Tình Yêu Suốt Đời
-
Chương 269
Chương 269:
Nhưng không chờ đợi được nắm đấm, mà bên tai chỉ đột nhiên vang lên quạt gió thôi vù vù.
Sau đó… cô đơ người ra.
Đột nhiên cảm thấy vô cùng vô lí… Không phải anh muốn đánh cô sao? Anh giúp cô sấy tóc?
Thẩm Tư Cương giúp Giản Đường sấy tóc?
Như một trò đùa!
Cô lại không dám tin, liếc trộm ra phía sau…
Chiếc áo tắm màu trắng đu đưa, mà trên đỉnh đầu quả thật có cảm giác vô cùng chân thực, cô thậm chí còn nhạy cảm cảm giác được, tóc đang đưa qua đưa lại trên đầu ngón tay của anh.
Nhưng… làm sao có thể?
“Đừng động đậy” Một tiếng mệnh lệnh lãnh đạm, Giản Đường lại ngồi nghiêm chỉnh hơn, không dám cử động dù chỉ một chút.
Chỉ có tiếng quạt gió thổi vù vù, trong căn phòng ngủ này, không còn âm thanh khác.
“Xong rồi.”
Người đó lại nói.
Thẩm Tư Cương đặt lại máy sấy tóc, vừa quay người, thì nhìn thấy người phụ nữ ở trên giường đang nhìn mình với vẻ mặt phòng bị, giống như một con chim cút, ở trước mặt người phụ nữ đó, đôi chân thon dài bước về phía cánh cửa.
Giản Đường lại mở to mắt ra hơn, ánh mắt không rời khỏi người của anh dù chỉ một giây…
Chỉ tưởng rằng anh muốn đóng cửa phòng lại, sau đó, sau đó… “À, đúng rồi, cởi quần áo ra rồi hãng ngủ, nếu làm bẩn giường của tôi, thì cô biết đấy, tôi sẽ không vui đâu.”
Sau đó… đi rồi?
Bịch!
Tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên, Giản Đường mới khẳng định, cô không hề nhìn nhầm — người đó đi ra khỏi phòng ngủ rồi.
Nhưng chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì cửa lại bị đẩy ra, đột nhiên, cô bỗng trở nên căng thẳng hơn.
Mà người đó, lại từ trong cái tủ ở bên cạnh, lấy ra một cái chăn lông, không nói câu nào, rồi lại đi ra khỏi phòng ngủ.
Như này có nghĩa là… anh không ngủ trong phòng ngủ sao?
Buổi tối hôm nay, Giản Đường mở mắt đến tận lúc trời sáng, không hiểu được ý đồ của người đó… Bất luận là giúp cô sấy tóc, hay là ôm chăn đi ra ngoài ngủ, cô cũng đều không hiểu, người này, rốt cuộc lại muốn làm gì.
Có vài lần, cô muốn đẩy cửa phòng ra, đi ra phòng khách nhìn xem, người đó có thật là nhường cái giường cho cô, rồi tự ngủ ở sô pha hay không?
Nhưng cuối cùng, cô không nói gì chỉ mỉm cười: Mong chờ người đó giác ngộ lương tâm sao? Chỉ bằng mong chờ con lợn cái biết trèo cây.
Cả một đêm mở mắt đến sáng, vào lúc trời sáng, cô chỉ biết, cô lại trở về những tháng ngày nhạt nhẽo mà yên lặng kia.
Lại chưa từng nghĩ, vào giây phút đẩy cửa phòng ra, thế giới của cô, không thể trở về những tháng ngày nhạt nhẽo mà yên lặng kia rồi.
“Thu dọn một chút”, một bộ quần áo, ném cho cô, người đó cũng bắt đầu tự chỉnh đốn lại tay áo của chiếc sơ mi, “Đợi chút nữa đến công ty cùng tôi.”
“Công ty… không phải buổi tối mới mở sao?”
Đột nhiên!
Một con mắt sâu đen liếc nhìn: “Ai nói với cô, là ở đây?”
Giọng nói lãnh đạm, chậm rãi cất lên: “Đi thay quần áo đi, sáng hôm nay có một cuộc họp”
Chân của Giản Đường, giống như rễ cây, cứ đứng nguyên ở chỗ cũ không cử động.
“Còn đứng đó làm gì?” Người đàn ông nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook