Tình Yêu Nhỏ Của Đại Thành
-
Chương 10
"Nhan..."
Khi thấy bóng dáng Nhan Hàn Thành xuất hiện ở cửa, trái tim Mạc Thanh Ngải nhảy vọt lên cổ họng, cô có chút hoảng hốt, nhưng khi nhìn lại thấy bên cạnh anh là một mỹ nữ, cô chỉ có thể á khẩu không nói lên lời.
Nhan Hàn Thành tuấn mĩ, cô gái kia quyến rũ động lòng người, thậm chí trên mặt anh còn nở nụ cười cưng chiều mà cô chưa từng thấy qua, cô gái kia cũng mỉm cười dịu dàng, lên tiếng đáp lại anh, mặc dù trường hợp này cô cũng đã nghĩ đến, nhưng mà... Vì sao hình ảnh hòa hợp kia lại khiến hốc mắt cô nóng đến mức không mở ra được?
Qua hay không qua đây?
Mạc Thanh Ngải cắn môi dưới: Không được, không thể đi qua, như vậy cô sẽ bị Nhan Hàn Thành khinh thường, cô không muốn làm người hèn mọn như vậy.
Nhưng tầm mắt của cô lại không thể dời đi nơi khác được, hai người họ trông thật hạnh phúc khiến cô hít thở không thông: Không đúng, Mạc Thanh Ngải, mày qua đi, chỉ là tới nói một câu xin lỗi, không có gì đáng ngại , nói xong là mày có thể rời đi rồi.
Mạc Thanh Ngải hít sâu một hơi, nhanh chóng đến bên cạnh Nhan Hàn Thành, loáng thoáng nghe được giọng nói trầm ấm dịu dàng của anh.
"Nhan Hàn Thành..."
Lời nói vừa ra khỏi miệng đã khiến Mạc Thanh Ngải hoảng sợ, cô vốn nghĩ sẽ tự tin nói mà giờ đây lại nhỏ giọng, thậm chí gần như khàn khàn.
Nhan Hàn Thành và Đường Yên dừng nụ cười ái muội, dfienddn lieqiudoon Mạc Thanh Ngải thấy khuôn mặt tươi cười của anh cứng lại trong nháy mắt: "Là cô? Tìm tôi có việc gì?"
Mạc Thanh Ngải yên lặng, cô rất sợ phải đối mặt với Nhan Hàn Thành như vậy, anh đả kích cô, châm chọc cô, nổi giận không thèm để ý đến cô, nhưng cô còn có thể biết được cảm xúc của Nhan Hàn Thành, nhưng bây giờ cô không có cách nào để hiểu cảm xúc của anh.
"...Tôi, có thể nói chuyện với anh một lúc không?"
"Nói chuyện? Xin lỗi, hiện tại không tiện." Sau đó Nhan Hàn Thành liếc nhìn Đường Yên.
"Tôi chỉ xin anh một chút thời gian thôi, không mất quá nhiều, tôi biết bây giờ anh không có chuyện gì quan trọng." Mạc Thanh Ngải kéo áo Nhan Hàn Thành.
Nhan Hàn Thành gạt tay cô ra, nhếch môi cười, nguy hiểm mà quyến rũ, đến gần Mạc Thanh Ngải, đưa tay ôm chặt vai cô, không cho phép cô lùi về sau: "Xin tôi một chút thời gian? Cô biết tôi không bận? Thật cảm ơn cô đã hiểu tôi như vậy, chẳng qua... Thời gian giống như giấy vệ sinh, nhìn thì nhiều nhưng lại không đủ dùng."
Câu nói cuối cùng của Nhan Hàn Thành sắc bén như mũi tên, nhẹ đến mức chỉ Mạc Thanh Ngải mới nghe thấy: "Thời gian của tôi đối với cô đã hết rồi."
Vai Mạc Thanh Ngải bị đau, cô không nhịn được rên nhẹ, khiến cho đầu đau, dạ dày cũng quặn lên: "Thật xin lỗi, tôi biết việc kia là tôi nghi oan cho anh, tôi..."
"Không cần nữa. Có oan ức hay không... Đã không quan trọng rồi." Nhan Hàn Thành nói xong, lùi lại vài bước, tay ôm chặt Đường Yên, thể hiện mình không có tính nhẫn nại.
Lần đầu tiên, Mạc Thanh Ngải rất muốn cười thừa nhận rằng mình là người cuồng ngược, cô thà cãi nhau cùng Nhan Hàn Thành cũng không muốn anh nhẹ nhàng nói "Tất cả đã không còn quan trọng rồi."
Nhìn cô gái bên cạnh Nhan Hàn Thành, Mạc Thanh Ngải có cảm giác đang xem kịch vui, cô cười châm biếm, dù sao tự tôn mà cô để ý nhất cũng đã bị phá hủy, đủ rồi.
"Đó là điều tôi nên nói, anh nghĩ thế nào là chuyện của anh."
Mạc Thanh Ngải xoay người, cô khó khăn di chuyển từng bước, trên mặt có cảm giác lạnh lẽo: Mạc Thanh Ngải, đừng khóc, đừng khóc, không có gì đáng ngại, mày không được khóc trước mặt bọn họ, mày rất kiên cường, rất dũng cảm...
Đầu đau như búa bổ, dạ dày cũng xoắn lại, Mạc Thanh Ngải không chịu được, tay nắm chặt, cô tự nói với mình, chịu đựng chịu đựng chịu đựng. . . . . Mãi cho đến khi cô không biết mình đang nói điều gì.
Nhìn bóng lưng Mạc Thanh Ngải, Đường Yên cười nhạt: "Tổn thương cô ấy như vậy anh sẽ thấy vui vẻ sao?"
"Tôi không biết... Tôi chỉ biết nếu tôi không tổn thương cô ấy, tôi sẽ tiếp tục thương tổn chính mình." Nhan Hàn Thành vỗ trán lắc lắc đầu, có vẻ mình không tỉnh táo lắm.
"Anh sẽ hối hận."
"Lúc đó nói sau." Nhan Hàn Thành chuẩn bị rời đi.
"Anh..." Đường Yên nhìn Nhan Hàn Thành, nhìn lại Mạc Thanh Ngải, sau đó hét lên: "Nhan Hàn Thành, cô ấy xỉu rồi."
Nhan Hàn Thành quay người theo phản xạ, để Đường Yên nhìn thấy bộ mặt chân thực nhất của anh, Nhan Hàn Thành, đúng là anh không thể không quan tâm đến cô ấy như lời anh nói.
Mạc Thanh Ngải khó khăn mở to mắt, là trần nhà trắng bóng, cô muốn xoay người lại chạm vào cánh tay đang truyền dịch, đau đớn kêu một tiếng.
"Cô đã tỉnh?" Một giọng trầm, là tiếng Nhật chính gốc
Mạc Thanh Ngải thấy một bác sĩ mặc áo blouse trắng đứng bên cạnh, cô liếm đôi môi khô khốc, khẽ gật đầu nói: "Sao tôi lại ở bệnh viện?"
"Viêm dạ dày cấp tính nhưng cô vẫn chịu đựng không đi chữa, sau đó lại bị cảm lạnh, nên phát sốt rồi té xỉu."
"Té xỉu?" Mạc Thanh Ngải có chút hoảng hốt: "Vậy ai đưa tôi tới đây?"
"Là một vị tiên sinh, cô hôn mê một ngày một đêm anh ta đều ở bên cạnh, mãi đến sáng nay khi cô không có đáng ngại mới nộp viện phí rồi rời đi."
Là Nhan Hàn Thành sao?
Mạc Thanh Ngải có chút mong chờ hỏi: "Anh ấy có nói lại gì không?"
"À, đúng rồi, anh ấy để lại một tờ giấy, nhờ tôi chuyển cho cô."
Mạc Thanh Ngải cầm tờ giấy rồi nắm trong tay: "Cám ơn."
"Ừ, nếu cô cảm thấy tốt rồi thì chiều có thể xuất viện, nhớ là đừng đùa với thân thể của mình."
Mạc Thanh Ngải sững sờ nhìn bác sĩ rời đi mới nhanh chóng mở tờ giấy ra, đúng là nét chữ của Nhan Hàn Thành: "Gặp người đúng lúc là một loại hạnh phúc, nhưng nếu sai thời gian, gặp sai người, lại là một loại hành hạ, khi tôi nghĩ lại phát hiện tôi luôn tự cho là mình đúng, nếu tất cả là sai thì dừng ở đây đi, tôi không quấy rầy cuộc sống của cô nữa. Còn nữa, tôi về nước, tự chăm sóc mình thật tốt."
Tờ giấy bay xuống, nước mắt của Mạc Thanh Ngải cũng chảy xuống từng giọt, cô rất muốn khóc lớn, nhưng cô biết đây là bệnh viện ở Nhật Bản, lại không có Nhan Hàn Thành bên cạnh, cô không thể tùy hứng như vậy.
Từ trước đến nay cô đều nghĩ Nhan Hàn Thành tự cho mình là đúng chiếm giữ cuộc sống của cô, mà thật ra, cô cũng có lúc như vậy.
Mở mắt nhắm mắt đều là bóng dáng Nhan Hàn Thành, giống như lúc đó bị viêm ruột thừa phải nằm viện, nhìn thấy Nhan Hàn Thành là cô có sức sống gấp trăm lần, đấu võ mồm cùng anh, tự do sai bảo anh làm cái này cái kia, dù anh có mắng cô cũng sẽ đưa thứ cô muốn đến tay cô.
Đúng là tất cả đều quá muộn, nếu cô tỉnh táo lại, nhất định cô sẽ không cố chấp ngu ngốc như thế, để đổi lấy một câu: "Dừng ở đây đi."
"Cha nói này con gái, con đi công tác kiểu gì mà gầy đi vây, nếu tòa soạn ngược đãi con, con phải kiện bọn họ đó." Cha Mạc lôi kéo Mạc Thanh Ngải nhìn trái nhìn phải, đau lòng chậc lưỡi.
Mạc Thanh Ngải cảm giác bên trán nhỏ vài giọt mồ hôi: "Cha... Cha đừng nói lung tung , con đâu có gầy, mẹ, mẹ nói đúng không?"
Mẹ Mạc cởi tạp dề, một tay cầm cái muôi xào đi từ phòng bếp ra, liếc Mạc Thanh Ngải: "Mẹ thấy cha con nói không sai, gần đây con lại làm gì phạm luật sao?"
Đã quá quen với việc mẹ mình luôn dùng từ nguy hiểm, Mạc Thanh Ngải sờ má mình, cũng bình thường mà, không đến mức quá kinh khủng, cô chỉ bị bệnh khi ở Nhật Bản thôi, vì vậy mới về nhà nghỉ ngơi vài ngày.
"Chắc là do mấy hôm trước con đi công tác bị mệt."
Cha Mạc cười hề hề: "Vậy lần này con về ở mấy ngày? Cha thấy con còn cầm cả quần áo về."
"Vâng, con muốn về nhà nghỉ ngơi mấy ngày lễ, chắc là khoảng một tuần." Mạc Thanh Ngải đi vòng ra sau lưng cha Mạc, ôm cổ ông, làm nũng nói: "Cha, nhân dịp này con sẽ chăm sóc cha thật tốt."
"Được, được, đương nhiên là được, cha chỉ mong con gái chăm sóc cho cha hàng ngày."
"Chậc, chậc, lại đến giờ diễn trò phụ tử tình thâm, tôi xem đến nổi da gà." Nói xong, mẹ Mạc đi vào nhà bếp.
Mạc Thanh Ngải làm mặt quỷ nói đùa: "Cha, mẹ lại ghen tị rồi, để con vào giúp mẹ."
Mạc Thanh Ngải đi vào phòng bếp, ngạc nhiên: "Mẹ, mẹ làm nhiều đồ ăn như vậy làm gì? Mẹ muốn mở tiệc chiêu đãi chủ tịch nước sao?"
"Hừ, ba hoa." Mẹ Mạc không giải thích, tiếp tục rửa rau, Mạc Thanh Ngải cũng tiện tay thái rau giúp.
"Gần đây con có chuyện sao?" Đột nhiên mẹ Mạc hỏi.
Ánh mắt Mạc Thanh Ngải lóe sáng, cô cười: "Con làm gì có chuyện gì."
"Mẹ không phải cha con để con qua mặt, con là con gái mẹ, do mẹ nuôi lớn, phân con rắn hay mềm mẹ còn biết nữa là." mẹ Mạc bĩu môi.
"Eo ơi, kinh quá, mẹ làm nhiều đồ như vậy mà con không ăn nổi nữa rồi." Giọng nói của Mạc Thanh Ngải có chút run rẩy, mẹ là người mạnh nhất trong nhà cô, mạnh đến đến mức tất cả mọi người phải nghe theo, đúng là không thể phủ nhận mẹ là người hiểu cô nhất, cũng là người duy nhất cô có thể dựa vào.
"Có liên quan đến Đại Thành?"
Mẹ Mạc không nhìn Mạc Thanh Ngải, hỏi sắc bén.
"Có chuyện gì cùng anh ấy..."
Còn chưa nói xong, tiếng hô "cố lên" đinh tai nhức óc truyền vào tiểu khu, truyền vào Mạc gia, Mạc Thanh Ngải tò mò hỏi: "Mẹ, bên ngoài có chuyện gì vậy?"
"Trường sơ trung trước kia con và Nhan Hàn Thành học đang tổ chức đại hội thể dục thể thao, đã ba ngày rồi mà vẫn vô cùng náo nhiệt."
"A, con nhớ rồi, thời gian này hàng năm là lúc trường tổ chức đại hội thể dục thể thao mùa thu. Mẹ, con đi xem một chút, đến giờ cơm con sẽ về." Mạc Thanh Ngải thoạt nhìn rất kích động, lập tức mang giày ra cửa.
Mẹ Mạc đi đến cạnh cửa, không nói một tiếng nhìn hành động của Mạc Thanh Ngải, con gái mình bà còn không biết? Nó cố chấp không chịu nói ra, nhưng làm sao mà bà có thể giả vờ như không nhìn thấy đây.
Sân vận động Lục Ấm đông kín người, đám đông chen chúc nhau, đội thi đấu, đội dự bị, đội cổ động viên, tiếng "Cố lên" phát ra từ loa cùng với tiếng báo từng trận đấu khiến cho không khí trong trường vô cùng náo nhiệt, học sinh cũng đều có vẻ cực kỳ hưng phấn.
Mạc Thanh Ngải cũng bị bầu không khí này cuốn hút, cô nhớ hồi sơ trung ghét nhất là đại hội thể dục thể thao, cô ghét chạy bộ, cô ghét chạy vượt rào, nói chung là cô ghét thể dục, chảy mồ hôi đúng là một chuyện vô cùng phiền phức.
Nhưng... Nhan Hàn Thành không như vậy.
Dù sau lưng anh bất mãn vì thày giáo giao cho anh nhiều hạng mục, nhưng ngoài mặt anh vẫn khiêm tốn lễ phép nói rằng mình sẽ cô gắng, hừ... Sống hai mặt như vậy đúng là vất vả.
Nhan Hàn Thành luôn là người thắng trong bất cứ mục nào ở đại hội, kỷ lục của anh đến giờ vẫn chưa ai phá được, có đôi khi cô thật sự không rõ vì sao lại có người hoàn mỹ như vậy, thành tích tốt, ngay cả thể thao cũng giỏi, khó trách thu hút các nữ chính như vậy, cho nên khi đó dù cô có ghét cũng cực kỳ hâm mộ nht.
Đột nhiên, một tiếng khóc hấp dẫn ánh mắt của Mạc Thanh Ngải, thì ra có một nữ sinh bị ngã trên đường đua chạy 800m, nhưng sau đó cô bé lại kiên cường đứng dậy quay lại hàng ngũ.
Mạc Thanh Ngải không khỏi cười một tiếng, đúng là cô đang rất cảm động, điều này làm cô đột nhiên nhớ tới một việc.
Lần đó cô bị ép tham gia thi chạy 800m, tuy đã cầu xin hết mức nhưng vẫn phải chạy, kết quả là bị ngã giữa đường, nhưng lần đó cô bị ngã rất nặng, không thể đứng lên nổi.
Khi đó ngẩng đầu đã thấy Nhan Hàn Thành đứng bên cạnh, vẻ mặt anh nhìn cô đầy ghét bỏ, nói là heo nhìn thấy cô cũng phải đi trốn làm cô cực kỳ xấu hổ.
Nhưng cũng chính Nhan Hàn Thành đỡ cô lên, cõng cô đến phòng y tế.
Còn nhớ rõ khi đang đi, cô đau đến mức nước mắt nước mũi chảy hết ta, Nhan Hàn Thành không lên tiếng mà chỉ cô gắng không đụng vào vết thương của cô, cô lại ngoan cố mắng Nhan Hàn Thành là người xấu, nếu không phải anh bảo thầy giáo cho nàng tham gia thi, cô đã không thảm như vậy.
Đương nhiên là Nhan Hàn Thành không muốn giảng đạo lý cho người không nói lý, anh vẫn nói là suy nghĩ cho sức khỏe của cô.
Lúc đến phòng y tế, đầu gối của cô bị rách, bác sĩ nói muốn dùng cồn để sát trùng, cô sợ tới mức khóc lóc vùng vẫy nói không được, Nhan Hàn Thành cực kỳ nghiêm khắc giữ chặt cô, nói là không khử trùng thì đầu gối sẽ bị hỏng.
Nhưng cô vẫn cố chấp đứng lên, Nhan Hàn Thành và bác sĩ kết hợp cũng không giữ được.
Sau đó Nhan Hàn Thành cũng thỏa hiệp.
Lúc học sơ trung cô là fan của Kim Dung, nói tình yêu của Triệu Mẫn và Trương Vô Kỵ thật động lòng người, luôn quấn lấy Nhan Hàn Thành nói cô không cần anh đồng ý làm cho cô ba việc, chỉ cần một chuyện là tốt rồi, chỉ cần một chuyện.
Đến giờ cô cũng không quên được ánh mắt khinh thường khi đó của Nhan Hàn Thành, anh nói nhất định phải đưa cô đến khoa tâm thần.
Sau đó vì để cô ngoan ngoãn sát trùng, Nhan Hàn Thành nói chỉ cần cô sát trùng sẽ đồng ý với cô một chuyện, chuyện gì cũng được, chỉ cần không trái với đạo lý.
Cô khóc lem hết mặt nhưng vẫn phải cắn răng sát trùng vì lời hứa hẹn đó của Nhan Hàn Thành.
Khi đó cô chỉ nghĩ lúc nào Nhan Hàn Thành trêu chọc cô sẽ lấy ra dùng, nhưng kết quả là cô không nghĩ tới nên cũng vô dụng.
Lời hứa đó...
Đột nhiên Mạc Thanh Ngải trừng to mắt, sau một lúc suy nghĩ, ý cười hiện ra trên môi lúc nào cũng không biết, vậy bây giờ có phải cô nên sử dụng lời hứa đó không?
Khi thấy bóng dáng Nhan Hàn Thành xuất hiện ở cửa, trái tim Mạc Thanh Ngải nhảy vọt lên cổ họng, cô có chút hoảng hốt, nhưng khi nhìn lại thấy bên cạnh anh là một mỹ nữ, cô chỉ có thể á khẩu không nói lên lời.
Nhan Hàn Thành tuấn mĩ, cô gái kia quyến rũ động lòng người, thậm chí trên mặt anh còn nở nụ cười cưng chiều mà cô chưa từng thấy qua, cô gái kia cũng mỉm cười dịu dàng, lên tiếng đáp lại anh, mặc dù trường hợp này cô cũng đã nghĩ đến, nhưng mà... Vì sao hình ảnh hòa hợp kia lại khiến hốc mắt cô nóng đến mức không mở ra được?
Qua hay không qua đây?
Mạc Thanh Ngải cắn môi dưới: Không được, không thể đi qua, như vậy cô sẽ bị Nhan Hàn Thành khinh thường, cô không muốn làm người hèn mọn như vậy.
Nhưng tầm mắt của cô lại không thể dời đi nơi khác được, hai người họ trông thật hạnh phúc khiến cô hít thở không thông: Không đúng, Mạc Thanh Ngải, mày qua đi, chỉ là tới nói một câu xin lỗi, không có gì đáng ngại , nói xong là mày có thể rời đi rồi.
Mạc Thanh Ngải hít sâu một hơi, nhanh chóng đến bên cạnh Nhan Hàn Thành, loáng thoáng nghe được giọng nói trầm ấm dịu dàng của anh.
"Nhan Hàn Thành..."
Lời nói vừa ra khỏi miệng đã khiến Mạc Thanh Ngải hoảng sợ, cô vốn nghĩ sẽ tự tin nói mà giờ đây lại nhỏ giọng, thậm chí gần như khàn khàn.
Nhan Hàn Thành và Đường Yên dừng nụ cười ái muội, dfienddn lieqiudoon Mạc Thanh Ngải thấy khuôn mặt tươi cười của anh cứng lại trong nháy mắt: "Là cô? Tìm tôi có việc gì?"
Mạc Thanh Ngải yên lặng, cô rất sợ phải đối mặt với Nhan Hàn Thành như vậy, anh đả kích cô, châm chọc cô, nổi giận không thèm để ý đến cô, nhưng cô còn có thể biết được cảm xúc của Nhan Hàn Thành, nhưng bây giờ cô không có cách nào để hiểu cảm xúc của anh.
"...Tôi, có thể nói chuyện với anh một lúc không?"
"Nói chuyện? Xin lỗi, hiện tại không tiện." Sau đó Nhan Hàn Thành liếc nhìn Đường Yên.
"Tôi chỉ xin anh một chút thời gian thôi, không mất quá nhiều, tôi biết bây giờ anh không có chuyện gì quan trọng." Mạc Thanh Ngải kéo áo Nhan Hàn Thành.
Nhan Hàn Thành gạt tay cô ra, nhếch môi cười, nguy hiểm mà quyến rũ, đến gần Mạc Thanh Ngải, đưa tay ôm chặt vai cô, không cho phép cô lùi về sau: "Xin tôi một chút thời gian? Cô biết tôi không bận? Thật cảm ơn cô đã hiểu tôi như vậy, chẳng qua... Thời gian giống như giấy vệ sinh, nhìn thì nhiều nhưng lại không đủ dùng."
Câu nói cuối cùng của Nhan Hàn Thành sắc bén như mũi tên, nhẹ đến mức chỉ Mạc Thanh Ngải mới nghe thấy: "Thời gian của tôi đối với cô đã hết rồi."
Vai Mạc Thanh Ngải bị đau, cô không nhịn được rên nhẹ, khiến cho đầu đau, dạ dày cũng quặn lên: "Thật xin lỗi, tôi biết việc kia là tôi nghi oan cho anh, tôi..."
"Không cần nữa. Có oan ức hay không... Đã không quan trọng rồi." Nhan Hàn Thành nói xong, lùi lại vài bước, tay ôm chặt Đường Yên, thể hiện mình không có tính nhẫn nại.
Lần đầu tiên, Mạc Thanh Ngải rất muốn cười thừa nhận rằng mình là người cuồng ngược, cô thà cãi nhau cùng Nhan Hàn Thành cũng không muốn anh nhẹ nhàng nói "Tất cả đã không còn quan trọng rồi."
Nhìn cô gái bên cạnh Nhan Hàn Thành, Mạc Thanh Ngải có cảm giác đang xem kịch vui, cô cười châm biếm, dù sao tự tôn mà cô để ý nhất cũng đã bị phá hủy, đủ rồi.
"Đó là điều tôi nên nói, anh nghĩ thế nào là chuyện của anh."
Mạc Thanh Ngải xoay người, cô khó khăn di chuyển từng bước, trên mặt có cảm giác lạnh lẽo: Mạc Thanh Ngải, đừng khóc, đừng khóc, không có gì đáng ngại, mày không được khóc trước mặt bọn họ, mày rất kiên cường, rất dũng cảm...
Đầu đau như búa bổ, dạ dày cũng xoắn lại, Mạc Thanh Ngải không chịu được, tay nắm chặt, cô tự nói với mình, chịu đựng chịu đựng chịu đựng. . . . . Mãi cho đến khi cô không biết mình đang nói điều gì.
Nhìn bóng lưng Mạc Thanh Ngải, Đường Yên cười nhạt: "Tổn thương cô ấy như vậy anh sẽ thấy vui vẻ sao?"
"Tôi không biết... Tôi chỉ biết nếu tôi không tổn thương cô ấy, tôi sẽ tiếp tục thương tổn chính mình." Nhan Hàn Thành vỗ trán lắc lắc đầu, có vẻ mình không tỉnh táo lắm.
"Anh sẽ hối hận."
"Lúc đó nói sau." Nhan Hàn Thành chuẩn bị rời đi.
"Anh..." Đường Yên nhìn Nhan Hàn Thành, nhìn lại Mạc Thanh Ngải, sau đó hét lên: "Nhan Hàn Thành, cô ấy xỉu rồi."
Nhan Hàn Thành quay người theo phản xạ, để Đường Yên nhìn thấy bộ mặt chân thực nhất của anh, Nhan Hàn Thành, đúng là anh không thể không quan tâm đến cô ấy như lời anh nói.
Mạc Thanh Ngải khó khăn mở to mắt, là trần nhà trắng bóng, cô muốn xoay người lại chạm vào cánh tay đang truyền dịch, đau đớn kêu một tiếng.
"Cô đã tỉnh?" Một giọng trầm, là tiếng Nhật chính gốc
Mạc Thanh Ngải thấy một bác sĩ mặc áo blouse trắng đứng bên cạnh, cô liếm đôi môi khô khốc, khẽ gật đầu nói: "Sao tôi lại ở bệnh viện?"
"Viêm dạ dày cấp tính nhưng cô vẫn chịu đựng không đi chữa, sau đó lại bị cảm lạnh, nên phát sốt rồi té xỉu."
"Té xỉu?" Mạc Thanh Ngải có chút hoảng hốt: "Vậy ai đưa tôi tới đây?"
"Là một vị tiên sinh, cô hôn mê một ngày một đêm anh ta đều ở bên cạnh, mãi đến sáng nay khi cô không có đáng ngại mới nộp viện phí rồi rời đi."
Là Nhan Hàn Thành sao?
Mạc Thanh Ngải có chút mong chờ hỏi: "Anh ấy có nói lại gì không?"
"À, đúng rồi, anh ấy để lại một tờ giấy, nhờ tôi chuyển cho cô."
Mạc Thanh Ngải cầm tờ giấy rồi nắm trong tay: "Cám ơn."
"Ừ, nếu cô cảm thấy tốt rồi thì chiều có thể xuất viện, nhớ là đừng đùa với thân thể của mình."
Mạc Thanh Ngải sững sờ nhìn bác sĩ rời đi mới nhanh chóng mở tờ giấy ra, đúng là nét chữ của Nhan Hàn Thành: "Gặp người đúng lúc là một loại hạnh phúc, nhưng nếu sai thời gian, gặp sai người, lại là một loại hành hạ, khi tôi nghĩ lại phát hiện tôi luôn tự cho là mình đúng, nếu tất cả là sai thì dừng ở đây đi, tôi không quấy rầy cuộc sống của cô nữa. Còn nữa, tôi về nước, tự chăm sóc mình thật tốt."
Tờ giấy bay xuống, nước mắt của Mạc Thanh Ngải cũng chảy xuống từng giọt, cô rất muốn khóc lớn, nhưng cô biết đây là bệnh viện ở Nhật Bản, lại không có Nhan Hàn Thành bên cạnh, cô không thể tùy hứng như vậy.
Từ trước đến nay cô đều nghĩ Nhan Hàn Thành tự cho mình là đúng chiếm giữ cuộc sống của cô, mà thật ra, cô cũng có lúc như vậy.
Mở mắt nhắm mắt đều là bóng dáng Nhan Hàn Thành, giống như lúc đó bị viêm ruột thừa phải nằm viện, nhìn thấy Nhan Hàn Thành là cô có sức sống gấp trăm lần, đấu võ mồm cùng anh, tự do sai bảo anh làm cái này cái kia, dù anh có mắng cô cũng sẽ đưa thứ cô muốn đến tay cô.
Đúng là tất cả đều quá muộn, nếu cô tỉnh táo lại, nhất định cô sẽ không cố chấp ngu ngốc như thế, để đổi lấy một câu: "Dừng ở đây đi."
"Cha nói này con gái, con đi công tác kiểu gì mà gầy đi vây, nếu tòa soạn ngược đãi con, con phải kiện bọn họ đó." Cha Mạc lôi kéo Mạc Thanh Ngải nhìn trái nhìn phải, đau lòng chậc lưỡi.
Mạc Thanh Ngải cảm giác bên trán nhỏ vài giọt mồ hôi: "Cha... Cha đừng nói lung tung , con đâu có gầy, mẹ, mẹ nói đúng không?"
Mẹ Mạc cởi tạp dề, một tay cầm cái muôi xào đi từ phòng bếp ra, liếc Mạc Thanh Ngải: "Mẹ thấy cha con nói không sai, gần đây con lại làm gì phạm luật sao?"
Đã quá quen với việc mẹ mình luôn dùng từ nguy hiểm, Mạc Thanh Ngải sờ má mình, cũng bình thường mà, không đến mức quá kinh khủng, cô chỉ bị bệnh khi ở Nhật Bản thôi, vì vậy mới về nhà nghỉ ngơi vài ngày.
"Chắc là do mấy hôm trước con đi công tác bị mệt."
Cha Mạc cười hề hề: "Vậy lần này con về ở mấy ngày? Cha thấy con còn cầm cả quần áo về."
"Vâng, con muốn về nhà nghỉ ngơi mấy ngày lễ, chắc là khoảng một tuần." Mạc Thanh Ngải đi vòng ra sau lưng cha Mạc, ôm cổ ông, làm nũng nói: "Cha, nhân dịp này con sẽ chăm sóc cha thật tốt."
"Được, được, đương nhiên là được, cha chỉ mong con gái chăm sóc cho cha hàng ngày."
"Chậc, chậc, lại đến giờ diễn trò phụ tử tình thâm, tôi xem đến nổi da gà." Nói xong, mẹ Mạc đi vào nhà bếp.
Mạc Thanh Ngải làm mặt quỷ nói đùa: "Cha, mẹ lại ghen tị rồi, để con vào giúp mẹ."
Mạc Thanh Ngải đi vào phòng bếp, ngạc nhiên: "Mẹ, mẹ làm nhiều đồ ăn như vậy làm gì? Mẹ muốn mở tiệc chiêu đãi chủ tịch nước sao?"
"Hừ, ba hoa." Mẹ Mạc không giải thích, tiếp tục rửa rau, Mạc Thanh Ngải cũng tiện tay thái rau giúp.
"Gần đây con có chuyện sao?" Đột nhiên mẹ Mạc hỏi.
Ánh mắt Mạc Thanh Ngải lóe sáng, cô cười: "Con làm gì có chuyện gì."
"Mẹ không phải cha con để con qua mặt, con là con gái mẹ, do mẹ nuôi lớn, phân con rắn hay mềm mẹ còn biết nữa là." mẹ Mạc bĩu môi.
"Eo ơi, kinh quá, mẹ làm nhiều đồ như vậy mà con không ăn nổi nữa rồi." Giọng nói của Mạc Thanh Ngải có chút run rẩy, mẹ là người mạnh nhất trong nhà cô, mạnh đến đến mức tất cả mọi người phải nghe theo, đúng là không thể phủ nhận mẹ là người hiểu cô nhất, cũng là người duy nhất cô có thể dựa vào.
"Có liên quan đến Đại Thành?"
Mẹ Mạc không nhìn Mạc Thanh Ngải, hỏi sắc bén.
"Có chuyện gì cùng anh ấy..."
Còn chưa nói xong, tiếng hô "cố lên" đinh tai nhức óc truyền vào tiểu khu, truyền vào Mạc gia, Mạc Thanh Ngải tò mò hỏi: "Mẹ, bên ngoài có chuyện gì vậy?"
"Trường sơ trung trước kia con và Nhan Hàn Thành học đang tổ chức đại hội thể dục thể thao, đã ba ngày rồi mà vẫn vô cùng náo nhiệt."
"A, con nhớ rồi, thời gian này hàng năm là lúc trường tổ chức đại hội thể dục thể thao mùa thu. Mẹ, con đi xem một chút, đến giờ cơm con sẽ về." Mạc Thanh Ngải thoạt nhìn rất kích động, lập tức mang giày ra cửa.
Mẹ Mạc đi đến cạnh cửa, không nói một tiếng nhìn hành động của Mạc Thanh Ngải, con gái mình bà còn không biết? Nó cố chấp không chịu nói ra, nhưng làm sao mà bà có thể giả vờ như không nhìn thấy đây.
Sân vận động Lục Ấm đông kín người, đám đông chen chúc nhau, đội thi đấu, đội dự bị, đội cổ động viên, tiếng "Cố lên" phát ra từ loa cùng với tiếng báo từng trận đấu khiến cho không khí trong trường vô cùng náo nhiệt, học sinh cũng đều có vẻ cực kỳ hưng phấn.
Mạc Thanh Ngải cũng bị bầu không khí này cuốn hút, cô nhớ hồi sơ trung ghét nhất là đại hội thể dục thể thao, cô ghét chạy bộ, cô ghét chạy vượt rào, nói chung là cô ghét thể dục, chảy mồ hôi đúng là một chuyện vô cùng phiền phức.
Nhưng... Nhan Hàn Thành không như vậy.
Dù sau lưng anh bất mãn vì thày giáo giao cho anh nhiều hạng mục, nhưng ngoài mặt anh vẫn khiêm tốn lễ phép nói rằng mình sẽ cô gắng, hừ... Sống hai mặt như vậy đúng là vất vả.
Nhan Hàn Thành luôn là người thắng trong bất cứ mục nào ở đại hội, kỷ lục của anh đến giờ vẫn chưa ai phá được, có đôi khi cô thật sự không rõ vì sao lại có người hoàn mỹ như vậy, thành tích tốt, ngay cả thể thao cũng giỏi, khó trách thu hút các nữ chính như vậy, cho nên khi đó dù cô có ghét cũng cực kỳ hâm mộ nht.
Đột nhiên, một tiếng khóc hấp dẫn ánh mắt của Mạc Thanh Ngải, thì ra có một nữ sinh bị ngã trên đường đua chạy 800m, nhưng sau đó cô bé lại kiên cường đứng dậy quay lại hàng ngũ.
Mạc Thanh Ngải không khỏi cười một tiếng, đúng là cô đang rất cảm động, điều này làm cô đột nhiên nhớ tới một việc.
Lần đó cô bị ép tham gia thi chạy 800m, tuy đã cầu xin hết mức nhưng vẫn phải chạy, kết quả là bị ngã giữa đường, nhưng lần đó cô bị ngã rất nặng, không thể đứng lên nổi.
Khi đó ngẩng đầu đã thấy Nhan Hàn Thành đứng bên cạnh, vẻ mặt anh nhìn cô đầy ghét bỏ, nói là heo nhìn thấy cô cũng phải đi trốn làm cô cực kỳ xấu hổ.
Nhưng cũng chính Nhan Hàn Thành đỡ cô lên, cõng cô đến phòng y tế.
Còn nhớ rõ khi đang đi, cô đau đến mức nước mắt nước mũi chảy hết ta, Nhan Hàn Thành không lên tiếng mà chỉ cô gắng không đụng vào vết thương của cô, cô lại ngoan cố mắng Nhan Hàn Thành là người xấu, nếu không phải anh bảo thầy giáo cho nàng tham gia thi, cô đã không thảm như vậy.
Đương nhiên là Nhan Hàn Thành không muốn giảng đạo lý cho người không nói lý, anh vẫn nói là suy nghĩ cho sức khỏe của cô.
Lúc đến phòng y tế, đầu gối của cô bị rách, bác sĩ nói muốn dùng cồn để sát trùng, cô sợ tới mức khóc lóc vùng vẫy nói không được, Nhan Hàn Thành cực kỳ nghiêm khắc giữ chặt cô, nói là không khử trùng thì đầu gối sẽ bị hỏng.
Nhưng cô vẫn cố chấp đứng lên, Nhan Hàn Thành và bác sĩ kết hợp cũng không giữ được.
Sau đó Nhan Hàn Thành cũng thỏa hiệp.
Lúc học sơ trung cô là fan của Kim Dung, nói tình yêu của Triệu Mẫn và Trương Vô Kỵ thật động lòng người, luôn quấn lấy Nhan Hàn Thành nói cô không cần anh đồng ý làm cho cô ba việc, chỉ cần một chuyện là tốt rồi, chỉ cần một chuyện.
Đến giờ cô cũng không quên được ánh mắt khinh thường khi đó của Nhan Hàn Thành, anh nói nhất định phải đưa cô đến khoa tâm thần.
Sau đó vì để cô ngoan ngoãn sát trùng, Nhan Hàn Thành nói chỉ cần cô sát trùng sẽ đồng ý với cô một chuyện, chuyện gì cũng được, chỉ cần không trái với đạo lý.
Cô khóc lem hết mặt nhưng vẫn phải cắn răng sát trùng vì lời hứa hẹn đó của Nhan Hàn Thành.
Khi đó cô chỉ nghĩ lúc nào Nhan Hàn Thành trêu chọc cô sẽ lấy ra dùng, nhưng kết quả là cô không nghĩ tới nên cũng vô dụng.
Lời hứa đó...
Đột nhiên Mạc Thanh Ngải trừng to mắt, sau một lúc suy nghĩ, ý cười hiện ra trên môi lúc nào cũng không biết, vậy bây giờ có phải cô nên sử dụng lời hứa đó không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook