Khi Giang Mạt tỉnh lại đã là ngày hôm sau, trừ cánh tay trái trầy da, không còn chỗ nào bị thương. Dịch Lăng Trầm nắm tay cô canh giữ bên người cô, nhưng cô không thấy Lục Cảnh.

"Anh em đâu?"

"Đi liên hệ bác sĩ khoa não ở nước ngoài." Nói tới việc này, Dịch Lăng Trầm tức giận không nhẹ, "Em bị bệnh tại sao không nói với anh! Định giấu tới khi nào?"

Giang Mạt kéo chăn che mặt, không muốn để ý đến hắn, bị hắn kéo ra, "Đừng giả chết, nói rõ ràng!"

"Đau đầu."

Cô kêu đau một tiếng, Dịch Lăng Trầm cũng hết cách.

Bây giờ Giang Mạt trong mắt hắn chính là một món đồ sứ dễ vỡ, không biết khi nào biến mất, hắn chỉ có thể nắm chặt tay cô, cảm thụ nhiệt độ cơ thể cô tìm kiếm an ủi.

"Không thể yêu quý bản thân mình sao? Em như vậy, có biết anh khó chịu cỡ nào không?"

Giang Mạt nghe được lời này thì cười, "Vậy anh biết em nhận được giấy chẩn đoán khó chịu cỡ nào không?"

Dịch Lăng Trầm giật mình, Giang Mạt hồng mắt nhìn chỗ khác, "Ngày đó là sinh nhật em, lúc em tuyệt vọng nhất, anh ở đâu?"


"Em muốn nói với anh, em không biết phải làm sao bây giờ, người em tâm sự được chỉ có một mình anh, nhưng anh thì sao?"

"Anh bỏ em ở lại buổi tiệc một mình, em gọi cho anh bao nhiêu cuộc điện thoại, anh không nghe cuộc nào!"

"Dù sao ở trước mặt người anh thích, em chỉ là râu ria, vậy bây giờ anh hỏi em tại sao, có ý nghĩa gì nữa?"

Có đôi khi Giang Mạt suy nghĩ, chỉ cần ngày đó Dịch Lăng Trầm do dự một chút, cũng không có kết cục như cốt truyện.

Khi cô cần an ủi nhất, không ai ở bên cạnh cô.

Cô bị toàn thế giới vứt bỏ.

Trái tim Dịch Lăng Trầm co rút, sắc mặt xám trắng, "Xin lỗi, Mạt Mạt, là anh không tốt, anh là đồ ngốc, không biết gì cả... Nhưng từ trước đến nay em không phải là râu ria, anh thích em, Mạt Mạt, anh thích em, không phải là em gái, là muốn làm người yêu em!"

Hắn có lỗi với một cô gái khác, trong lòng sớm hoàn toàn là của Giang Mạt.

Chỉ tiếc phần thích này, cô không cần.

Giá trị tình yêu của Dịch Lăng Trầm đã đầy, của Lục Cảnh còn một chút nữa, Giang Mạt không muốn đào hố cho mình.

"Nhưng mà anh Lăng Trầm, em không thích anh."

.......

Dịch Lăng Trầm thất hồn lạc phách đi ra phòng bệnh, Lục Cảnh đứng bên ngoài không biết bao lâu, nghe hết bao nhiêu, chờ hắn vào, Giang Mạt liếc mắt một cái nhìn thấy con số đen nhánh trên đỉnh đầu hắn.

Lục Cảnh tránh miệng vết thương trên tay cô, cẩn thận ôm người vào lòng, hai tay ôm chặt.

"Anh...."

"Cho em một cơ hội giải thích, tại sao không chịu giải phẫu, mặc kệ bệnh tình phát triển?"


Giang Mạt chuẩn bị mở miệng, Lục Cảnh cường điệu lần nữa, "Em chỉ có một cơ hội."

Môi mỏng của hắn dán trên mạch máu trên cổ cô, chỉ cần lời nói của cô làm hắn không hài lòng, hắn lập tức cắn chết cô.

Giang Mạt cười khổ, "Anh, anh biết tỉ lệ thành công bao nhiêu không? Không được ba phần! Ý là em sẽ chết trên bàn giải phẫu 70%! Nếu đã như vậy, chi bằng thanh thản sống những ngày còn lại, mấy tháng cũng được, mấy năm cũng được, ít nhất có là được...."

Cô dán mặt Lục Cảnh, nước mắt không ngừng rơi, "Vận khí của em luôn luôn kém, em là một người nhát gan, em không dám cược... Hai tháng nay em rất vui vẻ, anh, anh cho em sống vui vẻ những ngày tháng cuối cùng này được không?"

Được cái rắm!

Trong lòng Lục cảnh vừa đau vừa mềm, hắn muốn quá nhiều, không chỉ là mấy tháng, hắn muốn cả đời Giang Mạt.

"Anh liên hệ bác sĩ bên Đức, ông ấy là chuyên gia phương diện này, cho ông ấy mổ, nắm chắc 50%."

"Vậy cũng chỉ có một nửa....."

"Giang Mạt!" Lục Cảnh lạnh giọng đánh gãy cô, ánh mắt nhìn cô như sắp phun ra lửa, "Anh cho em hai lựa chọn, một là ngoan ngoãn phẫu thuật, hai là bị anh thao chết!"
Giang Mạt bị lời nói của hắn làm cho sợ, vốn dĩ chỉ tưởng là hắn nói miệng, kết quả Lục Cảnh làm thật, lột đồ bệnh của cô.

Quần áo rộng thùng thình, vì thuận tiện kiểm tra, bên trong không mặc gì, vì thế đôi tuyết nhũ bị nắm trong lòng bàn tay, tùy ý xoa bóp, tạo ra đủ hình dạng.

"Anh, em là người bệnh!"


"Bây giờ em mới biết mình là người bệnh? Biết có bệnh còn không chịu trị!" Lục Cảnh ấn người dưới thân, hôn cô, bức bách cô há miệng, đầu lưỡi chui vào, càn quét từng tấc trong khoang miệng, mút đầu lưỡi cô, hôn dọc theo cổ xuống làn da tuyết trắng, hàm răng nghiền nhũ viên đỏ bừng đứng thẳng.

"Ngô.... Đừng, đừng cắn..."

Trừ tiểu huyệt Giang Mạt, nơi đó là nơi mẫn cảm nhất, hắn vừa cắn, Giang Mạt cảm thấy bụng nhỏ đau xót, phía dưới cảm thấy hư không tịch mịch.
Lục Cảnh không những không nghe cô, ngậm nhũ thịt mồm to gặm cắn liếm mút, như muốn nuốt luôn vào bụng, cắn Giang Mạt vừa đau vừa ngứa.

Đôi nhũ đau đủ rồi, môi lửa nóng tiếp tục đi xuống, môi lưỡi ướt át liếm bụng nhỏ, xẹt qua bắp đùi, hai cánh môi thịt hé mở, lộ ra hoa phùng đã sớm dính sương sớm bên trong, đầu lưỡi khẽ đỉnh, trượt vào.

"Ân.... Anh..." Giang Mạt cắn môi, thân thể bắt đầu run rẩy, cô muốn ngăn cản hắn, "Dừng lại đi, đây là bệnh viện... Lúc.... Lúc nào cũng có người...."

Được đáp lại là Lục Cảnh mạnh mẽ hút vào, không chỉ hút xuân thủy róc rách, linh hồn nhỏ bé của cô cũng bị hút đi rồi.

Đầu lưỡi cuốn lộng trong hoa kính, giảo ra một đống thủy dịch. Tay Giang Mạt chặt chẽ nắm khăn trải giường, mặc hắn bài bố.

Nhưng nam nhân không ngừng trêu chọc cô, châm lửa dục vọng, chậm chạp không chịu cho cô.
Thân mình bị sủng ái quá độ căn bản không thỏa mãn loại gãi ngứa này, hai chân không tự giác khép lại, kẹp đầu nam nhân ở giữa, ngón chân nhẹ nhàng dẫm vật cứng no căng, cách vải dệt truyền đến độ ấm lửa nóng, huyệt tâm tức khắc vừa mềm vừa ngứa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương