Tình Yêu Tiramisu
-
Chương 6-4
"Không cần đi...Không cần đi..." Giọng nói của ai khàn khàn như thế thương tâm như thế? Thái Quân Thành mơ mơ màng màng tỉnh lại, đầu óc vẫn ở vào trạng thái nửa mờ mịt, trước mắt mê mê mang mang có khuôn mặt tươi cười dịu dàng, là mơ sao? Nhất định là mơ! Y nắm chật chặt bàn tay đang đặt trên trán mình của người đàn ông, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay của anh.
"Quân Thành..." Giọng nói dịu dang của Lưu Phi Long khẽ vang lên.
Giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng, vô cùng chân thật khiến Thái Quân Thành giật mình tỉnh lại, đột nhiên buông bàn tay đang nắm chặt ra, không phải là mơ!
"Vừa rồi cậu mới té xỉu." Giọng nói trầm thấp lộ ra vẻ đau lòng làm người ta khó có thể phát hiện được.
"Vậy sao?" Đột nhiên nhớ tới phản ứng thất thường lao ra khỏi cửa hàng bánh ngọt, Thái Quân Thành cúi thấp đầu xuống, không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt với anh.
"Tại sao lại khóc?" Vẫn là âm thanh êm ái trầm ấm như trước kia, anh bất ngờ mở miệng hỏi.
"Tôi khoác sao?" Thì ra tất cả đều không phải là mơ!
Lưu Phi Long khẽ gật đầu một cái, hiếm khi hỏi lại lần thứ hai: "Tại sao?"
"..." Bởi vì tôi cho rằng mình mất anh! Đột nhiên ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt dịu dàng của người đàn ông, Thái Quân Thành thật sự muốn hét to lên, dù sao cũng sẽ mất đi anh, tại sao không dứt khoát trút hết toàn bộ tình cảm của mình ra ngoài! Chẳng lẽ mình thật sự muốn chưa đánh đã bại sao? Cứ như vậy chắp tay để người đàn ông cho người khác?
Y cam tâm sao?
Tâm bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy...
Hỏi đi! Lên tiếng hỏi tình cảm của người đàn ông! Trước khi người đàn ông ra quyết định cuối cùng! Trước khi người đàn ông bị cướp đi! Nói đi! Nói hết toàn bộ! Ít nhất như vậy mình sẽ không tiếc nuối!
Người đàn ông nhìn y chằm chằm, vẫn giữ vẻ mặt bình thản dịu dàng như trước.
Không được! Những lời lên đến khóe miệng của Thái Quân Thành đột nhiên biến thành hư không.
Y không làm được!
Y vẫn không làm được!
Người đàn ông có thể đuổi theo, có thể cứu mình té xỉu về, y đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc và thỏa mãn rồi.
Còn phải cầu mong gì xa xôi chứ.
Người đàn ông đối với ai cũng ôn hòa như vậy, phần dịu dàng này cũng không phải một mình y có thể độc hưởng. Đối với người đàn ông mà nói, cho tới bây giờ mình chỉ là bạn bè, cùng lắm là bạn tốt. Như vậy mình có thể nói gì? Ngay cả điều kiện cơ bản nhất mình cũng không có, làm sao có thể tranh với cô ấy? Cô ấy từng là vợ trước của người đàn ông, cô ấy là chủ nhân của chiếc chuông gió vẫn được người đàn ông treo trong cửa hàng không bỏ đi được! Cô ấy từng là người thân mật nhất với người đàn ông! Mình lấy cái gì để đi so với cô ấy? Tại sao mình lại ngây thơ hy vọng xa rời rằng người đàn ông sẽ chọn mình? Lựa chọn một người đàn ông? Ý tưởng ngu xuẩn cỡ nào!
Đây là màn kịch độc thoại, tại sao mình còn phải ích kỷ ở lúc tấm màn kịch bản sắp rơi xuống kéo người đàn ông vào?
Ánh mắt dịu dàng như vậy, nụ cười ấm áp như vậy, y còn muốn nhiều hơn một chút, người đàn ông đối với y quan trọng như vậy.
Coi như người đàn ông sẽ hợp lại với vợ trước, y sẽ mất đi người đàn ông, nhưng phần ký ức này vẫn là hoàn mỹ. Ít nhất ở trong lòng người đàn ông mình vẫn là bạn tốt. Tại sao y có thể mở miệng đánh vỡ hạnh phúc duy nhất mà mình có hiện tại?
Thấy y ngây ngốc nhìn mình chằm chằm, thật lâu không nói gì, Lưu Phi Long khẽ gọi: "Quân Thành..."
"Là nhức đầu. Gần đây công việc bận rộn quá, có lúc nhức đầu muốn khóc. Tôi thật sự rất vô dụng! Để anh chê cười rồi." Thái Quân Thành làm bộ như không có chuyện gì cười phá lên, lại phát hiện vẻ mặt cứng ngắc đến đáng sợ, chỉ có thể nghĩ cách chuyển đề tài này đi: "Đúng rồi, Tử Ninh đâu?"
"Cô ấy còn ở bên ngoài."
"Vậy sao?" Ép buộc bản thân đè nén âm thanh, không để anh nhìn ra một chút run rẩy, nở nụ cười còn khó nhìn hơn khóc, nói loạn lên: "Vậy anh mau đi gặp cô ấy đi. Tôi không sao, tôi hơi mệt, tôi nghỉ trước." Xin anh đó, mau đi đi, xin anh. Y không biết mình có thể đè nén cảm xúc bao lâu. Không beiets để mình mất khống chế trước mặt người đàn ông nữa, y không chịu nổi kết quả sau khi toàn bộ bị phá hỏng!
"Quân Thành..." Dường như người đàn ông còn muốn nói điều gì, nhưng Thái Quân Thành lại vùi đầu vào trong chăn.
Vì vậy y bỏ lỡ ánh mắt nhìn y thật sâu, biểu tình không còn dịu dàng và ôn hòa như trước nữa mà vô cùng hỗn loạn của người đàn ông.
"Quân Thành..." Giọng nói dịu dang của Lưu Phi Long khẽ vang lên.
Giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng, vô cùng chân thật khiến Thái Quân Thành giật mình tỉnh lại, đột nhiên buông bàn tay đang nắm chặt ra, không phải là mơ!
"Vừa rồi cậu mới té xỉu." Giọng nói trầm thấp lộ ra vẻ đau lòng làm người ta khó có thể phát hiện được.
"Vậy sao?" Đột nhiên nhớ tới phản ứng thất thường lao ra khỏi cửa hàng bánh ngọt, Thái Quân Thành cúi thấp đầu xuống, không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt với anh.
"Tại sao lại khóc?" Vẫn là âm thanh êm ái trầm ấm như trước kia, anh bất ngờ mở miệng hỏi.
"Tôi khoác sao?" Thì ra tất cả đều không phải là mơ!
Lưu Phi Long khẽ gật đầu một cái, hiếm khi hỏi lại lần thứ hai: "Tại sao?"
"..." Bởi vì tôi cho rằng mình mất anh! Đột nhiên ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt dịu dàng của người đàn ông, Thái Quân Thành thật sự muốn hét to lên, dù sao cũng sẽ mất đi anh, tại sao không dứt khoát trút hết toàn bộ tình cảm của mình ra ngoài! Chẳng lẽ mình thật sự muốn chưa đánh đã bại sao? Cứ như vậy chắp tay để người đàn ông cho người khác?
Y cam tâm sao?
Tâm bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy...
Hỏi đi! Lên tiếng hỏi tình cảm của người đàn ông! Trước khi người đàn ông ra quyết định cuối cùng! Trước khi người đàn ông bị cướp đi! Nói đi! Nói hết toàn bộ! Ít nhất như vậy mình sẽ không tiếc nuối!
Người đàn ông nhìn y chằm chằm, vẫn giữ vẻ mặt bình thản dịu dàng như trước.
Không được! Những lời lên đến khóe miệng của Thái Quân Thành đột nhiên biến thành hư không.
Y không làm được!
Y vẫn không làm được!
Người đàn ông có thể đuổi theo, có thể cứu mình té xỉu về, y đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc và thỏa mãn rồi.
Còn phải cầu mong gì xa xôi chứ.
Người đàn ông đối với ai cũng ôn hòa như vậy, phần dịu dàng này cũng không phải một mình y có thể độc hưởng. Đối với người đàn ông mà nói, cho tới bây giờ mình chỉ là bạn bè, cùng lắm là bạn tốt. Như vậy mình có thể nói gì? Ngay cả điều kiện cơ bản nhất mình cũng không có, làm sao có thể tranh với cô ấy? Cô ấy từng là vợ trước của người đàn ông, cô ấy là chủ nhân của chiếc chuông gió vẫn được người đàn ông treo trong cửa hàng không bỏ đi được! Cô ấy từng là người thân mật nhất với người đàn ông! Mình lấy cái gì để đi so với cô ấy? Tại sao mình lại ngây thơ hy vọng xa rời rằng người đàn ông sẽ chọn mình? Lựa chọn một người đàn ông? Ý tưởng ngu xuẩn cỡ nào!
Đây là màn kịch độc thoại, tại sao mình còn phải ích kỷ ở lúc tấm màn kịch bản sắp rơi xuống kéo người đàn ông vào?
Ánh mắt dịu dàng như vậy, nụ cười ấm áp như vậy, y còn muốn nhiều hơn một chút, người đàn ông đối với y quan trọng như vậy.
Coi như người đàn ông sẽ hợp lại với vợ trước, y sẽ mất đi người đàn ông, nhưng phần ký ức này vẫn là hoàn mỹ. Ít nhất ở trong lòng người đàn ông mình vẫn là bạn tốt. Tại sao y có thể mở miệng đánh vỡ hạnh phúc duy nhất mà mình có hiện tại?
Thấy y ngây ngốc nhìn mình chằm chằm, thật lâu không nói gì, Lưu Phi Long khẽ gọi: "Quân Thành..."
"Là nhức đầu. Gần đây công việc bận rộn quá, có lúc nhức đầu muốn khóc. Tôi thật sự rất vô dụng! Để anh chê cười rồi." Thái Quân Thành làm bộ như không có chuyện gì cười phá lên, lại phát hiện vẻ mặt cứng ngắc đến đáng sợ, chỉ có thể nghĩ cách chuyển đề tài này đi: "Đúng rồi, Tử Ninh đâu?"
"Cô ấy còn ở bên ngoài."
"Vậy sao?" Ép buộc bản thân đè nén âm thanh, không để anh nhìn ra một chút run rẩy, nở nụ cười còn khó nhìn hơn khóc, nói loạn lên: "Vậy anh mau đi gặp cô ấy đi. Tôi không sao, tôi hơi mệt, tôi nghỉ trước." Xin anh đó, mau đi đi, xin anh. Y không biết mình có thể đè nén cảm xúc bao lâu. Không beiets để mình mất khống chế trước mặt người đàn ông nữa, y không chịu nổi kết quả sau khi toàn bộ bị phá hỏng!
"Quân Thành..." Dường như người đàn ông còn muốn nói điều gì, nhưng Thái Quân Thành lại vùi đầu vào trong chăn.
Vì vậy y bỏ lỡ ánh mắt nhìn y thật sâu, biểu tình không còn dịu dàng và ôn hòa như trước nữa mà vô cùng hỗn loạn của người đàn ông.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook