Chương 8:

 

Giản Đường mí mắt rủ xuống, đứng sau lưng nhân viên đi vào thang máy. Chợt thấy cả người bị đẩy ra ngoài, Giản Đường không hiểu, phục vụ kia hết sức chán ghét quét Giản Đường một cái “Sao? Cô đi thang bộ lên lầu đi, chỉ có 6 tầng” Người phục vụ khinh bỉ liếc Giản Đường “Giúp bớt mập một chút”

 

Thật ra thì Giản Đường không hề mập, không những không mập còn gầy một cách đáng thương. Nhưng mỗi ngày cô đi làm, trên người cũng mặc thật dày. Để cho nhìn cô thô kệch cồng kềnh.

 

Đây rõ ràng là cố ý gây khó dễ cho Giản Đường, nếu là người khác nhất định sẽ cãi một trận, nhưng người này là Giản Đường, người phục vụ hết sức khẳng định, cô ta sẽ không nói gì.

 

Quả nhiên chỉ thấy Giản Đường ngoan ngoãn leo tầng bộ. Cửa thang máy đóng lại, phục vụ bĩu môi một cái. Đúng là không thú vị gì cả.

 

Thang bộ mờ tối, an tĩnh chỉ còn lại tiếng bước chân của Giản Đường.

 

Nơi này là lối đi an toàn, cầu thang thoát hiểm, chẳng có ai đi ở đây, đều là ở thang máy lên xuống lầu. Ánh sáng mờ nhạt mập mờ, nơi này trừ lúc cần thiết để chạy thoát thân, nó còn có công dụng khác – yêu đương vụng trộm.

 

Giản Đường chậm chạp bước, từng bước đi lên lầu, thời điểm leo lên nửa tầng năm, cô có chút không chống đỡ được. Liền ngừng ở bậc thang nghỉ ngơi một hồi, bên lỗ tai truyền tới một tiếng ưm, mềm mại cùng tiếng thở dốc… Giản Đường trong lòng lộp bộp, ngẩng đầu nhìn lên, nơi khúc quanh, một người đàn ông đem người phụ nữ đè ở cầu thang nồng nhiệt hôn, động tác vừa lửa tình lại ái muội.

 

Từ góc độ của cô, thấy bóng lưng người phụ nữ cùng nửa gò má người đàn ông.

 

Thầm nói xui xẻo một tiếng, thật sự gặp được vụng trộm. Vừa định im lặng chuồn đi, hai tròng mắt người đàn ông đột nhiên mở ra, nhìn cô chằm chằm.

 

Giản Đường tim như đánh trống trong ngực, nháy nháy mắt nhìn chằm chằm người đàn ông, người kia phát giác tầm mắt của cô càng thêm ác liệt ôm người đàn bà hôn, đôi mắt đen ở một bên sườn mặt còn sáng hơn sao, đang khôi hài rơi vào trên người mình.

 

Trong lòng Giản Đường run một cái, cúi đầu giơ chân muốn chạy xuống lầu.

 

“Đứng lại” Giản Đường nghe được sau lưng truyền tới giọng nói, da đầu một trận tê dại… Cô không muốn gây chuyện, nhưng những người có quyền có thế này làm gì, cô không biết được.

 

Suy nghĩ một chút, cô xoay người, cung kính cúi người xuống “Tiên sinh, xin chào. Quấy rầy đến nhã hứng của người. Thật sự rất xin lỗi” Giản Đường vừa nói, ngón tay vừa chỉ hướng cửa an ninh của tầng 6 nói “Tôi bị gọi lên phòng bao 606 quét dọn vệ sinh. Tất cả đều chỉ là trùng hợp. Quấy rầy đến nhà hứng của tiên sinh, xin tiên sinh tha thứ”

 

Người đàn ông gống như nghe được chuyện gì mới lạ, cũng không bị thanh âm ồm ồm của cô doạ cho giật mình “Cô là nhân viên vệ sinh? Trẻ như vậy?” Một cặp mắt tà mị quan sát Giản Đường từ trên xuống dưới “Cô phải đi phòng bao 606?” Giản Đường vừa định nói “Dạ” đối phương liền ngoắc ngoắc “Lại đây, tôi mang cô đi”

 

A?… Giản Đường nhìn người đàn ông đầy khó hiểu. Do dự một chút liền theo chân đi lên.

 

Người phụ nữ đi cùng người đàn ông kia, Giản Đường biết, đây là một người mẫu mới đến, tên Trăn Trăn. Trăn Trăn thấy người đàn ông đi vào cửa an toàn cũng theo lên.

 

Người đàn ông bỗng nhiên dừng lại xoay người về phía Trăn Trăn “Tôi nói mang cô ta đi, chứ không hề nói mang cô đi. Cô không cần đi theo”

 

Trăn Trăn kiều mị hướng người đàn ông nũng nịu “Tiêu Thiếu, ngài một chút cũng không quan tâm người ta…” Đang nói, một tờ chi phiếu xuất hiện ở trước mặt cô, người đàn ông được kêu là Tiêu Thiếu híp mắt nói “Bây giờ có thể đi được chưa?”

 

Ánh mắt Trăn Trăn sáng lên, ngay cả giọng mũi nồng đậm kia cũng mất, cầm tờ chi phiếu vui vẻ nói cảm ơn.

 

Giản Đường thấy rõ ràng, lúc Tiêu Thiếu cười đưa chi phiếu cho Trăn Trăn, nụ cười cùng cặp mắt kia rõ ràng là đang châm chọc cười nhạo. Tựa hồ như nhận ra được tầm mắt Giản Đường, Tiêu Thiếu nâng mắt, một đôi mắt vô cùng tà mị rơi vào người cô “Sao? Yêu tôi rồi à?”

 

“Hả?”

 

Tiêu Thiếu cả người trên dưới cơ bắp khoẻ mạnh, không biết từ lúc nào đã ép tới gần Giản Đường, Giản Đường vốn không cao, Tiêu Thiếu tới gần cô, nhìn lại khiến cô càng nhỏ bé.

 

Tiêu Thiếu híp mắt, rũ mắt liền thấy chiếc đầu đen kia chạm vào ngực hắn, đột nhiên khom lưng, nói bên tai cô “Thật sự yêu tôi rồi? Là yêu con người tôi, hay yêu tiền của tôi?”

 

Giản Đường chỉ cảm thấy một cỗ hơi nóng ở trên lỗ tai, lỗ tai liền đỏ lên. Theo bản năng, cô lùi thật nhanh về phía sau, nhưng cô quên rằng chân đang bị thương, lui quá nhanh, chân lảo đảo một cái, trọng tâm không vững, cô cũng đã chuẩn bị tốt việc tiếp đất mẹ.

 

Bên hông một bàn tay đột ngột xuất hiện kịp thời ôm lấy cô.

 

Giản Đường tâm hữu dư quý*, chưa kịp vui mừng thì đột nhiên ý thức được mình đang bị một người đàn ông xa lạ thân mật ôm hông.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương