Tình Yêu Trồng Răng
-
Chương 121: Giao thừa 15
Tuy Vương Hâm tự nhận “thân là bác sĩ của nha khoa Bác Văn chắc chắn sẽ lái xe rất dễ dàng”, lý do là bản thân công việc của họ phải liên tục nhìn qua gương phản quang để xem xét trong miệng bệnh nhân, chân giẫm lên bàn đạp, tay lúc nào cũng cầm vòng quay vì vậy sự phối hợp giữa ba bộ phận là mắt, tay và chân đã được tôi luyện đến nhuần nhuyễn trong công việc. Nhưng sự thật là, hôm nay một người mới lái xe như cậu vẫn phải trải qua muôn vàn khó khăn mới đưa được chiếc Golf mới tinh của mình tới sân bay thủ đô. Lúc tạm biệt Trần Lãng, Vương Hâm còn nói: “Hehe, nửa tháng nữa bọn em sẽ tới Thượng Hải tham gia hội nghị trồng răng quốc tế. Sẽ gặp lại chị nhanh thôi.”
Đang nghĩ đến nhiều chuyện nên Trần Lãng cũng không chú ý nghe lắm mà chỉ thuận miệng đáp: “Vậy gặp nhau ở Thượng Hải nhé.” Rồi vẫy tay tạm biệt Trần Tụng sau đó kéo valy đến phòng chờ. Trong phòng chờ người đến người đi tấp nập, ai nấy đều vội vàng chỉ có mình Trần Lãng sau khi ngồi an vị trên ghế là bắt đầu xâu chuỗi những manh mối đứt quãng trong đầu thành một dải liền mặt.
Cuối cùng, sau khi đắn đo rất lâu, cô rút điện thoại ra gọi cho Vu Bác Văn, không có chào hỏi hay mở đầu gì cô hỏi thẳng: “Bố có giấu con chuyện gì về vụ Hạo Khang cổ phần hóa không?”
Ở đầu dây bên kia, Vu Bác Văn giả vờ: “Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?”
Trần Lãng ấn nhẹ vào huyệt thái dương của mình, cố nhẫn nại để đấu trí với bố đẻ: “Con nhớ lần trước bố bảo con ‘Cái mà mắt nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật, mà có thể chỉ là ảo ảnh thôi’.”
“Ừm, câu này rất hay.”
Cơn giận của Trần Lãng không thể kìm nén được nữa: “Bố không nói chứ gì? Con đi hỏi người khác.”
Vu Bác Văn thở dài: “Sao tính con giống mẹ thế, không biết kiềm chế là gì hả? Được rồi, bố đành nói vậy. Tập đoàn nước ngoài kia rất phức tạp, tuy trụ sở chính bề ngoài là ở Singapore thực tế chỉ là treo đầu dê bán thịt chó, thực chất, có một khả năng tương đối cao tập đoàn đó chính là tài sản của bệnh viện Đại Nghiệp mà dạo này đang rất năng động. Dĩ nhiên để che giấu điểm này, họ phải tiến hành ngầm. Vì thế mục đích cổ phần hóa lần này cực kỳ không tốt, chỉ là muốn nắm được một phần nào đó cổ phần của nha khoa Bác Văn, lấy đó làm trụ cột để họ tiến hành thu mua chúng ta sau này.”
“Vậy sao sau đó họ lại bỏ Bác Văn mà chuyển sang đàm phán với Hạo Khang?”
Vu Bác Văn thở dài: “Còn vì sao được nữa? Tên ngốc Bao Huân kia chắc chắn là vì con. Không biết cậu ấy tìm đâu được cách liên lạc với bố, liền gửi cho bố những tài liệu về bối cảnh của tập đoàn nước ngoài kia mà cậu ấy thu thập được. Dĩ nhiên bố phải hủy bỏ việc đàm phán với họ, thế là họ chuyển mục tiêu sang Hạo Khang.”
Trần Lãng há miệng to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà, chân tướng đã phơi bày trước mắt: không phải đối phương bỏ qua nha khoa Bác Văn mà rõ ràng là nha khoa Bác Văn tự bỏ cuộc trước.
Vu Bác Văn vẫn nói tiếp: “Còn tại sao nha khoa Hạo Khang sau lại đồng ý đàm phán với họ, bố nghĩ là do tụi trẻ các con hiếu thắng thôi. Tên nhóc Bao Huân này rất khỏe, không yếu đuối như bố nên chắc cậu ấy rất thích cảm giác được bắt tay với đối thủ chăng?”
Trong lòng Trần Lãng vẫn còn một nghi vấn: “ Vậy ngân hàng DZ tại sao cũng không hợp tác với nha khoa Bác Văn nữa? Chẳng lẽ cũng với lý do tương tự?”
Vu Bác Văn cười không tốt đẹp chút nào, “Con đừng đánh giá khả năng của tên nhóc Bao Huân kia cao như vậy chứ. Một ngân hàng nước ngoài lớn như DZ sẽ không hành động cảm tính đâu. Nha khoa Bác Văn chúng ta ngoài lợi thế nhiều chi nhánh thì xét tổng thể nhãn hiệu của chúng ta vẫn chưa đạt tới cái mà họ gọi là phẩm vị “quý tộc” mà họ yêu cầu, chắc đây mới là nguyên nhân thực sự giải thích cho sự thất bại của nha khoa Bác Văn.”
Trần Lãng thở dài thất vọng, “Tại sao bố không nói cho con biết ngay từ đầu?”
Vu Bác Văn rũ bỏ trách nhiệm ngay tức thì: “Bố đã đồng ý với Bao Huân sẽ không cho con biết. Anh chàng này rất thú vị, trượng nghĩa hơn bố nó, làm việc tốt không cần danh tiếng, có thể là do ngốc nghếch hoặc da mặt mỏng. Dù sao nó cũng không muốn cho con biết.”
Trần Lãng không biết mình mua vé máy bay thế nào, lên máy bay thế nào; cô chỉ biết trong lòng rất trào dâng cảm giác ngột ngạt khó tả, nhiều tình tiết nối lại với nhau khiến Trần Lãng cực kỳ hối hận. Hóa ra chẳng những trong chuyện cổ phần hóa mà còn cả chuyện hợp tác với ngân hàng DZ, cô đều đã trách lầm Bao Huân, thậm chí còn mắng anh ngay trên điện thoại. Sau đó, việc Bao Huân bị viêm phổi chắc cũng không tránh khỏi liên quan đến cô.
Nhưng tại sao anh lại chịu đựng một mình chứ không chịu báo cho cô?
Trần Lãng cố nhớ lại ngày cuối cùng hai người ở cùng nhau, càng nhớ lại càng thấy buồn lòng. Cô vừa phân rõ giới hạn với anh vừa giả vờ làm người tốt, nói: “Anh là người bạn mà tôi rất tin tưởng.” Còn anh thì đứng trên cầu thang nhìn cô, còn nói với cô: “Dù sao này tôi không còn ở bên cô nữa, cô cũng không được quên!”
“Đáng ghét!” Trần Lãng tự mắng mình, “Mình đã làm gì thế này? Sao có thể to tiếng với anh trên điện thoại: Tôi quá thật vọng, sao anh có thể lợi dụng tôi như vậy? Mất công tôi tin anh vô điều kiện!”
“Chắc anh ấy thất vọng về mình lắm, chắc chắn là vậy. Lúc ấy Bao Huân nói gì nhỉ, à, anh ấy nói: Cô khiến tôi vô cùng thất vọng!” Cả người Trần Lãng run lên: “Phải rồi. Chân Nhất Nặc phản bội mình, Du Thiên Dã không tin mình, còn mình thì sao, sao mình lại không tin Bao Huân chứ!”
Rốt cuộc thứ gì đã che đi hai mắt cô?
Không tin một người đã đứng ra rửa sạch oan khuất cho cô vào lúc cả thế giới đều hiểu lầm cô.
Không tin một người đã lặn lội đường xa đến che mưa chắn gió cho cô vào lúc cô đổ bệnh?
Không tin một người lúc nào cũng đặt mình vào địa vị của cô, suy nghĩ cho cô mà chẳng bao giờ đòi báo đáp.
Người này không phải ai khác, chính là Bao Huân!
Đang nghĩ đến nhiều chuyện nên Trần Lãng cũng không chú ý nghe lắm mà chỉ thuận miệng đáp: “Vậy gặp nhau ở Thượng Hải nhé.” Rồi vẫy tay tạm biệt Trần Tụng sau đó kéo valy đến phòng chờ. Trong phòng chờ người đến người đi tấp nập, ai nấy đều vội vàng chỉ có mình Trần Lãng sau khi ngồi an vị trên ghế là bắt đầu xâu chuỗi những manh mối đứt quãng trong đầu thành một dải liền mặt.
Cuối cùng, sau khi đắn đo rất lâu, cô rút điện thoại ra gọi cho Vu Bác Văn, không có chào hỏi hay mở đầu gì cô hỏi thẳng: “Bố có giấu con chuyện gì về vụ Hạo Khang cổ phần hóa không?”
Ở đầu dây bên kia, Vu Bác Văn giả vờ: “Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?”
Trần Lãng ấn nhẹ vào huyệt thái dương của mình, cố nhẫn nại để đấu trí với bố đẻ: “Con nhớ lần trước bố bảo con ‘Cái mà mắt nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật, mà có thể chỉ là ảo ảnh thôi’.”
“Ừm, câu này rất hay.”
Cơn giận của Trần Lãng không thể kìm nén được nữa: “Bố không nói chứ gì? Con đi hỏi người khác.”
Vu Bác Văn thở dài: “Sao tính con giống mẹ thế, không biết kiềm chế là gì hả? Được rồi, bố đành nói vậy. Tập đoàn nước ngoài kia rất phức tạp, tuy trụ sở chính bề ngoài là ở Singapore thực tế chỉ là treo đầu dê bán thịt chó, thực chất, có một khả năng tương đối cao tập đoàn đó chính là tài sản của bệnh viện Đại Nghiệp mà dạo này đang rất năng động. Dĩ nhiên để che giấu điểm này, họ phải tiến hành ngầm. Vì thế mục đích cổ phần hóa lần này cực kỳ không tốt, chỉ là muốn nắm được một phần nào đó cổ phần của nha khoa Bác Văn, lấy đó làm trụ cột để họ tiến hành thu mua chúng ta sau này.”
“Vậy sao sau đó họ lại bỏ Bác Văn mà chuyển sang đàm phán với Hạo Khang?”
Vu Bác Văn thở dài: “Còn vì sao được nữa? Tên ngốc Bao Huân kia chắc chắn là vì con. Không biết cậu ấy tìm đâu được cách liên lạc với bố, liền gửi cho bố những tài liệu về bối cảnh của tập đoàn nước ngoài kia mà cậu ấy thu thập được. Dĩ nhiên bố phải hủy bỏ việc đàm phán với họ, thế là họ chuyển mục tiêu sang Hạo Khang.”
Trần Lãng há miệng to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà, chân tướng đã phơi bày trước mắt: không phải đối phương bỏ qua nha khoa Bác Văn mà rõ ràng là nha khoa Bác Văn tự bỏ cuộc trước.
Vu Bác Văn vẫn nói tiếp: “Còn tại sao nha khoa Hạo Khang sau lại đồng ý đàm phán với họ, bố nghĩ là do tụi trẻ các con hiếu thắng thôi. Tên nhóc Bao Huân này rất khỏe, không yếu đuối như bố nên chắc cậu ấy rất thích cảm giác được bắt tay với đối thủ chăng?”
Trong lòng Trần Lãng vẫn còn một nghi vấn: “ Vậy ngân hàng DZ tại sao cũng không hợp tác với nha khoa Bác Văn nữa? Chẳng lẽ cũng với lý do tương tự?”
Vu Bác Văn cười không tốt đẹp chút nào, “Con đừng đánh giá khả năng của tên nhóc Bao Huân kia cao như vậy chứ. Một ngân hàng nước ngoài lớn như DZ sẽ không hành động cảm tính đâu. Nha khoa Bác Văn chúng ta ngoài lợi thế nhiều chi nhánh thì xét tổng thể nhãn hiệu của chúng ta vẫn chưa đạt tới cái mà họ gọi là phẩm vị “quý tộc” mà họ yêu cầu, chắc đây mới là nguyên nhân thực sự giải thích cho sự thất bại của nha khoa Bác Văn.”
Trần Lãng thở dài thất vọng, “Tại sao bố không nói cho con biết ngay từ đầu?”
Vu Bác Văn rũ bỏ trách nhiệm ngay tức thì: “Bố đã đồng ý với Bao Huân sẽ không cho con biết. Anh chàng này rất thú vị, trượng nghĩa hơn bố nó, làm việc tốt không cần danh tiếng, có thể là do ngốc nghếch hoặc da mặt mỏng. Dù sao nó cũng không muốn cho con biết.”
Trần Lãng không biết mình mua vé máy bay thế nào, lên máy bay thế nào; cô chỉ biết trong lòng rất trào dâng cảm giác ngột ngạt khó tả, nhiều tình tiết nối lại với nhau khiến Trần Lãng cực kỳ hối hận. Hóa ra chẳng những trong chuyện cổ phần hóa mà còn cả chuyện hợp tác với ngân hàng DZ, cô đều đã trách lầm Bao Huân, thậm chí còn mắng anh ngay trên điện thoại. Sau đó, việc Bao Huân bị viêm phổi chắc cũng không tránh khỏi liên quan đến cô.
Nhưng tại sao anh lại chịu đựng một mình chứ không chịu báo cho cô?
Trần Lãng cố nhớ lại ngày cuối cùng hai người ở cùng nhau, càng nhớ lại càng thấy buồn lòng. Cô vừa phân rõ giới hạn với anh vừa giả vờ làm người tốt, nói: “Anh là người bạn mà tôi rất tin tưởng.” Còn anh thì đứng trên cầu thang nhìn cô, còn nói với cô: “Dù sao này tôi không còn ở bên cô nữa, cô cũng không được quên!”
“Đáng ghét!” Trần Lãng tự mắng mình, “Mình đã làm gì thế này? Sao có thể to tiếng với anh trên điện thoại: Tôi quá thật vọng, sao anh có thể lợi dụng tôi như vậy? Mất công tôi tin anh vô điều kiện!”
“Chắc anh ấy thất vọng về mình lắm, chắc chắn là vậy. Lúc ấy Bao Huân nói gì nhỉ, à, anh ấy nói: Cô khiến tôi vô cùng thất vọng!” Cả người Trần Lãng run lên: “Phải rồi. Chân Nhất Nặc phản bội mình, Du Thiên Dã không tin mình, còn mình thì sao, sao mình lại không tin Bao Huân chứ!”
Rốt cuộc thứ gì đã che đi hai mắt cô?
Không tin một người đã đứng ra rửa sạch oan khuất cho cô vào lúc cả thế giới đều hiểu lầm cô.
Không tin một người đã lặn lội đường xa đến che mưa chắn gió cho cô vào lúc cô đổ bệnh?
Không tin một người lúc nào cũng đặt mình vào địa vị của cô, suy nghĩ cho cô mà chẳng bao giờ đòi báo đáp.
Người này không phải ai khác, chính là Bao Huân!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook