Tình Yêu Nhỏ Của Đại Thành
-
Chương 5
Hình như hai người có vẻ không hợp...
Nhan Hàn Thành và Mạc Thanh Ngải nhìn nhau, nghĩ rằng Nguyễn Phỉ và người bên cạnh Nhan Hàn Thành có vấn đề.
Khóe miệng Nhan Hàn Thành nhếch lên, ra vẻ không biết hỏi: "Đây là người phụ nữ lòng dạ hẹp hòi tự cho mình là đúng, không biết lí lẽ mà cậu nói sao?"
Mạc Thanh Ngải nhịn cười, bất giác phối hợp với Nhan Hàn Thành, ra vẻ dè dặt hỏi: "Đây là tên đàn ông ích kỷ bá đạo ngu xuẩn chỉ biết gầm thét mà cậu nói?"
"Anh..."
"Cô..."
Nguyễn Phỉ lớn tiếng: "Cô cái gì mà cô, anh đúng là tên lưu manh, chặn đường phụ nữ thì còn gọi gì là đàn ông nữa."
"Lưu manh!!?" Người kia gầm nhẹ: "Không có lưu manh nào lại có văn hóa tốn thời gian tranh cãi với cô giống tôi đâu."
"Đúng vậy, anh không biết hiện tại lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa sao? Đúng là sói đội lốt cừu." Cái miệng nhỏ nhắn của Nguyễn Phỉ vừa nói xong, mỗi lời nói đều khiến người kia tức giận đến thổ huyết.
"Đại Thành, Tiểu Ngải, tớ đi trước, tớ không muốn ăn cơm cùng tên lưu manh này." Nói xong, Nguyễn Phỉ cầm túi sách rời đi.
Người kia cũng lập tức đứng dậy, gân xanh nổi đầy trán: "Đứng lại, chưa nói rõ ràng thì cô đừng hòng chạy trốn."
Cuối cùng nhà hàng cũng yên tĩnh lại, Nhan Hàn Thành và Mạc Thanh Ngải yên lặng xem trò hay, nội tâm bọn họ đều là dạng người thích đùa dai.
Mạc Thanh Ngải tò mò hỏi: "Anh ta là ai vậy?"
"Cận Diêm, bạn của tôi."
"Trên đời còn có chuyện khéo như vậy sao, bạn anh và bạn tôi lại gặp nhau."
Khóe môi Nhan Hàn Thành nhếch lên: "Có lẽ cô nên ra ngoài nhìn xem, Cận Diêm kia tính tình nóng nảy, sợ rằng quấn lấy Nguyễn Phỉ đến chết mới thôi."
Nhún vai, Mạc Thanh Ngải ra vẻ hiểu biết: "Anh hiểu Nguyễn Phỉ cũng không ít hơn tôi, cô ấy là người thông minh, miệng lưỡi độc địa giống anh, Cận Diêm không bị cô ấy xử trước là coi như đời trước tích đức rồi."
"Cô đang chửi xéo tôi hay đang khen ngợi tôi vậy?" Nhan Hàn Thành bật cười, nhấp một ngụm rượu: "Nếu nói ra, tính cách của Cận Diêm giống cô hơn."
"Tôi?" Mạc Thanh Ngải khinh bỉ phản bác: "Tôi đâu dễ dàng bị kích thích như vậy."
"Cũng bằng nhau thôi."
Xem ra, Nguyễn Phỉ và Cận Diêm thật giống cô và Nhan Hàn Thành, nhưng dù sao cô cũng không thừa nhận mình là người ngốc nghếch như vậy: "Vậy bây giờ phải làm thế nào?"
"Cái gì mà làm thế nào? Chúng ta vẫn ăn uống bình thường thôi."
"Ừ..."
Nhan Hàn Thành giơ tay gọi bồi bàn, giọng nói trầm ấm của anh khi gọi đồ ăn bằng tiếng ý làm người ta tê dại, mọi hành động đều vô cùng tự nhiên và tao nhã, trong khoảnh khắc đó, đột nhiên Mạc Thanh Ngải xuất hiện cảm giác tự ti, cô cách xa Nhan Hàn Thành nhiều như vậy sao? Tại bất kì nơi đâu Nhan Hàn Thành đều thành thục, mà cô chỉ cần đến nơi lạ là cảm thấy khó chịu không tự nhiên, ít nhất, hai chữ "tao nhã" không bao giờ gắn vào người cô.
Thấy Mạc Thanh Ngải không nói lời nào, Nhan Hàn Thành vỗ tay trước mắt cô, hấp dẫn sự chú ý của cô: "Cô lại ngây ngốc cái gì, phải sử dụng đầu óc nhiều vào, nếu không khi về già sẽ mắc chứng lẩn thẩn đó."
Nhan Hàn Thành ngây người một lúc lâu mới hỏi cực kỳ chân thành tha thiết: "Nhan Hàn Thành, vì sao cuối cùng tôi cũng không giỏi bằng anh?"
Những lời này làm Nhan Hàn Thành ngạc nhiên, từ nhỏ đến lớn Mạc Thanh Ngải đều nói anh là cặn bã, sao hiện tại lại đổi tính: "Ai nói cô không giỏi bằng tôi?"
Nhan Hàn Thành bĩu môi: "Ai cũng nói, anh đừng giả bộ, rõ ràng anh biết từ nhỏ đến lớn mọi người ai cũng nói anh tốt hơn tôi."
"Vậy cô cũng nghĩ như thế?"
"Tôi..." Đáy lòng Mạc Thanh Ngải không muốn thừa nhận, nhưng đây đúng là sự thật, nếu nhiều năm như vậy mà cô còn muốn phản bác thì đúng là ngốc nghếch, chỉ là cô không hiểu: "Tôi chỉ không hiểu, đến cuối cùng anh là người như thế nào."
Rõ ràng là người cực kỳ ưu tú, đối với ai cũng thân thiện, vì sao lại không chịu đối xử tốt với cô?
Đáy lòng Nhan Hàn Thành lạnh lẽo, haizz... Anh vẫn biết Mạc Thanh Ngải sẽ không hiểu anh, nhưng cô hỏi trực tiếp như vậy vẫn làm anh đau lòng: "Tôi sẽ cho cô thời gian để cô thấy rõ tôi là người thế nào."
Trong nháy mắt nhìn vào mắt Nhan Hàn Thành, Mạc Thanh Ngải cho rằng mình đã bị giam vào đó.
Mặc kệ anh là dạng người gì, anh cũng sẽ không bao giờ đối xử tốt với tôi...
"Tôi..."
Vừa định nói ra, bỗng nhiên có một cô gái xinh đẹp đứng cạnh bàn ăn của bọn họ, lên tiếng gọi đầy ngạc nhiên làm cắt đứt lời nói của Mạc Thanh Ngải: "Charles"
Mạc Thanh Ngải ngây người nhìn cô ta khẽ hôn vào môi Nhan Hàn Thành, sau đó ngồi xuống bên cạnh Nhan Hàn Thành.
Nhan Hàn Thành cũng ngạc nhiên không kịp phản ứng: "Elise..."
Chân tay Mạc Thanh Ngải có cảm giác lạnh lẽo, cô cười tự giễu, không cho phép mình thất lễ. Cô vừa làm gì vậy, hạ mình để lấy lòng Nhan Hàn Thành? Thật sự là quá buồn cười rồi.
"Tôi nghĩ không cần đâu, không cần nhiều thời gian, tôi đã sớm biết anh là người thế nào rồi."
Mạc Thanh Ngải cầm lấy túi sách, không thèm liếc mắt nhìn hai người kia, đứng dậy rời đi.
Elise khó hiểu: "Charles, cô ấy làm sao vậy?"
Sắc mặt Nhan Hàn Thành vô cùng tồi tệ, mệt mỏi nhìn Elise: "Cô ấy không sao, là do cô xuất hiện quá đúng lúc."
Lại hỏng mất rồi, hình như mỗi khi bọn họ chuẩn bị có mối quan hệ tốt đẹp hơn là sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Elise lè lưỡi: "Anh về bao giờ vậy, sao lại không báo cho tôi biết? Đúng rồi, ở Trung Quốc thì nên gọi tên tiếng Trung của tôi đi, Hạ Đồng."
"Cô cũng biết đây là Trung Quốc, xin đừng tùy hứng sử dụng cách chào hỏi ở Âu Mĩ."
Hạ Đồng nghi ngờ nhìn Nhan Hàn Thành, cuối cùng cũng hiểu rõ "A" một cậu: "Tôi đã phá hỏng chuyện tốt của anh, là mục tiêu thứ mấy trăm của anh?"
Đôi mắt Nhan Hàn Thành càng tối: "Cô biết tôi là hạng người gì, không được đùa kiểu này, nhất là không được đi trêu chọc cô ấy, cô ấy không giống vậy."
Hạ Đồng có chút hoảng sợ, cô luôn thấy Nhan Hàn Thành là người có tính tình khiêm tốn, có khuôn mặt quyến rũ và nụ cười thâm trầm, lần này lại thay đổi vì một cô gái.
Hạ Đồng cũng là người thông minh, cô không đùa nữa: "Anh không đuổi theo sao?"
Nhan Hàn Thành không để ý Hạ Đồng, nâng ly rượu đỏ lắc lắc, nhấp một ngụm, giọng nói lười biếng mà mê hoặc: "Bây giờ đuổi theo cũng vô dụng, dù sao. . . Cô ấy cũng không chạy thoát."
Hạ Đồng nhìn chằm chằm Nhan Hàn Thành, có vẻ đăm chiêu...
Mạc Thanh Ngải ngồi trên sô pha ôm một hộp kem lớn, cô vừa xem TV vừa lấy thìa xúc kem, trong miệng rủa thầm: "Nhan Hàn Thành... Anh đi chết đi, chết cùng một đống gái lai Tây, tốt nhất là còn mắc bệnh hoa liễu, ngay cả chết rồi vẫn còn tiếng xấu. Đi chết đi, đi chết đi. . . . . ."
Ngậm một thìa kem lớn, khí lạnh làm da đầu cô run lên nhưng vẫn không chịu nhả ra, cô cúi đầu nhìn hộp kem, vẫn tiếp tục cầm thìa khoét, chỉ hận không thể khoét lên người Nhan Hàn Thành: "Anh đúng là người xấu xa, khoét chết anh khoét chết anh!!!!"
"Dù cô có khoét cả hộp kem thì người tôi cũng không có vấn đề gì đâu." Một giọng nói lành lạnh vang lên.
"Tôi vẫn khoét, tôi..."
Hình như không đúng, Mạc Thanh Ngải vừa nghiêng đầu đã thấy Nhan Hàn Thành ngồi vắt chéo chân trên sô pha. Nhan Hàn Thành!! Anh ta vào nhà khi nào vậy?
Con ngươi đen sâu thẳm của Nhan Hàn Thành nhìn chằm chằm Mạc Thanh Ngải, đúng lúc Mạc Thanh Ngải ngẩng đầu, có giọt nước mắt chảy xuống theo khóe mắt, anh không phủ nhận là có sự ngạc nhiên, Mạc Thanh Ngải rất ít khóc, có lẽ là chỉ ít khóc trước mặt người khác.
"Cô khóc sao?" Tự nhiên giọng nói của Nhan Hàn Thành trầm xuống.
Mạc Thanh Ngải lấy tay lau nước mắt, cười nói: "Tôi không khóc, là do kem quá lạnh, tôi sẽ không khóc vì anh."
"Tôi chưa nói là cô vì tôi mà khóc." Đúng là không còn nghi ngờ gì nữa.
Ách...
Mạc Thanh Ngải có chút xấu hổ, không để ý đến Nhan Hàn Thành, tiếp tục ăn kem.
Nhan Hàn Thành vẫn nhìn Mạc Thanh Ngải như cũ, lòng đã mềm xuống, anh có thể chờ mong cô gái cố chấp này không chán ghét anh không?
"Cô...ghen?"
Ghen!?
Đột nhiên từ này làm đau Mạc Thanh Ngải, cô ngẩng đầu, khuôn mặt đầy vẻ tức giận, nói mỉa: "Nhan Hàn Thành, anh đừng tự cho là đúng, tôi ghen vì anh? Ha... Buồn cười, tôi chỉ cảm thấy anh nhiều năm như vậy cũng không thay đổi, cảm giác có một đám phụ nữ vây quanh anh chắc là rất vui nhỉ? Tôi thấy anh thật có bản lĩnh, khiến cho tất cả nữ nhân phải quỳ dưới ống quân của anh. Nhưng thật xin lỗi, Mạc Thanh Ngải tôi không đến mức thiếu tự trọng như vậy."
Đôi mắt đang nhìn Mạc Thanh Ngải càng lạnh, Nhan Hàn Thành cố nén giận: "Để tôi giải thích, mọi chuyện không phải như vậy, Elise là..."
"Elise... Gọi cũng thật thân mật." Mạc Thanh Ngải cười lạnh, nhìn thẳng vào Nhan Hàn Thành hốc mắt cũng đỏ lên: "Nhan Hàn Thành, là nước không cần giả thành rượu, là sói già không phải giả thành cừu non! Anh đừng nói với tôi nụ hôn kia chỉ là kiểu chào của Âu Mĩ, không bằng anh cứ thoải mái thừa nhận cô ấy là một trong những người phụ nữ của anh, như vậy ít ra tôi còn tôn trọng anh."
"Mạc Thanh Ngải!" Nhan Hàn Thành gầm nhẹ: "Đủ rồi, cô có thể bỏ cái tính không phân biệt tốt xấu đấy đi được không? Cô luôn nghĩ chuyện cô nhìn thấy là sự thật, nếu không phải cô bỏ đi đã có thể giải thích rõ ràng ở nhà hàng rồi."
"Thật buồn cười." Mạc Thanh Ngải bật cười, cơn giận càng tăng lên mãnh liệt: "Tôi không sửa được tính xấu này, cũng như anh không sửa được bản năng hấp dẫn phụ nữ mọi lúc mọi nơi."
Tới tận bây giờ mới biết Mạc Thanh Ngải cũng có khả năng làm người ta tức chết, nhưng không biết khi gặp lại cô sau nhiều năm xa cách, anh cũng có cảm giác mệt mỏi: "Mạc Thanh Ngải, tôi nghĩ cô sẽ thay đổi."
Đùa cái gì vậy, anh ta không thay đổi sao cô lại phải thay đổi?
"Nhan Hàn Thành, tôi cũng nghĩ anh đã thay đổi."
"A, vậy thì thật tốt, thì ra chúng ta không có chút thay đổi nào, vậy thì cần gì phải kiên trì nữa."
"Tôi chưa có sự kiên trì nào, Nhan Hàn Thành, đừng đem suy nghĩ của anh đặt trên người tôi."
"Đúng vậy, suy nghĩ của tôi... Cô chưa từng hiểu."
Nhan Hàn Thành cầm áo khoác âu phục đứng lên, trong mắt là sự lạnh lùng mà Mạc Thanh Ngải chưa từng thấy qua, chỉ có vài giây như vậy, Nhan Hàn Thành chuẩn bị bỏ đi.
Mạc Thanh Ngải thốt lên theo bản năng: "Anh đi đâu vậy?"
Nhan Hàn Thành dừng chân, trong lòng có cảm giác đau đớn hiếm gặp, vì sao khi anh có hi vọng lại tàn nhẫn để anh phải thất vọng, vì sao luôn ở lúc anh muốn kết thúc lại cho anh chút cảm giác mong đợi: "Tôi nghĩ cô không muốn thấy tôi."
Trái tim Nhan Hàn Thành đập mạnh, đầu óc hỗn loạn, cô cũng không hiểu mình đang làm gì nữa rồi.
Nhan Hàn Thành xoay người, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt Mạc Thanh Ngải: "Nếu cô nói tôi đừng đi, tôi sẽ ở lại."
"Tôi..."
Trong không gian chỉ vang lên tiếng tích tắc của kim đồng hồ, thời gian như ngưng đọng lại, cho đến khi sức lực Nhan Hàn Thành cạn kiệt, toàn bộ lại trở về trạng thái ban đầu, giống như bốn năm trước cô cũng không giữ anh lại, khóe miệng anh nhếch lên trong trẻo mà lạnh lùng: "Mạc Thanh Ngải, cho tới bây giờ tôi cũng không nên ôm quá nhiều hi vọng với cô."
Mãi đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Mạc Thanh Ngải mới sợ tới mức nước mắt chảy đầm đìa không thể khống chế được, từ nức nở đến nghẹn ngào rồi gào khóc, lòng Mạc Thanh Ngải vô cùng khó chịu, cô chỉ biết là mình muốn khóc để xua tan uất ức và hối hận. Vì sao cô luôn không khống chế được mà nổi giận với Nhan Hàn Thành, vì sao cô không dám mở miệng giữ anh lại.
Nhưng anh có nghĩ tới không?
Anh chưa từng cho cô cảm giác an toàn, mối quan hệ của bọn họ cũng không rõ ràng như vậy, cô dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà...
Đêm dài dằng dặc, lần đầu tiên Mạc Thanh Ngải có cảm giác rét lạnh.
Khi soi gương, Mạc Thanh Ngải cũng tự thấy hoảng sợ, sợ phải thừa nhận cô gái có đôi mắt sưng húp như quả hạch đào kia là mình, cô mệt mỏi cầm hộp phấn muốn che đi sắc mặt nhợt nhạt của mình nhưng lại không có hiệu quả.
Mạc Thanh Ngải từ bỏ, thay quần áo, cầm túi xách đi ra cửa.
Đáng lẽ ra ánh mặt trời khi sáng sớm rất ấm áp và thoải mái, nhưng Mạc Thanh Ngải lại cảm thấy bị ánh nắng chiếu đến mức đau đầu, chắc là do khóc cả đêm nên bị mất nước.
Cô cười châm biếm, chịu đựng nỗi khó chịu để băng qua đường bắt xe.
"Cẩn thận."
Mạc Thanh Ngải chỉ nghe thấy tiếng kêu hoảng sợ vang lên bên tai, sau đó thấy mình bị một lực mạnh kéo lại phía sau, khiến cô bị ngã về đằng sau.
"Tiểu thư, cô không sao chứ?"
Sau một lúc lâu, Mạc Thanh Ngải mới khó khăn mở to mắt, sờ sờ đầu mình: "Tôi làm sao vậy?"
"Cô băng qua đường lúc đèn đỏ, suýt nữa bị xe đâm phải, tiểu thư, cô mệt mỏi sao?"
Mạc Thanh Ngải cố gắng đứng lên, nhìn rõ "ân nhân cứu mạng" của mình, vóc dáng cao ráo, mày rậm mắt to, tươi cười như ánh mặt trời, đúng là một nam sinh rất sáng sủa đẹp trai.
Mạc Thanh Ngải xấu hổ cười: "Chắc là do tối qua tôi không ngủ đủ, thật xin lỗi, đã làm phiền anh rồi."
Vai nam sinh đeo ba lô, cười nói: "Không phiền, lần sau cô hãy nghỉ ngơi cho khỏe rồi mới ra ngoài, nếu không sẽ rất nguy hiểm."
Một câu quan tâm nhẹ nhàng lại khiến sự ấm áp trong lòng Mạc Thanh Ngải tăng gấp bội, lại kèm thêm cả sự mất mát. Một người không quen biết cũng có thể quan tâm cô, mà người kia... Có phải cô bị xe đụng chết anh mới có một tia thương cảm không?
"Cô đang nghĩ gì vậy?" Nam sinh vẫy tay trước mặt Mạc Thanh Ngải.
Mạc Thanh Ngải hoàn hồn, cười cười: "Không có gì, anh không cần để ý đến tôi đâu, đã làm tốn thời gian của anh rồi."
Nam sinh nháy mắt, lại gãi gãi đầu ra vẻ xấu hổ: "Cô đã làm tốn thời gian của tôi, vậy tôi có thể làm tốn thời gian của cô không?"
"Anh nói đi."
"Xin hỏi tòa soạn Gossip đi đường nào vậy? Tôi không quen đường ở đây."
Tòa soạn của cô?
Mạc Thanh Ngải nhìn nam sinh này, đột nhiên cười to làm nam sinh cảm thấy mờ mịt: "Rất buồn cười?"
"Không phải không phải." Mạc Thanh Ngải giải thích: "Tôi chỉ cảm thấy có chút khéo, tôi làm việc ở Gossip. sẽ tiện đường đưa anh đi, nhưng anh đến tòa soạn chúng tôi là..."
Nghe giải thích xong, nam sinh cũng nở nụ cười: "Đúng là rất khéo, vậy cô là tiền bối, tôi là sinh viên vừa được cử đến tòa soạn thực tập, gọi tôi là Mạnh Đa."
Mạc Thanh Ngải cười nhẹ: "Xin chiếu cố nhiều, tôi là Mạc Thanh Ngải."
Dưới ánh mặt trời, Mạnh Đa nhìn Mạc Thanh Ngải tươi cười lại loáng thoáng chứa vẻ cô đơn làm người ta đau lòng, anh có chút khó hiểu, không biết tại sao tim mình lại đập mạnh.
Nhan Hàn Thành và Mạc Thanh Ngải nhìn nhau, nghĩ rằng Nguyễn Phỉ và người bên cạnh Nhan Hàn Thành có vấn đề.
Khóe miệng Nhan Hàn Thành nhếch lên, ra vẻ không biết hỏi: "Đây là người phụ nữ lòng dạ hẹp hòi tự cho mình là đúng, không biết lí lẽ mà cậu nói sao?"
Mạc Thanh Ngải nhịn cười, bất giác phối hợp với Nhan Hàn Thành, ra vẻ dè dặt hỏi: "Đây là tên đàn ông ích kỷ bá đạo ngu xuẩn chỉ biết gầm thét mà cậu nói?"
"Anh..."
"Cô..."
Nguyễn Phỉ lớn tiếng: "Cô cái gì mà cô, anh đúng là tên lưu manh, chặn đường phụ nữ thì còn gọi gì là đàn ông nữa."
"Lưu manh!!?" Người kia gầm nhẹ: "Không có lưu manh nào lại có văn hóa tốn thời gian tranh cãi với cô giống tôi đâu."
"Đúng vậy, anh không biết hiện tại lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa sao? Đúng là sói đội lốt cừu." Cái miệng nhỏ nhắn của Nguyễn Phỉ vừa nói xong, mỗi lời nói đều khiến người kia tức giận đến thổ huyết.
"Đại Thành, Tiểu Ngải, tớ đi trước, tớ không muốn ăn cơm cùng tên lưu manh này." Nói xong, Nguyễn Phỉ cầm túi sách rời đi.
Người kia cũng lập tức đứng dậy, gân xanh nổi đầy trán: "Đứng lại, chưa nói rõ ràng thì cô đừng hòng chạy trốn."
Cuối cùng nhà hàng cũng yên tĩnh lại, Nhan Hàn Thành và Mạc Thanh Ngải yên lặng xem trò hay, nội tâm bọn họ đều là dạng người thích đùa dai.
Mạc Thanh Ngải tò mò hỏi: "Anh ta là ai vậy?"
"Cận Diêm, bạn của tôi."
"Trên đời còn có chuyện khéo như vậy sao, bạn anh và bạn tôi lại gặp nhau."
Khóe môi Nhan Hàn Thành nhếch lên: "Có lẽ cô nên ra ngoài nhìn xem, Cận Diêm kia tính tình nóng nảy, sợ rằng quấn lấy Nguyễn Phỉ đến chết mới thôi."
Nhún vai, Mạc Thanh Ngải ra vẻ hiểu biết: "Anh hiểu Nguyễn Phỉ cũng không ít hơn tôi, cô ấy là người thông minh, miệng lưỡi độc địa giống anh, Cận Diêm không bị cô ấy xử trước là coi như đời trước tích đức rồi."
"Cô đang chửi xéo tôi hay đang khen ngợi tôi vậy?" Nhan Hàn Thành bật cười, nhấp một ngụm rượu: "Nếu nói ra, tính cách của Cận Diêm giống cô hơn."
"Tôi?" Mạc Thanh Ngải khinh bỉ phản bác: "Tôi đâu dễ dàng bị kích thích như vậy."
"Cũng bằng nhau thôi."
Xem ra, Nguyễn Phỉ và Cận Diêm thật giống cô và Nhan Hàn Thành, nhưng dù sao cô cũng không thừa nhận mình là người ngốc nghếch như vậy: "Vậy bây giờ phải làm thế nào?"
"Cái gì mà làm thế nào? Chúng ta vẫn ăn uống bình thường thôi."
"Ừ..."
Nhan Hàn Thành giơ tay gọi bồi bàn, giọng nói trầm ấm của anh khi gọi đồ ăn bằng tiếng ý làm người ta tê dại, mọi hành động đều vô cùng tự nhiên và tao nhã, trong khoảnh khắc đó, đột nhiên Mạc Thanh Ngải xuất hiện cảm giác tự ti, cô cách xa Nhan Hàn Thành nhiều như vậy sao? Tại bất kì nơi đâu Nhan Hàn Thành đều thành thục, mà cô chỉ cần đến nơi lạ là cảm thấy khó chịu không tự nhiên, ít nhất, hai chữ "tao nhã" không bao giờ gắn vào người cô.
Thấy Mạc Thanh Ngải không nói lời nào, Nhan Hàn Thành vỗ tay trước mắt cô, hấp dẫn sự chú ý của cô: "Cô lại ngây ngốc cái gì, phải sử dụng đầu óc nhiều vào, nếu không khi về già sẽ mắc chứng lẩn thẩn đó."
Nhan Hàn Thành ngây người một lúc lâu mới hỏi cực kỳ chân thành tha thiết: "Nhan Hàn Thành, vì sao cuối cùng tôi cũng không giỏi bằng anh?"
Những lời này làm Nhan Hàn Thành ngạc nhiên, từ nhỏ đến lớn Mạc Thanh Ngải đều nói anh là cặn bã, sao hiện tại lại đổi tính: "Ai nói cô không giỏi bằng tôi?"
Nhan Hàn Thành bĩu môi: "Ai cũng nói, anh đừng giả bộ, rõ ràng anh biết từ nhỏ đến lớn mọi người ai cũng nói anh tốt hơn tôi."
"Vậy cô cũng nghĩ như thế?"
"Tôi..." Đáy lòng Mạc Thanh Ngải không muốn thừa nhận, nhưng đây đúng là sự thật, nếu nhiều năm như vậy mà cô còn muốn phản bác thì đúng là ngốc nghếch, chỉ là cô không hiểu: "Tôi chỉ không hiểu, đến cuối cùng anh là người như thế nào."
Rõ ràng là người cực kỳ ưu tú, đối với ai cũng thân thiện, vì sao lại không chịu đối xử tốt với cô?
Đáy lòng Nhan Hàn Thành lạnh lẽo, haizz... Anh vẫn biết Mạc Thanh Ngải sẽ không hiểu anh, nhưng cô hỏi trực tiếp như vậy vẫn làm anh đau lòng: "Tôi sẽ cho cô thời gian để cô thấy rõ tôi là người thế nào."
Trong nháy mắt nhìn vào mắt Nhan Hàn Thành, Mạc Thanh Ngải cho rằng mình đã bị giam vào đó.
Mặc kệ anh là dạng người gì, anh cũng sẽ không bao giờ đối xử tốt với tôi...
"Tôi..."
Vừa định nói ra, bỗng nhiên có một cô gái xinh đẹp đứng cạnh bàn ăn của bọn họ, lên tiếng gọi đầy ngạc nhiên làm cắt đứt lời nói của Mạc Thanh Ngải: "Charles"
Mạc Thanh Ngải ngây người nhìn cô ta khẽ hôn vào môi Nhan Hàn Thành, sau đó ngồi xuống bên cạnh Nhan Hàn Thành.
Nhan Hàn Thành cũng ngạc nhiên không kịp phản ứng: "Elise..."
Chân tay Mạc Thanh Ngải có cảm giác lạnh lẽo, cô cười tự giễu, không cho phép mình thất lễ. Cô vừa làm gì vậy, hạ mình để lấy lòng Nhan Hàn Thành? Thật sự là quá buồn cười rồi.
"Tôi nghĩ không cần đâu, không cần nhiều thời gian, tôi đã sớm biết anh là người thế nào rồi."
Mạc Thanh Ngải cầm lấy túi sách, không thèm liếc mắt nhìn hai người kia, đứng dậy rời đi.
Elise khó hiểu: "Charles, cô ấy làm sao vậy?"
Sắc mặt Nhan Hàn Thành vô cùng tồi tệ, mệt mỏi nhìn Elise: "Cô ấy không sao, là do cô xuất hiện quá đúng lúc."
Lại hỏng mất rồi, hình như mỗi khi bọn họ chuẩn bị có mối quan hệ tốt đẹp hơn là sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Elise lè lưỡi: "Anh về bao giờ vậy, sao lại không báo cho tôi biết? Đúng rồi, ở Trung Quốc thì nên gọi tên tiếng Trung của tôi đi, Hạ Đồng."
"Cô cũng biết đây là Trung Quốc, xin đừng tùy hứng sử dụng cách chào hỏi ở Âu Mĩ."
Hạ Đồng nghi ngờ nhìn Nhan Hàn Thành, cuối cùng cũng hiểu rõ "A" một cậu: "Tôi đã phá hỏng chuyện tốt của anh, là mục tiêu thứ mấy trăm của anh?"
Đôi mắt Nhan Hàn Thành càng tối: "Cô biết tôi là hạng người gì, không được đùa kiểu này, nhất là không được đi trêu chọc cô ấy, cô ấy không giống vậy."
Hạ Đồng có chút hoảng sợ, cô luôn thấy Nhan Hàn Thành là người có tính tình khiêm tốn, có khuôn mặt quyến rũ và nụ cười thâm trầm, lần này lại thay đổi vì một cô gái.
Hạ Đồng cũng là người thông minh, cô không đùa nữa: "Anh không đuổi theo sao?"
Nhan Hàn Thành không để ý Hạ Đồng, nâng ly rượu đỏ lắc lắc, nhấp một ngụm, giọng nói lười biếng mà mê hoặc: "Bây giờ đuổi theo cũng vô dụng, dù sao. . . Cô ấy cũng không chạy thoát."
Hạ Đồng nhìn chằm chằm Nhan Hàn Thành, có vẻ đăm chiêu...
Mạc Thanh Ngải ngồi trên sô pha ôm một hộp kem lớn, cô vừa xem TV vừa lấy thìa xúc kem, trong miệng rủa thầm: "Nhan Hàn Thành... Anh đi chết đi, chết cùng một đống gái lai Tây, tốt nhất là còn mắc bệnh hoa liễu, ngay cả chết rồi vẫn còn tiếng xấu. Đi chết đi, đi chết đi. . . . . ."
Ngậm một thìa kem lớn, khí lạnh làm da đầu cô run lên nhưng vẫn không chịu nhả ra, cô cúi đầu nhìn hộp kem, vẫn tiếp tục cầm thìa khoét, chỉ hận không thể khoét lên người Nhan Hàn Thành: "Anh đúng là người xấu xa, khoét chết anh khoét chết anh!!!!"
"Dù cô có khoét cả hộp kem thì người tôi cũng không có vấn đề gì đâu." Một giọng nói lành lạnh vang lên.
"Tôi vẫn khoét, tôi..."
Hình như không đúng, Mạc Thanh Ngải vừa nghiêng đầu đã thấy Nhan Hàn Thành ngồi vắt chéo chân trên sô pha. Nhan Hàn Thành!! Anh ta vào nhà khi nào vậy?
Con ngươi đen sâu thẳm của Nhan Hàn Thành nhìn chằm chằm Mạc Thanh Ngải, đúng lúc Mạc Thanh Ngải ngẩng đầu, có giọt nước mắt chảy xuống theo khóe mắt, anh không phủ nhận là có sự ngạc nhiên, Mạc Thanh Ngải rất ít khóc, có lẽ là chỉ ít khóc trước mặt người khác.
"Cô khóc sao?" Tự nhiên giọng nói của Nhan Hàn Thành trầm xuống.
Mạc Thanh Ngải lấy tay lau nước mắt, cười nói: "Tôi không khóc, là do kem quá lạnh, tôi sẽ không khóc vì anh."
"Tôi chưa nói là cô vì tôi mà khóc." Đúng là không còn nghi ngờ gì nữa.
Ách...
Mạc Thanh Ngải có chút xấu hổ, không để ý đến Nhan Hàn Thành, tiếp tục ăn kem.
Nhan Hàn Thành vẫn nhìn Mạc Thanh Ngải như cũ, lòng đã mềm xuống, anh có thể chờ mong cô gái cố chấp này không chán ghét anh không?
"Cô...ghen?"
Ghen!?
Đột nhiên từ này làm đau Mạc Thanh Ngải, cô ngẩng đầu, khuôn mặt đầy vẻ tức giận, nói mỉa: "Nhan Hàn Thành, anh đừng tự cho là đúng, tôi ghen vì anh? Ha... Buồn cười, tôi chỉ cảm thấy anh nhiều năm như vậy cũng không thay đổi, cảm giác có một đám phụ nữ vây quanh anh chắc là rất vui nhỉ? Tôi thấy anh thật có bản lĩnh, khiến cho tất cả nữ nhân phải quỳ dưới ống quân của anh. Nhưng thật xin lỗi, Mạc Thanh Ngải tôi không đến mức thiếu tự trọng như vậy."
Đôi mắt đang nhìn Mạc Thanh Ngải càng lạnh, Nhan Hàn Thành cố nén giận: "Để tôi giải thích, mọi chuyện không phải như vậy, Elise là..."
"Elise... Gọi cũng thật thân mật." Mạc Thanh Ngải cười lạnh, nhìn thẳng vào Nhan Hàn Thành hốc mắt cũng đỏ lên: "Nhan Hàn Thành, là nước không cần giả thành rượu, là sói già không phải giả thành cừu non! Anh đừng nói với tôi nụ hôn kia chỉ là kiểu chào của Âu Mĩ, không bằng anh cứ thoải mái thừa nhận cô ấy là một trong những người phụ nữ của anh, như vậy ít ra tôi còn tôn trọng anh."
"Mạc Thanh Ngải!" Nhan Hàn Thành gầm nhẹ: "Đủ rồi, cô có thể bỏ cái tính không phân biệt tốt xấu đấy đi được không? Cô luôn nghĩ chuyện cô nhìn thấy là sự thật, nếu không phải cô bỏ đi đã có thể giải thích rõ ràng ở nhà hàng rồi."
"Thật buồn cười." Mạc Thanh Ngải bật cười, cơn giận càng tăng lên mãnh liệt: "Tôi không sửa được tính xấu này, cũng như anh không sửa được bản năng hấp dẫn phụ nữ mọi lúc mọi nơi."
Tới tận bây giờ mới biết Mạc Thanh Ngải cũng có khả năng làm người ta tức chết, nhưng không biết khi gặp lại cô sau nhiều năm xa cách, anh cũng có cảm giác mệt mỏi: "Mạc Thanh Ngải, tôi nghĩ cô sẽ thay đổi."
Đùa cái gì vậy, anh ta không thay đổi sao cô lại phải thay đổi?
"Nhan Hàn Thành, tôi cũng nghĩ anh đã thay đổi."
"A, vậy thì thật tốt, thì ra chúng ta không có chút thay đổi nào, vậy thì cần gì phải kiên trì nữa."
"Tôi chưa có sự kiên trì nào, Nhan Hàn Thành, đừng đem suy nghĩ của anh đặt trên người tôi."
"Đúng vậy, suy nghĩ của tôi... Cô chưa từng hiểu."
Nhan Hàn Thành cầm áo khoác âu phục đứng lên, trong mắt là sự lạnh lùng mà Mạc Thanh Ngải chưa từng thấy qua, chỉ có vài giây như vậy, Nhan Hàn Thành chuẩn bị bỏ đi.
Mạc Thanh Ngải thốt lên theo bản năng: "Anh đi đâu vậy?"
Nhan Hàn Thành dừng chân, trong lòng có cảm giác đau đớn hiếm gặp, vì sao khi anh có hi vọng lại tàn nhẫn để anh phải thất vọng, vì sao luôn ở lúc anh muốn kết thúc lại cho anh chút cảm giác mong đợi: "Tôi nghĩ cô không muốn thấy tôi."
Trái tim Nhan Hàn Thành đập mạnh, đầu óc hỗn loạn, cô cũng không hiểu mình đang làm gì nữa rồi.
Nhan Hàn Thành xoay người, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt Mạc Thanh Ngải: "Nếu cô nói tôi đừng đi, tôi sẽ ở lại."
"Tôi..."
Trong không gian chỉ vang lên tiếng tích tắc của kim đồng hồ, thời gian như ngưng đọng lại, cho đến khi sức lực Nhan Hàn Thành cạn kiệt, toàn bộ lại trở về trạng thái ban đầu, giống như bốn năm trước cô cũng không giữ anh lại, khóe miệng anh nhếch lên trong trẻo mà lạnh lùng: "Mạc Thanh Ngải, cho tới bây giờ tôi cũng không nên ôm quá nhiều hi vọng với cô."
Mãi đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Mạc Thanh Ngải mới sợ tới mức nước mắt chảy đầm đìa không thể khống chế được, từ nức nở đến nghẹn ngào rồi gào khóc, lòng Mạc Thanh Ngải vô cùng khó chịu, cô chỉ biết là mình muốn khóc để xua tan uất ức và hối hận. Vì sao cô luôn không khống chế được mà nổi giận với Nhan Hàn Thành, vì sao cô không dám mở miệng giữ anh lại.
Nhưng anh có nghĩ tới không?
Anh chưa từng cho cô cảm giác an toàn, mối quan hệ của bọn họ cũng không rõ ràng như vậy, cô dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà...
Đêm dài dằng dặc, lần đầu tiên Mạc Thanh Ngải có cảm giác rét lạnh.
Khi soi gương, Mạc Thanh Ngải cũng tự thấy hoảng sợ, sợ phải thừa nhận cô gái có đôi mắt sưng húp như quả hạch đào kia là mình, cô mệt mỏi cầm hộp phấn muốn che đi sắc mặt nhợt nhạt của mình nhưng lại không có hiệu quả.
Mạc Thanh Ngải từ bỏ, thay quần áo, cầm túi xách đi ra cửa.
Đáng lẽ ra ánh mặt trời khi sáng sớm rất ấm áp và thoải mái, nhưng Mạc Thanh Ngải lại cảm thấy bị ánh nắng chiếu đến mức đau đầu, chắc là do khóc cả đêm nên bị mất nước.
Cô cười châm biếm, chịu đựng nỗi khó chịu để băng qua đường bắt xe.
"Cẩn thận."
Mạc Thanh Ngải chỉ nghe thấy tiếng kêu hoảng sợ vang lên bên tai, sau đó thấy mình bị một lực mạnh kéo lại phía sau, khiến cô bị ngã về đằng sau.
"Tiểu thư, cô không sao chứ?"
Sau một lúc lâu, Mạc Thanh Ngải mới khó khăn mở to mắt, sờ sờ đầu mình: "Tôi làm sao vậy?"
"Cô băng qua đường lúc đèn đỏ, suýt nữa bị xe đâm phải, tiểu thư, cô mệt mỏi sao?"
Mạc Thanh Ngải cố gắng đứng lên, nhìn rõ "ân nhân cứu mạng" của mình, vóc dáng cao ráo, mày rậm mắt to, tươi cười như ánh mặt trời, đúng là một nam sinh rất sáng sủa đẹp trai.
Mạc Thanh Ngải xấu hổ cười: "Chắc là do tối qua tôi không ngủ đủ, thật xin lỗi, đã làm phiền anh rồi."
Vai nam sinh đeo ba lô, cười nói: "Không phiền, lần sau cô hãy nghỉ ngơi cho khỏe rồi mới ra ngoài, nếu không sẽ rất nguy hiểm."
Một câu quan tâm nhẹ nhàng lại khiến sự ấm áp trong lòng Mạc Thanh Ngải tăng gấp bội, lại kèm thêm cả sự mất mát. Một người không quen biết cũng có thể quan tâm cô, mà người kia... Có phải cô bị xe đụng chết anh mới có một tia thương cảm không?
"Cô đang nghĩ gì vậy?" Nam sinh vẫy tay trước mặt Mạc Thanh Ngải.
Mạc Thanh Ngải hoàn hồn, cười cười: "Không có gì, anh không cần để ý đến tôi đâu, đã làm tốn thời gian của anh rồi."
Nam sinh nháy mắt, lại gãi gãi đầu ra vẻ xấu hổ: "Cô đã làm tốn thời gian của tôi, vậy tôi có thể làm tốn thời gian của cô không?"
"Anh nói đi."
"Xin hỏi tòa soạn Gossip đi đường nào vậy? Tôi không quen đường ở đây."
Tòa soạn của cô?
Mạc Thanh Ngải nhìn nam sinh này, đột nhiên cười to làm nam sinh cảm thấy mờ mịt: "Rất buồn cười?"
"Không phải không phải." Mạc Thanh Ngải giải thích: "Tôi chỉ cảm thấy có chút khéo, tôi làm việc ở Gossip. sẽ tiện đường đưa anh đi, nhưng anh đến tòa soạn chúng tôi là..."
Nghe giải thích xong, nam sinh cũng nở nụ cười: "Đúng là rất khéo, vậy cô là tiền bối, tôi là sinh viên vừa được cử đến tòa soạn thực tập, gọi tôi là Mạnh Đa."
Mạc Thanh Ngải cười nhẹ: "Xin chiếu cố nhiều, tôi là Mạc Thanh Ngải."
Dưới ánh mặt trời, Mạnh Đa nhìn Mạc Thanh Ngải tươi cười lại loáng thoáng chứa vẻ cô đơn làm người ta đau lòng, anh có chút khó hiểu, không biết tại sao tim mình lại đập mạnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook