một trái tim vừa kiêu ngạo vừa không chịu khuất phục chứ?
Bên này, chủ nhiệm Từ truy hỏi Trần Lãng: “Bác sĩ Đặng vừa nói vậy là sao? Tại sao lại phải xin lỗi cháu?”
Trần Lãng dĩ nhiên sẽ không nói thật mà chỉ nói một cách mơ hồ: “Bác sĩ Đặng thích nói đùa, chủ nhiệm còn tưởng là thật ạ?”
Chủ nhiệm Từ cũng là người từng trải. Thái độ kỳ lạ của Trần Lãng và hai vị bác sĩ vừa nãy chắc chắn không đơn giản như cô giải thích, nhưng người ta không chịu nói thì thôi, ông đành cười gượng cho qua chuyện.
Trần Lãng không còn tập trung được nữa. Suy nghĩ của cô lại không thể kiềm chế mà trở lại ngày hôm qua, sau khi cô kết thúc cuộc giải phẫu trực tiếp, phải ngồi chờ rất lâu ở sân bay Quảng Châu, cuối cùng hết cách, đành đổi vé máy bay, trùng hợp đi cùng chuyến với đám người Du Thiên Dã, Vương Hâm và Lục Tự về Thượng Hải.
Vương Hâm và Lục Tự rất có khả năng tạo không gian riêng, họ đổi vị trí đến nơi cách Du Thiên Dã và Trần Lãng rất xa, còn không ngừng chớp mắt với hai người. Tuy không bị Vương Hâm và Lục Tự theo dõi nhưng Du Thiên Dã và Trần Lãng đi với nhau vẫn thấy rất lúng túng, họ toàn nói chuyện học thuật chứ không đề cập đến việc khác.
Bầu không khí ngột ngạt bị phá vỡ lúc nào nhỉ? Hình như là khi Trần Lãng quay lại nói với Du Thiên Dã: “Giáo sư Steven nói anh đề cử em cho ông ấy?”
Du Thiên Dã lặng thinh nhìn Trần Lãng, vẻ mặt cô thẳng thắn mà chân thành, đành gật đầu: “Steven là giáo sư đầu ngành trồng răng ở Hong Kong. Ông khen em rất giỏi, tiến bộ nhanh, giúp ông làm rất nhiều việc.”
Trần Lãng cắn môi, khẽ nói: “Dù sao đi nữa em cũng phải cảm ơn anh đã cho em cơ hội tốt như vậy.”
Du Thiên Dã lắc đầu, “Steven chắc chắn sẽ không để lời nói của người khác ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của mình. Ông ấy có thể yên tâm giao cho em các công việc trong cuộc phẫu thuật buổi sáng là vì thành quả mà em tự nỗ lực thôi.” Nói xong, anh chau mày, có vẻ sầu não, “Bọn mình trở nên khách sáo như vậy sao? Nói chuyện với nhau mà câu nệ quá. Em vẫn trách anh lúc đó đã vu oan cho em ư?”
Trần Lãng ngẫm nghĩ rồi trả lời một cách chân thành, “Lúc đầu thì trách anh nhưng sau đó em đã hiểu ra nhiều chuyện. Thực ra lỗi của em cũng không nhỏ, có một số chuyện, nếu sớm nói cho anh biết thì tốt quá, có khi sẽ không gây ra nhiều hiểu lầm không đáng có như vậy.”
Du Thiên Dã không ngờ Trần Lãng lại tự nhận lỗi về mình, lòng anh không khỏi rung động, “Trần Lãng, nếu vẫn còn là bạn, em đừng khách khí với anh như vậy.”
Trần Lãng liếc nhìn Du Thiên Dã bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng: “Thực ra em không coi anh là bạn, em luôn xem anh là thần tượng của mình.”
Du Thiên Dã ngẩn ra, “Thần tượng? Là người được người khác tôn sùng, sắm vai nhân vật không chịu cảnh khói lửa của nhân gian?”
Trần Lãng phì cười rồi nhanh chóng nghiêm túc trở lại, “Không, phải là cao cao tại thượng tuyệt đối, coi thường chúng sinh mới đúng.”
Nụ cười của Trần Lãng khiến Du Thiên Dã không thể nhìn thẳng, vẫn rạng rỡ khiến người ta rung động như thế. Anh quay đi, lẩm bẩm giọng mũi, “Em đừng mắng khéo anh như thế, cứ nói thẳng anh hồ đồ, bất nhân bất nghĩa đi.”
Vẻ mặt Trần Lãng cực kỳ bình tĩnh: “Em chưa nói gì đâu nhé, toàn là tự anh nói hết đấy.”
trái tim Du Thiên Dã thắt lại nhưng vẫn phải kiềm chế bản thân.
Dường như từ giây phút đó trở đi hai người mới dần tự nhiên, nói về tình hình gần đây của mình cho đối phương biết.
Khi Du Thiên Dã nói đến kế hoạch cuối năm sang Mỹ đào tạo chuyên sâu của mình, Trần Lãng không thấy rung động lắm mà chỉ chớp chớp mắt tỏ vẻ hâm mộ, đồng thời nói với anh rằng mình cũng sắp đi Hong Kong học thêm. Cũng như cô, Du Thiên Dã hoàn toàn không tỏ ra bất ngờ, anh nói đây là cơ hội hiếm có, khuyên cô nên trân trọng.
Trong cuộc nói chuyện cởi mở của hai người, Trần Lãng cảm thấy bản thân vừa lý trí vừa bình tĩnh, sinh ra rất nhiều loại cảm xúc. Thấy vẻ mặt thất thần của Trần Lãng, Du Thiên Dã khẽ nói: “Chúng ta không thể quay lại như xưa được nữa, phải không em?”
Trần Lãng không nghe rõ bèn hỏi lại: “Phải không gì ạ?”
Du Thiên Dã im lặng một lát rồi mỉm cười: “Không có gì. Anh hỏi em chưa uống nước phải không, cần một ly chứ?”
Tối qua cô ngủ muộn, còn mang đầy bụng tâm sự nhưng điều đó không gây trở ngại cho việc dậy sớm vào sáng nay. Cô ngồi cạnh chủ nhiệm Từ, ngạc nhiên nhìn màn hình lớn trước mắt. các chuyên gia, học giả nổi tiếng cả trong và ngoài nước đều lên sân khấu, còn cả giải phẫu trực tiếp được phát công khai trên màn hình lớn. Trần Lãng thậm chí nhìn thấy cả giáo sư ngành trồng răng đã từng dạy cô tại học viện nha khoa cô theo học thời đại học, giải phẫu trồng răng xử lý vấn đề tổn hại xương ổ răng mức độ lớn, cô không khỏi tán thưởng vị giáo sư này. Nói tóm lại, hôm nay thu hoạch được không ít. Cô càng xem càng thấy hào hứng, thật đã đời!
Giờ nghỉ giải lao, hai người đứng uống trà ngoài hành lang, Trần Lãng bèn hỏi chủ nhiệm Từ: “Hôm qua cháu cũng xuất hiện trên màn hình như hồi nãy hả chú?”
Chủ nhiệm Từ gật đầu, “Phải rồi. Có phải cháu cũng tự thấy mình rất giỏi không?”
Tuy trong lòng nói có nhưng ngoài mặt cô vẫn tỏ ra ngại ngùng, chỉ biết cười gượng hai tiếng: “Công việc của cháu đơn giản ấy mà, quá trình cấy implant giáo sư đã làm rồi, cháu chỉ làm nốt phần việc còn lại thôi. May mà cháu không biết là được phát sóng trực tiếp hoành tráng như vậy, nếu không sẽ hồi hộp lắm, biết đâu còn làm hỏng việc cũng nên.”
Chủ nhiệm Từ nhìn Trần Lãng: “Chú còn không hiểu cháu hay sao? Đừng khiêm tốn nữa.”
Trần Lãng vội nịnh bợ: “Chủ nhiệm, ngày hôm qua của chú thế nào? Nếu cháu về kịp, nhất định sẽ đến cổ vũ chú nhiệt tình.”
Chủ nhiệm Từ lẩm bẩm: “Đâu có gì to tát, chỉ là hướng dẫn những động tác đơn giản thôi mà, dễ ợt chứ có gì khó khăn đâu. Nhưng dù sao thì việc giáo sư Steven cho cháu cơ hội thể hiện như vậy thật sự quá tốt, cháu không biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ cháu đâu.”
Trần Lãng chỉ dạ một tiếng rồi mơ hồ nói: “Chẳng phải giáo sư nói cho các bác sĩ trẻ chúng cháu nhiều cơ hội thể hiện sao?” Sau đó cô mỉm cười nói: “Chủ nhiệm Từ, chú cũng nên học theo giáo sư, đừng giấu bí kíp nữa, bật mí cho cháu đi mà.”
Chủ nhiệm Từ kêu oai oái: “Mấy bí kíp của chú chắc cháu chẳng cần đâu, vì chẳng phải cháu đã học được hết rồi sao? Hơn nữa cháu cũng sắp phải theo giáo sư Steven đi HongKong đào tạo chuyên sâu rồi. Học xong cháu có thể ứng dụng rất nhiều kiến thức mới vào thực tế, làm tăng khả năng ứng biến với tình hình.”
Đột nhiên có hai người đi qua họ. Một trong số hai người đó dừng bước, nói với cô và chủ nhiệm Từ: “Đã lâu không gặp, chủ nhiệm Từ.”
Chủ nhiệm Từ vội nắm lấy bàn tay đã chìa ra của đối phương, “Đã lâu không gặp, bác sĩ Du. Tôi rất thích cuộc giải phẫu của anh chiều qua.”
Du Thiên Dã vội nói mấy câu khiêm tốn rồi nói với Trần Lãng đang đứng cạnh chủ nhiệm Từ, “Trần Lãng, hôm qua về muộn như thế, em có được nghỉ ngơi nhiều không?”
Trần Lãng vội lắc đầu: “Không sao ạ. Cảm ơn bác sĩ Du đã đưa em về.”
Người nào đó đứng cạnh Du Thiên Dã bất ngờ lên tiếng: “Trần Lãng, đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau. Tôi cũng theo dõi cuộc phẫu thuật trực tiếp sáng qua của cô, cô thể hiện rất tốt.”
Trần Lãng nhìn Đặng Vĩ phía đối diện với vẻ không mấy tự nhiên, chỉ trả lời đúng hai chữ ngắn gọn: “Cảm ơn.” Rồi lập tức nhìn sang chỗ khác, không nhìn Đặng Vĩ nữa.
Đặng Vĩ vẫn chưa chịu thôi, còn nói: “Ừm… Chuyện trước đây… Là do tôi đã quá võ đoán, cô đừng để bụng nữa nhé.”
Trần Lãng miễn cưỡng chuyển tầm mắt hướng về phía Đặng Vĩ, xị mặt đáp: “Không sao, tôi đã quên hết rồi.”
Đặng Vĩ xấu hổ không biết nên trả lời thế nào, cuối cùng Du Thiên Dã là người phá vỡ bầu không khí trầm lắng này, “Trần Lãng, bọn anh đi trước, liên lạc sau nhé.”
Trần Lãng gật đầu đồng ý.
Vừa đi cùng Du Thiên Dã, Đặng Vĩ vừa nói giọng than vãn: “Xem như tôi đã hiểu thế nào là làm phúc phải tội rồi. Biết thế lúc đầu tôi không đứng về phía anh cho xong. Anh xem Trần Lãng bây giờ kìa, lẩn tránh tôi như tránh rắn rết.”
Du Thiên Dã không trả lời mà vẫn tiếp tục đi về phía trước. Đặng Vĩ vẫn không thôi lải nhải: “Hai người làm lành từ bao giờ mà tôi không biết nhỉ? Nhưng hai người cũng được xem là trải qua bao sóng gió mới về được với nhau, đừng nói là không mời tôi dự đám cưới nhé.”
Cuối cùng Du Thiên Dã cũng dừng bước, liếc mắt nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng quát Đặng Vĩ: “Anh có thôi đi không?”
Đặng Vĩ thoáng sững người, có vẻ không vui: “Đừng trọng sắc khinh bạn thế chứ, không mời thì thôi, sao phải nổi cáu làm gì?”
Du Thiên Dã tỏ ra bất đắc dĩ, nói: “Anh nghĩ nhiều quá rồi, sẽ không có ngày đó đâu.”
“Ngày nào cơ?”
Giọng Du Thiên Dã trở nên mơ màng: “Quan hệ của chúng tôi không phải như anh nghĩ, vì vậy, đám cưới mà anh mong mỏi không thể diễn ra.” Nói xong liền rảo bước đi tiếp.
Đặng Vĩ cảm thấy bản thân đã quá lỗ mãng, nhớ lại dáng vẻ không được tự nhiên của Trần Lãng ban nãy, anh lập tức chạy theo Du Thiên Dã, miệng không ngừng giải thích: “Thảo nào người ta nói con gái với tiểu nhân đều khó nuôi. Trần Lãng này cũng hẹp hòi quá đấy, có phải đến giờ cô ta vẫn không chịu tha thứ cho anh? Hay là tôi tìm cô ta nói cho rõ ràng nhé?”
Du Thiên Dã liếc nhìn Đặng Vĩ một cái rồi lắc đầu: “Khỏi cần. Tất cả đã là quá khứ rồi!”
Đặng Vĩ tỏ ra nghi ngờ: “Thật sao?”
Trong mắt Du Thiên Dã ánh lên một thứ tình cảm khó hiểu, nhưng ngoài miệng lại khẳng định: “Thật!”
Có lẽ vẫn còn đau đớn, vẫn còn hối hận, nhưng tất cả đều đã là quá khứ, ai bảo anh có một trái tim vừa kiêu ngạo vừa không chịu khuất phục chứ?
Bên này, chủ nhiệm Từ truy hỏi Trần Lãng: “Bác sĩ Đặng vừa nói vậy là sao? Tại sao lại phải xin lỗi cháu?”
Trần Lãng dĩ nhiên sẽ không nói thật mà chỉ nói một cách mơ hồ: “Bác sĩ Đặng thích nói đùa, chủ nhiệm còn tưởng là thật ạ?”
Chủ nhiệm Từ cũng là người từng trải. Thái độ kỳ lạ của Trần Lãng và hai vị bác sĩ vừa nãy chắc chắn không đơn giản như cô giải thích, nhưng người ta không chịu nói thì thôi, ông đành cười gượng cho qua chuyện.
Trần Lãng không còn tập trung được nữa. Suy nghĩ của cô lại không thể kiềm chế mà trở lại ngày hôm qua, sau khi cô kết thúc cuộc giải phẫu trực tiếp, phải ngồi chờ rất lâu ở sân bay Quảng Châu, cuối cùng hết cách, đành đổi vé máy bay, trùng hợp đi cùng chuyến với đám người Du Thiên Dã, Vương Hâm và Lục Tự về Thượng Hải.
Vương Hâm và Lục Tự rất có khả năng tạo không gian riêng, họ đổi vị trí đến nơi cách Du Thiên Dã và Trần Lãng rất xa, còn không ngừng chớp mắt với hai người. Tuy không bị Vương Hâm và Lục Tự theo dõi nhưng Du Thiên Dã và Trần Lãng đi với nhau vẫn thấy rất lúng túng, họ toàn nói chuyện học thuật chứ không đề cập đến việc khác.
Bầu không khí ngột ngạt bị phá vỡ lúc nào nhỉ? Hình như là khi Trần Lãng quay lại nói với Du Thiên Dã: “Giáo sư Steven nói anh đề cử em cho ông ấy?”
Du Thiên Dã lặng thinh nhìn Trần Lãng, vẻ mặt cô thẳng thắn mà chân thành, đành gật đầu: “Steven là giáo sư đầu ngành trồng răng ở Hong Kong. Ông khen em rất giỏi, tiến bộ nhanh, giúp ông làm rất nhiều việc.”
Trần Lãng cắn môi, khẽ nói: “Dù sao đi nữa em cũng phải cảm ơn anh đã cho em cơ hội tốt như vậy.”
Du Thiên Dã lắc đầu, “Steven chắc chắn sẽ không để lời nói của người khác ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của mình. Ông ấy có thể yên tâm giao cho em các công việc trong cuộc phẫu thuật buổi sáng là vì thành quả mà em tự nỗ lực thôi.” Nói xong, anh chau mày, có vẻ sầu não, “Bọn mình trở nên khách sáo như vậy sao? Nói chuyện với nhau mà câu nệ quá. Em vẫn trách anh lúc đó đã vu oan cho em ư?”
Trần Lãng ngẫm nghĩ rồi trả lời một cách chân thành, “Lúc đầu thì trách anh nhưng sau đó em đã hiểu ra nhiều chuyện. Thực ra lỗi của em cũng không nhỏ, có một số chuyện, nếu sớm nói cho anh biết thì tốt quá, có khi sẽ không gây ra nhiều hiểu lầm không đáng có như vậy.”
Du Thiên Dã không ngờ Trần Lãng lại tự nhận lỗi về mình, lòng anh không khỏi rung động, “Trần Lãng, nếu vẫn còn là bạn, em đừng khách khí với anh như vậy.”
Trần Lãng liếc nhìn Du Thiên Dã bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng: “Thực ra em không coi anh là bạn, em luôn xem anh là thần tượng của mình.”
Du Thiên Dã ngẩn ra, “Thần tượng? Là người được người khác tôn sùng, sắm vai nhân vật không chịu cảnh khói lửa của nhân gian?”
Trần Lãng phì cười rồi nhanh chóng nghiêm túc trở lại, “Không, phải là cao cao tại thượng tuyệt đối, coi thường chúng sinh mới đúng.”
Nụ cười của Trần Lãng khiến Du Thiên Dã không thể nhìn thẳng, vẫn rạng rỡ khiến người ta rung động như thế. Anh quay đi, lẩm bẩm giọng mũi, “Em đừng mắng khéo anh như thế, cứ nói thẳng anh hồ đồ, bất nhân bất nghĩa đi.”
Vẻ mặt Trần Lãng cực kỳ bình tĩnh: “Em chưa nói gì đâu nhé, toàn là tự anh nói hết đấy.”
trái tim Du Thiên Dã thắt lại nhưng vẫn phải kiềm chế bản thân.
Dường như từ giây phút đó trở đi hai người mới dần tự nhiên, nói về tình hình gần đây của mình cho đối phương biết.
Khi Du Thiên Dã nói đến kế hoạch cuối năm sang Mỹ đào tạo chuyên sâu của mình, Trần Lãng không thấy rung động lắm mà chỉ chớp chớp mắt tỏ vẻ hâm mộ, đồng thời nói với anh rằng mình cũng sắp đi Hong Kong học thêm. Cũng như cô, Du Thiên Dã hoàn toàn không tỏ ra bất ngờ, anh nói đây là cơ hội hiếm có, khuyên cô nên trân trọng.
Trong cuộc nói chuyện cởi mở của hai người, Trần Lãng cảm thấy bản thân vừa lý trí vừa bình tĩnh, sinh ra rất nhiều loại cảm xúc. Thấy vẻ mặt thất thần của Trần Lãng, Du Thiên Dã khẽ nói: “Chúng ta không thể quay lại như xưa được nữa, phải không em?”
Trần Lãng không nghe rõ bèn hỏi lại: “Phải không gì ạ?”
Du Thiên Dã im lặng một lát rồi mỉm cười: “Không có gì. Anh hỏi em chưa uống nước phải không, cần một ly chứ?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook